Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Ám hại
Chuyến bay của Hiểu Minh được sắp xếp bay sang Úc , anh đi hai ngày rồi nhưng anh không hề nói cho Mạc Danh biết, anh chỉ nói anh đi công tác.
Hiểu Minh rời nhà từ sáng, bây giờ căn nhà trống trải chỉ còn cô và dì Liên. Hiểu Minh nói cô xong dự án đợt này có thể xin nghỉ việc, không cần phải qua đó nữa. Cô sống vì công việc, cô không thể sống mà chỉ suốt ngày ngồi không như thế được. Suy nghĩ xong, cô đứng dậy chuẩn bị quần áo đi đến công ty.
– Mạc Danh con đi đâu thế ?
– Dạ con lên công ty.
– Nhưng hôm nay Ethan không có ở đây.
– Dạ không sao con tự bắt xe đi được mà. Dì ở nhà nhé.
– Vậy con đi cận thận.
– Vâng.
Đi ra đường, cô bắt một chiếc taxi ngay đấy, ăn mặc giản dị nhưng không che dấu được cái vẻ đẹp quyến rũ của cô, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi vừa gọn với khuôn mặt, miệng anh đào ửng đỏ, đàn ông nhìn cô có thể chết mê chết mệt, càng lớn sắc đẹp cô càng mặn mà hơn trước.
– Tiểu thư đi đâu ?
– Dạ đưa con đến Trịnh tổng.
– Ừ. Con nhân viên ở đấy sao ?
– Vâng.
– Được làm ở Trịnh tổng là một niềm hạnh phúc đấy con, nghe nói ở đấy tuyển nhân viên rất khắt khe, ai có trình độ học vấn ới được người ta dòm tới, nên lương bổng cao gấp đôi công ty bình thường.
Bác tài xế taxi có vẻ rất vui tính hòa đồng, trò chuyện cùng cô dài đường từ đây đến Trịnh tổng.
– Tiểu thư, tiểu thư có nhìn rõ anh chàng lái xe màu đen ở sau không ?
– Sao ạ ?
– Anh ta nhìn có vẻ rất lạnh lùng đấy, nhìn rất đẹp trai, nãy giờ đi theo xe mình đấy.
Cô có cảm giác run nhẹ, quay lại đằng sau, không nhìn rõ được người lái xe đen ấy nhưng sống lưng cô cơ hồ có chút lạnh.
– Chắc người ta cùng đường với mình.
– Ừ, là do ta coi phim tình cảm nhiều quá ấy mà.
Nói xong, bác nở một nụ cười sảng khoái. Tại sao Mạc Danh cảm giác có chút bất an.
Bước xuống công ty, cô sải chân nhanh vào, nhưng chiếc xe đen vẫn đứng ngay đó.
– Chị.
– Chào Mary.
– Đã lâu không thấy chị tới công ty.
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười với Mary.
– Chị em có thể gọi chị là Mạc Danh được không ? Em nghe tên đó rất thân thiện.
– Được.
Cái tên Trần Mạc Danh cô đã bỏ suốt 7 năm qua, nhưng từ khi trở về đây, cái tên ấy lại được anh sử dụng phổ biến, anh nói anh thích cái tên đấy, nghe rất giản dị và anh cũng thích con người của Mạc Danh chứ không phải là Helen Daisy.
– Thôi chị vào trước nhé.
– Vâng chào tạm biệt chị.
Cô bước vào phòng làm việc, trong đầu không còn suy nghĩ về chiếc xe đen bóng loáng kia.
Vừa ngồi ngay ghế, tâm sắc vừa ổn định thì nghe tiếng gõ cửa.
– Mời vào.
Vừa nói cô vừa sắp xếp lại văn kiện trên bàn.
– Chào Trần tiểu thư.
Cao Phương Uyển Như khuôn mặt cao ngạo bước vào.
– Cao tiểu thư đến đây có chuyện gì không ?
– Tất nhiên là có.
Cô ta đến ngay chiếc ghế sofa, ngồi xuống, chân dài nõn gác lên chân kia, hất hàm lên mà nói.
– Tôi lấy tư cách là người phụ nữ của anh Minh, tôi đề nghị cô rời khỏi anh ấy, một bước cũng không tới gần.
– Tư cách sao ? Tôi nghĩ cô chưa có quyền đó.
Mạc Danh không nhượng bộ nữa, vẻ mặt lạnh lùng bất cần đời của cô làm Uyển Như ngứa mắt.
– Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.
– Chỉ là sắp cưới, khi nào cô đám cưới với anh ấy mà đưa tờ giấy đăng ký kết hôn trước mặt tôi thì tôi sẽ tin.
– Cô … Cô … Nói cho cô biết tôi đã … đã trở thành người phụ nữ của anh ấy.
– Cao tiểu thư, xin cô đừng kiếm tôi mà nói ba cái lời vô ích này nữa được không ? Tôi rất bận, mời cô ra ngoài cho.
– Cô dám.
Cao Phương Uyển Như đi đến cạnh bàn làm việc của Mạc Danh, sắc mắt đầy vẻ u tối.
– Nói đi cô cần bao nhiêu tiền ?
– Tôi nói cô sẽ đáp ứng cho tôi chứ.
– Được, tôi sẽ đáp ứng với điều kiện cô rời xa anh Minh … mãi mãi.
– Tôi cần công ty Cao Thị.
– Gì … gì chứ ?
– Cô không làm được đúng không vậy thì xin ra ngoài cho.
– Cô dám giỡn mặt với ta sao.
– Tôi không giỡn mặt với cô, nói cho cô biết tôi sẽ không bao giờ rời xa Hiểu Minh, tôi bên anh ấy, yêu anh ấy đó là quyền của tôi, cô không có quyền can thiệp. Tôi không muốn ở đây giằng co một người đàn ông với cô, mà quan trọng người đàn ông đó vốn dĩ không hề thuộc về cô, đừng phí lời.
Câu tuyên bố chủ nghĩa rằng cô không rời xa anh nữa, cô yêu anh chuyện đó mãi mãi là như vậy, khoảng thời gian trước kia, cô cho rằng đó là khoảng thời gian u tối của mình, nhớ anh đến phát cuồng nhưng không thể nói ra, lần nay trở về ở bên anh, chứng tỏ ông trời không muốn cô rời xa anh nữa. Làm người thứ ba cũng được, làm người phá tình yêu gia đình người khác cũng được, làm nhân viên nhỏ bé cũng được, làm gì cũng được chỉ cần hằng ngày cô được gặp anh, được cười nói với anh, được yêu anh, như thế cũng được.
Uyển Như nghe lời nói đó như cơn thịnh nộ, liên tiếp đập phá đồ trên bàn làm việc.
– Ta nói rồi ta muốn cô rời xa anh ấy.
Cao Phương Uyển Như như nổi cơn điên loạn, bay vào bóp cổ, đập đánh cô. Có lẽ căn bệnh này chính bản thân mình cô còn không biết, Uyển Như bị thần kinh suy yếu, mỗi lần tức giận, cô chỉ biết đứng trước mắt mình là kẻ thù, chỉ bay vào đánh như một con thú loạn, ba cô đã cố gắng điều trị, bệnh tình có thuyên giảm nhưng không hết được.
– Cô buông ra.
Mạc Danh cố gắng tháo gỡ bàn tay đang cuồng loạn bóp cổ cô, Uyển Như điên loạn, đánh người trước mắt không thương tiếc, vớ lấy một cái bình hoa nhỏ gần đó. Một tiếng cốp vang lên, đầu Mạc Danh rướm máu.
Nhìn thấy máu, Uyển Như như thấy cơn tỉnh ngộ, giật mình ném chiếc bình bông đó ra xa.
– Không, không.
Uyển Như đứng dậy, vò tóc rối, ánh mắt thể hiện sự rối loạn. Thân thể Mạc Danh không một chút cử động, bất động dưới đất, tóc tai lẫn quần áo đều ướt và tanh mùi máu. Thân thể bé nhỏ ấy lao ra khỏi phòng làm việc, để lại căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng máy điều hòa chạy rè rè.
– Alo.
– Xin hỏi ai vậy ?
– Tôi là Nhã Thiên, cho hỏi có Trần tiểu thư ở đấy không ạ ?
– Trần tiểu thư nói đang ở công ty, cô ấy quên điện thoại ở nhà rồi. Có gì nhắn nhủ không ạ ?
– Oh, không sao. Cùng lúc tôi cũng đang ở công ty, tôi sẽ kiếm cô ấy.
– Vâng ạ.
Hôm nay, Nhã Thiên muốn tìm Mạc Danh là nói rõ sự tình bảy năm qua, cô không muốn giữa cô và người bạn thân nhất này có uẩn khúc nữa, khoảng thời gian, tất cả là cô sai, là sự ích kỷ của mình mà thôi.
Bước lên cái tầng vắng hoe người qua lại.
* cốc cốc *
Mãi không thấy người trả lời, thấy cửa cũng không khép chặt.
– Trần tiểu thư.
Bước vào một cách e dè, cô giật mình khi mùi màu tanh xộc thẳng lên mũi. Thấy vũng máu dưới bàn làm việc, cô chạy vội vàng tới, thấy Mạc Danh bất tỉnh.
– Mạc Danh, cậu sao vậy ? Sao lại chảy nhiều máu thế này ? Mạc Danh.
– Cấp … cấp cứu.
Thân hình nhỏ bé được đưa vào cấp cứu, Nhã Thiên lo lắng đi lại xung quanh, rồi lại nhìn vào căn phòng cấp cứu.
Minh Phú nhanh chóng chạy vào, còn có vả bà Dương Lâm Tú, rồi Hoa Hoa nữa. Họ chạy vào với vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
– Chị Mạc Danh sao rồi ?
– Cô .. cô ấy đang cấp cứu.
Bên trong phòng cấp cứu, có một cô gái đang hôn mê, sắc mắt trắng bệch, máu chảy dường như không cầm được, còn bên ngoài phòng cấp cứu, cũng tâm trạng lo lắng rối bời, lo lắng cho sinh mệnh cô gái bên trong, còn bên kia khoảng không gian, có một người đàn ông tâm tư lo lắng, đôi mắt sâu thẳm bổng run nhẹ, dường như dự cảm có chuyện không lành.
– Sao thế ? – Tùng Dương ngồi cạnh hỏi thăm –
Hiểu Minh khẽ lắc đầu.
– Chủ tịch, có cậu ba Minh Phú điện ạ.
Không trả lời, chỉ đưa tay ra nhận chiếc điện thoại.
– Alo.
– Anh … anh hai. Chị Mạc Danh …
Giọng cậu có chút rối, tâm trạng Minh Phú bây giờ rất rối loạn. Nghe hai từ Mạc Danh anh bỗng giật mình.
– Mạc Danh bị sao ?
– Cô ấy bị người khác ám hại, bây giờ bất tỉnh nhân sự rồi ạ. Đang trong phòng cấp cứu.
Hiểu Minh tâm tư chấn động, bàn tay khẽ run.
– Được, anh sẽ về ngay.
– Tùng Dương, Mạc Danh … Mạc Danh có chuyện rồi. Tôi về trước đây.
– Làm sao ?
– Tôi … tôi không biết. Hiểu Minh, tôi về chung với cậu, để tôi điện máy bay riêng, 30 phút nữa có mặt ở sân bay.
– Được được.
Ngồi trên máy bay, dường như anh muốn khóc, khóc lo lắng cho cô gái bé nhỏ ở nhà, dường như có ai hiểu rằng anh yêu cô như cả sinh mệnh.
***
Ở Úc hai ngày qua.
Hiểu Minh ngồi trong quán cafe, cả người anh như hiện lên mùi vị của một người đàn ông thành đạt, nhưng máu lạnh vô tình.
– Tiên sinh, người ngài cần gặp đây ạ.
Trước mắt, một người phụ nữ đứng tuổi, ăn mặc giản dị.
– Chào tiên sinh.
– Mời ngồi.
Anh nhã nhặn lịch sự.
– Ngài kiếm tôi có việc gì không ?
– Bà có quen một người tên Trần Mạc Danh không ?
– Đó là con gái của em tôi.
– Bà xin hãy kể rõ sự tình một chút.
– Kể .. kể sao ?
Nhìn người đàn ông trước mắt, mười phần đến hết chín phần sợ.
– Những gì bà biết và cô ấy.
– Trần Mạc Danh là đứa con gái đầu long duy nhất của em tôi, cưới nhau năm năm nhưng không hề có con, nhưng khi mang thai đứa cháu gái này, em tôi dường như rất vui vẻ.
– Đầu lòng sao ? Chẳng phải còn một người chị gái là Trần Thúy Như.
– Không không phải, Trần Thúy Như là do em tôi nhặt về nuôi, em nói khi thấy đứa bé vứt bỏ trên đường thấy tội mà cháu lại kháu khỉnh nên không nỡ bỏ đi. Nhưng đúng thật, Trần Thúy Như lớn lên là một cô gái hiền lành, xinh đẹp, lại giỏi giang. Còn Mạc Danh lại là một cô gái hoạt bát.
– Trần Thúy Như khi nhặt về lúc đấy mấy tuổi ?
– Tôi … tôi nhớ không rõ. Hình như là 18 tháng.
– Trên người còn có gì đặc biệt không ?
– Tôi …
– Xin bà hãy nhớ kỹ một chút.
– Hình như có một sợi dây chuyền mặt xanh, còn mặt dây chuyền thế nào tôi chịu. Nhưng thật tôi, gia đình em tôi chết không chừa một người.
– Cả Mạc Danh sao ?
– Đúng vậy, tôi nghe nhiều người nói vậy. Bà con tấm hình nào về gia đình họ không ?
– Tôi không nhớ, để về tôi xem.
– Được, cảm ơn bà. Đây là danh thiếp của tôi, khi nào có bà gọi điện, sẽ có người đến lấy, và tôi còn cần bà nhiều. Sẽ gặp lại sau.
– Được.
Cộng cảm manh mối Ethan thu thập được, anh hầu như đã biết hết 70% sự việc. Chỉ còn chờ ngày đưa ra ánh sáng.
Tối tại quán bar trung tâm.
– Hôm nay sao lại rãnh rủ tôi đi uống rượu thế này ?
– Tùng Dương, cậu biết người con gái làm tôi yêu điên cuồng là ai không ?
– Ai …
Hiểu Tùng Dương có chút tò mò.
– Là thư ký của cậu, Helen Daisy.
Tùng Dương như rớt giữa vực thẳm khi nghe anh nói.
– Sao chứ ?
– Cô ấy tên là Mạc Danh, còn rất nhiều bí mật cậu chưa hề biết đâu.
* Anh yêu em dường như hết cả con tim, cho dù đánh đổi cả sinh mệnh anh cũng chấp nhận
Tình yêu anh dành cho em nó quá sậu đậm
Sậu đậm tới mức có thể làm anh khóc
Người con gái hồn nhiên đến mang hết đi tâm tư lẫn tình cảm của anh … *