Đọc truyện Thất Niên – Chương 2: Hồi tưởng (2)
“Không phải vì những
gì quay trở lại, mà phải quan tâm; Không phải vì những gì của ngày mai,
mà phải đợi chờ; Bởi vì ta là một con người, nên chỉ có thể cảm thấy
thẳng thắn… ” tiếng chuông điện thoại cài sẵn mặc định là của Âu Dương
Thành vang lên, Lâm Tử Mạch mở cái túi đang đặt ở bên cạnh mình, lấy
điện thoại ra nghe.
Giọng nói mang đầy từ tính của Âu Dương Thành thông qua sóng điện từ từ bên kia truyền tới: “Tử Mạch, em ở đâu?” Đã
bao nhiêu năm rồi, giọng nói của anh ngoài việc từ tốn hơn, thì cũng đã
ngắn gọn súc tích hơn nhiều nữa.
Tử Mạch khẽ nhoẻn miệng cười,
giọng nói bình thường pha chút vui vẻ trả lời anh: “Em ư, đang tản bộ
bên bờ hồ Huyền Vũ, chuẩn bị trở về nhà. Bữa tối anh muốn ăn gì? Anh bảo tối nay muốn em gặp một người, cô ấy thích cái gì? Để em về chuẩn bị
bữa tối”.
Giọng nói của Âu Dương Thành không bộc lộ chút cảm xúc
gì: “Không cần phải chuẩn bị đâu, hôm nay chúng ta sẽ không ăn ở nhà”.
Ngừng lại một lát, giọng nói của anh lại có chút dịu dàng hơn: “Em về
nhà trước, đợi một lát anh sẽ về đón em, chúng ta sẽ đến Minh Thành Cảnh Uyển ăn tối ở đấy”.
“Vậy anh không cần phải quay về đâu”, Lâm tử Mạch đáp, “Em đã ra khỏi nhà rồi, em sẽ tự gọi xe đi đến đó, sau nửa
tiếng nữa sẽ đến”.
Âu Dương Thành chỉ lặng yên một giây, rồi trả lời: “Vậy cũng được, sau nửa tiếng nữa anh sẽ ra đợi em”.
“Vâng”. Lâm Tử Mạch ngắt điện thoại, xách túi, rồi đứng lên.
Mặt trời chiều đã khuất hơn nửa, nhìn ra hướng mặt hồ, màu xanh ngát của
hòn đảo giữa hồ càng hiện rõ hơn vẻ thẳm sâu tĩnh mịch. Xa xa, nhà ga
Nam Kinh ở bờ Bắc thật nguy nga tráng lệ, khoác lên mình một lớp màu vỏ
quýt hồng nhàn nhạt. Dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều muộn, hồ Huyền Vũ đẹp như một bức tranh vừa cổ xưa vừa hiện đại.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Tử Mạch men theo bờ hồ, hướng về phía Minh Thành Cảnh Uyển bước đi.
Minh Thành Cảnh Uyển nằm ở phía Nam của hồ Huyền Vũ, là một khu biệt thự
được xây theo phương pháp xây tường của Minh Thành, hòa trong khung cảnh hấp dẫn của hồ Huyền Vũ, lại ở trong khu nội thành, tuy giá thành khá
cao nhưng được rất nhiều người để ý.
Ở đây có một ngôi nhà cha mẹ Âu Dương Thành đã mua từ mấy năm trước, đó cũng chính là ngôi nhà mà Âu Dương Thành vừa nói đến, có điều bố mẹ Âu Dương Thành ở đây không lâu.
Bởi vì bệnh tim của Âu Dương lão tiên sinh đột nhiên tái phát, nên Mẹ Âu Dương đã đưa Âu Dương lão tiên sinh đến Bắc Kinh điều trị. Về sau, để
tiện cho việc an dưỡng và kiểm tra định kỳ, hai vị trưởng bối liền định
cư luôn ở Bắc Kinh, căn nhà ở đây đành bỏ trống không có người ở.
Còn Âu Dương Thành có một căn hộ ở tầng thượng của tòa nhà cao tầng ở tiểu
khu phía Bắc hồ Huyền Vũ. Năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học Lâm Tử
Mạch cũng đã chuyển đến đây, hai người cùng nhau sống ở trong căn hộ đó. Hồ Huyền Vũ tuy không lớn, nhưng cũng chiếm một phần diện tích không
nhỏ của thành phố Nam Kinh. Lâm Tử Mạch nếu thực sự muốn đi từ bên đó
qua bên này, thì cần phải gọi xe. Nhưng lúc này, cô đang cách Minh Thành Cảnh Uyển không xa, nếu đi bộ đến, cũng chỉ mất mười mấy phút. Vì vậy
cô dự định sẽ thong dong đi bộ.
Không phải Tử Mạch chưa bao giờ
đến ngôi nhà ở bên Minh Thành Cảnh Uyển, nhưng thực ra khi cô đến đây
cũng chỉ dừng lại ở mức là giúp Âu Dương Thành quét dọn vệ sinh cho sạch sẽ mà thôi.
Nơi đây dường như là chỗ tưởng nhớ của Âu Dương
Thành, mỗi một nơi trong căn phòng như đều có hồi ức của anh, hồi ức về
một người.
Mà người đó, chắc chắn chính là người hôm trên đỉnh núi Lư Sơn đã đứng ở đỉnh của một ngọn núi khác, nhìn xa xa.
Trong ngôi nhà ở Minh Thành Cảnh Uyển, Âu Dương Thành không cho phép cô bước
vào một căn phòng, cô gái đó, vẫn luôn hiện hữu lờ mờ trên bức ảnh,
phiêu diêu mà hư ảo.
Đó chính là bức ảnh ở trên núi Lư Sơn, bức
ảnh ghi lại duy nhất một lần cô nhìn thấy nụ cười tươi tắn của anh. Ở
phía sau nụ cười tươi tắn ấy, trên đỉnh núi mù sương ở phía sau, có một
cô gái mặc áo trắng màu, váy áo phất phơ bay.
Bức ảnh này là do cô tặng cho anh ấy.
Khi ấy cô vừa mới vào năm thứ nhất đại học, vì muốn tìm anh nên cô đã đến
học đại học ở Nam Kinh, không ngờ, thực sự đúng là cô đã gặp được anh.
Lúc đó là học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất đại học, trời vừa vào thu, thời
điểm này cũng chính là lúc khóa sinh viên mới vừa tốt nghiệp đang hăm hở khí thế tìm việc làm. Công ty của anh đã đến trường cô tổ chức một buổi hội thảo, PR về công ty để tìm kiếm nhân sự.
Còn cô – cũng giống như lần đầu tiên gặp anh trên đỉnh núi Lư Sơn – bất ngờ gặp lại. Khi cô đang đứng ở cửa phòng báo cáo học thuật của toà nhà tổng hợp, đã nhìn
thấy anh từ xa đi đến.
Anh mặc bộ âu phục màu đen, thắt chiếc
cà-vạt cùng tông màu rất chỉn chu, tay phải đút vào túi quần tây được là phẳng phiu, tay trái xách chiếc túi công văn, bước đi vô cùng chững
chạc. Dáng vẻ của anh vẫn kiên nghị giống như ngày hôm đó ngẫu nhiên gặp trên đỉnh núi Lư Sơn, chỉ khác một chút là anh đã có phần chín chắn hơn hồi đó.
Vị lãnh đạo của trường vừa nói chuyện vừa đi về phía
anh, người ấy có dáng hình hơi mập mạp, mái tóc trên đỉnh đầu lưa thưa,
chính dáng vẻ của người lãnh đạo ấy càng tôn thêm dáng vóc của anh,
khiến cho anh trông nổi bật hơn người.
Phía trong hành lang dài
và hẹp, một dãy đèn trần đang chiếu những tia sáng dịu nhẹ xuống người
anh. Vị lãnh đạo đang cùng anh bàn luận điều gì đó, thỉnh thoảng anh lại gật đầu, hoặc nói vài ba câu gì đó, sắc mặt lúc sáng lúc tối. Cứ như
vậy, dần dần, trước ánh mắt mở to vì kinh ngạc của cô, anh, rất nhanh đã đi gần đến trước mắt cô.
Cô luống cuống thò tay vào túi sách tìm một quyển nhật kí, mở ra, lấy từ trong đó ra một bức ảnh.
Anh đã đi đến trước mặt cô.
Do cự li quan sát đã rất gần, nên cô thấy gương mặt vừa lạ lẫm lại vừa vô
cùng quen thuộc đó giống y chang với gương mặt của hai năm về trước mà
cô đã từng gặp, nhưng dường như cũng thiếu thiếu một điều gì đó.
Một lần nữa, cô nhìn anh chăm chú, trái tim hình như quên cả đập, cho đến
khi chỉ còn nhìn thấy phía sau lưng anh ấy, cô mới bừng tỉnh. Cô đang
định cất tiếng gọi anh, thì có một nam sinh đứng trước cửa phòng báo cáo học thuật đã chặn trước một bước, cất tiếng chào mừng anh nói: “Tổng
giám đốc, anh đích thân đến rồi ạ!”
Thật không ngờ, anh còn trẻ
như vậy mà đã là tổng giám đốc của một công ty, cô đột nhiên lại có chút lúng túng, không kìm chế được nắm chặt lấy tấm ảnh ở trong tay, lùi
xuống một bước.
Cô liếc nhìn sang tờ quảng cáo tuyên truyền ở
phía ngoài cửa phòng báo cáo học thuật, một dòng chữ rất to đập vào mắt: “Buổi tuyên truyền của Công ty Văn hóa Long Bàn Nam Kinh”. Bên dưới là
những dòng giới thiệu vắn tắt về công ty, Công ty TNHH Văn hóa Truyền
thông Long Bàn Nam Kinh, thuộc tập đoàn Long Bàn Nam Kinh, do Tổng giám
đốc đương nhiệm Âu Dương Thành sáng lập vào năm 2000, trải qua hai năm
phát triển, công ty đã đạt được những thành tích nhất định…
Thu
ánh mắt lại, nhìn một lượt khắp trong hội trường của phòng báo cáo, mọi
người đã ngồi chật kín. Những gương mặt háo hức, nóng lòng muốn được thử của các anh chị năm thứ tư đã lây sang cô, khiến trong lòng cô trong
chốc lát lại tràn đầy dũng khí.
Chí ít thì cô cũng đã biết anh ấy tên là Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành không nói gì nhiều với người nhân viên đang làm việc của
công ty mình, chỉ “ừ” một tiếng gật đầu qua qua, rồi dừng bước lại nói:
“Tôi đến đây chỉ để xem mọi việc thế nào, còn buổi tuyên truyền là do
cậu phụ trách, tôi ngồi một bên nghe là được rồi”.
Người thanh niên đó gật đầu.
Rồi cả ba người cùng nhau bước vào phía trong phòng báo cáo.
Lâm Tử Mạch vội vàng cất tiếng gọi: “Xin đợi một chút!”
Âu Dương Thành hình như không nghe thấy, nên chẳng hề dừng bước.
Lâm Tử Mạch vội vàng chạy lên trước vài bước, cất cao giọng gọi thêm lần
nữa: “Tổng giám đốc Âu Dương, xin đợi một lát, tôi có một vật này muốn
đưa nó cho ngài”.
Âu Dương Thành vẫn tiếp tục bước, một bước, hai bước, ba bước. Cuối cùng, anh đột nhiên dừng lại, sống lưng thẳng đứng, đứng yên ở đó, anh giống như vừa đột nhiên nhớ ra, lại cũng giống như
đang ngầm chờ đợi.
Không đợi anh quay người lại, Lâm Tử Mạch chạy lên trước, vòng qua người nhân viên kia, can đảm đứng trước mặt anh,
khẽ nở một nụ cười ngọt ngào nhất xuất phát từ trong trái tim mình, nói: “Tôi đã từng nói sẽ gửi bức ảnh này cho anh”.
Cô dùng cả hai tay để đưa tấm ảnh lên, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành không cầm tấm ảnh, mà mở trừng mắt nhìn cô, ánh mắt dò xét
cơ hồ như muốn thâm nhập vào tận linh hồn cô, dường như đang muốn kiểm
chứng điều gì đó.
Đôi mắt đen trong sáng chứa đầy sự mong chờ
chăm chú nhìn anh, ánh mắt ấy giản đơn mà cố chấp. Cho dù là giọng nói
rất giống, nhưng cũng có thể không phải là cô ấy. Chỉ là một tiểu nha
đầu mười mấy tuổi.
Tận đáy trái tim, anh khe khẽ thở dài một tiếng.
Vị lãnh đạo nhà trường đứng bên cạnh thấy Lâm Tử Mạch là một sinh viên, có chút không vui, đang định mở miệng quở trách vài lời, nhưng Âu Dương
Thành đã định thần trở lại, rút tay đang đút ở trong túi quần ra nhận
bức ảnh từ trong tay cô, sau đó khẽ nhoẻn miệng cười, nói với cô: “Thì
ra là em, tiểu nha đầu, em đã vào đại học rồi à?”
Cô mừng rỡ vô cùng, cuối cùng thì anh cũng đã nhận ra cô.
Anh cúi xuống nhìn bức ảnh, đối diện với nụ cười rạng rỡ của mình trong bức ảnh nhưng trên gương mặt anh lại lộ rõ một nỗi buồn thương vô hạn,
khiến cho cô cũng bất giác đau buồn.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong mắt anh đột nhiên lóe ra vẻ gì đó dị thường. Rồi anh nhìn chăm chú vào
chỗ nào đó trên bức ảnh rất lâu, những ngón tay đang cầm bức ảnh của anh cũng vô tình như tăng thêm rất nhiều sức lực, thậm chí những ngón tay
ấy đã tạo ra rất nhiều dấu tích trên bức ảnh.
Không có ai quấy rầy khoảnh khắc yên tĩnh đó của anh.
Lát sau, anh cầm tấm ảnh nhét vào trong túi áo ngực, đúng vị trí của trái
tim. Động tác nhìn như có vẻ vô tình, không ai biết được anh đang nghĩ
điều gì. Sau đó anh đưa mắt nhìn sang phía Lâm Tử Mạch, nghiêm túc nói
với cô: “Cảm ơn em, tiểu nha đầu, em tên là gì?”
Âu Dương Thành
là người có dáng hình rất cao, xem ra anh phải cao tới một mét tám ba,
vì vậy Lâm Tử Mạch chỉ cao một mét sáu tư vẫn cần phải ngẩng đầu nhìn
anh. Nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của anh, trong lòng Lâm Tử Mạch lại
có chút buồn rầu. Dường như trực giác đã mách bảo cho cô biết, nhất định điều anh nhìn thấy trong bức ảnh chính là bóng dáng màu trắng mơ hồ hư
ảo đó, cho nên anh mới vui vẻ như vậy, cho nên anh mới cảm ơn cô.
Cô không đành lòng nhìn gương mặt thờ ơ không dễ để người khác đoán được
tình cảm đó của anh, tuy không thể nói vẻ mặt đó có chút gì gai mắt,
nhưng nó cũng khiến cho trái tim cô quặn thắt từng cơn, thật là vô cùng
khó chịu. Cô cúi thấp đầu, nhìn mũi giày của mình, khe khẽ trả lời: “Em
là Lâm Tử Mạch”.
Đến chỗ rẽ, một tiếng còi xe kéo Lâm Tử Mạch ra
khỏi suy nghĩ của mình. Cô cứ vừa đi vừa nghĩ mãi như vậy, cuối cùng đã
ra đến giữa đường. Cô gắng sức lắc lắc đầu, cố xua đi những ký ức vẫn
còn ẩn hiện trong đầu, Lâm Tử Mạch lùi lại bên phải đường, rồi men theo
tường Minh Thành tiếp tục đi.