Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Đi làm thêm
Alo mẹ à, sao mẹ chưa về? 1 tháng rồi đấy. Mẹ bỏ con rồi à? Vâng, con biết rồi
Cô cúp máy sau một đống câu hỏi mà cô đang rất muốn hỏi mẹ, từ khi mẹ đi công tác ấy thì mẹ không về nữa. Tháng này, cũng không gửi tiền cho cô. Mẹ cô đi công tác rất là nhiều, nhưng có bao giờ mà đi bỏ cô ở nhà lâu vậy đâu chứ. Mẹ nói bây giờ tài chính của mẹ đang rất khó khăn, khoảng ít bữa nữa mới gửi tiền cho cô được. 17 tuổi, con gái út của một gia đình mà cô có bao giờ được biết một chuyện gì của gia đình đâu. Thật sự, cô không biết ba mẹ cô đang bị gì mà không thèm về thăm cô. Cả chị của cô nữa.
Không chịu đầu hàng số phận, biết ba mẹ giờ đang rất khó khăn nên cô nghĩ với số điểm học như hiện nay, cô có thể kiếm một công việc như dạy kèm học sinh cấp I.
Mạc Danh, học sinh giỏi Anh với số phảy cao ngất ngưỡng. Cô tự tin về môn đó nhất và một ý định nảy ra của cô là quyết định đi kèm tiếng Anh ột học sinh tiểu học hay cấp II nào đó để kiếm thêm chút tiền.
Alo Đầu dây bên kia bắt máy.
Alo? Con nè cô Hoa? Dạ, dạo này con vẫn ổn. À, con tính nhờ cô kiếm cho con một chỗ dạy thêm tiếng Anh cho học sinh tiểu học hay cấp II gì cũng được. À không, dạo này con rãnh quá nên tính đi dạy để chắc lại kiến thức ấy mà. Thiệt hả cô? Con cảm ơn cô. Dạ, dạ. Con chúc cô ngủ ngon.
Sau một đoạn hội thoại thì cô đã kiếm được một chỗ dạy kèm cho học sinh cấp II, cô Hoa là làm việc ở trung tâm tìm kiếm việc làm nên nhờ cô tìm là nhanh nhất, Mạc Danh tưởng phải chờ để kiếm ai ngờ rằng mới điện là có liền. Cô nằm dài ra giường cười to lên vì sung sướng.
Sau giờ học, cô chạy vội tới địa chỉ nhà mà cô Hoa đã nhắn tin cho cô biết. Đứng trước căn biệt thự rộng lớn. Cô nhẹ nhàng bấm chuông cửa..
Ai vậy ?
Dạ chào bác. Con là người dạy kèm môn Anh cho em Minh Phú học sinh lớp 6 ạ
À, là cô. Vào đi
Cánh cửa cổng đó mở ra, một cái sân rộng được trải dài bằng những thảm xanh mướt, căn biệt thự được xây theo kiểu cổ điển được hiện lên tiếp theo đó. Cô bước vào nhà rất nhẹ nhàng, có một người phụ nữ cũng trạc tuổi, mang một vẻ đẹp quý phái bước ra.
– Cô có phải là cô giáo mà hồi chiều cô Hoa điện tới đây?
– Dạ vâng, con chào cô. Là con ạ.
– Cô còn trẻ quá ? Vẫn còn là nữ sinh?
– Dạ, con học lớp 11.
– Vậy là bằng tuổi con trai cô rồi. À con vào nhà đi.
Căn nhà biệt thự rộng lớn, được thiết kế theo phong cách châu Âu hiên đại, không gian cực kì sang trọng nhưng về hình thức thì đơn giản với những đường nét vững chắc thay vì màu mè chi tiết.
– Con ngồi xuống đây uống nước nhé – Người phụ nữ hiền hậu nói –
Bà là Dương Lâm Tú, một người phụ nữ đẹp có tiếng, và giỏi. Nhắc tới Dương Lâm Tú là nhắc tới một người phụ nữ đẹp, và thành đạt. Chồng bà là doanh nhân ở nước ngoài Trịnh Minh Khanh, mặc dù cả hai bận rộn với công việc nhưng vẫn không quên thời gian dành bên nhau, cả hai vợ chồng đã làm nhiều người ngưỡng mộ.
– Con ráng dạy cho thằng Phú giúp cô nhé. Nó hơi quậy và khó bảo một chút xíu. Nhưng một khi nó đã mến ai rồi thì nó làm phiền khỏi nói.
– Dạ. – Cô cười thật tươi –
– Vậy khi nào con bắt đầu dạy?
– Dạ, bây giờ luôn cũng được.
– Ừ. Vậy cô dắt con lên.
Bước lên cầu thang lằm bằng gỗ, cửa sổ và tranh được trải dài khắp bên tường cầu thang. Thật sự, Mạc Danh đã bị cuốn hút bởi phong cách cổ điển và nhẹ nhàng của căn biệt thự có tiếng này.
– Con vào đi, để cô xuống lấy nước cho con.
– Dạ, cảm ơn cô – Cô cúi đầu lễ phép –
Bà Lâm Tú đi xuống bếp kêu người chuẩn bị một ít đồ ăn và nước.
-Bà chủ có vẻ thích cô gái ấy – Bà giúp việc vừa làm vừa nói –
– Ừ. Ta thấy con bè rất xinh và lễ phép.
Bước vào căn phòng đầy ánh sáng, cô không ngờ căn phòng cho thằng nhóc lớp 6 mà còn to hơn cả căn nhà của cô. Thấy một cậu bé đang nằm trên giường khuôn mặt có vẻ không được vui vẻ cho lắm. Cô nhẹ nhàng bước tới.
– Chào em.
– ……….
– Em có phải là Minh Phú không?
– ……..
– Cô là ai?
– Chị là người dạy kèm môn Anh cho em.
– Ai mượn?
– Mẹ em.
– Nhưng tôi không mượn
Thằng bé ngước lên nhìn cô, ánh mắt ấy, ánh mắt sâu thẳm đầy quyền lực ấy cô như đã thấy ở đâu rồi thì phải. Cả đường nét khuôn mặt cũng giống nhưng cô thầm nghĩ chắc là cô bị hoang tưởng thôi.
– Chị chào em. Chị là Trần Mạc Danh.
– ………
– Em bị sao thế?
– Sao cô nói nhiều thế, đi ra dùm cái.
Cầm một cái gối ném mạnh vào người cô, kịp né nhưng vấp phải cái ghế đặt gần đó. Cô ngã mạnh xuống sàn, bà Lâm Tú nghe tiếng động mạnh liền mở cửa chạy vào.
– Con – Bà chạy tới đỡ Mạc Danh –
– Phú, con làm gì vậy hả?
– Con không làm gì cả. Con chỉ ném cái gối, ai kêu né rồi ngã. Ráng chịu.
– Con… Lát ta sẽ xử con sau.
– Mạc Danh con không sao chứ?
– Dạ không sao.
Cô phủi đồ đứng dậy, chân cô bị bong gân rồi. Cô đau nhưng không dám kêu ra tiếng.
– Chân con bị thương rồi. Để ta bôi thuốc cho con rồi kêu người đưa con về.
– Dạ không sao. Hôm nay, con vẫn chưa dạy được gì mà.
– Con bị vậy rồi mà. Để ta lát nói chuyện với nó.
– Không sao đâu cô ạ. Con đã hứa với cô và cô Hoa sẽ dạy được em mà. Còn 1 tiếng nữa mới xong, thôi cô xuống nhà nghĩ đi để con nói chuyện thử với em.
– Nhưng con…
– Dạ, con không sao.
Nhìn vẻ mặt cương quyết của Mạc Danh bà không từ chối nữa.
– Vậy ta xuống. Có gì kêu ta lên nhé.
– Dạ vâng.
Bà nhẹ nhàng ra ngoài và đóng cửa.
– Cô bé không sao chứ ạ? – Bà giúp việc hỏi –
– Chân cô bé đau rồi, nhưng vẫn kiên quyết dạy xong mới về. Ta thật sự thích cô bé này rồi đấy. Một cô bé biết giữ lời hứa.
Trong phòng, Mạc Danh đi từ từ đến giường thằng bé đang nằm.
– Chị xin lỗi vì vừa nãy làm em nóng.
– Cô thật sự muốn làm phiền tôi sao.
– Hôm nay em có chuyện không vui? Để chị đoán nhé? Em đang tức một bạn nữ nào trong lớp đúng không?
– Sao cô biết?
– Bạn nữ ấy là người em thích.
– ….. – Thằng bé mắt to tròn nhìn cô –
– Vậy chị đoán đúng rồi.
– Ừ, sao biết vậy?
– Chị đoán mà. Giỏi không? Nói chị nghe sao em tức.
Sau một hồi nói chuyện nhẹ nhàng và dỗ dành được cậu bé, có lẽ cô đã xóa bỏ khoảng cách giữa cô và Minh Phú , một cậu bé khó bảo. Cậu vẫn là một đứa con nít lớp 6, còn cô đã trải qua những tuổi cấp II mới lớn nên cô hiểu rất rõ.