Thật Ra Em Không Vui

Cô là đồ con nít


Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Cô là đồ con nít

Sau khi mạc danh trực A4 xong thì cứ thế, A4 bị thầy phạt và khiển trách trước trường. Tuần này, thật là số đen cho lớp nào mà bị cô sao đỏ này trực. Mọi người thì thở dài ngán ngẫm là tuần này chắc tới lớp mình làm vệ sinh, còn thầy giám thị thì cứ khen cô trực tốt, như thế mới là sao đỏ gương mẫu.
Sáng đầu tuần, và cứ thế cô ngáp ngắn ngáp dài đi tới trường, còn Nhã Thiên có vẻ khác cô có vẻ hứng khởi hơn mỗi lần tới lớp. Chắc có lẽ vì sức ảnh hưởng của ai kia . Nhìn cô bạn mà Mạc Danh lắc đầu, không ngờ tình yêu có thể làm họ hạnh phúc đến như thế.
– A.. – Đầu cô đập mạnh vào một cái gì đó –
– Này. Cô có mắt không vậy? – Người đó xoa xoa vào khủy tay của mình –
– Gì sao nói tui? Thằng nào đi mà không mắt thì có? Đui à? – Cô la lớn –
– Tôi không đui, cô mới so le thì có.
– Gì chứ?
Thì ra, Mạc Danh và Hiểu Minh đụng chúng phải nhau khi anh đang đi lùi để nói chuyện còn cô thì đang nhắm mắt mà đi.
– Nè. Tôi có mắc nợ gì anh à. Mới sáng sớm gặp cô hồn rồi.
– Xin lỗi tôi đi.
– Gì chứ? Mới nói gì nghe không rõ?
– Xin lỗi tôi.
– Ủa? Anh đang nói chuyện với ai vậy? Chả hiểu gì – Cô giả ngó ngơ nhìn xung quanh –
– Tôi không rãnh mà đứng đây đôi co với một đứa con nít như cô.
Nói rồi, Hiểu Minh bỏ đi trước sự ngạc nhiên của những người xung quanh và Nhã Thiên. Thật sự, bề ngoài của anh thì ai cũng sẽ tưởng anh là một người cực kỳ lạnh lùng, ít nói. Ai ngờ, mới sáng sớm mà đứng đôi co với một cô gái. Nhã Thiên còn đang mắt chữ O miệng chữ A thì Mạc Danh đi tới.

– Đi vào lớp. Còn đứng đó nữa
– ….
– Sao đơ ra vậy?
– Tớ tưởng Hiểu Minh là lạnh lùng boy.
– Ai biết. Vỡ mộng rồi à?
– Đâu có. Tớ thấy càng dễ thương…
Nhã Thiên cười thật tươi khi lần đâu thấy anh chàng trong mộng của mình là người ngoài lạnh trong ấm thì cô càng thêm mộng tình
Mạc Danh thì đang tức tối vì mới đầu tuần có người gây chuyện. Mặt hầm hầm vào lớp.
_oOo_
Mạc Danh hôm nay bị cô mắng trước lớp vì cái tội nói chuyện bị ghi sổ đầu bài. Nhưng thật ra, cô không có nói. Bị đám con trai nhét thằn lằn vào áo khoác theo bản năng thì cô chỉ la lên. Cô giáo tưởng cô nói chuyện trong giờ học và ghi thẳng vào sổ đầu bài.
– Thưa cô em không có nói chuyện
– Em còn chối được nữa hả? Chả lẽ cô ghi sai cho học sinh?
– Em bị h…
– Thôi em im đi. Được cái ngụy biện thì giỏi. Tôi sẽ điện về phụ huynh của em.
Cô chủ nhiệm cắt ngang lời, và nói xong cô bỏ ra khỏi lớp.
– Tan học. Mấy em về đi?
Thật sự, giải thích cũng không được, đâu phải do mình. Cô giáo mà điện về cho phụ huynh có nước là chết chắc.
– Đứng lại – Cô quát mạnh vào đám con trai đang đứng cười hả hê trước lớp –
– Gì?
– Tại sao mấy cậu dám?
– Thì sao? Giỡn thì nói là giỡn. Ngụy biện. – Thằng Khanh bê đê ỏng ẹo.
– Ngứa tay à. Hết đứa giỡn à. – Cô trợn mắt –
– Mày lãm nhảm gì vậy con điên. Mày sủa trong lớp chưa chán à
Bụp…
Mạc Danh đấm một cái thật mạnh vào tên Khanh ỏng ẹo đang lấy cô làm trò cười. Cả khối nhìn về cô bằng ánh mắt kinh ngạc, và cô cũng mới chợt nhận ra rằng cô đang đánh một đứa con trai.

– Con khốn – Tên Khanh đứng dậy quát và xông vào người cô –
– Được rồi được rồi, về đi – Một thằng đứng cạnh ngăn và lôi tên Khanh về –
Cả khối bây giờ nhìn cô như sinh vật lạ, cả Hiểu Minh cũng vậy. Anh biết cô dữ nhưng anh không thể ngờ cô có thể đám một thằng con trai.
– Không sao chứ – Nhã Thiên chạy tới –
– Không sao. Về trước đi – Cô xua tay –
– Cậu về với ai? Thôi mình đưa cậu về
– Hôm nay mẹ mình tới rước. Mình có sao đâu. Cậu quên tớ là Mạc Danh à. Mấy thằng bê đê đó đập cho chừa cái tội nhiều chuyện
– Vậy thôi, mình về trước nhé.
– Bye.
Cả sân trường phút chốc chỉ còn một mình cô, cô biết vừa nãy vì nóng giận nên cô đã lỡ tay. Gây chuyện với mấy thằng bê đê thì chỉ có thêm rắc rối. Cắm phone vào tai, cô thong thả đi về nhà. Thật ra, hôm nay mẹ cô không tới, không biết dạo này sao mẹ cô cứ đi công tác xa nhà, để lại cô ở trong căn nhà trống vắng. Cô chỉ muốn yên tĩnh một mình nên mới kêu Nhã Thiên đi về trước.
– Ê đứng lại – Cô bị một bàn tay to mạnh kéo ngước về sau –
– Làm gì vậy?
– Mày vừa nãy đánh tao, mày tưởng tao để mày yên à.
– Bây giờ mày muốn đi? – Cô nghiến rắng nói –
– Tao muốn đánh mày.
Hồng Khanh vừa nãy bị đánh ấm ức không thể bỏ qua nên kêu mấy đứa con gái lớp khác chặn đường kiếm chuyện với cô. Cô cũng thừa biết cái tính hơi bị bẩn này nên cô cũng chẳng ngạc nhiên gì.
– Thích đánh à? Đánh đi – Cô cương mặt lên –

Trong khối, thật ra cũng có nhiều người không thích cô lắm. Có vẻ là cô quá dữ hay là quá ngây thơ để người khác phải ganh tị.
– Mạc Danh .
Nghe có người kêu tên cô, cả đám liền quay người lại. Nguyên đám con gái bằng ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh.
– Tôi nhờ cô đi mua đồ mà giờ chưa đi nữa à. – Hải Minh chạy lại –
– Lảm nhảm gì vậy? – Cô trừng mắt nhìn anh –
– Nè, đứng xung quanh cô ấy chi vậy? Đề nghị né cô ấy ra một chút đi. – Anh nghiến lạnh từng chữ –
Đám con gái thấy anh tay chân cũng run mềm nhũn ra, không biết là tại sao lại như thế. Hồng Khanh thì đứng lì ra đó đợi đám con gái kéo đi rồi mới chịu đi.
– Làm cái gì vậy? – Cô nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ –
– Cô gan ha. Một đám vậy mà còn cương mặt lên thách thức.
– Không cần quan tâm. Đi chỗ khác đi.
– Nè, cô lớp mấy rồi. Còn con nít không? Mỗi khi ghét ai là ghét ra mặt vậy luôn à?
– Kệ tui. – Cô nhét tai phone vào rồi bỏ đi –
– Nè, cô còn nợ tôi một lần này đấy nhé đồ con nít.
Mặc dù, mở nhạc rất to trong phone mà không hiểu sao cô vẫn nghe thấy lời anh nói. Cô mỉm cười nhẹ vì lời anh vừa nói rồi nhẹ nhàng bước đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.