Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Chương 33Quyển 1 -


Đọc truyện Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ) – Chương 33: Quyển 1 –

Ăn xong, Thất Nương ngồi ở Minh Lan Đường nhẹ nhàng ngáp một cái, từ
khi nàng phát hiện ra phần thưởng kia không phải thứ Hạ Lan Thuyền muốn
liền cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa – đối thủ không còn muốn tranh
đấu thì còn có tác dụng gì? Không còn động lực, nàng lơi lỏng xuống liền cảm thấy có chút mệt mỏi, hiện giờ chỉ muốn quay về khách điếm.

“….Vị này chính là Tô đại học sĩ ở Hàn Lâm Viện nay đã cáo lão hồi hương.”

Nghe Bao tiên sinh giới thiệu, Thất Nương mở to mắt nhìn Tô đại học
sĩ kia, lão râu tóc đã bạc trắng, lưng hơi còng, trông có vẻ ít nhất
cũng đã bảy mươi tuổi, lão họ Tô, không biết có phải chính là người mà
Bao tiên sinh đã nói, là Tô đại học sĩ giỏi tính toán nhất Long Giao
vương triều?

Sau đó Bao tiên sinh lại giới thiệu vị văn sĩ trung niên ngồi thứ hai trên vị trí chủ vị:

“Vị này chính là người được mệnh danh “cuồng sĩ”, Kỉ Sâm tiên sinh.”

Thất Nương đã nghe qua danh hào của Kỉ Sâm này, nghe đồn người này
ngâm thơ, khi thì vui đến mức hoa chân múa tay, khi thì bi thương đến
khóc rống chảy nước mắt, điên điên khùng khùng, nhưng thơ của ông ta xác thực được xếp vào hàng nhất đẳng.

Cuối cùng Bao tiên sinh giới thiệu vị thứ ba, một người trung niên dáng người mập mạp hòa ái dễ gần:

“Vị này chính là “Nghĩa Sơn cư sĩ” Đổng Ngôn.

Cửa cuối cùng này, ba vị tiên sinh sẽ trực tiếp ra đề, ngoài ba vị
Ứng công tử, các vị ngồi ở đây nếu có thơ hay xin cứ làm, để các tiên
sinh bình luận.”

Mọi người nghe xong đề, trong lòng đều suy nghĩ, ta tính cầm nghệ
không bằng bọn họ, nhưng ngâm thơ chưa chắc đã kém hơn, nếu thơ của mình mà hay, được ba vị danh gia này bình luận thì còn sợ sau này không có
ngày xuất đầu sao?

Tô đại học sĩ mở miệng nói:

“Ta ra đề là “phiến”, các vị ai muốn đến trước?”

Đại sảnh thoáng chốc yên lặng, Hạ Lan Nhị cười nhợt nhạt: “Tiên sinh, tiểu nữ xin được bêu xấu.” Nghiêng đầu nghĩ một chút, đọc:

“Mạc đạo ân tình vô trọng lai,

Nhân gian vinh tạ đệ tương thôi.

Đương thì sơ nhập quân hoài tụ,

Khởi niệm hàn lô hữu tử hôi”(1)

Ba vị tiên sinh vừa nghe vừa gật gù, “Nghĩa Sơn cư sĩ” Đổng Ngôn vừa
lòng nói: “Quả nhiên không hổ là Long Giao đệ nhất tài nữ, thơ hay!”

Hạ Lan Nhị ngẩng đầu lên, không khí liền sinh động trở lại, vì thế
mọi người ấn theo thứ tự chỗ ngồi mà làm thơ của mình. Đến lượt của Thất Nương, nàng vẫn như cũ không nặng không nhẹ đọc một bài thơ bình
thường.


Những người khác chỉ chờ đợi ở Ứng Thiên, huynh đệ họ Hạ cùng thiếu niên kiêu căng kia những bài thơ hay nhất.

Trong mấy người này, bài thơ của Ứng Thiên là xuất sắc nhất, cho nên hết một vòng, Ứng Thiên cùng Hạ tài nữ ngang sức ngang tài.

Lưu Thành Hề cảm thấy nghi hoặc không thôi, thấp giọng hỏi Thất Nương làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái? Thất Nương cười cười
không nói gì.

Qua hai lượt, tất cả mọi người biết Vấn Tháikhông đến phần Thất
Nương, nhưng còn Ứng Thiên cùng Hạ Lan Nhị, rốt cuộc ai có thể đoạt Vấn
Thái còn chưa thể phân định, tuy thế cũng đều nhìn Ứng Thiên với cặp mắt khác xưa.

Lúc này ngoài cửa một tiểu đồng tiến vào, đem một tờ giấy giao cho Bao tiên sinh.

Bao tiên sinh sau khi xem qua, hướng Thất Nương nhìn thoáng qua, tựa tiếu phi tiếu.

Ông ta dặn dò tiểu đồng mấy câu, sau đó xoay người nói thầm vào tai
Tô đại học sĩ gì đó, Tô đại học sĩ nghe xong gật gật đầu, nói với mọi
người: “Lần này lấy hoa làm đề, bất luận hoa gì đều có thể.”

….Khi Thất Nương làm xong bài thơ vào giấy, người tiếp theo còn chưa
mở miệng, Bao tiên sinh đã giơ tay lên chặn lại, ánh mắt sáng quắc nhìn
Thất Nương nói:

“Cô nương tài tình trác tuyệt cũng không nguyện triển lộ tài hoa,
không biết có phải khinh thường bình luận của các tiên sinh chăng? Hay
là khinh thường phần thưởng của Hồ Lô Viên chúng ta?”

Ông ta một lời khiến tất cả đều kinh ngạc, Thất Nương cũng ngạc nhiên.

Thất Nương còn chưa mở miệng, chỉ thấy tay trái ông ta làm một động
tác, con kiêu đậu trên vai phải bỗng nhiên nhào về phía Thất Nương,
trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, con kiêu xẹt qua đỉnh đầu Thất
Nương, nàng chỉ cảm thấy da đầu được thả lỏng, mái tóc đen dài như thác
xõa xuống, trong sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Thất Nương bất ngờ không kịp đề phòng bị vạch trần thân phận nữ tử,
trong lòng không khỏi giật mình, mái tóc dài buông xuống thắt lưng, ngũ
quan thanh nhã trên khuôn mặt được mái tóc ôm lấy càng trở nên thanh tú, nàng hạ mí mắt, đem nghi hoặc trong mắt giấu đi, khi đôi mắt nhìn thẳng trở lại đã khôi phục trấn định tự nhiên như trước.

Lưu Thành Hề cũng giật mình, hắn đứng ra trước Thất Nương cẩn trọng nhìn các vị tiên sinh nói:

“Tiểu muội nữ phẫn nam trang cũng không phải cố ý lừa gạt các vị, chỉ nhất thời muốn thuận tiện nên mới ăn mặc như vậy, nếu có gì mạo phạm
xin các vị tiên sinh thứ lỗi.”

Thất Nương nhìn Sa lang nằm dưới chân im lặng lại tò mò nhìn con kiêu đang xoay mình lượn trên cao, không tỏ ra chút bất ổn nào, suy nghĩ nếu bọn họ muốn nàng bất lợi, chắc chắn Sa lang đã không để yên thế này,
cho nên cũng không lo lắng, nàng đứng lên nói:

“Đại ca đem các vị tiên sinh thành người thế nào? Các tiên sinh đều
là danh sĩ đương thời, làm sao có thể so đo cùng với một tiểu nữ tử
chứ.”

Vì cải nam trang, nàng nói chuyện không thể không cố ý hạ thấp giọng
vài phần, hiện tại thanh âm nàng không chút che giấu, trong mềm mại có
mạnh mẽ, người khác nghe không khỏi cảm thấy chút khác thường.


Nàng ngẩng đầu nhìn con kiêu cười thản nhiên, giơ cánh tay nhỏ trắng nõn về phía nó:

“Mi đã tháo tung tóc của ta rồi, còn không trả lại dây buộc cho ta sao?”

Mọi người hô hấp cứng lại, nụ cười kia…. Rõ ràng không phải khuynh
quốc khuynh thành, vì sao lại khiến người ta có cảm giác điên đảo chúng
sinh?

Hạ Lan Thuyền híp đôi mắt phượng, đáy lòng thoáng hiện qua cảm giác
quen thuộc kỳ lạ, hắn đã từng gặp nàng ở đâu…. Hắn không thể xác định,
nữ tử như vậy gặp được lại có thể quên sao?

Nữ tử trên đời hắn gặp qua đếm không hết, ngoài muội muội Hạ Lan Nhị, căn bản không ai lọt được vào mắt hắn.

Nữ nhân địa vị thấp hắn khinh thường, những tiểu thư khuê các rụt rè
cùng không tự nhiên cũng làm hắn phiền chán không thôi, có điều người
con gái này… Nàng có khí độ tao nhã của tiểu thư khuê các, cử chỉ hành
động lại tự do tiêu sái…. Hơn nữa nữ tử khác nhìn hắn bằng ánh mắt
thường thường nóng rực mê ảo, nhưng đôi mắt nàng trong trẻo hữu thần,
xem hắn cùng với những người khác không có gì khác nhau.

Nàng chính là nghĩa nữ mới nhận của thầy?

Bao tiên sinh thấy mục đích đã đạt, liền làm một cử chỉ khác, con
kiêu bay trở lại trên vai ông ta, sợi dây buộc tóc cũng rơi xuống tay
Thất Nương.

Song My tiến lên định giúp nàng buộc tóc lại, Thất Nương lắc đầu, tự mình dùng sợi dây buộc lại qua loa đơn giản.

Nàng vừa chớp mắt vừa tò mò hỏi:

“Ta tự hỏi mình lộ điều gì sơ hở, Bao tiên sinh làm cách nào nhìn ra ta là nữ?”

Bao tiên sinh đáp:

“Cô nương trên người có mùi hương hoa sơn chi rất nhạt, người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng Bao mỗ lại hơn được người thường ở cái mũi rất thính, thử hỏi một đại nam nhân trên người sao lại có mùi hương của nữ nhi chứ.”

Long Giao vương triều chỉ có nữ nhân mới có thể dùng phấn hương, mọi người lúc này mới giật mình.

“Coi như đúng đi, nhưng ngài vì sao nói ta tài tình trác tuyệt?” Thất Nương trong mắt hiện một tia bướng bình, “Cái này cũng có thể ngửi ra
được sao?”

Bao tiên sinh nói: “Tiểu Bân, đem một vài thứ lại đây.”

Thất Nương nhận ra tiểu đồng kia là người dẫn mình qua Nhị trọng môn, ngẩn người hiểu ra.

Quả nhiên Bao tiên sinh trước mặt mọi người bày ra tờ giấy tiểu đồng
mang đến, đúng là câu đối Thất Nương làm khi qua Nhị Trọng Môn cùng với
bài thơ làm trong bảy bước ở Tam Trọng Môn.


“Nghe nói cô nương không chút suy nghĩ, tức khắc đã có thể đối ra vế
dưới, người khác là bảy bước thành thơ, cô nương chỉ cần ba bước, còn
nữa, cô nương ra khỏi gian đánh cờ cùng lúc với Hạ tiểu thư, người thứ
nhất ra khỏi Mai Lâm Trận cũng là cô nương, chẳng lẽ Bao mỗ còn cần phải nhiều lời hay sao?”

Mọi người càng nghe miệng lại càng há to… cư nhiên còn có người xuất sắc hơn cả Hạ tài nữ?

Ai nấy trong lòng đều nổi hiếu kỳ, mở to mắt nhìn, câu đối kia vế trên là: “Đạo giả mạc lai đạo giả lai”

Vế dưới đối: “Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến”.

Tất cả mọi người hô một tiếng “diệu”, lại nhìn đến bài bảy bước thành thơ có tên là “Tỳ bà”:

“Đại huyền tao tao như cấp vũ

Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ

Tao tao thiết thiết thác tạp đàn

Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn…”(2)

Mọi người còn đang xem, Bao tiên sinh lại nói tiếp:

“Lần này lấy hoa làm đề, Bao mỗ đã cho người sao chép lại hết, cô
nương không cần ‘lo lắng’”!” Nói xong đã đem tờ giấy đem cho mấy vị tiên sinh xem.

Vị cuồng sĩ kia giành trước cầm lấy tờ giấy đọc, đọc qua một lần liền vỗ mạnh bàn trà: “Quả nhiên là thơ hay, bình thường nam nhi cũng không
tất có khí phách được như thế này, Kỉ mỗ bái phục!” Nói như vậy khiến
hai vị kia đều nghiêng đầu tò mò nhìn.

Nghĩa Sơn cư sĩ nắm tay thì thầm:

“Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát,

Ngã hoa khai hậu bách hoa sát.

Trùng thiên hương trận thấu kinh đô,

Mãn thành tẫn đái hoàng kim giáp.”

(dịch thơ:

Đợi đến ngày thu mùng tám tháng chín

Cúc ta nở rộ che kín trăm hoa

Hương tại kinh đô thơm ngát ngập trời

Sắc vàng y giáp chói lòa khắp thành.)

Bài thơ này của Hoàng Sào tuy ngắn ngủi có bốn câu, nhưng khí chất
cùng vẻ đẹp của hoa cúc được miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn, hai câu sau
khí thế ngút trời, hào khí nghiêm trang.

Một áng thơ như vậy lại được làm bởi một nữ tử? Trong mắt Hạ Lan Thuyền quang mang đại thịnh….

Thiếu niên kiêu căng ánh mắt hơi khép lại, sâu không lường được…. Hay cho câu Ngã hoa khai hậu bách hoa sát (Cúc ta nở rộ che kín trăm hoa), người như vậy bất luận thế nào cũng đều phải chiếm đoạt vào tay không thể bỏ qua.

“Cô nương là khinh thường Ứng Thiên cho nên không chịu lấy thực lực ra thi sao?”

Ứng Thiên mở miệng, hắn lần đầu tiên lộ ra biểu tình ngưng trọng… Bài thơ này đúng là uy lực không nhỏ, Thất Nương như trước mặt ngoài vẫn
thản nhiên, trong lòng lại không biết nên khóc hay cười, trừ Mai Lâm

Trận ra, qua cửa nào là thực lực của mình đâu chứ? Hiện tại thì hay rồi, chính mình lại thành thâm tàng bất lộ?

Được rồi, nếu bọn họ đã nghĩ ta là sâu không lường được, vậy thì làm
cho tới luôn đi, đến lúc đó dừng trách nàng hạ thủ không lưu tình!

______________

Thơ trong chap này nè:

(1): 秋扇词 – Thu phiến từ

Tiếng Trung:

莫道恩情无重来,

人间荣谢递相催.

当时初入君怀袖,

岂念寒炉有死灰.

Hán Việt:

Mạc đạo ân tình vô trọng lai,

Nhân gian vinh tạ đệ tương thôi.

Đương thì sơ nhập quân hoài tụ,

Khởi niệm hàn lô hữu tử hôi

Dịch nghĩa:

Chẳng ai nói ân tình không lặp lại

Thế gian nhận vinh thì tạ lẫn nhau

Nhớ lúc được người ôm ấm áp

Há có nhớ bếp lạnh có tro tàn.

(2): Một đoạn trích trong “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị

Hán Việt:

“Đại huyền tao tao như cấp vũ

Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ

Tao tao thiết thiết thác tạp đàn

Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn…”

Dịch thơ (Phan Huy Vịnh):

“Dây to nhường đổ mưa rào

Nỉ non dây nhỏ khác nào chuyện riêng

Tiếng cao thấp lựa chen lần gẩy

Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.