Thất Phu Nhân

Chương 55: Phiền toái lại nổi lên


Đọc truyện Thất Phu Nhân – Chương 55: Phiền toái lại nổi lên

“Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì vậy?” Tử Vân nhìn người đang suy tư mà hỏi.

“Tử Vân, chúng ta rời đi thôi”

“A? vậy chúng ta sẽ đi chỗ nào a?” Tử Vân ngơ ngác nhìn Lộ Tùy Tâm.

Đi chỗ nào? Đi nơi nào cũng được a! Chỉ cần không phải ở cái chốn kinh thành này là được! nàng cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy đến.

“Nhưng là Dương công tử…”Không phải Dương công tử đã nói tiểu thư ở đây chờ mấy ngày sao?

Lộ Tùy Tâm cười khổ, Dương công tử! nàng bây giờ mới biết Dương Á Sơ chính là đương kim thủ phủ, dậm chân một cái là có thể chấn động một nửa kinh tế Thiên vũ hoàng triều! này…người như vậy có thời gian để đi cùng đoạn đường với nàng sao?

Từ khi ra khỏi cung, Dương Á Sơ đã mời nàng tới biệt viện nhà hắn ở nhưng nàng nhẹ nhàng từ chối, để cho hắn đưa nàng cùng Tử Vân vào trong khách trọ ở. Vẻ mặt thất vọng của hắn nàng cũng thấy hơi có lỗi nhưng quả thật bây giờ trong lòng nàng rất rối loạn, càng không muốn rước thêm vài vấn đề khác.

Sau khi đưa hai nàng tới đây, khách trọ lớn nhất kinh thành, bố trí một gian phòng thượng hạng! nàng đến bây giờ vẫn nhớ rõ sắc mặt của chưởng quỹ, nhìn nàng với ánh mắt khiếp sợ cùng xem xét kỹ càng. Nàng mới phát hiện ban đầu mới chỉ biết Dương Á Sơ là chủ nhân Du Nhiên cư, giang hồ đệ nhất công tử, còn lại thì chưa từng suy nghĩ nhiều quá.

Nhưng mà…trong lòng cười khổ, bối cảnh gia đình này chỉ e làm bằng hữu cũng rất khó!Nàng cũng không phải so đo gì nhiều mà là hiểu rất rõ cánh cổng nhà thủ phủ cao bao nhiêu, điều này tâm không cần phải nghĩ. Nhưng nàng đã quá tham lam nhận lấy ôn nhu cùng chân thành của hắn! Nhưng là…cuộc sống như thế của nàng trôi qua quá lâu, lâu đến mức nàng đã nhìn thấu quá nhiều! Nàng cùng hắn trong sạch nhưng chỉ vì tình cảnh thực tế mà phá hỏng sao?

Nàng bây giờ không biết! Bởi vì nàng thực ra cũng không biết Dương Á Sơ, nàng chỉ đơn thuần thấy được ôn nhu cùng cảm giác an toàn từ hắn! Nhưng sau khi nàng biết thân phận của hắn trong lòng nàng có chút do dự! Một bằng hữu như thế có quá nhiều vấn đề! Không phải hắn mà là thế lực đến từ sau lưng hắn, người nhà cùng bằng hữu của hắn.

Việc này đến một lúc nào đó cũng phải đối mặt, nhưng ai biết được sẽ như thế nào? Mà hắn cũng phải chịu đựng cái gì trong lòng?

“Tiểu thư, người nhìn xem, phía ngoài thật náo nhiệt” Tử Vân không muốn nhìn thấy tiểu thư như vậy. Lúc nào tiểu thư mang thần sắc như vậy nàng cũng rất đau lòng. Nàng hy vọng tiểu thư vẫn luôn vui vẻ, bởi vì như vậy mới là đẹp nhất!

Lộ Tùy Tâm bình phục suy nghĩ trong lòng, nhìn qua Tử Vân vì tâm tư đơn thuần của nàng mà uất ức. Nhìn y phục trên người Tử Vân, rồi lại nhìn lại y phục trên người mình, mà cũng không phải y phục của mình! Trên người nàng chính là bộ đồ mang từ trong cung ra, lúc ấy nàng cũng có ý định đổi lại nhưng lại bị tên thái giám quỳ trên mặt đất khóc lóc van xin!

Mà y phục trên người Tử Vân chắc là do Dương Á Sơ đưa cho a?

Cũng tốt, trước tiên phải đem tống hết những vấn đề đáng ghét này đi, nàng tự dựa vào chính mình là được rồi.

“Tử Vân, vậy thì chúng ta cũng đi xem một chút náo nhiệt thôi” cũng thuận tiện mua thêm chút đồ vật, ngày mai nàng sẽ rời khỏi kinh thành.

Rời khỏi chỗ thị phi này!

“Được a” Tử Vân vui vẻ đáp.

Lần nữa đi ở con đường xa lạ này, ánh mắt Lộ Tùy Tâm toát ra tia hứng thú! Nàng cũng rất muốn đi dạo một chút đường phố cổ đại! lúc ở hiện đại nàng không thích dạo phố vì nàng cũng không thích chỗ nào quá đông người! Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy nàng biết có thể tự do tự tại hòa vào những con người này, đây cũng là một loại vui vẻ! Bởi vì ít nhất nơi đây còn có tự do!

“Tử Vân, chúng ta đi phục trang lâu trước đi”

“Được” tiểu thư hẳn nên thêm một vài bộ y phục xinh đẹp nha! Giống như y phục bây giờ trên người tiểu thư thì càng tốt, rất đẹp a, làm cho nàng cũng không dám nhìn thẳng vào tiểu thư, sợ nhìn xong sẽ ngây cả người mất.

“Tiểu thư, phía trước chính là phục trang lâu tốt nhất kinh thành”

Nhìn theo hướng Tử Vân vừa chỉ: Vân Thường trang.

“Tử Vân, đi một…chỗ khác đi” nàng cũng không cần loại y phục cao quý như vậy, chỉ cần chút y phục đơn giản bình thường là được rồi.

“Tại sao lại phải đi…một chỗ khác a?” tiểu thư lo không có bạc sao? hôm qua Dương công tử có cho nàng một vật, nói có thể đi mua đồ ở tất cả các tiệm mà không phải trả bạc! nhưng nàng thấy tiểu thư quá kích động nên cũng quên không nói cho tiểu thư.

“Tiểu thư…”

Nhìn hướng tiểu thư đi tới bên quầy hàng phía trước liền vội vã đi theo.

“Tiểu thư, mời xem một chút” nhìn thấy khách nhân, một người bán trâm gài tóc vội vàng chào hỏi. Nhìn khách nhân này ăn mặc phú quý như vậy, người bán hàng vội lấy một chiếc trâm đưa cho nàng.

Lộ Tùy Tâm ngồi xổm người xuống, nhìn thoáng qua thấy trong đó có một cây trâm bạc bình thường nhưng đơn giản thanh tú, mặc dù cũng không phải loại thượng phẩm nhưng ở cổ đại này mà nói, cái này tuyệt đối làm bằng thủ công!

“Cái này giá bao nhiêu tiền?” người bán hàng nhìn thấy cây trâm mà nàng cầm lên, cái trâm này cũng không đáng giá!

“Tiểu thư, ngài có thể xem cái này, so với cái trong tay ngài còn tốt hơn”cố gắng hướng tâm tư của khách, đưa lên vài món đồ khác.

“Ta chỉ muốn biết cái này giá bao nhiêu bạc?” Lộ Tùy Tâm đứng dậy nhìn thẳng vào người trước mắt nhẹ nhàng nói.

Ân? người bán hàng nhìn cô nương trước mắt này không khỏi sửng sốt nói không nên lời! này…ánh mắt vị cô nương này thật xinh đẹp!

“Ông chủ?” hơi nhíu lông mày nhìn vẻ mặt ngu ngơ của người bán, Lộ Tùy Tâm thở dài, là nàng nói cho hắn có vấn đề gì sao? hay là cây trâm bạc này không bán?

“A…nha..tiểu thư, trâm bạc này có giá một lượng bạc”. Vừa nãy nhìn cô nương này thật có một loại cảm giác không thể nói nên lời, bất quá hắn vẫn còn nhớ mình đang buôn bán, nhưng nhìn cách ăn mặc của vị tiểu thư, cây trâm ấy căn bản không đáng giá, nhưng nhìn sắc mặt cùa tiểu thư này chắc là xuất thân quý tộc, nói vậy một lượng bạc cũng không thành vấn đề.

“Mười quan tiền” thanh âm thanh lệ để cho hắn phải ngẩn ngơ.

“Cái gì?”

“Ta nói cây trâm này chỉ đáng mười quan tiền, ngươi có bán hay không?” cây trâm này nhiều nhất cũng chỉ có ba văn tiền.

“A?” người bán hàng rốt cục cũng hiểu lời nói của cô nương này nhưng lại càng ngây dại.

“Không bán sao,coi như xong,Tử Vân, đi”

“Nha…” ngây người ở phía sau tiểu thư cùng Tử Vân hoàn toàn kinh ngạc

Trời ạ, tiểu thư…tiểu thư càng ngày càng lợi hại! Miệng Tử Vân mở lớn đến mức nhét đầy quả trứng gà.

“Chờ một chút…tiểu thư, người chờ một chút”

Gặp khách nhân thật sự muốn đi, người bán hàng mới phục hồi lại tinh thần. Nhịn, hắn biết hơi khó nhưng ít nhất cũng còn có thể kiếm tiền.

Cầm lấy trâm bạc trong tay, Tử Vân dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tiểu thư nhà mình.

“Tử Vân ta đi Ngân trang trước nha” mua đồ thì phải có bạc, nàng muốn đem ngân phiếu đi đổi lấy bạc.

Sau khi nghe xong Tử Vân liền ngu ngơ nhưng ngay sau đó nghĩ ra cái gì vội nói: “Tiểu thư, không cần phải đổi bạc a, ta cũng quên mất không nói cho tiểu thư, Dương công tử đưa cho ta một vật nói mua đồ không cần phải trả tiền”, lúc ấy nàng cũng sửng sốt hồi lâu nhưng đều không hiểu thứ Dương công tử đưa cho là gì.

Người một mực đi phía trước liền dừng bước.

Lộ Tùy Tâm trán hơi nhíu lại, trong lòng khẽ thở dài một tiếng: Dương Á Sơ.

Ánh mắt lóe lên kiên định, kinh thành này nàng nhất định phải rời đi! “Đi Ngân trang”

“Còn có, Tử Vân, ngươi đưa ta vật đó để ta đem trả lại Dương công tử” nàng cũng muốn biết kia là vật gì, có giống như chi phiếu vô hạn định ở hiện đại hay không a. Dương Á Sơ, ta rất cảm kích sự tín nhiệm của ngươi, nhưng mà…vật quý giá như thế này sao ngươi có thể tùy tiện đem đưa cho ta như vậy?

“Biết rồi” Tử Vân le lưỡi, thật là mất cả hứng.

Đang định đi về phía trước thì có một bóng người xuất hiện ngăn cản bước đi của nàng, là chưởng quỹ khách trọ.

“Tiểu thư, cuối cùng ta cũng tìm được người rồi” Dương An xoa xoa trên mặt đầy mồ hôi. Vừa rồi Dương tổng quản đến nói lão gia muốn gặp mặt vị cô nương này. Hắn vừa nghe đã vội phái người ra ngoài tìm.

Sau khi đứng ngồi không yên mới sai tiểu nhị trông coi khách trọ để tự mình đi tìm, Dương tổng quản còn ở đằng kia chờ a!

Tròng mắt xuất hiện tinh quang, Lộ Tùy Tâm khép nhẹ mi mắt xuống, tới cũng mau quá a!

“Tiểu thư, mời về khách trọ! Dương tổng quản tới đón cô nương nói lão gia muốn gặp người”,Dương An cũng vì cô nương này mà từ tốn nói chuyện, phải biết rằng hiếm có người nào được lão gia đích danh mời tới! Thiếu gia tự mình đưa cô nương này tới khách trọ, hơn nữa còn được lão gia triệu kiến, nói vậy cô nương này bước vào cửa Dương gia là chuyện sớm hay muôn mà thôi.


Cái gì nên tới cuối cùng cũng tới! Lộ Tùy Tâm than nhẹ!

Nhìn Thủ phủ Dương gia trước mắt so với Lộ vương phủ không hề kém cạnh chút nào, khóe miệng Lộ Tùy Tâm cười lên không rõ, những cọng cây ngọn cỏ của danh môn quý tộc này cũng đủ cho dân chúng bình thường sống tốt một chút.

Nhìn lại một cái, đập vào mắt là phong cảnh đình viện nhàn hạ bố trí trang nhã, sơn giả du thủy, hoa cỏ cây cối, lầu các quý phái, chủ viện trang trọng, quả thật là một thủ phủ, nói như vậy Dương gia không thiếu nhất chính là…bạc.

Hạ mâu xuống, Lộ Tùy Tâm đang nhớ lại ở Lộ gia, Lộ gia cũng là một nhà thế tộc danh giá,có gia quy nghiêm ngặt, thành viên khổng lồ phức tạp…chưa bao giờ thiếu tiền, nhưng trừ tiền lại không có gì cả. Tình thân, tình yêu ở đâu cũng thật nực cười!

Còn Dương gia? So với Lộ gia lại càng hiển hách, như vậy có phải cũng chẳng hơn gì hay sao?

“Tiểu thư, người chờ ở đây một chút để ta đi bẩm báo cho lão gia” Dương Tiến Thủ cung kính nói với Lộ Tùy Tâm, trong lòng cũng vì cô nương này mà thấy kinh ngạc! Có rất ít người vào Dương gia mà lại không động lòng với tài phú của Dương gia. Nhưng cô nương này trừ lúc gật đầu khi nhìn thấy hắn chưa từng mở miệng nói một lời, ánh mắt cũng không hề biến sắc! Một thân hơi hướng lạnh nhạt để cho hắn cũng thỉnh thoảng chăm chú vào nàng!

Đây chính là cô gái mà thiếu gia thích sao? so với thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Thiên Tâm cô nương mặc dù không đẹp hơn tuy nhiên lại có sức hấp dẫn hơn một chút. Nhưng cụ thể là gì hắn cũng không biết nói thế nào.

Lộ Tùy Tâm khẽ gật đầu.

“Cô nương, lão gia mời cô nương vào” Dương Tiến Thủ rất nhanh đã đi ra.

Hơi co người, hướng Lộ Tùy Tâm đưa tay ý bào nàng vào trong.

“Cảm ơn” nhìn thái độ này của Dương quản gia, Lộ Tùy Tâm thản nhiên nói lời cảm ơn! Người này rất lễ phép, nàng không hề ghét chút nào! Nói xong cũng cất bước đi vào, lưu lại Dương Tiến Thủ ngây ngốc.

Cô nương này vừa mới nói cảm ơn hắn sao?

Lộ Tùy Tâm đi vào trong nhà, trong lòng thầm nghĩ có phải ở cổ đại này đất quá nhiều hay không, cho nên bất kể là phòng cũng rộng, phòng khách cũng rộng, rộng đến dọa người a? Ở cái phòng rộng như thế này không có cảm giác trống trải sao?

Tuy nhiên trang sức rất được chú ý, cũng bày biện rất nhiều vật phẩm tinh tế, nhưng nàng chỉ cảm giác duy nhất chính là quá lớn.

Nghênh hướng tầm mắt sắc bén đang nhìn vào nàng, Lộ Tùy Tâm thản nhiên nhìn thẳng vào.

Hắn là trưởng giả, chỉ là như thế mà thôi.

Dương lão gia thu hồi ánh mắt đánh giá, ở trong lòng thầm than: Khó trách lại làm cho nhi tử ưu tú của hắn nhìn trúng. Nhìn lần đầu tiên có thể nói cô gái này không phải tuyệt sắc nhưng biểu hiện bên ngoài lại khiến hắn rất hài lòng! Một thân bình tĩnh cũng không phải người nào cũng làm được.

Nhưng là…nghĩ đến thân phận của nàng, trong mắt hắn vẫn hiện lên bén nhọn!

“Uông tiểu thư, mời ngồi” Dương lão gia nhàn nhạt nói.

“Cám ơn” Lộ Tùy Tâm sau khi ngồi xuống cũng trả lời nhàn nhạt như trước.

Dương lão gia nhìn động tác tự nhiên này tròng mắt lóe lên, cô gái này là muốn lấy lòng hắn sao?

Nhìn kỹ lại, Dương lão gia không khỏi kinh hãi, y phục trên người nàng là Thiên thiền gấm! cái này…

Hắn quá rõ ràng giá trị y phục trên thân nàng! Chính là ngay cả hắn cũng không dám dùng trước, Thiên thiền gấm là do Dương gia tiến cống, có thể nói là chuyên phục vụ Hoàng thượng, theo như hắn biết, kể cả nương nương trong hậu cung cũng rất ít người được mặc y phục này!Việc này…đại biểu cho cái gì? Nghĩ như vậy tâm nhất thời cả kinh!

Vốn là muốn nuốt trở lại trong bụng, Dương lão gia trong lòng đang suy nghĩ xem nên đối đãi với cô gái thân phận đặc thù này! Theo như thân phận thứ nữ của binh bộ thượng thư, muốn vào cửa Dương gia cũng không phải chuyện khó, nhưng nàng lại là thị thiếp của Lộ vương gia mà còn là bất trinh bất trung nên bị vứt bỏ, lại có thể để con hắn say mê. Lần này giải quyết khó khăn cho Thiên Vũ hoàng triều, đối với Thập Ngân quốc mà nói, sự xuất hiện của nàng ảnh hưởng không nhỏ! Mà nàng vốn có thể nhân cơ hội này trèo lên chức vị Vương phi một cách dễ dàng.

Nhưng là…vì sao nàng lại yêu cầu thoát khỏi Lộ vương phủ giáng làm thường dân? Là vì Dương Á Sơ? Hay là..?

Lộ Tùy Tâm mặc cho người đối diện đánh giá, thanh mâu cũng híp lại nhận xét người trước mắt, bề ngoài đã hơn sáu mươi, khuôn mặt gầy gò song trong ánh mắt không che hết tinh quang, tóc bạc trắng, chòm râu rất chỉn chu, lão nhân này là người nghiêm khắc, như vậy cũng là người chú trọng đến thân phận.

“Dương gia tuy không phải là quý tộc nhưng cũng coi như là danh môn, lão phu chỉ có hai nhi tử, không có nữ nhi, lão phu nghe nói cô nương tài hoa hơn người không chỉ giúp Thiên Vũ hoàng triều giải đáp vấn đề khó khăn của Thái tử Thập Ngân quốc mà còn để cho Thái tử tâm phục khẩu phục, điều này làm cho lão phu rất bội phục cho nên mới mạo muội mời cô nương tới đây, kính mong cô nương thứ lỗi”! Dương lão gia sắc mặt biến chuyển thành ôn hòa. Cô gái trước mắt nhẹ không được mà nặng cũng không được, còn thật khó nói!

Nghe người nói, Lộ Tùy Tâm ánh mắt hiện lên nụ cười, không phải vì những lời nói của Dương lão gia mà là vì tâm tư của hắn mà thấy kinh ngạc! Hắn đầu tiên gọi nàng là Uông tiểu thư là muốn nhắc đến thân phận nàng, nhưng bây giờ lại gọi là cô nương, lão nhân này đúng là lòng dạ thay đổi nhanh chóng.

Cúi đầu suy tư một chút, “Dương lão gia mời ta tới là có dụng ý, Tùy Tâm không dám nói là đã rõ ràng nhưng cũng biết một hai”

“Nga?”

Đôi mắt Dương lão gia híp lại, tinh quang lóe lên!

“Thật ra ta cùng Dương Á Sơ chỉ là bằng hữu, lão gia không cần phải lo ngại gì ta cả” Tấm lòng của phụ mẫu rộng lớn như thiên hạ, huống chi là một lão gia tử truyền thống như thế này! Thân phận nàng đối với bất kì nam nhân nào cũng là cấm kiêng kị!

Ở hiện đại ly hôn là chuyện bình thường nhưng ở chỗ này, nơi truyền thống tư tưởng đậm chất cổ đại, thân phận của nàng là phải kiêng kị,một cô nương gia giáo mà lại muốn dính quan hệ với nàng sao? huống chi còn là nam tử? mà lại là danh môn thế gia, nam tử điều kiện đều ưu tú, nói vậy Dương lão gia đã tự biết về nàng, đối với nàng có chút khốn hoặc cùng bất an.

Cũng tốt, dù sao nàng cũng muốn rời đi, nếu như có thể làm cho lão nhân này an tâm một chút thì sao không làm chứ?

Huống chi nàng cũng muốn Dương Á Sơ không ôm kỳ vọng gì với nàng nữa, nàng không thích hợp với hắn!

“Bằng hữu?”

“Có lẽ nói bằng hữu cũng có điểm không đúng, chúng ta chẳng qua chỉ có duyên vài lần nói chuyện, Dương công tử giúp Tùy Tâm không ít việc khó khăn, đúng ra là Tùy Tâm thiếu Dương công tử ân tình lớn” thanh âm nhàn nhạt, ánh mắt bình thản rơi vào trong mắt đối phương.

“Nói như vậy, cô nương cùng tiểu nhi không có quan hệ gì?” Dương lão gia giống như muốn nghe được lời đảm bảo từ cô gái.

Nhìn thẳng vào Dương lão gia, Lộ Tùy Tâm chậm rãi cười một tiếng “Dương công tử thiên nhân chi tư, có thể làm bằng hữu của hắn là vinh hạnh của ta, Tùy Tâm chỉ có thể nói cho ngài rằng, ta cùng Dương công tử chẳng qua chỉ là bằng hữu”

Dương lão gia nhìn người trước mặt, hồi lâu sau trên mặt cũng nở nụ cười, nếu như không có thân phận kia của nàng thì đúng là cô gái khó tìm trên đời, đáng tiếc a đáng tiếc!

“Tùy Tâm cáo từ” nhẹ nhàng mà đứng dậy, Lộ Tùy Tâm kiên quyết ngày mai sẽ đi khỏi đây.

“Chờ một chút, cô nương có thể cho ta biết, thiền cẩm y trên người có phải chính Hoàng thượng ban thưởng hay không?”

Lộ Tùy Tâm thấy quái lạ!

Nhìn sắc mặt khẽ kinh ngạc của nàng, Dương lão gia giải thích: “Thiên thiền gấm này là Dương gia tiến cống cho hoàng thất, bởi vì được làm thủ công tinh tế, nguyên liệu thiên nhiên, trân quý hiếm có, Dương gia một năm cũng chỉ tiến cống có mười tấm, cho nên nhìn cô nương mặc lên người hôm nay đúng là có chút ngạc nhiên! Mong cô nương có thể giải thích nghi hoặc trong lòng ta”

Lộ Tùy Tâm tròng mắt có chút kinh ngạc, nàng biết thứ nàng mặc không rẻ nhưng lại không nghĩ nó quý giá đến như vậy, mà lại chuyên dùng cho Hoàng thượng, Vũ Mặc Phong, ngươi…

“Bởi vì chỉ Tùy Tâm có thể đối mặt với Thái tử Thập Ngân quốc,như vậy cũng chính là đại biểu cho Hoàng thượng, cho Thiên Vũ hoàng triều cho nên mới ban thưởng cho Tùy Tâm y phục trân quý như thế”

Những lời này nói ra chính nàng cũng cảm thấy khó tin! Không biết con người khôn khéo này có chịu tin nàng?

“Khó trách như vậy” Dương lão gia thoải mái cười một tiếng, theo như truyền thống tư tưởng của hắn, Hoàng thượng sẽ không thể có gì với nàng, phải biết nàng là thị thiếp của Lộ vương gia, cho dù bây giờ chỉ là thường dân nhưng một tiếng thị thiếp Lộ vương phủ là chuyện không thể thay đổi! Hoàng thượng thân thể đáng ngàn vàng tất nhiên sẽ không thể có tâm tư không đúng với cô gái có thân phận như vậy! Là hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Dương lão gia còn có chuyện gì khác sao?” Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, cũng tốt, người trước mắt cũng có lý do tin nàng.

“Nha…không có”

“Vậy tiểu nữ cáo từ”

“Vậy lão phu không tiễn, Dương tổng quản, đưa Uông cô nương trở về khách trọ”

“Vâng, lão gia”

“Tiểu thư, làm sao vậy? mới vừa rồi là ai mời tiểu thư đi a?” Nhìn thấy Lộ Tùy Tâm trở lại, Tử Vân tò mò hỏi.

“Không có chuyện gì, phải rồi, Tử Vân ngươi cầm một tấm ngân phiếu đi đổi lấy bạc sau đó mua mấy bộ y phục nào đơn giản bình thường nhất có thể, sau đó nhờ chưởng quỹ chuẩn bị cho chúng ta một cỗ xe ngựa”

Chẳng lẽ lại mặc bộ y phục này đi rêu rao khắp nơi, đỡ phải gánh mấy cái chuyện phiền phức, nàng phải đem thay đổi y phục rồi đến lúc đó nhờ Dương Á Sơ giúp đưa lại cho Vũ Mặc Phong mới được.

“Tiểu thư, chúng ta ngày mai thật sự phải đi rồi sao?” Tử Vân tò mò hỏi.


“Ân, muốn đi, Tử Vân không muốn rời khỏi kinh thành này sao?”

“Không phải a, cảm giác chỉ là nhanh quá thôi, tiểu thư không phải muốn đi thăm phong cảnh của kinh thành sao?”

Sao lại nói muốn rời đi a?

“Không sao, đi đi, chúng ta ra đến bên ngoài cũng có rất nhiều cảnh đẹp để ngắm a!”

“Nga”

“Đi đi! Cẩn thận một chút, ngươi có thể bảo chưởng quỹ sai tiểu nhị đi cùng cũng được”

“dạ biết rồi”

Biệt viện hoàng gia

“Thái tử, Lưu Tinh đã trở lại rồi” ưu nhã nam tử nhìn ngườ đang vẽ tranh bẩm báo.

Tay cầm bút lông đột nhiên ngừng lại: “Cho hắn vào”

“Dạ”

“Thái tử”

“Kết quả như thế nào?”

“Này…” nam tử tiên vào nhíu mày như đang bị làm khó, hắn đến bây giờ cũng còn thấy khiếp sợ a.

“Nói” cũng không thèm nhìn người tiến vào đến một cái, Ngân Lưu Nhân hơi nhíu mày, hắn không vẽ ra tinh hoa thần thái của nàng mà chỉ vẽ được hình dáng của nàng, không miêu tả được hết phong thái bình tĩnh của nàng đi ra bên ngoài. Đây là một bức vẽ thất bại.

Để cây bút từ trong tay xuống, chờ Ám Dạ đưa khăn tới rồi nhẹ nhàng mà lau chùi tay.

“Uông cô nương là nữ nhi của Binh bộ thượng thư Uông Chấn, nhưng một năm trước đã được đưa tới làm tiểu thiếp thứ bảy cho Lộ vương gia…” hành động lau tay liền dừng lại, giương đôi mắt bắn ra một đạo tinh quang, hắn biết thân phận nàng tất nhiên là bất phàm nhưng không nghĩ tới là…

“Nói tiếp”

“Dạ, sau khi Lộ vương gia nhìn thấy Uông tiểu thư thì đã yêu ngay lập tức, chuyện tình của hai người đã từng là giai thoại trong kinh thành, nhưng sau khi bắt quả tang Uông tiểu thư bất trinh mà tiểu thư lại đang có thai thì Lộ vương gia đã ép Uông tiểu thư phá hài tử trong bụng rồi ném vào trong trúc viện. Sau này Uông tiểu thư lại thay đổi tính tình như hai người hoàn toàn khác nhau,sau nữa thì Thái tử cũng đã biết”

Ánh mắt Ngân Lưu Nhân hiện lên tia phức tạp, nàng…

“Vậy tra ra nàng có quan hệ gì với Vũ Mặc Phong?”

“Tra được rằng, Uông tiểu thư trước đó không lâu đã một mình xuất phủ, vô tình tại Du Nhiên cư gặp giang hồ đệ nhất công tử mà chính là Thiên Vũ thủ phủ Dương Á Sơ cùng Thiên vũ hoàng, ba người quen nhau từ lần đó”

“Nga? Dương Á Sơ?”

“Vâng, sau khi ra khỏi Hoàng thành cũng là Dương Á Sơ đến đón Uông tiểu thư đi, bây giờ Uông tiểu thư đang ở khách trọ của Dương Á Sơ”

“Nga?”

Dương Á Sơ? Thiên Vũ Dương gia, ha ha, Uông Tùy Tâm, bên cạnh ngươi có phải đều là nhân trung chi long? Bổn cung cũng thật tò mò đối với ngươi. Trên khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra hứng thú sau đó lại nhớ đến cái gì, trở lại bên bàn đọc sách, cầm lấy bút viết mấy chữ.

“Ám Dạ, có đưa lễ vật tới cho Thiên Vũ hoàng hay chưa?”

“Bẩm Thái tử, đã đưa rồi”

Rất tốt, cầm lấy tờ giấy trong tay nhẹ nhàng thổi khô, rồi lấy trong tay áo ra một con dấu đóng vào.

“Ngươi đem thứ này đưa cho Vũ Mặc Phong, nói…Bổn cung thật lòng muốn Uông Tùy Tâm trở thành thái tử phi của Thập Ngân quốc”

“Việc này…”

“Thái tử…”

Hai người đồng thời lên tiếng, này…Thái tử phi của Thập Ngân quốc sau này cũng chính là nhất quốc chi hậu tương lai, sao có thể…

“Đi” không để ý tới hai người chần chờ trước mặt, thanh âm ôn hòa nhàn nhạt làm cho hai người hai mặt nhìn nhau không biết làm gì.

“Vâng, Thái tử”

Từ trước đến nay thái tử đã quyết việc gì là sẽ không bao giờ thay đổi!

Hoàng cung

“Ba” thanh âm vang lên trong ngự thư phòng yên tĩnh, Vũ Mặc Phong khép sách trong tay lại, trong con ngươi hiện lên tia sắc bén! Hay cho một Ngân Lưu Nhân! Thật đúng là coi nơi này như Thập Ngân quốc của hắn.

“Hoàng thượng…” tiểu thái giám vừa mới khom người đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng Hoàng thượng tức giận liền bị dọa tới mức chân thiếu chút nữa rủn cả xuống.

“Cút ngay”

“Nhưng mà…” nhưng Lộ vương còn muốn gặp Hoàng thượng, đã đến cửa ngự thư phòng rồi a.

Tiểu Thân tử nhìn một chút tên thái giám ý bảo hắn đi ra ngoài, Hoàng thượng như vậy hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy, lá gan nô tài kia đúng là lớn.

Tiểu thái giám nhìn Hoàng thượng rồi lại quay sang nhìn Thân công công, quyết định giữ cái đầu mình vẫn là quan trọng nhất vội vàng lui ra ngoài.

“Chuyện gì?” lửa giận trong lòng Vũ Mặc Phong hơi giảm xuống một chút, lên tiếng hỏi nô tài không sợ chết kia.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lộ vương có chuyện xin cầu kiến, đã…đã đến cửa ngự thư phòng” tiểu thái giám vội vàng trả lời.

Lộ vương? Vũ Mặc Phong trầm tư chốc lát rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã trở lại bình tĩnh phảng phất như chưa hề tức giận trước đó.

“Truyền”

“Vâng, Hoàng thượng”

“Thần tham kiến Hoàng thượng” Vũ Mặc Nhiên tiến lên trước quỳ xuống nói.

“Bình thân, trẫm cũng đang có việc muốn thương lượng cùng Lộ vương! Ngươi xem cái này đi, Lộ vương nói trẫm phải xử trí việc này ra sao đây?”

Thanh âm nhàn nhạt làm cho người ta nghe không ra tâm tình.

Vũ Mặc Nhiên cầm lấy sách trong tay mở ra, bên trong là việc Ngân Thái tử muốn trình lên: là thư của Thanh vương viết cho hắn.

Ánh mắt lạnh lùng của Vũ Mặc Nhiên hiện lên một tia phức tạp, xem ra Hoàng thượng rốt cuộc đã quyết định xử trí Đại hoàng huynh, nhưng là…

“Ý của lộ vương là như thế nào?”thần sắc Vũ Mặc Phong vẫn thản nhiên như cũ, chỉ nhìn chăm chú vào Vũ Mặc Nhiên ánh mắt có hơi biến hóa.


“Thần…thần cả gan xin hỏi Hoàng thượng muốn xử lý Thanh vương như thế nào?”

Tròng mắt đen của Vũ Mặc Phong hiện lên bén nhọn, Tam hoàng huynh,ngươi vẫn không đủ quyết tâm ra tay với đối thủ hay sao?

“Ngươi cứ nói đi?” thanh âm nhàn nhạt mang theo hàn lãnh thấu xương. Vũ Mặc Nhiên trong lòng cười khổ, Phong đệ, ngươi quả thật muốn làm như vậy sao? hắn dù gì cũng là Đại hoàng huynh a?

“Hoàng thượng, thần nghĩ sao không cùng các vị Vương gia cùng bàn việc xử lý Thanh vương? Dù sao…dù sao hắn cũng là Đại hoàng huynh, vậy…cũng coi như là chuyện nhà!” trong mắt lạnh lùng của Vũ Mặc Nhiên hiện lên một tia thống khổ, phụ hoàng, người có dự liệu được sẽ có một màn như hôm nay không? Mà Phong đệ…Tâm của Phong đệ còn lãnh hơn so với ta.

Vũ Mặc Phong chăm chú nhìn vào Vũ Mặc Nhiên, ánh mắt cơ trí híp lại: Tam hoàng huynh, lần này ngươi có đưa di chiếu phụ hoàng trước khi lâm chung giao cho ngươi mang ra không? Trẫm phi thường thấy tò mò!

“Được, tiểu Thân tử, truyền Hiên vương cùng Đang vương, còn có cả Thanh vương cho trẫm”

“Vâng, Hoàng thượng”

“Nga, đúng rồi, lần này Thái tử Thập Ngân quốc cũng đưa tới một bức thư, Lộ vương cũng xem sao!”

Vũ Mặc Phong nhớ tới cái gì đó rồi lấy thứ hắn vừa khép lại đưa cho Vũ Mặc Nhiên xem.

Vũ Mặc Nhiên kinh ngạc, Ngân thái tử này còn muốn ra chiêu bài gì nữa đây?”

Mở ra nhìn đã thấy hoa mai hồng- là hồng ngọc ấn, chính là chỉ thân phận của Ngân Lưu Nhân là Thái tử Thập Ngân quốc.

Nhìn kỹ, cái này…

“Hoàng thượng, việc này ngàn lần không ổn!” Vũ Mặc Nhiên trong đầu chỉ vang lên nội dung ở bên trong, cảm giác cực kì sợ hãi.

Ngân Lưu Nhân này muốn yêu cầu được lấy Uông Tùy Tâm về làm thái tử phi Thập Ngân quốc! chuyện này…chuyện này không thể được!

Làm sao có thể? Hoàng thượng cho mình xem là có ý gì?

“Có gì không ổn?” trong con ngươi lóe lên một đạo tinh quang, sắc mặt Vũ Mặc Phong cũng không biểu hiện gì bất thường.

Này…

“Thần khẩn cầu Hoàng thượng không nên đáp ứng” trong lòng một nam nhân luôn luôn lý trí vậy mà giờ đây lại rối loạn lo âu.

“Vậy ngươi nói trẫm phải dùng lý do gì đây mới thuyết phục được Ngân thái tử?” hắn cũng muốn muốn biết.

Chuyện này…

“Hoàng thượng, thần có một biện pháp”

“Nga?” Vũ Mặc Phong phút chốc xoay người lại nhìn thẳng vào Vũ Mặc Nhiên.

“Biện pháp gì?”

“Hoàng thượng, Uông Tùy Tâm vẫn nói tâm mình đã chết, không hề cần tình cảm nữa mà chỉ cần một cuộc sống đơn giản tự do, vậy sao không để Uông Tùy Tâm tự mình đi cự tuyệt Ngân Lưu Nhân? Như vậy hắn cũng không thể cưỡng cầu” đúng là hắn muốn bắt ép việc này, vì hắn chính là thái tử Thập Ngân quốc.

Rất tốt, khóe miệng Vũ Mặc Phong lộ ra cười!

“Chuyện này giao cho Lộ vương giải quyết, tối mai trẫm sẽ mở yến tiệc thiết đãi Ngân Lưu Nhân, ngươi đi mời Tùy Tâm tới đây để nàng chính diện nói rõ tâm tư cho hắn biết!”

“Thần tuân chỉ, thần xin đi ngay” Tâm tình Vũ Mặc Nhiên cảm thấy rất tốt, nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy nàng, trong mắt hắn lộ ra vẻ nhu tình!

“Đúng rồi, nói cả Dương Á Sơ cùng tới! hắn cũng lâu rồi chưa có tiến cung” nhưng có lẽ sau này sẽ là đối địch, chỉ vì một cô gái là Tùy Tâm.

Khẽ run lên, con ngươi Vũ Mặc Nhiên thoáng qua tia hàn quang: “Thần tuân chỉ”

Nàng bây giờ ở cùng một chỗ với Dương Á Sơ sao? nghĩ như vậy, tâm hắn chợt nhói đau!

Vũ Mặc Hiên nhận được ý chỉ truyền của Hoàng thượng, trên khuôn mặt đạm mạc liền xuất hiện tia thống khổ, Hoàng thượng, người rốt cuộc đã ra tay rồi phải không?

Đại hoàng huynh, lần này ta sao có thể giữ lại một mạng cho huynh đây?

“Vô Thị”

“Vâng, Vương gia”

“Đi Thanh vương phủ”

Thanh Vương phủ

Đại sảnh bày biện xa xỉ lộ ra vẻ hoa lệ khôn cùng, Vũ Mặc Hiên ngồi ở chỗ này, lăng lăng vi xuất thần, hắn nhớ lại lúc còn bé, Đại hoàng huynh đối với hắn rất tốt.

Bởi vì là hài tử nhỏ nhất của phụ hoàng, mà mẫu hậu lại nhận được hàng ngàn hàng vạn sự sủng ái, người người đều nói Hoàng thượng sẽ đem ngôi vị truyền cho vị nhi tử mà hắn thương yêu nhất, nhưng chỉ có hắn là biết phụ hoàng sẽ không bao giờ truyền ngôi cho hắn, bởi vì người đã từng hỏi hắn: nếu như người đem ngôi vị này giao cho hắn, đến lúc Đại hoàng huynh có mưu đồ thì hắn sẽ làm thế nào? Câu trả lời của hắn là dạ, hắn sẽ đem ngôi vị này tặng cho Đại hoàng huynh. Mà phụ hoàng cũng chỉ yên lặng nhìn hắn, sau đó khẽ thở dài một cái!

Cho đến nay hắn mới hiểu tại sao phụ hoàng lại hỏi như vậy, bởi vì người đứng ở trên cao vĩnh viễn phải lấy đại sự làm trọng, tình là thứ tuyệt đối không cần có! Cho nên Hoàng thượng luôn muốn Tứ hoàng huynh làm thái tử! hắn cũng đã từng hỏi, đem tất cả vấn đề này hỏi các hoàng huynh.

Trong lúc hấp hối phụ hoàng đã nói: Nếu như có một ngày ngươi gập được chuyện tình không thể chấp nhận được,vậy thì đi đi! đi càng xa càng tốt…

Nghĩ như vậy, Vũ Mặc Hiên cười khổ, phụ hoàng, làm sao mà nhi thần có thể vứt bỏ huynh trưởng mà không để ý được đây? Hắn là hoàng huynh ruột của ta a! trơ mắt nhìn hắn chết trong tay Tứ hoàng huynh, làm sao ta chịu nổi! Để cho mẫu hậu kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người cũng làm sao chịu được.

Hắn biết, hắn vẫn biết vì phụ hoàng không trao ngôi vị cho Đại hoàng huynh mà muốn đòi lại tất cả, nhưng là hắn không muốn a! Vì sao mẫu hậu và Đại hoàng huynh lại cố chấp đến như vậy?

“Hiên đệ…” Vũ Mặc Thanh từ trắc sảnh đi đến, nhìn thấy Vũ Mặc Hiên đang xuất thần ở đó.

Quay đầu lại nhìn Đại hoàng huynh đang đi tới, trong lòng Vũ Mặc Hiên mơ hồ lại càng đau, Đại hoàng huynh từ trước đến nay luôn tỉnh táo, nhưng sao…

Vũ Mặc Thanh thật ra lớn lên cũng rất đẹp mắt, vóc dáng cao ráo mà ngang nhiên, có khí chất quân tử ngọc thụ lâm phong! Tuy nhiên lại có chấp niệm quá sâu! (tâm niệm cố chấp)

“Hoàng huynh…”

“Làm sao vậy?” Vũ Mặc Thanh khẽ mỉm cười, tròng mắt hiện lên vẻ buồn bã! Hiên đệ, hoàng huynh đã không thể bảo vệ cho ngươi, sau này ngươi phải tự mình bỏa trọng! Ta biết ngươi vẫn luôn lo lắng cho ta, nhưng là Đại hoàng huynh đã lún quá sâu rồi!.

Ta sẽ cứu ngươi, hoàng huynh, ta sẽ không để Tứ hoàng huynh xử trí ngươi. Vũ Mặc Hiên âm thầm nói trong lòng, bất kể như thế nào ta cũng phải tìm được cách giữ lại mạng cho huynh ấy.

Nghĩ như vậy, Vũ Mặc Hiên đứng dậy đi ra ngoài, có lẽ nàng sẽ có cách cứu Đại hoàng huynh! Hắn dù phải quỳ xuống van xin nàng cũng không để Đại hoàng huynh phải mất mạng.

“Hiên đệ, ngươi đi đâu vậy?” Vũ Mặc Thanh nhìn Vũ Mặc Hiên đột nhiên đứng dậy đi thì kêu lên.

Dừng bước, Vũ Mặc Hiên cũng không quay đầu lại: “Đại hoàng huynh, ngươi sẽ không có việc gì đâu, ta sẽ đi cầu xin một người, nàng nhất định sẽ có cách cứu ngươi”

“Hiên đệ…” Vũ Mặc Thanh nghe vậy thì đều nếm đủ ngũ vị. Hiên đệ, không ai có thể cứu ta! Là ta tự mình chọn con đường này để đi, có lẽ đây mới là cách ta có thể trở về.

“Tiểu thư, y phục đây, thử một chút xem có vừa không a” Tử Vân vội vội vàng vàng bê một đống nặng tới trước mặt Lộ Tùy Tâm nói.

Nhìn Tử Vân loay hoay mừng rỡ, Lộ Tùy Tâm cũng thấy buồn cười, xem ra trời cho cô bé này tính tình thật thích hợp.

“Không cần thử đâu, Tử Vân mặc vừa thì ta đều mặc”

“Thật là” Tử Vân suy nghĩ một chút, nếu vừa nguwoif mình hẳn tiểu thư cũng có thể mặc được.

“Tổng cộng mua mấy bộ a?”

“Bốn bộ, tiểu thư” vốn định mua cho tiểu thư nhiều nhiều một chút nhưng tiểu thư lại nói mai rời khỏi kinh thành nên cũng không nên mang theo quá nhiều, được rồi, đến lúc đó sẽ mua thêm cho tiểu thư…mấy bộ nữa.

“Chúng ta mỗi người hai bộ”

“Cái gì?” Tử Vân kinh ngạc nhìn người lên tiếng.

“Ta nói ta chỉ cần hai bộ là đủ rồi, còn dư lại hai bộ để ngươi dùng, không đủ thì trên đường mua tiếp” Lộ Tùy Tâm buồn cười vỗ vỗ đầu Tử Vân.

“Nhưng…tiểu thư…hức..”

“Được rồi, đừng có khóc nhè a” nha đầu này tuyến lệ có phải làm ăn phát đạt quá hay không.

“Tiểu thư, người đối xử với ta thật tốt”

Giương nhẹ lông mày, như vậy thôi sao? thế mà nha đầu này cảm động đến vậy!

Đang muốn mở miệng an ủi Tử Vân thì bị một tiếng gõ cửa cắt đứt. Khẽ nhíu mày, thanh mâu híp lại, lúc này còn ai tới quấy rầy nàng nữa?


“Tiểu thư?” Tử Vân đến hỏi tiểu  thư.

Trầm tư từ từ hạ xuống, khẽ thở dài: “Đi mở cửa xem”

Người đến là Dương Á Sơ, khuôn mặt có chút lo lắng bất an.

“Tùy Tâm…” Dương Á Sơ trở lại cũng biết thế nào cha cũng cho người đi tìm Tùy Tâm, hơn nữa còn nghe chưởng quỹ nói Tùy Tâm nhờ hắn đi mua xe ngựa! để cho hắn không khỏi lo lắng bất an, nàng muốn đi sao?

Khẽ mỉm cười, Lộ Tùy Tâm ý bảo Tử Vân đưa đồ cho nàng.

“Cám ơn ngươi,cái này nguyên vật xin trả”  là một tiểu ngọc bội, phía trên có kí hiệu của Dương gia.

“Cha ta…”

“Ngồi đi, Dương Á Sơ, ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút” Lộ Tùy Tâm bình thản hạ lông mày xuống.

“Ta biết, ngươi hãy nghe ta nói, ta rất cảm kích và cũng thật lòng đem ngươi trở thành bằng hữu, bởi vì ngươi khiến ta có cảm giác an tâm, để cho ta ấm áp, nhưng là, ta cũng đã từng nói, chúng ta chỉ là bằng hữu!Hôm nay Dương lão cũng không có nói gì cả, ta nghĩ chẳng qua là cảm thấy kì lạ với Tùy Tâm mà mời đến Dương phủ một chuyến”

“Thì ra Á Sơ chính là Thiên vũ thủ phủ a, Tùy Tâm thật đúng là hậu tri hậu giác! Bất quá, ta cũng thay ngươi vui vẻ.”

Dương Á Sơ cười khổ,vốn bởi vì nàng mà tiếp nhận ai ngờ lại trở thành trở ngại lớn nhất ngăn hắn nhích lại tới gần nàng.

“Tùy Tâm, ta…”

Lộ Tùy Tâm lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam tử trước mắt.

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng, lời muốn nói cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng! trong lòng Dương Á Sơ có cảm giác vô lực!

“Á Sơ tới tìm ta có chuyện gì không?” Lộ Tùy Tâm trong con ngươi có chút mả đạm. Tuy là bằng hữu nhưng nàng không có cách nào nhích tới được gần hắn.

Không sao, trời cao đối đãi với nàng không tệ, ít nhất nàng còn có tự do!

“Nga, Tùy Tâm, Hiên vương gia muốn gặp nàng” hắn cũng rất tò mò tai sao Vũ Mặc Hiên lại gấp gáp muốn gặp nàng như vậy.

Vũ Mặc Hiên? Hắn tìm nàng làm gì?

Dương Á Sơ suy nghĩ một chút: “Đúng rồi, hình như hắn rất lo lắng” ít nhất hắn nhìn thấy là như thế nhưng hắn phải hỏi trước mới cho phép đi gặp nàng.

Lo lắng? Lộ Tùy Tâm trong lòng thầm nghĩ.

“Tùy Tâm muốn gặp sao?” Dương Á Sơ thử hỏi dò, trong lòng thì đang thầm nghĩ cách giải quyết cục diện khốn cùng này! Cha là muốn giải quyết như thế nào a?

“Cứ để hắn vào đây đi” hắn tìm nàng có chuyện gì? Bất quá, nàng còn thiếu hắn một ân tình! Đi ra ngoài hoàng cung, vẫn là hắn giúp nàng ăn miếng cà chua kia, hơn nữa lúc chuẩn bị xuất cung Vũ Mặc Phong tỏ vẻ muốn tự mình tiễn nàng nhưng nàng cự tuyệt, nhìn quanh toàn đại điện nàng dùng trực giác mới để cho vị Hiên vương này đưa tiễn nàng! Vẻ mặt kinh ngạc của hắn lúc ấy nàng vẫn còn thấy buồn cười! lúc đó nhất định hắn cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao bọn họ cũng không quen biết.

Dương Á Sơ thấy buồn phiền, Tùy Tâm, ta phải làm gì mới có thể đi vào trong lòng của ngươi bây giờ?

“Uông cô nương, mạo muội quấy rầy” Vũ Mặc Hiên dùng ánh mắt xin lỗi nhìn về phía cô gái đang bình tĩnh ngồi ở đằng kia.

“Hiên vương gia không cần khách khí, mời ngồi”

Dương Á Sơ nhìn một chút hai người: “Hiên vương nói có chuyện cần tìm gặp Tùy Tâm, ta đây ra ngoài trước”

“Á Sơ huynh, chuyện này nói không chừng huynh cũng có thể giúp ta, kính xin Á sơ huynh ra tay giúp đỡ” Vũ Mặc Hiên gọi lại Dương Á Sơ đang định đi ra ngoài.

Nhìn Vũ Mặc Hiên, trong đầu Dương Á Sơ hiểu rõ, nhất định là chuyện của Thanh vương! Chẳng qua là…chuyện này hắn tìm Tùy Tâm làm gì? Tùy Tâm thì có thể giúp được gì cho hắn?

Như trả lời nghi vấn của Dương Á Sơ, khuôn mặt dễ nhìn của Vũ Mặc Hiên xẹt qua tia ảm nhiên: “Uông cô nương tài hoa hơn người, kính mong Uông cô nương giúp giải thích nghi hoặc trong lòng Vũ Mặc Hiên”

Lộ Tùy Tâm nhướng nhướng mày, cũng không nói gì! Nàng không biết hắn muốn xin nàng hỗ trợ cái gì cho nên cũng chưa vội trả lời.

Nhìn một người không hiểu rõ mọi chuyện, Vũ Mặc Hiên lại nhìn qua Dương Á Sơ, không khỏi chậm rãi nói…

Lộ Tùy Tâm sau khi nghe xong nhíu chặt mày lại, này…việc này tìm nàng thì có ích gì? Việc này vốn là được làm vua thua làm giặc, so với nàng vị Hiên vương này có lẽ còn phải hiểu điều đó hơn.

“Ta không thể giúp gì được cho ngươi, ta cũng không phải là thần tiên” thanh âm thanh lệ để cho ánh mắt Vũ Mặc Hiên trở nên ảm đạm.

“Vũ Mặc Hiên biết mình mạo muội, nhưng xin cô nương giúp ta lần này, Vũ Mặc Hiên vô cùng cảm kích”

“Hiên vương gia, chuyện này…thứ cho ta nói thẳng, người ngươi nên đi cầu xin là Hoàng thượng chứ không phải Tùy Tâm, ngươi làm như vậy sẽ khiến người khác khó chịu đó” Dương Á Sơ nhàn nhạt nói.

Vũ Mặc Hiên đáy mắt hiện lên một tia buồn bã, những thứ này sao hắn lại không biết chứ, nhưng cầu xin Hoàng thượng còn không bằng cầu xin Uông cô nương, nói không chừng còn có một tia hy vọng! Hắn hiểu rất rõ Hoàng thượng.

Mà Uông cô nương tài hoa thông tuệ, đây chỉ là lí do nhỏ, quan trọng là hắn nhìn ra, nàng…đối với Hoàng thượng có ảnh hưởng bên trong không ai có thể so sánh! Nếu như nàng giúp hắn nói một câu còn hữu dụng hơn một trăm lời của hắn! hắn biết nàng tính tình lạnh nhạt nhưng bây giờ nàng là tia hy vọng duy nhất! Hắn chỉ cầu mong giữ được một mạng cho Đại hoàng huynh mà thôi.

Lộ Tùy Tâm nhìn nam tử trước mắt, khẽ thở dài, hắn tuyệt đối là người thông minh! Nàng hoài nghi không biết có phải dòng dõi hoàng thất cổ đại đều trời sinh nhạy cảm như vậy không a? Đối với tâm người khác càng hiểu rõ hay sao?

Hắn nhìn ra Vũ Mặc Phong đối với nàng đặc biệt, muốn lợi dụng nàng ảnh hưởng tới quyết định của Vũ Mặc Phong! Hắn có phải quá đề sao nàng hay không? Hay người tuyệt vọng cách nào cũng dám thử?

“Hiên vương gia, thật xin lỗi, ta không giúp được ngươi chuyện này” không phải là nàng không muốn giúp mà là nàng tự biết rõ, có lẽ Vũ Mặc Phong có cảm tình đặc biệt đối với nàng nhưng không có nghĩa là nàng có thể xoay chuyển quyết định bậc đế vương.

Vị Hiên vương này suy nghĩ thật đơn giản!

“Uông cô nương…” hắn thật làm người khác thấy khó chịu sao?

“Bất quá, nếu ta là ngươi, ta sẽ đi cầu xin Lộ vương cùng Đang vương, bọn họ mới có thể thuyết phục được lệnh vua” thanh âm nhàn nhạt truyền đến, để cho người vốn đang tuyệt vọng mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Nàng nói gì? Nói hắn đi tìm Nhị hoàng huynh cùng Tam hoàng huynh?

Dương Á Sơ cũng khẽ nhếch lông mày, nhìn chăm chú vào Lộ Tùy Tâm.

Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười: “Vốn cùng chung dòng máu việc gì phải so đo với nhau? Đạo lý môi hở răng lạnh sao Hiên vương không giải thích cho hai vị vương gia hiểu rõ? Có lẽ cũng sẽ giữ được một mạng cho Thanh vương gia”

Cúi đầu trầm tư, từ từ đem lời nói của nàng nghiền ngẫm, trong lòng Vũ Mặc Hiên đột nhiên hiểu mình rốt cuộc nên làm cái gì! Ngẩng đầu vui mừng nhìn cô gái trước mắt, hắn không có sai khi tới đây.

Nàng…là một cô gái như thế nào?

Đứng dậy cúi người xuống: “Một câu nói của cô nương đã thức tỉnh người trong mộng, đại ân này một lời cảm ơn cũng không diễn tả hết được, nếu một ngày cô nương thấy Vũ Mặc Hiên ta hữu dụng thì xin cứ mở lời, ta nhất định chết không chối từ”

“Hiên vương gia khách khí, về phần còn có thể cứu Thanh vương hay không còn phụ thuộc vào Thanh vương nữa, nếu như hắn vẫn khăng khăng một mực như vậy, Vương gia cứu một lần không thể cứu lần thứ hai, Tùy Tâm đã nói như vậy rồi, mong vương gia nghĩ lại” như vậy cũng là đã trả ân tình của ngươi, Hiên vương gia.

“Cảm tạ cô nương, Vũ Mặc Hiên suốt đời không dám quên. Cáo từ”

Nhìn Vũ Mặc Hiên rời đi, tròng mắt Dương Á Sơ mỉm cười nhìn cô gái trước mắt, trên người nàng tất cả đều đều làm hắn vui mừng.

Nhíu mày, Lộ Tùy Tâm buồn cười nhìn về phía Dương Á Sơ: “Làm sao? Á Sơ thấy ta kì quái lắm sao?”

“Ta nghĩ chắc ngươi định không Hiên vương gia” nàng không giống như đang nhiệt tình giúp hắn.

Khóe miệng khẽ cười; “sao ngươi thấy được?”

“Bởi vì…

“Bởi vì trông ta không giống như là đang cứu người?”

“…”

“Ha ha,ta thiếu tình của hắn, coi như là đền đáp cho hắn” hơn nữa tên Thanh vương lúc nhìn thấy Hiên vương kia ăn miếng cà chua còn vội vã gọi hai tiếng “Hiên đệ” chứng tở hắn cũng không phải tên đại gian ác. Bởi vì trong lòng còn có tình người thì sẽ không bao giờ mất đi nhân tính, cũng vì Hiên vương đối với hắn tình cảm sâu đậm. nàng cũng chỉ làm được như thế, về phần có thể cứu được hắn hay không còn trông chờ vào Vũ Mặc Hiên. Nếu như hắn có thể qua kiếp nạn này, hy vọng hắn có thể từ bỏ tà niệm trong lòng.

Trong lòng Dương Á Sơ cảm thấy mê mẩn, nàng thông tuệ như thế, thật sự sẽ thuộc về hắn sao? trời cao sẽ ưu ái với hắn như thế sao? Tùy Tâm, ngươi có biết ngươi đẹp như thế nào không, có biết trên người ngươi tản mát ra quảng thái chói mắt hay không?

“Tiểu thư, không xong rồi, Vương…vương gia tới”

Tử Vân xông vào, từ lúc Dương công tử tới gặp tiểu thư, nàng đã xuống lầu xem chưởng quỹ đã chuẩn bị xe ngựa hay chưa, không nghĩ tới nhiều quan binh đến vậy, sau đó còn có Vương gia đi tới.

Khuôn mặt tinh xảo của Dương Á Sơ hiện lên tia tức giận, Vũ Mặc Nhiên muốn làm cái gì?

Hiên vương gia vừa rời đi là Lộ vương này lại tới, kinh thành này nàng thật không thể ở lại được nữa.

Lộ Tùy Tâm than nhẹ: “Á Sơ, phong ba vừa dứt lại có một phong ba khác nổi lên, ngươi nói nếu như ta không rời đi thì sao có thể có cuộc sống yên bình được a?”

Dương Á Sơ lộ ra vẻ cười khổ, quả thật là như thế! Ai kêu Tùy Tâm quá mức đặc biệt như vậy? trên đời này chỉ tồn tại một Uông Tùy Tâm nhưng lại có quá nhiều nam nhân, mà những nam nhân này đều rất khôn khéo, làm sao lại không phát hiện ánh sáng chói mắt trên người nàng cơ chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.