Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Ethan
Mạc Danh được đưa nhanh vào cấp cứu, hơi thở yếu dần , sắc mặt càng ngày càng kém, lòng Hiểu Minh vô cùng lo lắng.
Anh ngồi trước phòng cấp cứu, đôi mắt ngày càng tối dần, ai là kẻ to gan dám làm Mạc Danh như thế chứ ? Nhất định anh phải điều tra cho rõ.
Ethan nhẹ nhàng bước tới ngồi cạnh anh, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thấy Hiểu Minh có thái độ khác lạ vượt bậc như thế mà lại vì một người phụ nữ. Người ngốc nhìn vào sự tình như thế cũng đủ biết đấy là cô gái rất quan trọng với Hiểu Minh.
– Ai là người nhà bệnh nhân Trần Mạc Danh.
Bác sĩ bước ra.
– Là tôi.
Trịnh Hiểu Minh đứng dậy, đôi chân dài ẩn nấp sau bộ tây phục làm vóc dáng càng mê người.
– Trịnh chủ tịch.
Bác sĩ tròn mắt lên hỏi, bệnh nhân trong kia là ai mà đích thân Trịnh chủ tịch nhận làm người nhà thế nhỉ ? Trịnh Hiểu Minh xưa giờ chưa gặp rắc rối nào về phụ nữ, mà một người thờ ơ lạnh lùng như anh ta thì yêu người nào được ?
– Tôi hỏi bệnh nhân trong kia thế nào rồi ?
Giọng anh có chút thiếu kiên nhẫn khi thấy ông bác sĩ cứ nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên đó.
– Cô ấy tình trạng sức khỏe đều ổn, nhưng tâm lý tôi nghĩ không được tốt, Trịnh chủ tịch nên ở bên cô ấy chăm sóc đừng cho xảy ra những vụ việc giống vậy nữa.
Nghe qua là biết câu Trịnh chủ tịch nên ở bên chăm sóc là có vấn đề. Ethan đứng đằng sau mỉm cười nhẹ, thì ra Trịnh chủ tịch cao cao tại thượng mà giờ vào bệnh viện ngồi lo lắng như thế này vì một người phụ nữ thì quả là không tin vào mắt mình.
Anh không nói gì chỉ đi vào phòng bệnh, thấy sắc mặt cô như vậy lòng anh không khỏi nổi lên những hồi đau đớn.
Uyển Như sắc mặt tối sầm, đem tất cả đồ đạc gần đó ném tùm lum.
– Ta chưa ra tay thì có ai dám ra tay trước ta chứ ?
Thì ra, đêm hôm qua Cao Phương Uyển Như đã sắp xếp một kế hoạch hoàn hảo, nhưng thật không ngờ có kẻ ra tay giết người trước, vỡ kế hoạch, làm mọi chuyện rối tung. Cô tức giận đến tím tái mặt mày. Nhưng một lát sau, cũng hóa giận thành cười, thì ra cũng có kẻ đang muốn giết cô ta, vậy càng tốt, khỏi dính líu tới cô, dính líu tới Hiểu Minh và cô cũng không muốn giằng co với tên Lâm Miêu đầy mưu mô tính toán kia.
_oOo_
Trong cơn mơ đang diễn ra đầy đầu óc Mạc Danh, cô mơ màng khẽ gọi tên.
– Ba mẹ, ba mẹ. Hiểu Minh … Hiểu Minh.
Tay cô quơ loạn xạ, mồ hôi chảy ướt cả mái tóc mềm. Hiểu Minh đứng gần đó giật mình đi tới nắm tay cô.
– Danh Danh à, có anh đây đừng sợ.
– Đừng đi, đừng đi mà.
– Anh không đi đâu cả, em yên tâm đi.
Mắt Mạc Danh bỗng trợn to, cô vội vã nhìn xung quanh thấy mọi thứ đều im ắng, thấy Hiểu Minh đang nắm tay mình một cách đầy ngọt ngào, thấy mọi thứ bình thường cô mới thở phào nhẽ nhỏm.
Anh ngồi xuống cạnh cô, tay khẽ vuốt ve mái tóc kiểu ân sủng.
– Danh Danh, em mơ thấy ác mộng à ?
Cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh, cô sợ anh sẽ biến mất ngay lập tức, mãi bỏ cô bơ vơ. Thấy cô im lặng, anh cũng không gắng hỏi nữa, bác sĩ cũng nói tâm lý của cô bây giờ không được ổn định.
– Khuya rồi, em ngủ đi Danh.
– Anh đừng đi dâu cả.
Đôi môi nhỏ khẽ run rẩy nói.
– Ừ, anh hứa với em anh sẽ không đi đâu cả. Ngủ sớm, sáng mai em làm kiểm tra xong có thể xuất viện, tạm thời em sẽ ở với anh, em ở một mình không được an toàn.
Anh cứ nói những lời quan tâm nhẹ nhàng làm cô hạnh phúc mà ngủ quên đi, thấy cô ngủ anh yên tâm nhìn ngắm cô, cô gái này cứ làm anh yêu mãi, không hiểu tại sao nếu lúc trước cô không xuất hiện thì anh đã không đau khổ như thế này.
Sáng sớm hôm sau, khi Mạc Danh tỉnh dậy đã không thấy Hiểu Minh đâu, cô có chút hoảng sợ luôn đảo mắt tìm kím anh.
– Chị.
Cô giật mình đưa mắt nhìn ra hướng giọng nói.
– Chị dậy sớm thế, em vừa chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho chị này.
Minh Phú tươi cười đi vào, vừa làm anh vừa nói rất dịu dàng.
– Anh em có chuyện gấp đi sớm rồi, nhưng chị yên tâm có em ở bên chị rồi. Chị ăn khỏe, làm kiểm tra tốt, tối anh em tới rước về. Hôm nay em được nghỉ học, em sẽ ở đây với chị.
Nghe Phú nói chuyện cô bật cười khẽ, làm y như cô là con nít. Gì mà ăn khỏe, làm kiểm tra tốt rồi tới rước về ? Thấy Mạc Danh cười, Minh Phú lòng có chút yên tâm.
– Chị ở đây, ra đi cất đồ nhé.
Cô đang lau miệng thì có một người bước vào, vóc dáng cao to, khuôn mặt như tượng đúc, ánh mắt lạnh lùng.
– Trần tiểu thư, đã tới giờ k
iểm tra sức khỏe rồi ạ.
Gặp người lạ đầu óc cô có chút quay cuồng, ánh mắt khẽ run lên hoảng sợ.
– Anh là ai, tôi không quen anh. Anh đi đi.
Mạc Danh vô thức hét to, Minh Phú nghe tiếng cô gấp gáp chạy vào. Thấy Minh Phú cô như thấy thần cứu mạng.
– Phú Phú, anh ta là ai ?
– Chị à, đây là Ethan, vệ sĩ của anh Hiểu Minh, Ethan rất tốt, tới đây bảo vệ chị, chị đừng lo.
Được an ủi, lòng cô cũng có chút nhẹ nhỏm.
– Xin lỗi đã làm Trần tiểu thư hoảng sợ.
– Không sao.
Sửa soạn đầu tóc xong, Ethan chạy tới đỡ cô đi lên tầng trên kiểm tra sức khỏe. Ethan rất cao, vóc dáng y hệt Hiểu Minh, vẫn cái ánh mắt cường ngạo, thần hình cao to.
Ethan đứng gần cô lòng có chút rối, đúng hơn là từ tối hôm qua. Khi trong bộ dạng bị thê thảm, nhìn cô vẫn có chút gì toát lên vẻ lạnh lùng đặc trưng của người phụ nữ, còn bây giờ, trong bộ quần áo của bệnh nhân, nhìn cô thật giản dị có chút đáng yêu. Ethan nhìn cô không hề chớp mắt, khi nói chuyện Mạc Danh ẩn ẩn lộ lộ chiếc răng khểnh làm cô thêm muôn phần đáng yêu. Khi cô cười chắc chắn rất đẹp, chả trách sao lại là một người làm Trịnh Hiểu Minh thờ ơ hờ hững có thể quan tâm như thế được.