Đọc truyện Thất Nguyệt Tu Chân Giới – Chương 73: Uy Hiếp
Ba người bọn họ rất đắc ý, cậy có Bạch Lăng mà không ngần ngại uy hiếp Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục lắc đầu.
Mấy tên ngu ngốc này, nơi đâu cũng tồn tại bảo sao, kết cục chết rất thảm đâu.
Hắn cười cợt khinh thường, nói:
“Xương của ta tương đối cứng rắn, quỳ không được.
Cho nên chúng ta vẫn tách ra tự mình hành động đi.”
Hắn mới không cần đi cùng mấy tên ngu ngốc này, tốt nhất đừng chọc giận hắn, không thì hắn không ngại, huyết tinh.
Cửu Sơn lập tức quát:
“Hừ, cho ngươi sắc mặt mà không muốn!”
“ Bạch Lăng sư huynh chính là thiên tài của tông môn chín sao, ngươi chỉ là một tên tán tu.
Ngươi lại dám từ chối lời mời của Bạch sư huynh.
Ngươi khó tránh khỏi cũng không để chúng ta vào mắt đi.”
“Đừng tưởng rằng mình là trận sư, là có thể tự cao tự đại!”
Hải Vu nói theo.
“Ta khuyên ngươi, tốt nhất nên suy nghĩ thêm một chút!”
Giọng điệu Cửu Sơn lộ ra vài phần âm lãnh.
Bắc Tiểu Lục không khỏi lắc đầu.
Loại nhị thế tổ này ở bên ngoài ra oai còn tốt.
Dù sao không có ai dám chọc bọn họ., Nhưng vào bí cảnh vẫn còn lớn lối như vậy, đây không phải là viết chữ chết lên mặt.
Kẻ khác có lẽ sẽ e ngại đôi phần, cho bọn hắn chút mặt mũi, nếu gặp phải kẻ hung ác.
Vậy thì sẽ rất thảm.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ có điều suy nghĩ lại một chút, có Bạch Lăng ở đó, chắc bọn họ chưa gặp được gì trở ngại.
Nếu không cũng không đến nỗi kiêu ngạo như vậy.
Thảo nào ba người này hoàn toàn không thu liễm lại.
“ Bạch đạo hữu?”
Bắc Tiểu Lục quay sang nhìn Bạch Lăng hỏi.
Bạch Lăng không nhanh không chậm nói:
Ninh đạo hữu, ngươi mặc dù là trận sư, địa vị cao cả.
Nhưng ở trong này di tích cổ, nguy cơ bốn phía.
Yêu thú cũng sẽ không nương tay, ngươi có phải là trận sư hay không.
“Cho nên, an toàn vẫn là đi cùng tại hạ thì hơn!.”
Nếu biết Bắc Tiểu Lục chính là trận sư, hắn đương nhiên không thể cứ thể thả Bắc Tiểu Lục rời đi.
Dù sao di tích cổ này còn chưa được khai phá.
Có được một vị trận sư hỗ trợ, như vậy sẽ giảm đi rất nhiều nguy hiểm, còn có thể thăm dò một vài nơi không thể vào được.
Nghĩ vậy trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nếu như Bắc Tiểu Lục dám cự tuyệt hắn, vậy thì hắn không ngại dạy dỗ một phen , khiến cho Bắc Tiểu Lục phục tùng.
Bắc Tiểu Lục sâu kín thở dài.
Ngươi xem, hắn đã rất khách khí, thế mà không bao giờ có ai, có thể cảm nhận được.
“ Bạch Lăng, ngươi cũng quá xem trọng bản thân mình rồ.
Kẻ như ngươi vậy, ta giết không có tám trăm thì cũng có một nghìn!”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, nhất thời khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Cốc Y từ đầu tới cuối không nói câu gì, giống như đang xem một vở kịch hết sức thú vị vậy..
— QUẢNG CÁO —
Bạch Lăng là ai? Là đệ tử thiên tài của cửu tinh thế lực Thiên Ma Môn, sư phụ lại là một vị kiếp Biến.
Ngươi chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, sao có thể gọi thẳng họ tên?
Đây là đang tìm đường chết.
“Làm càn!’
Cửu Sơn lập tức quát.
Tiêu Phong càng khinh thường nói:
“ Sư huynh, ngươi xem một chút đi.
Tên này chắc chắn từ xó xỉnh nào chui ra.
Thật không có giáo dục”
“ Cho rằng mình là trận sư thì có thể làm càn hay sao?”
Hải Vu nhảy ra ngoài.
Bọn hắn thông qua mấy người Tiêu Phàm biết được, Bắc Tiểu Lục chỉ là Luyện Khí tầng chín trung kỳ.
Cho nên hắn tất nhiên sẽ không có một chút sợ hãi nào.
“Nhanh quỳ xuống xin lỗi đi!”
Cửu Sơn cũng nhảy ra ngoài.
Khó gặp được một tên tu vi yếu hơn bản thân, hắn tất nhiên phải nắm lấy cơ hội, biểu hiện một hồi.
Hắn trực tiếp một quyền đánh về phía Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục đưa tay ra.
Bốp.
Cổ tay của Cửu Sơn liền bị hắn nắm lấy.
— QUẢNG CÁO —
“A, đau quá đau quá!”
Cửu Sơn lập tức kêu thảm thiết.
Cốc Y một bên hơi kinh ngạc, không nghĩ tới người này cũng có chút bản sự.
Nàng càng thích thú chú ý tới hắn, Bạch Lăng một bên bồi mỹ nhân, thấy nàng có vẻ khá chú ý tới tên tiểu tử này.
Trong lòng liền khó chịu, hắn quyết định phải dạy dỗ tên hỗn đản, không biết sống chết này một trận.
Bắc Tiểu Lục chẳng coi vào đâu, hắc bào càng làm cho hắn thêm thần bí.
Hắn chẳng qua không thích phiền phức mà thôi, vừa vào bí cảnh chưa có lúc nào được được bình yên cả.
Nếu ra tay, hắn đã ra tay vậy không có chuyện sẽ lưu tình.
Hai tên còn lại thấy huynh đệ bị ăn thiệt thòi, cả giận:
” Buông tay”
Bắc Tiểu Lục cười cợt, hừ một tiếng :
“ Một tên phế vật nho nhỏ lại dám chủ động ra tay với ta.
Đây là đại tội, dù là Thiên Ma Môn cũng không cứu được các ngươi!”
” Còn dám mạnh miệng.
Còn đòi diệt chúng ta, Thiên Ma Môn không phải loại nhỏ yếu như ngươi có thể khinh thường.
Ba người bọn họ dường như nghe được một chuyện buồn cười nhất vậy.
Ngay cả Bạch Lăng cũng có chút tức giận, về phần Cốc Y thì vuốt cằm cười cười, như có điều suy nghĩ..