Thật Ra Em Không Vui

Chương 53Mãi mãi bên nhau ( hoàn )


Đọc truyện Thật Ra Em Không Vui – Chương 53: Mãi mãi bên nhau ( hoàn )

Bắt đầu từ hôm nay, Hiểu Minh sẽ dành đa số thời gian của mình để chăm sóc cho cô, đi vào phòng làm việc, thấy trên cuốn lịch khoanh rõ là ngày hôm nay là sinh nhật của cô. Anh mỉm cười, rốt cuộc anh với cô đã hạnh bên nhau. Anh đã yêu cô 8 năm, khoảng thời gian đó đã chứng tỏ tình cảm của cô và anh sâu đậm cỡ nào.
Mạc Danh ngủ tới tận trưa, không hiểu tại sao hôm nay cô lại ngủ nhiều đến như vậy, mệt mỏi rời khỏi giường.
– Mạc Danh, con xuống ăn sáng đi con ?
– Vâng ạ. Mấy giờ rồi dì ?
– 10h sáng. À, cậu chủ có dặn là cậu chủ có công việc nên đi rồi ạ, cậu chủ làm xong việc sẽ về.
– Vâng.
Mạc Danh thoáng qua có chút buồn bã, đã từ rất lâu cô không hề có khái niệm sinh nhật, nhưng đây là lần sinh nhật đầu tiên có anh bên cạnh, nhưng anh lại bận việc.
Ăn xong cô ra phòng khác nhàn nhã ngồi đọc báo, trong lòng liên hồi dâng lên những đợt buồn bã.
– Chị.
Hoa Hoa xinh xắn chạy vào, Mạc Danh mỉm cười, hóa ra hôm nay vẫn không phải cô đơn nhất, còn có cô em cùng cô bạn thân của mình nữa.
– Mạc Danh, tớ mới tới.
Nhã Thiên vẫn nhã nhặn như thế, dạo này nhìn Nhã Thiên béo hơn một tí, không ốm gầy gộc như xưa nữa, chắc là do sếp của cô quá tốt tay.
– Chị, Khắc La mới chuẩn bị cho em một chuyến đi biển, em rủ chị Nhã Thiên và chị đi cùng cho vui.
– Thôi, em và Khắc La đi đi để hâm nóng tình cảm.
– Không, anh Khắc La đi vắng rồi. Em đi một mình rất cô đơn nên mới rủ hai người theo.
Mạc Danh nhìn cô em mình rồi gật đầu đồng ý. Hoa Hoa mặc dù đã có chồng và có con nhưng vẫn giống một cô con nít như ngày nào.
Chuẩn bị đồ nhanh chóng rồi đi lên chiếc trực thăng đã được chuẩn bị sẵn. Cô công nhận một điều rằng, gia tộc nhà họ Trịnh và họ Vũ rất giàu mạnh, có hẵn trực thăng lẫn phi cơ riêng.
– Hôm nay, anh Minh không có ở nhà à ?
– Ừ, anh ấy có công việc.
– Anh Minh đúng là một người cuồng công việc, có người đẹp bên cạnh mà vẫn như thế.
Hoa Hoa chu mỏ trách móc.
– Nhã Thiên, dạo này nhìn cậu quyến rũ ra hơn nhiều ? Sếp của tớ thật sự rất tốt.
Nhã Thiên có chút đỏ mặt, đúng là con gái khi yêu nó khác.
Trực thăng hai tiếng đồng hồ sau được đáp xuống, gió biển thôi man mát, rất sảng khoải và dễ chịu.
– Chị có muốn lên hải đăng tham quan với em một chút không ?
– Hải đăng sao ?

– Vâng.
Nhã Thiên và Hoa Hoa nhìn nhau cười đắc ý.
Hoa Hoa và Mạc Danh đi lên hải đăng trước, Nhã Thiên lấy cớ không khỏe để không muốn lên.
Bây giờ là 5h chiều, mặt trời bắt đầu xuống, cảnh hoàng hôn mộng mơ đang dần hiện ra, gió biển bay phấp phới, rối cả làn tóc đen của cô.
– Chị, Nhã Thiên nói muốn về phòng mà em cầm chìa khóa, chị đợi em một chút em xuống rồi lên liền.
– Em xuống một mình có sao không ?
– Không sao đâu, chỉ leo thang bộ thôi mà.
Hoa Hoa nhanh chóng biến mất chỗ đó, Mạc Danh cô đơn trống trải một mình trên ngọn hải đăng cao lớn.
Cảm nhận làn gió mát từ biển, Mạc Danh lại cảm thấy có chút cô đơn lạc lõng. Bỗng nhận được hơi ấm từ đằng sau, cô giật mình quay lại. Thì ra đó là Hiểu Minh, anh ôm lấy cô, vùi đầu vào tóc cô.
– Chẳng phải anh đang bận việc sao ?
– Anh làm việc xong rồi, nghe Hoa Hoa nói em đang ở đây nên anh đến đây.
Mạc Danh cười mỉm rồi tiếp tục nhìn ra biển, hôm nay sao cô có cảm giác rất buồn tủi cứ dâng lên trong lòng. Hiểu Minh choàng ôm cô, hai tay anh cầm lấy tay cô, giọng khẽ nói.
– Hôm nay, là một ngày rất đặc biệt, là một ngày đã có một thiên thần chào đời. Là một cô công chúa bé nhỏ của ba mẹ và là một tình yêu ấm áp của anh.
Cô quay người lại, nhìn anh, khóe mặt chợt có giọt nước. Tóc xoăn bay trong gió, đôi môi xinh đẹp mím chặt.
– Mạc Danh, em có biết tại sao anh đưa em lên đây không ?
Cô lắc đầu.
– Vì anh biết em rất thích biển và hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt hơn nữa.
Từ suốt đầu buổi, cô đều nhìn anh bằng anh mắt rưng rưng như muốn khóc. Cô không biết nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy sự yêu thương và trìu mến, vuốt làn tóc rối đang bay trong gió của cô. Anh lấy trong áo một cái hộp, lặng lẽ mở chiếc hộp ấy ra, đó là chiếc nhẫn – một món vật kỷ niệm dùng để đánh dấu tình yêu.
– Hôm nay, anh muốn công bố với thế giới rằng anh muốn che chở cho em, anh muốn dùng nữa cuộc đời còn lại của mình để yêu em.
– Hiểu Minh.
Cô bật khóc, giọt nước mắt cho sự hạnh phúc rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.
– Bảy năm trước anh đã yêu em, tình yêu đó đã duy trì đến ngày hôm nay và đến mai sau. Mạc Danh em là tình yêu của đời anh. Em từng là quá khứ của anh, và bây giờ sẽ là hiện tại và mai sau. Anh yêu em, em có chấp nhận đưa nữa cuộc đời còn lại của em đưa anh chăm sóc không ?
– Hiểu Minh.
Cô ôm lấy anh mà òa khóc, cô không hiểu tại sao cô lại khóc nhưng có rất nhiều cảm giác liên hồi dâng lên trong cô.
– Đừng khóc.

Anh vỗ vỗ lưng cô, bật cười vì sự con nít của cô. Cô đẩy anh ra, ánh mắt còn hoe nước mắt nhìn anh.
– Hiểu Minh, anh yêu em thật chứ ?
– Thật.
– Bên nhau mãi không rời chứ ?
– Ừ, bên nhau mãi không rời.
– Em đồng ý.
Đây là lời cô đã chờ đợi rất lâu, cô đã nguyện dùng một đời này để yêu anh, và mãi mãi sẽ yêu anh.
Anh ôm lấy cô, xoay xoay thành vòng tròn, anh cũng đã tin cô đã đồng ý, thực là cô đã đồng ý lấy anh rồi.
Trên ngọn hải đăng, tiếng cười vui vẻ vang rộn rã, ngày hôm đấy trời trong xanh mát mẻ. Có hai con người đã thực rất hạnh phúc bên nhau.
– Sao rồi ?
Tùng Dương nhìn hai người bằng ánh mắt châm chọc.
– Không uổng công chúng tôi đấy chứ ?
Khắc La lên tiếng làm ọi người lại càng hồi hộp.
– Rồi rồi.
Hiểu Minh nhìn bọn họ cười đau khổ, tại sao lại nói thẳng ra vậy chứ ?
– Vậy là mọi người sắp xếp cả sao ?
Mạc Danh ngờ vực hỏi.
– Ừ.
Cả Tùng Dương, Khắc La, Hoa Hoa lẫn Nhã Thiên đồng thành đáp.
– Anh …
Cô nghiến răng nhìn qua Hiểu Minh.
– Thôi thôi, hôm nay nhân dịp Trịnh chủ tịch chúng ta đã mang người đẹp về bên nên Trịnh chủ tịch sẽ đãi mọi người. Mọi người thích gì ở đảo biển xinh đẹp này thì cứ nói Trịnh chủ tịch, ngài ấy lo hết.
Khắc La phấn khởi hô to. Hôm đấy, 6 người họ đã mở tiệc trên chiếc du thuyền được chạy ra biển. Đúng là đảo biển xinh đẹp, con tàu chạy êm ru làm mọi người ăn nhậu không màng giữ phép tắc.
– Mọi người có biết đấy là du thuyền của Trịnh chủ tịch nhà ta không ? Anh ấy còn mười chiếc như thế này nữa.
– Khắc La, cậu bớt khoe khoang đi.

Hiểu Minh nghiêm mặt nhìn qua cậu bạn đã quá chén của mình.
– Đâu đâu.
– Nào, chúc Trịnh chủ tịch chúng ta đã rước được người đẹp về.
– Hiểu Dương, bộ cậu tính để cho Nhã quản lý ở vậy sao ? À, Nhã quản lý tôi có vài người bạn nhìn cũng được, để tôi giới thiệu cho cô.
Hiểu Tùng Dương nghe thế liền nghiêm mặt nhìn sang Khắc La, rồi lắng giọng nói.
– Hiểu Minh, tớ xin phép cái chức trưởng phòng kinh doanh gì bên công ty cậu ấy, cho Nhã Thiên xin nghỉ nhé.
– Anh …
Nhã Thiên nghe thế liền không đồng ý.
– Em ở nhà làm Hiểu phu nhân. Không mấy người này nói anh không lo được cho em.
Nhã Thiên bất giác đỏ mặt, hôm đấy bọn họ bên nhau rất vui vẻ.
2 tháng sau.
Nhà thờ rộn ràng tấp nập chuẩn bị trang hoàng, vì hôm nay là lễ cưới của chủ tịch tập đoàn tài phiệt Trịnh Hiểu Minh và cô gái xinh đẹp Trần Mạc Danh.
Ngồi trong phòng trang điểm, Mạc Danh thật lỗng lẫy trong bộ váy cưới trắng muốt cúp ngực, tà đuôi cá trải dài ra khắp căn phòng, thân áo được đính kỹ càng nhưng viên kim cương sáng lấp lánh. Tóc được tết thành đuôi cá, đeo tấm vòng hoa tấm lụa voan trắng, nhìn cô hôm nay thật xinh đẹp mặn mà.
– Mạc Danh.
Nhã Thiên xuất hiện ngay cửa, hôm nay Nhã Thiên cũng thật nhã nhặn trong bộ váy xòe chấm hoa đỏ tới đầu gối.
Cô đi đến bên cạnh Mạc Danh.
– Cậu là người lên xe hoa sớm hơn tớ rồi, tớ cứ tưởng cậu cứ dữ như thế còn lo cậu ế chồng cơ đấy.
– Nhã Thiên, chẳng phải cậu cũng sắp lên xe hoa rồi sao ?
– Thật nhanh nhỉ, tớ nhớ mới đây chúng ta còn là những cô nữ sinh mà bây giờ phải chuẩn bị lấy chồng.
– Đúng, thời gian trôi qua nhanh thật.
– Hôm nay, cậu thật xinh đẹp. Bộ đồ này làm ra là dành cho cậu.
Mạc Danh nở một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời ngời, cô cũng không ngờ tới cái ngày mình lấy chồng.
– Thôi cậu chuẩn bị đi, tớ ra nhé. Tới giờ rồi.
– Ừ, tạm biệt cậu.
Nhìn bó hoa cưới, cô chợt rớt nước mắt.
– Ba mẹ, thật buồn vì đám cưới của con không có ba mẹ, nhưng ba mẹ yên tâm, con sẽ sống hạnh phúc.
Lễ đường chật người, Hiểu Minh phóng thái vẫn vậy, mang bộ đồ vest được cắt đo kỹ càng, tay đeo bao tay trắng, trên ngực còn gắn hoa màu đỏ rực, anh vẫn phong thái nho nhã như bao ngày, ảm đạm ung dung làm người khác si mê.
Bài Beautiful In White được vang trong nhà thờ, cánh cửa chính mở ra, Mạc Danh xinh đẹp bước vào tron bộ váy cưới màu trắng.
Cô đi đến, cầm lấy tay anh, nở một nụ cười thật ngọt ngào.
– Hiểu Minh, em yêu anh.

Cô khẽ nói bên tai anh.
Chẳng dám chắc rằng em có biết điều này không
Nhưng khi chúng ta gặp nhau lần đầu
Anh đã rất bồn chồn
Anh chẳng thể nói được lời nào
Vào cái khoảnh khắc đó
Anh đã nhận ra một điều
Và cuộc đời anh đã tìm được mảnh ghép còn thiếu
Chỉ cần anh sống anh sẽ yêu em
Có em và ôm em vào lòng
Trông em thật rạng rỡ trong bộ váy cưới đó
Và kể từ giây phút này cho đến khi anh chút hơi thở cuối cùng
Ngày hôm nay anh sẽ nâng niu tình cảm này
Đêm nay trông em thật rạng rỡ trong bộ váy cưới đó
Chúng ta bên nhau mãi mãi
Tình yêu của anh là bất diệt
Và với chiếc nhẫn này anh nói cho cả thế giới biết
Em là lẽ sống của đời anh
Em là mọi thứ anh tin tưởng
Bằng cả trái tim mình anh nói ra những lời này
Chỉ cần anh sống anh sẽ yêu em
Có em và ôm em vào lòng
Trông em thật rạng rỡ trong bộ váy cưới đó
Và kể từ giây phút này cho đến khi anh chút hơi thở cuối cùng
Ngày hôm nay anh sẽ nâng niu tình cảm này
Đêm nay trông em thật rạng rỡ trong bộ váy cưới đó
Beautiful In White
Chúng ta sẽ mãi sống bên nhau, cho dù có thế nào đi chăng nữa, em sẽ mãi yêu anh, chúng ta cùng xây tổ ấm hạnh phúc trọn đời. Em cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh sớm hơn, để em có được trái tim anh, để em có được tình yêu của anh. Hôm nay, ngày chúng ta chính thức bên nhau, ngày đẹp nhất trên đời. Em Yêu Anh !!!
– Hết –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.