Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Chương 19Quyển 1 -


Đọc truyện Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ) – Chương 19: Quyển 1 –

Ba tháng sau, từ kinh thành truyền đến một tin tức, Nhã kính kinh
doanh thành công, Trang Kính Thiên Kim ế hàng không ai thăm hỏi, Mỹ Nhân quán ở các nước lục tục theo nhau đóng cửa rút về Tây Lũng quốc, Phong
Nhã các thanh danh vang dội, từ nay về sau trở thành hiệu buôn đệ nhất
Kinh thành.

Xuân qua đông tới, Tây Tử lâu hoa sơn chi nở rồi lại tàn, chớp mắt lại một năm cũ sắp qua.

Hồng Miên lo lắng ở trong sân đi tới đi lui, thỉnh thoảng xem giờ,
miệng thì thào tự nói: “Đã muộn thế này, hai bà cô kia khi nào thì để ta đỡ lo một chút chứ, cả ngày như vậy khiến ta ăn không ngon ngủ không
yên…” Lúc này, xa xa truyền đến âm thanh như tiếng chim kêu, một dài hai ngắn.

Hồng Miên vội vàng chạy ra, cẩn thận tránh đi tôi tớ trong phủ, lén
lút chạy tới cánh cửa nhỏ ở hậu viên, mở ra đón hai thiếu niên tiến vào.

Nàng không nén được giận nữa: “Các người còn biết trở về, thật là,
mỗi lần lại lâu hơn… Các người tự lo đi, dù sao từ sau ta cũng không bao giờ…. Giúp các người mở cửa nữa… Chỉ làm ta lo lắng….”

Hai thiếu niên Hồng Miên mở cửa đón vào đúng là Thất Nương và Song My cải trang.

Thất Nương đầu chít khăn màu lam, mặc áo màu xanh, áo khoác ngoài màu xám, là cách ăn mặc của thư sinh, cử chỉ tao nhã có lễ, nhìn qua chỉ
thấy là một mĩ thiếu niên tuấn tú. Ngay cả thư đồng Song My cũng môi
hồng răng trắng, xinh đẹp như tranh.

Song My cười cười nịnh nọt: “Hồng Miên tỷ tỷ, ta biết tỷ tốt nhất mà, tỷ xem, ta mang về cho tỷ son của Hương Hương tiểu quán này, tỷ thích
nhất loại này mà!”

Thất Nương khẽ cười nói: “Hôm nay nghe kể chuyện rất hay, cho nên về chậm, lần tới sẽ không vậy nữa!”

Hồng Miên dậm chân nói: “Ta thà không cần son chứ không muốn lặp lại
như thế này nữa, cái gì mà lần tới chứ…. Không có lần sau, ta tuyệt đối
sẽ không mở cửa cho các người nữa, hiểu không?”

Song My còn muốn nói cái gì, Thất Nương ngắt lời: “Nơi này nói chuyện không tiện, quay về phòng nói sau.” Ba người như ngày thường rời khỏi

hậu viên quay về Tây Tử lâu.

Vào phòng, Hồng Miên tức giận hỏi: “Hôm nay nghe kể truyện gì? Mấy ngày liền đều không bỏ được.”

Song My lấy son đưa cho Hồng Miên: “Hôm nay nghe kể chuyện thư sinh
và kiều nữ, trước kia mặc dù nghe người già kể qua, nhưng không được hay như sư phụ thuyết thư kể chuyện.”

Hồng Miên xấu hổ chọc ghẹo: “Được lắm, cư nhiên lại nghe loại chuyện này, cô gái nhỏ có phải đã động xuân tâm muốn lấy chồng?”

Song My không cho là đúng: “Truyện hay như vậy, sao lại không thể
nghe? Chính là kết cục của truyện này cũng không hay bằng truyện tiểu
thư kể.” Truyện các nàng mới nghe được, thư sinh và kiều nữ rất giống
với chuyện tình Lương Chúc, tuy nhiên kết cục không có màn hóa bướm xinh đẹp như truyện kia, Nhị My từng nghe Thất Nương kể truyện Lương Chúc
cho nghe nên nói vậy.

Hồng Miên nhìn Song My: “Ngươi năm sau cũng đến tuổi cập kê, lớn như
vậy rồi còn không biết xấu hổ, lời này bên ngoài có thể nói ra sao?”

Song My đi theo Thất Nương học tập gần hai năm, rất nhiều việc đều bị đồng hóa, cho nên tư tưởng so với Hồng Miên cũng cởi mở hơn, phản đối
kịch liệt: “Cái gì mà không biết xấu hổ? Bất quá chỉ là một câu chuyện
thôi, có gì mà không thể nói, nếu ta có thích một ai đó, ta cũng sẽ
tuyệt đối không giấu diếm…. Như thế cũng có làm sao?”

Hồng Miên nói: “Nghe xem nghe xem, nói gì vậy? Ta chỉ là tốt cho
ngươi thôi, lời này nói tại đây thì không sao, nhưng người ngoài nghe
được thì sẽ bị lưu truyền thành cái dạng gì? Đến lúc đó chỉ sợ liên lụy
Nhị tiểu thư, để cho người khác tưởng Nhị tiểu thư là người lỗ mãng thì
nguy.”

Thất Nương nghe xong, cố ý làm ra vẻ lỗ mãng, nâng cằm nàng nói: “Ta
nếu là thư sinh kia, thì ngươi chính là kiều nữ, Hồng Miên nương tử
ngươi có nguyện gả cho tiểu sinh làm vợ?….”


Hồng Miên tuy biết nàng đùa nghịch, nhưng thấy nàng một bộ dạng phong lưu lỗi lạc, tâm vẫn không khỏi một trận hoảng…. Nàng lấy lại bình tĩnh sẵng giọng: “Tiểu thư người bảo vệ nàng, lại lấy ta để đùa giỡn….” Rồi
lại cảm thấy tò mò, tiểu thư bộ dáng như vậy, chỉ sợ bên ngoài không ít
cô nương thích người, nhưng chẳng lẽ bên ngoài thật sự không ai nhìn ra
nàng là nữ tử sao?

Song My cười nói: “Nào có phải đùa giỡn, Nhị tiểu thư đã nói với ta
rồi, Hồng Miên rất thích hợp làm hiền thê, nếu là nam tử tất sẽ muốn
cưới nàng.”

Thấy các nàng càng nói càng quá phận, Hồng Miên biết không thể đấu
lại cặp chủ tớ này, chỉ đành giục các nàng đi thay trang phục.

Hai người thay đổi nữ trang từ trong nhà đi ra, đã thấy Hồng Miên vẻ
mặt vui mừng: “Hồng Miên trước phải chúc mừng Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư có việc mừng đến.”

Song My hỏi: “Việc vui gì?”

Hồng Miên đáp: “Tiền thính nha đầu vừa mới trộm nghe được nói chuyện, có người đến cửa cầu hôn tiểu thư.”

……..

Cái gì? Văn Ngọc Hổ vừa đến cửa cầu hôn? Thất Nương giật mình hỏi.

Song My nói: “Ta tuyệt đối không nhìn lầm, là Văn tướng quân, mặt hắn một búi râu to ai mà nhận sai được chứ.”

Thất Nương ở trong sân đi tới đi lui, Văn Ngọc Hổ làm cái gì vậy? Sẽ
không phải vì lần trước đụng phải hắn, liền cho rằng nàng phải gả cho
hắn? Nàng hỏi: “Song My ngươi nghe thấy hắn cùng cha nói chuyện gì?”

Song My nói: “Chính là cái gì mà thực ngưỡng mộ tiểu thư linh tinh gì đó, tiểu thư không thích hắn sao? Lão gia hình như rất thích hắn.”


Thất Nương cả kinh: “Cha đồng ý?”

“Cũng không có, bất quá trước kia nghe lão gia rất khen ngợi
Văn tướng quân, nói hắn văn võ song toàn, là nhân tài hiếm có của Long
Giao vương triều, a, lão gia giữ hắn ở lại trong phủ đó.”

Thất Nương chậm chạp đứng dậy, nàng không phải không muốn lấy chồng, nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy.

Ở nơi này nữ tử mười lăm là đến tuổi cập kê, có thể xuất giá, nàng
mười bảy đã xem là lớn tuổi, cha không có khả năng không lo lắng hôn sự
cho nàng.

Trước không nói nàng muốn hay không, cho dù nàng muốn gả, nhưng nếu
người khác phát hiện ra mình đã không còn toàn vẹn… nàng đã sớm lo lắng
đến tình huống của mình, nơi này người ta coi trinh tiết như tính mạng,
đã thầm tính toán cả đời này cũng không lấy chồng, xem ra cũng không
thành…. Nếu vạn bất đắc dĩ, chính mình còn phải rời khỏi Lưu phủ tìm
đường mưu sinh khác, ai! Xem ra ngày này không còn xa…

Một tiểu nha đầu tiền thính chạy tới truyền lời: Lưu Trường Khanh bảo nàng đến thư phòng gặp.

Thất Nương nghĩ thầm, thôi, cứ đi từng bước, ta không tin nếu ta không muốn lấy hắn, cha lại có thể bức ta.

Lưu Trường Khanh quả nhiên là nói chuyện hôn sự của nàng, ông cười
nói: “Hạ nhân nhất định đã nói con nghe hết rồi, đại khái có lẽ con đã
biết là chuyện gì. Con hiện giờ cũng đã mười bảy, ta vốn định nhờ bằng
hữu ở Kinh thành làm mai cho con một mối tốt, ai ngờ Ngọc Hổ đã đến cửa
cầu thân trước. Ngọc Hổ là người ta rất tin tưởng, tuổi còn trẻ đã lập
quân công, là một thanh niên có chí khí không cần dựa vào phụ ấm vẫn làm nên sự nghiệp, là người có thể phó thác chung thân, bất quá đây là
chung thân đại sự của con, thủy chung phải có con đồng ý mới được, con
thấy thế nào?”

Thất Nương đáp: “Cha vì Thất Nương suy nghĩ, Thất Nương biết, nhưng
Thất Nương vì chuyện của tỷ tỷ với việc hôn nhân đã không còn tha thiết, cũng không nghĩ sẽ qua loa mà quyết định việc hôn nhân đại sự. Thất
Nương cũng không phải nói Văn tướng quân không tốt, mà là hôn nhân không phải chỉ một người tốt là được, cha lắc đầu là cho rằng Thất Nương
nhiều sự sao? Vậy tại sao trên đời nữ tử tốt rất nhiều, cha vì sao không nối lại một lương duyên khác? Suy nghĩ của Thất Nương cũng giống cha,
Thất Nương không cầu tốt nhất, cho dù cơm rau dưa cũng chỉ cầu tương lai có thể cùng phu quân cầm sắt cùng minh, bạch đầu giai lão mà thôi.”


Lưu Trường Khanh cũng không ngờ Thất Nương sẽ có tâm tư như vậy, trầm tư nói: “Ta biết con không phải tầm thường nữ tử, chuyện đại sự này tất phải có chủ kiến của chính mình, cho nên mới không lập tức đáp ứng Ngọc Hổ cầu thân, con nếu đã nói thế, không bằng như vậy, Ngọc Hổ dù sao
cũng muốn ở lại đây mấy ngày, con thử gặp gỡ hắn, rồi quyết định sau,
thế nào?”

Thất Nương miệng đáp ứng, trong lòng mừng thầm, vậy thì dễ rồi, chỉ cần làm cho hắn biết khó mà lui là được….

Lúc ăn cơm chiều, Văn Ngọc Hổ nhìn thấy Thất Nương đã lâu chưa gặp,
trong đôi mắt nâu của hắn một tia quẫn ý chợt lóe rồi tắt, Thất Nương
lại tâm bình khí hòa cùng hắn chào hỏi, giống như bọn họ chưa từng phát
sinh qua chuyện gì không thoải mái.

Lưu Trường Khanh nói: “Nghe Thuận Phong nói Ngọc Hổ trước đây cùng Thất Nương có quen biết?”

Văn Ngọc Hổ đáp: “Dạ, lần đó mượn ngựa của Thuận Phong, cùng Nhị tiểu thư có chút hiểu lầm, lần này đến cũng là hướng Nhị tiểu thư thỉnh
tội.”

Thất Nương vân đạm phong khinh đáp: “Nếu đã là hiểu lầm, còn nói cái
gì mà thỉnh tội hay không thỉnh tội? Ngày đó Thất Nương cũng có chỗ
không đúng, mong rằng Thiếu tướng quân đừng để trong lòng.”

Lưu Trường Khanh nói: “Đều là người một nhà, hiểu lầm nói rõ sẽ không sao.” Lại quay đầu về phía Văn Ngọc Hổ nói: “Tính ra thì vài ngày nữa
là sang năm mới rồi, nếu đã không về kịp không bằng ngươi ở lại đây qua
năm hãy đi, Thất Nương một người ở đây cũng có chút buồn chán, ta nhiều
khi muốn đưa nàng ra ngoài xem một chút nhưng quá nhiều việc bận rộn,
ngươi thay ta mang Thất Nương đi xung quanh một chút….”

Đôi mắt nâu sâu thẳm của Ngọc Hổ kìm lòng không đậu liếc nhìn Thất
Nương, nàng khẽ gật đầu nói: “Làm phiền Thiếu tướng quân….” Ngọc Hổ chỉ
cảm thấy hai má nóng lên, thầm mắng chính mình vô dụng. Nói cũng kỳ
quái, từ ngày gặp qua Thất Nương về sau, hắn thỉnh thoảng nhớ lại đôi
mắt của Thất Nương ngày ấy, giận mà không giận, con ngươi ngại ngần xấu
hổ.

Hắn từ nhỏ doanh trại là nhà, chưa bao giờ đem tình cảm nữ nhi để tại trong lòng, lần này tiến đến cầu thân cũng vì cho rằng mình phá hủy
danh tiết của người ta, lại nghĩ chính mình dù sao cũng đã sớm quá tuổi
thành thân, không bằng thành thân bây giờ, khi nhìn thấy Thất Nương rồi
mới thầm phát hiện chính mình có thể lấy nàng làm vợ lại có chút vui
mừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.