Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Nỗi buồn của em sẽ có anh ở bên !
Sau một cơn buông xõa giữa tốc độ, anh và Nhã Thiên quyết định làm bạn rượu, vào trong quán bar của ven thành phố, nó không lớn nhưng cũng rất được.
– Nhã quản lý cô cũng biết uống rượu sao ?
– Tất nhiên rồi.
Nhã Thiên cười nhạt. Kêu một ly Brandy nho nguyên chất, chính Tùng Dương còn thấy ngạc nhiên vì sao cô lại uống loại rượu mạnh như thế, còn anh nhã nhặn uống loại rượu quen thuộc đó chính là Vodka.
– Nhã quản lý, cô uống loại rượu mạnh quá đấy.
– Tôi tên là Nhã Thiên.
Ánh mắt trầm ngâm, giọng nói ngọt ngào có chút buồn, trên tay cầm ly rượu sóng sánh, khuôn mặt cô thu hút tầm ngắm của Tùng Dương.
– Anh từng yêu đơn phương một ai chưa ?
– Tôi nghĩ là rồi.
– Người hoàn hảo như anh cũng từng yêu đơn phương sao ?
Nhã Thiên lại nở một nụ cười nhạt với anh. Nụ cười không tươi nhưng thật quyến rũ.
– Tôi yêu cô gái ấy không biết từ khi nào, nhưng cô ấy lúc nào cũng xuất hiện trong tâm trí tôi, hơi thơ lẫn nụ cười, tôi đều rất nhớ. Mặc dù cô ấy bên cạnh tôi nhưng tôi không hề chạm được, cô ấy nói trong trái tim của cô ấy đã có người khác, có lẽ tôi đến quá muộn.
– Anh thật giống tôi, tôi yêu anh ấy lâu như vậy, quan tâm anh ấy hết mực nhưng tôi không thể xóa mờ hình bóng của anh ấy với cô gái kia được. Anh biết không, mỗi lần anh ấy say anh ấy đều tha thiết gọi tên cô gái ấy, rất tha thiết, rất buồn thảm.
Không biết từ lúc nào, khuôn mặt của Nhã Thiên đã đỏ ửng lên vì say rượi, loại rượu mạnh như thế mà uống một lần vài hơi thì hết thế này thì hỏi ai chả say. Gục mặt xuống bàn, tóc dài đen xõa óng ả trên đôi vai gầy gộc.
Thì ra, nỗi đau thương của hai người y hệt nhau đó chính là yêu đơn phương. Từ lần đầu gặp Nhã Thiên, cô ấy là một cô gái hơi gầy, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt rất thường xuyên mơ màng suy nghĩ về một vấn đề nào đó.
– Tùng Dương, tôi rất buồn đấy.
Cô không ngừng nói lảm nhảm, quơ tay lung tung, đụng trúng khuôn mặt anh, cô nhẹ nhàng vuốt ve nó.
– Anh rất đẹp trai, giọng nói anh thật ấm, anh thật hoàn hảo. Tại sao ai lại từ chối anh vậy.
Nắm lấy bàn tay gầy gộc đó, ánh mắt Tùng Dương bỗng lóe lên vài tia thương cảm, anh gặp cô gái này không nhiều, nhưng anh cực kỳ ghét mỗi khi thấy cô buồn thế nhỉ ? Anh thích cái nụ cười nhạt dịu nhẹ, một ánh mắt đầy mơ màng.
_oOo_
Có lẽ sự bá đạo cường ngạo trong người Hiểu Minh rất lớn, anh tự ý đặt hai vé máy bay hạng V.I.P, rồi tự xếp giờ, đến ngày và đưa Mạc Danh đi.
– Anh làm cái gì vậy ?
– Đưa em đi du lịch.
– Anh … ? Khi nào anh mới bỏ cái thói tự ý đấy đi hả ?
– Em là của anh, thời gian của em cũng là thời gian của anh.
– Ngang ngược, tôi không đi.
– Em không đi cũng phải đi. Vì chuyến bay này đâu chỉ đi du lịch, manh mối của vụ án anh đang giúp em, em quên rồi sao.
Ánh mắt giận dữ của Mạc Danh có chút nguôi ngoai, nghe nói tới vụ án cô không biết nói gì ngoài im lặng và làm theo nó.
– Vậy mới ngoan. Dì Liên đã chuẩn bị cho em. Đi thôi.
Mạc Danh ghét cái cuộc sống có sự sắp đặt, nhưng Hiểu Minh lại là người thích sắp đặt, còn rất nhiều tính cách trái ngược nhau, đó là vì tại sao từ cái nhìn đầu tiên họ anh và cô đã không hề ưa nhau.
Ngồi trên máy bay suốt 8h đồng hồ, lưng vai cô đã rất đau mỏi mặc cho anh đã đặt hai vé hạng tốt nhất. Xuống sân bay Inchoen nằm ở thủ đô Soeul, có một chiếc xe màu đen sáng bóng được chờ sẵn ngay đó.
– Chào Trịnh tiên sinh.
Có một anh chàng dáng vẻ cao to, nghiêm nghị cuối xuống chào một cách lễ phép. Lên xe, cô mệt mỏi mà nhắm mắt laị, nhưng cô thắc mắc nếu muốn điều tra tin tức thì tại sao lại đến Hàn Quốc ? Tại sao anh lại biết rõ như thế trong khi mình hoàn toàn mù tịt.
Đưa về khách sạn, anh đã xếp phòng sẵn, chỉ duy nhất một phòng. Cô muốn gào thét, cô muốn khóc lóc rằng phải làm sao bỏ cái tính thích sắp đặt này của Hiểu Minh.
– Tôi ngủ trên giường, anh ngủ ở ghê sofa.
Hiểu Minh cứng đờ miệng nhìn cô, anh có phải chăng đã nghe lầm không ? Trịnh chủ tịch cao cao tại thượng như anh mà lại đi ngủ ghế sofa sao ? Giết chết anh anh cũng không làm như thế.
– Không.
Giọng nói lộ rõ sự kiên quyết. Chính bản thân cô cũng hiểu rõ rằng Hiểu Minh là người thế nào, nhưng anh và cô, tại thời điểm bây giờ thì không thể có mối quan hệ nào được.
Ánh mắt anh lại đăm chiêu, cô không thể phủ định một điều rằng sắc đẹp của Hiểu Minh rất được ông trời ưu ái, hàng mày đen rậm. đôi mắt bí ẩn mê hoặc cả tá phụ nữ có thể thất thần mà ngoan ngoãn nghe lời anh, chiếc mũi cao thẳng, cô nghe người ta nói đàn ông mũi càng cao thì thân phận cao quý, rất nhiều tiền tài, cánh môi mỏng, chứng tỏ rất bạc tình. Đã thế thân hình cao ráo săn chắc, đôi chân dài luôn được che dấu sau bộ tây trang sang trọng.
Tắm rửa xong, cô rón rén đi lên giường, cô là người giành nó trước chắc chắn cô sẽ ngủ ở đây.
Anh từ phòng tắm bước ra với cái quần đùi tới đầu gối, thân trần để lộ bờ ngực săn chắc còn đọng lại hơi nước. Mạc Danh ngắm chặt mắt, bỗng dưng sau lưng cô có hơi ấm, và bờ ngực rắn chắc của anh.
– Anh làm cái gì vậy ?
Mạc Danh giật mình và bật dậy.
– Ngủ.
– Ai cho anh ngủ đây.
Cánh tay dài săn chắc của anh vơ lấy cô nằm xuống, anh ôm cô vùi vào lòng mình. Ánh mắt mệt nhoài dường như không muốn mở ra.
– Em ngoan ngoãn đi, hôm nay anh mệt.
– Nhưng chỗ anh không phải chỗ này.
– Em còn nhúc nhích không chắc anh sẽ làm gì tiếp theo đâu.
Nghe vậy, cô vội vàng nằm im bặt, anh thấy cô không cử động nữa, khóe môi bỗng cười nhẹ rồi ngủ, lần đầu tiên cô ngủ với một người lạ, nhất lại là anh, tim cô cứ đập loạn hồi, không thể nào ngủ được.
Hiểu Minh lần đầu ôm cô ngủ thì cũng chắc chắn sẽ chẳng ngủ thẳng giấc được, cứ lâu lâu anh lại thức dậy, nhìn ngắm khuôn mặt hoàn hảo ấy, cái khuôn mặt mà lúc nào cũng trong ý trí của anh.
_oOo_
Nhã Thiên sáng thức dậy thấy đầu đau nhức, mắt mờ mờ ảo ảo nhìn xung quanh, cô đang nằm trên xe, trên người còn đắp chiếc áo ngoài của Tùng Dương.
Vội vã ra khỏi xe, cô luống cuống đi kiếm anh. Tùng Dương, tóc bay rối, tay nhét vào túi quần, ngồi dựa vào vách đá.
– Tùng Dương.
– Cô dậy rồi sao.
– Tối qua anh không ngủ chút nào sao.
– Tôi sao giám ngủ khi cô còn chưa tỉnh chứ.
Nụ cười ngọt ngào của Tùng Dương làm tan nát con tim của hàng tá thiếu nữ. Đôi mi khẽ dài của Nhã Thiên chợt rung động, anh không giám đưa cô vào khách sạn sợ cô sẽ nghĩ này nọ, nhưng không ở bên cạnh cô anh rất cảm thấy lo lắng.
– Đẹp không ? Đây là nơi tôi thích nhất. Và cô là người đầu tiên tôi đưa đến đây đấy.
Đây là bãi biển ở ngoại ô, mỗi lần buồn anh đều tìm đến bãi biển này, bãi biển trống này rất ít người qua lại vì gió ở đây rất to, hay xảy ra bão cát. Anh cảm thấy nơi này thật đẹp, anh thật sự rất muốn đưa Mạc Danh đến đây nhưng không có cơ hội nữa rồi.
Mới sáng sớm, hai người họ ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm, thật nhẹ nhàng, thật trong sáng và sưởi ấm hai trái tim tổn thương