Thất Nương

Chương 73


Bạn đang đọc Thất Nương – Chương 73


Văn Ngọc Hổ dẫn một đám người đuổi theo Tần Tương ba ngày, chỉ cần chỗ bọn chúng dừng chân hắn liền sai Sa Lang đi quanh truy tìm dấu vết.
Tìm quanh một lần, Vương Liên Thắng thất vọng nói: “Cho dù thiếu phu nhân thật sự ở trong bọn chúng, nhiều người như vậy chắc cũng át hết mùi của nàng mất rồi, Sa Lang làm sao còn ngửi thấy nữa?” Sau Bách Hoa Yến, bọn họ đều gọi Thất Nương là thiếu phu nhân.
Vừa nói xong, Sa Lang chợt sủa váng lên, móng vuốt liên tục bới bới gì đó.
Mọi người mắt sáng lên tụ đến, Văn Ngọc Hổ từ giữa đống than cũ của cái bếp lôi ra một chiếc áo đã bị lửa cháy sém hết phân nửa.
Sao lại là trung y (áo trong) của nam giới?
Mọi người nhìn nhau, thấy Sa Lang bộ dáng hưng phấn, một người trẻ tuổi tên là Trần Bách nói: “Có phải tên khốn nào gây bất lợi với thiếu phu nhân, cho nên mùi của thiếu phu nhân mới trên đó không…” Đến đây thì không dám nói tiếp nữa.
Văn Ngọc Hổ tay cầm chiếc áo rách nát, hai mắt sát khí như đao, Văn Cảnh vỗ vỗ vai hắn lắc đầu nói: “Thật là quan tâm quá sẽ loạn, bình tĩnh sáng suốt trên chiến trường của ngươi chạy hết đi đâu rồi? Ngươi xem Sa Lang có thể đánh hơi ra cái áo này giữa nhiều thứ hỗn độn, lại hưng phấn như thế, ta xem không giống là đồ người khác mặc.”
Văn Ngọc Hổ trong lòng chợt hiểu, trầm mặc nói: “Không sai, nàng bị Tần Tương giấu trong quân, đương nhiên là phải mặc nam trang, chẳng qua tại sao lại là trung y… Thôi, trước mặc kệ đã, Đại Hùng, viết thư cho cha ta nói lại phát hiện của chúng ta ở đây.”
Một người vóc dáng cao to thô kệch đáp: “Vâng!”
Thư vừa gửi đi, đã gặp ngay bồ câu đưa tin của Văn Chiến đến, nội dung khiến mọi người đều lấy làm kinh hãi, thì ra Bao tiên sinh theo dõi bên Lý Mộ cũng có phát hiện.
Thế này là sao? Văn Ngọc Hổ hai hàng lông mày nhíu chặt, thời gian cấp bách không cho phép hắn nghĩ lâu, hắn và Văn Cảnh rất nhanh đã quyết định vẫn tiếp tục theo sát Tần Tương, dù sao khứu giác của sói so với con người còn đáng tin hơn nhiều.

Với tốc độ của Tần Tương, một ngày một đêm sau sẽ đến thành trấn tiếp theo – Giang Khai thành.
“Như vậy chúng ta ngày mai tranh thủ buổi trưa đến Giang Khai thành trước Tần Tương, chuẩn bị tốt mọi thứ.” Văn Ngọc Hổ kiên định nói.
“Có điều, Ngọc Hổ, thành thủ Giang Khai thành lại là Lâm Chinh…” Văn Cảnh nhắc nhở.
“Lâm Chinh!” Văn Ngọc Hổ khóe miệng câu lên lộ ra sát khí vô tận, trong vẻ tươi cười băng lãnh lộ ra mê hoặc chết người, phảng phất như quay trở lại chiến trường ngày trước.

Lúc này Thất Nương đang bị kẹt trong đội ngũ binh lính của Tần Tương, bị coi như người bệnh dùng xe đẩy đẩy đi.
Chỉ có điều nàng không bị thương, chẳng những thế, có vẻ như nàng so với cá trong nước còn tự tại hơn.
Bốn ngày trước, khi nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy cặp mắt nhỏ hí của Tần Tương, liền hiểu được chuyện gì xảy ra.
Bắt cóc! Cư nhiên lại có kẻ dám bắt cóc nàng? Ha, lần trước bọn người dám bắt cóc nàng cuối cùng thì sao? Hình như vẫn còn sống! Aiz, thế giới trước đây thực khiến người ta phải nhớ!
Không để nàng có thời gian hoài niệm quá khứ, Tần Tương mặt không chút biểu cảm nói: “Lưu tiểu thư nếu muốn sống, tốt nhất là ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ gì khác trong đầu, nơi này có hơn một nghìn nam nhân, nếu như bị người khác phát hiện cô là một nữ tử, hừ, chuyện gì xảy ra chắc không cần Tần mỗ nhiều lời đâu!”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thất Nương sờ sờ mũi, ngoan ngoãn thay nam trang, nghe lời đến không thể nghe lời hơn được nữa.

Tần Tương đối với chuyện này rất hài lòng, nhưng còn chưa lên đường thì vấn đề đã đến rồi, thân binh giám thị nàng báo lại, Thất Nương không chịu đi.
“Không phải tôi không chịu đi, nhưng tôi là thân thể ngàn vàng mà, ra cửa ba bước đã có kiệu nâng, ông bắt tôi đi bộ, chỉ sợ chưa ra khỏi Long Thành tôi đã ngã gục mất rồi.” Thất Nương chớp mắt vô tội đáp.
Để tránh sự tình có biến, hắn tuy rằng rất không tình nguyện nhưng cũng đành tìm đến một chiếc xe đẩy.
“Ngồi cứng như vậy sẽ bị xóc đau chết người đấy…. Hờ, thôi quên đi, nể mặt Tần tướng quân, miễn cưỡng ngồi vậy.” Nhìn Tần Tương ánh mắt uy hiếp,Thất Nương chậm rì rì bò lên xe đẩy, Tần Tương cắn răng phẩy tay áo bỏ đi.
Đi được nửa ngày, đến buổi trưa, Tần Tương truyền lệnh xuống sai Thất Nương đi giúp việc nấu cơm.
Nàng là tù binh bị bắt giữ, không thể để cho nàng cứ nguyên làm thiên kim tiểu thư như thế được, Tần Tương nghĩ đến Đoạn đao của hắn, răng càng nghiến chặt.
Nhưng đến chiều hành quân chưa được bao lâu, thân binh báo lại, binh sĩ ăn xong cơm nàng “giúp đỡ” nấu mỗi người đều thượng thổ hạ tả.
Tần Tương nổi giận đùng đùng chạy đi kiểm tra, nhưng phát hiện nàng không hao tổn gì chào hỏi hắn.
“Cô bỏ gì vào cơm nước?” Tần Tương vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Tần tướng quân, mọi thứ trên người tôi không phải do ông cấp sao?” Thất Nương ngạc nhiên nói, “Đâu còn gì dư thừa chứ?”
Lời của nàng hết sức mập mờ, binh sĩ bên cạnh thì thầm với nhau… Trách không được nàng chẳng cần làm gì vẫn khiến cho người ta phải chở nàng đi, ra là như vậy!

Tần Tương mặt tái mét, sai thân binh của mình trông coi chặt chẽ nàng hơn nữa.
Đến giờ cơm tối, dưới mấy cặp mắt “trông nom”, nàng nấu ra một bữa tối nóng hôi hổi.
Nhưng không ai biết nàng làm được bằng cách nào, ăn xong cơm nước nàng nấu, binh sĩ vẫn như trước thượng thổ hạ tả, chỉ riêng nàng vẫn như cũ bình yên vô sự.
Lần thứ hai đã như vậy, Tần Tương không bao giờ dám sai nàng đi nấu cơm nữa.
Thất Nương cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như ngày mai còn bảo nàng làm cơm, sẽ không còn hiệu quả thế này nữa, vì ngày mai không còn đậu cô-ve để nấu.
Không sai, nguyên nhân trúng độc của những binh sĩ này là ngộ độc đậu cô-ve.
Trong cây đậu cô-ve có chứ chất lectin gây đông máu và chất saponin – hay còn gọi là chất xà phòng. Những chất này có chứa độc tính hóa học.
Độc tính trong đậu cô-ve chỉ phân hủy hoàn toàn khi đun ở nhiệt độ cao 100 °C trong 10 phút.
Có nàng đụng tay đụng chân vào đó, đương nhiên đảm bảo món ăn này tuyệt đối không chín.
Nàng xem như còn có lòng tốt, sợ những binh lính này trúng độc quá nặng, còn thêm một ít dấm chua vào giảm bớt độc tính.
Đương nhiên món này nàng tuyệt đối không ăn. Đều là đồ ăn nấu từ một nồi, ai còn nghĩ đến có độc hay không độc? Cho nên cũng không ai biết được nàng vì sao không trúng độc.
Qua việc này, Tần Tương tạm thời không tìm nàng phiền phức nữa.
Cho nên Thất Nương ngồi trên xe đẩy như khách du lịch, không có việc gì liền quay đầu hai bên ngắm phong cảnh, mệt mỏi thì ngả lưng nằm ngủ, coi như mình đang du ngoạn ngắm cảnh trên đường.

Về phần chạy trốn, bây giờ còn chưa phải thời cơ, Thất Nương cũng không phải không có cơ hội chạy trốn… Nhưng vì binh mã của Tần Tương qua thành trấn nào cũng đóng quân dã ngoại, nếu đào tẩu thì một người không cẩn thận rất dễ bị bắt trở về, nếu như vậy còn không bằng không trốn.
Dù sao hiện tại nàng cũng không muốn bị trói mà đi Nhật Hưng quốc.
Aiz! Cũng không biết áo lót của nàng không giặt thì có bốc mùi lắm không. Nàng cố gắng chịu đựng khó chịu cực độ, trời nóng như thế này mà hai ngày không thay… Không có cách nào, nàng làm như vậy cũng là để Sa Lang có thể đánh hơi được, cái mùi này.. Ặc, chính nàng cũng sắp chịu không nổi, nếu như Sa Lang thực sự tìm đến, hẳn là ngửi thấy chứ!
Sắc trời dần tối, trước giờ cơm tối bọn họ rốt cuộc đến ngoài Giang Khai thành.
Cả đoàn đang chuẩn bị dựng lều đóng quân, lại có thành thủ Giang Khai thành phái người đến gặp Tần Tương.
Người đó cung kính nói với Tần Tương: “Thành thủ Lâm đại nhân biết được Tần tướng quân hai ngày nay sẽ qua Giang Khai thành về nước, đã sớm chuẩn bị tiệc rượu, xin mời Tần tướng quân nể mặt vào thành trò chuyện một chuyến.”
Tần Tương mắt lóe lên đánh giá người đưa tin, một lát mới nói: “Ta và Lâm đại nhân không quen biết, Lâm đại nhân sao lại khoản đãi Tần mỗ như vậy?”
Người nọ nói: “Lâm đại nhân với Tần tướng quân tuy là không quen biết nhưng ngưỡng mộ đã lâu, hơn nữa, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, Lâm đại nhân và Tần tướng quân tuy không có giao tình, lại có kẻ thù giống nhau, không biết như vậy Tần tướng quân có muốn vào thành trò chuyện một lần?”
“Kẻ thù?” Tần Tương bất động thanh sắc hỏi ngược một câu.
Ngượi nọ cười thần bí, lấy tay chỉ trên bàn viết một chữ.
Văn?
Tần Tương híp mắt lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.