Thất Phu Nhân

Chương 5: Đại phu nhân cứu mạng


Đọc truyện Thất Phu Nhân – Chương 5: Đại phu nhân cứu mạng

Thanh âm đột nhiên trước cửa phòng làm cho suy nghĩ về kế gấp rút khai khẩn mảnh đất của Lộ Tùy Tâm bị gián đoạn, nàng nhíu chặt long mày, mở cửa nhìn người trước mắt không hề quen thuộc với nàng, nàng không nghi ngờ chút nào người này không hề muốn tới đây, chẳng qua là, không muốn thì đừng có tới a, bày dặt bộ dáng vô sỉ đó tới gặp nàng làm gì?nàng còn đang rối hết cả lên vì kế hoạch đây.

“Thât phu nhân, đây là bạc tháng này của trúc viện” thanh âm lạnh lùng không mang chút tình cảm nào.

Nếu như không nhìn thấy rõ ràng 1 mảnh trong mắt hắn, Lộ Tùy Tâm còn có phần chán ghét. Nhận lấy túi bạc thoạt cầm không ít, phất tay một cái, chỗ bạc này tiêu vào không ít việc, ngu gì không nhận chứ, tiện thể cho hắn chút ít.

“Vâng, Thất phu nhân” Lộ phúc nhìn Thất phu nhân bây giờ không khỏi kinh ngạc nha! Hắn ở Lộ Vương phủ đã mười mấy năm, biết quá rõ tính tình của các phu nhân, Thất phu nhân này vừa đến đã được sủng ái, đối với người khác cũng lạnh lùng, cho nên nhiều người đều nói Thất phu nhân do cưng chiều mà kiêu căng, luôn xem thường những hạ nhân hư bọn họ, bây giờ nàng bị vương gia ném vào trúc viện, chẳng khác nào lãnh cung, cả đời này đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây. Mà những hạ nhân vốn không vừa mắt nàng cũng xem thường nàng, tưởng rằngđược chiêm ngưỡng một màn khóc sướt mướt, không nghĩ tới Thất phu nhân trên người không có lấy 1 tia thê thảm, khiến hắn cảm thấy kì quái.

Cũng không quay đầu, chẳng qua là không di bước chân được

“Còn có chuyện gì?” nhìn túi bạc nàng mới nguyện ý cho hắn chút thể diện, nàng phải hảo hảo kế hoạch một chút số bạc này.

“còn có, Đại phu nhân tới báo cho tổng quản nói, trừ mối tháng cấp bạc cho ngài, còn đem Tử Vân ở lại đây, những cái khác Thất phu nhân cần gì cũng có thể nói với tiểu nhân, nếu không ngoài năng lực của bản thân tiêu nhân sẽ làm hết sức, tiểu nhân là thuộc hạ của tổng quản”. nghĩ không ra Đại phu nhân còn giúp đõ Thất phu nhân. Nàng không phải có tư tình với kẻ khác sao? Loại nữ nhân này không đáng đem xử tử sao?.

Cái gì, đem Tử Vân cho nàng sao, Lộ Tùy Tâm không khỏi cười khổ 1 tiếng, trúc viện của nàng chỉ có thể ngủ 1 người, làm sao mà thêm Tử Vân a?

Còn có, một màn này xem ra cuộc sống an bình của nàng đã không còn. Ai! Nàng khát khao cuộc sống an tĩnh mà lại không có khả năng.

“Ta biết rồi, ngươi giúp ta chuẩn bị ít vật dụng là được, đúng rồi, nếu có thể, giúp ta tìm mấy đầu bếp với sửa lại phòng trong trúc viện, không biết ngươi có thể giải quyết việc này cho ta không?” nếu cuộc sống nhất định không như ý thì những yêu cầu này không coi là quá đáng chứ?AI, sinh tồn thật khó a! huống chi bản thân đang ở trong 1 nữ nhân cổ đại không chút địa vị.

Lộ Phúc cả kinh,thái độ biểu hiện ra này của Thất phu nhân làm cho hắn nhất thời không có phản ứng.

“Ngày mai có thể tới chuẩn bị, không thể tiễn xin trở về”. Không để ý tới Lộ Phúc, Lộ Tùy Tâm đi vào nhà.

Lộ Phúc ở ngoài trừng mắt nhìn cửa trúc đóng kín, đây là Thất phu nhân?Thất phu nhân bị phế đó sao? Trong tưởng tượng của hắn có chút bất đồng.


“Thất phu nhân, nô tài cáo lui”. Không thấy ai trả lời, vẫn phải đi báo với tổng quản xem sao, có thể đáp ứng được yêu cầu của Thất phu nhân hay không.

Tử Vân có thể ngủ cùng nàng, dù sao bây giờ cũng chưa lạnh lắm, chăn cũng không cần quá nhiều! Lộ Tùy Tâm trở lại trúc phòng thầm nghĩ.

Chẳng qua là ủy khuất cho nha hoàn kia phải đi theo nàng,ở cổ đại này chính là không có tí nhân quyền nào, mạng hạ nhân căn bản không đáng giá, trong lòng nàng hạ quyết tâm, Tử Vân, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ giúp ngươi có cuộc sống mới, mà ta, chỉ ở trong vương phủ tạm một thời gian, có dịp thích hợp, nhất định ta sẽ mang ngươi đi theo, xem bên ngoài ra sao, hít thở không khí tự do tự tại, một cuộc sống an nhàn bình thường mới đáng để con người ta hướng tới.

*************************************

“Mặc Nhiên, không biết Thất phu nhân sao rồi a?”nữ tử bày ra bộ dáng nhu nhược tựa vào lồng ngực Vũ Mặc Nhiên, nhẹ giọng hỏi.

“Không chết được” thanh âm lạnh lùng làm cho người ta phát run

“Vụ nhi, sao vậy? thân thể có chỗ nào không khỏe sao?” đưa khuôn mặt giai nhân lên, Vụ nhi sao lại hỏi Uông Tùy Tâm, nàng không phải rất không thích hắn đi tới chỗ Uông Tùy Tâm sao?

“Không có gì” nữ tử xoay người về phía khác sợ hắn nhìn thấy hết tâm can mà nàng cố che giấu

Nam nhân chợt nhíu mày cũng không dỗ dành giai nhân, mà ngồi ở trên ghế nâng chung trà thượng hạng lên nhẹ nhàng thưởng thức hương vị, nữ nhân, luôn có lòng tham vô cùng khiến hắn chán ghét, đối tốt với nàng ta, nàng ta lại cho là không đủ.

Nữ tử suy nghĩ gì đó, hàm răng cắn đôi môi đến đỏ lên:”Đại phu nhân giống như đang che chở cho Thất phu nhân”

Trong căn phòng yên lặng chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ và tiếng trà rót ra của nam nhân, mà nam nhân cũng không nghe thấy lời vừa nói ra, vẫn thưởng thức hương thơm của chén trà thương hạng. Rốt cuộc cũng bị hấp dẫn nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ. Đặt chén trà ngưng lại, rồi sau đó giống như nhớ tới lời nói của nữ nhân khóe mắt nhẹ nhàng đảo qua, ánh mắt lạnh lung làm nữ nhân trong lòng run sợ. Đứng dậy đi về phía nữ tử, ngón tay thon dài giơ lên chiếc cằm trắng nõn như ngọc của nàng

“Vụ nhi, ngươi đối với ta coi như là ngoại lệ, bởi vì sự xuất hiện của ngươi không giống với nữ nhân khác, cho nên ta sẽ che chở ngươi, bảo vệ cho ngươi trong Lộ vương phủ, nhưng cũng không hơn, đừng vọng tưởng quá nhiều, hiểu không?”


“Vụ nhi hiểu, lần sau sẽ không…” lực đạo ở dưới cằm tăng lên, nàng biết tính tình của nam nhân này vô cùng lãnh khốc. Nàng sai lầm rồi, hôm nay, nàng không nên tới hỏi hắn, làm cho hắn tức giận.

Trên khuôn mặt tuấn mý lộ ra tia cười khẽ: “Vụ nhi sợ sao?” hắn cưng chiều nàng, nhưng hắn cũng tự có điểm mấu chốt.

Mặc dù thân thể khẽ run nhưng nữ nhân này vẫn cố ra vẻ làm cho người ta cười đau lòng

“Vụ nhi không sợ, bởi vì Vụ nhi biết, Vương gia sẽ không làm tổn thương Vụ nhi”, nam nhân này lúc vô tình đều làm cho nàng cảm thấy sợ hãi

“Không nên gọi Vương gia, ta nói rồi, ở trong phòng có thể gọi ta tiếng Mặc Nhiên”. Nữ nhân biết điều một chút vẫn là đáng yêu.

“Vâng, Mặc Nhiên, Vụ nhi bồi người đánh cờ, còn đánh đàn cho người nghe được không”

Vụ nhi vội vàng dời tâm tư của hắn sang nơi khác

“Không được, bổn vương còn có việc, lần sau sẽ cùng ngươi”. Nói xong không một chút lưu luyến bước đi, lưu lại giai nhân ảo não.

“Tiểu thư…” tiểu như bước vào phòng thấy tiểu thư tức giận ở đó

“Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho hắn phải si mê ta, cái gì cũng phải nghe theo ta”

“Sẽ có một ngày, tiểu thư, xin bớt giận, Vương gia tính tình lạnh lùng, từ từ sẽ được, trước hãy bỏ qua cho nữ nhân kia 1 mạng”.

Lộ vương gia từ trước đến giờ vẫn có tên Vô Tâm, không đem nữ nhân nảo để trong mắt, vẫn là tiểu thư nhà nàng để cho Vương gia vài phần kính trọng?.


“Vương gia, Dương công tử ở thư phòng chờ ngài” Lộ Nguyên nhìn thấy Vũ Mặc Nhiên, bước lên bẩm báo.

“Ân, biết rồi”. nhướng nhướng mày, rốt cuộc đã tới.

**********************

Bên trong thư phòng là một nam nhân nửa ngồi nửa nằm trên ghế bằng gỗ lim, mái tóc đen tùy ý dùng 1 cây ngọc trâm cuốn vào, vài lọn tóc rơi trên trán lại thêm mấy phần ôn nhu, khuôn mặt tinh xảo như được họa sĩ miêu tae 1 cách tỉ mỉ, tròng mắt ngăm đen sâu thẳm không lường được, da thắng nõn, môi đỏ khẽ cười như ẩn như hiện, nếu như không phải phía trên cặp mắt là đôi mày kiếm anh khí hiển nhiên là bức tranh vẽ một mỹ nhân. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lay chiết phiến, hơn nữa vẻ mặt như vậy sợ rằng để nữ nhân hìn thấy có lẽ sẽ điên cuồng nhào tới mất.

“Sao? Vị mỹ nhân kia làm tâm tình ngươi rất tốt sao?” nhẹ lay động chiết phiến, cước bộ dừng lại.

“Có việc gì?” mặc dù vẫn lạnh nhạt, nhưng thanh âm không hề có lãnh ý.

“Ai nha! Nói bao nhiêu lần rồi, lúc nào cũng cái khuôn mặt anh tuấn bức lãnh như vậy giống như ta thiếu ngươi bạc vậy a!” sách sách, bất quá có cười cũng không suất bằng ta.

“Dẹp cái ý nghĩ đấy đi, nói, xảy ra chuyện gì?” giống như để ý tới nam nhân trước mặt, Vũ Mặc Nhiên đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tay phải tùy ý đặt trên điểm tựa, ngón tay dài nhẹ gõ theo nhịp. không lạnh lùng như với nữ nhân, lúc này Vũ Mặc Nhiên trên người phát ra hơi thở không kém so với Dương Á Sơ bề ngoài xuất sắc phía đối diện.

“Không có chuyện gì không thể đến tìm ngươi sao?” liếc mắt với Vũ Mặc Nhiên một cái, thiếu ta thì ai tận lực giúp hắn thu thập tin tức giang hồ đây.

Nhíu mày: “Theo ta biết, gần đây lão gia tử muốn tìm người nào đó tiếp nhận lại vị trí của sản nghiệp, mà người nào đó không có gan đối diện, làm hại lão gia tử vì chuyện này mà làm rối tung hết cả lên.”

Người nửa ngồi nửa nằm đột nhiên vọt dậy ngồi chỉ thẳng vào lỗ mũi Vũ Mặc Nhiên.

“Ngươi…Ngươi…Ngươi biết rồi còn nói?” Ô…hắn thật đáng thương, những ngày qua bị đuổi đến phát điên. Gia gia cũng thiệt là, người trong nhà nhiều như vậy, tại sao nhất định bắt hắn phải làm trâu làm ngựa cơ chứ?

“Thật không muốn nhận sao?” Vũ Mặc Nhiên thực không hiểu hắn nghĩ cái gì

“Dĩ nhiên, ngươi ý à, chưa bao giờ biết đến tư vị của tự do, dĩ nhiên sẽ không biết tự do đáng quí như thế nào; mà ta quen tự do rồi, nếu mà tiếp nhận cái địa vị đáng chết này, chẳng khác nào bỏ tự do, mỗi ngày trải qua cuộc sống như vậy, ta không chết cũng sẽ điên mất”


Nghiêm trọng đến mức vậy sao.

Dương Á Sơ tiếp nhận ánh mắt của Vũ Mặc Nhiên, nói cho hắn biết, dĩ nhiên là nghiêm trọng như thế.

2 đạo ánh mắt đấu trong không khí. “Như vậy, ngươi có tính toán gì không? Ngươi phải biết chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ đến”. Hắn không tin Dương gia lão tử sẽ để mặc hắn như thế này!

Trầm mặc trong chốc lát, Dương Á Sơ trên mặt thoáng ý cười, nếu như tự do thì mỗi ngày hắn phải nghĩ cách tự kiếm tiền sao

“Được rồi, không nói chuyện phiền hà này nữa, Thanh Vương chờ lệnh đi biên thành, ha hả, hắn không sợ các ngươi vị hoàng đệ thủ đoạn phi phàm kia đem lòng sinh nghi sao?” Hắn lo chuyện của hoàng thất so với chuyện của hắn không lớn lắm, may mắn là hắn không sinh ra trong hoàng thất, mặc dù không có địa vị cao quý, nhưng tính mạng vĩnh viễn nằm trong tay…nếu không…lắc đầu, càng nghĩ càng đáng sợ.

Lần này đổi lại là Vũ Mặc Nhiên yên lặng, đại hoàng huynh còn không phục sao? Thân là con cháu hoàng thất, ai lại không muốn có quyền lực, nhưng là…từ khi biết rõ năng lực của Tứ đệ, hắn hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ kia, tâm phục khẩu phục hết lòng vì Thiên Vũ hoàng triều.

Nhưng mà…Đại hoàng huynh vẫn không có trút bỏ gúc mắc trong lòng đi!

Hành động lần này của hắn, hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Thật ra thì hắn không muốn thấy cảnh huynh đệ thương tàn. Xem ra hắn ngày mai phải tới xem ý của Thái hậu. Dù sao người cũng là mẫu thân của Đại hoàng huynh, chẳng qua là…người có phải cũng không cam lòng?

“Ta điều tra được thêm động thái của Uông Chấn.”

Không thể nào? Lão già kia còn muốn gây thêm song gió sao? Dương Á Sơ buồn cười nhìn vị Lộ Vương gia lòng dạ ác độc này, ngươi đem nữ nhân người ta nửa sống nửa chết, tuy nói không cần, không để ý đến nữ nhi, nhưng tốt xấu gì cũng nên cho người ta ít thể diện, bây giờ chuyện Thất phu nhân của ngươi có thể nói nhà nhà đều biết. Vua dân bàn luận rối rít! Nói vậy Uông Chấn còn muốn trốn trong nhà không ra khỏi cửa sao?

“Một ngàn lượng bạc” Bất quá, hắc hắc, muốn sống ngu gì không xin hắn chút bạc

Nhìn thoáng qua tên Dương Á Sơ sống chết đòi bạc, Vũ Mặc Nhiên coi như phục hắn

“Được, nhưng ngươi phải thay ta để ý chỗ Ngũ đệ”, một nghìn lượng dễ kiếm như vậy sao?

“Ngươi…thật…ta đúng là xui xẻo” chưa thấy ai hẹp hòi như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.