Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 122: Tìm Nơi Đặt Chân


Đọc truyện Thất Nguyệt Tu Chân Giới – Chương 122: Tìm Nơi Đặt Chân


Bắc Tiểu Lục đối với yêu thú tiếp xúc không nhiều lắm, hắn không biết đây rốt cuộc là loại yêu thú gì, nhưng hắn khẳng định con yêu thú này tu vi so với hắn cao hơn.

Đầu yêu thú này ít nhất cũng phải cấp 2 trung kỳ, nếu như cường công, hắn cũng khôn dám chắc có dẫn tới yêu thú khác kéo tới hay không.
Bắc Tiểu Lục cẩn thận lui về sau một bước, hắn nhìn thấy phía trước không xa, có ánh xạ phản chiếu, hiển nhiên phía trước là một hồ nước.
Đầu yêu thú này dường như cũng biết Bắc Tiểu Lục khó đối phó, đang cùng Bắc Tiểu Lục giằng co mấy giây, đột nhiên tức khắc lại một lần nữa nhào tới.

Đồng thời trong miệng nó phun ra hai đạo phong nhận, chỉ thấy hai đạo phong nhận áp sát vào nhau tạo thành một dấu chữ X chéo, có thể thấy được đầu yêu thú này, kinh nghiệm giao chiến cực kỳ phong phú.
Bắc Tiểu Lục muốn lui đến bên hồ nước kia, nhưng hắn cũng biết, nếu mà không đem con yêu thú này đánh lui đi, coi như là hắn thối lui đến bên hồ, cũng không được để yên.
Đối mặt với hai đạo phong nhận đang bay tới, Bắc Tiểu Lục cầm lấy phi kiếm lần thứ hai bổ đi ra ngoài, lần này hắn vẫn như cũ đánh ra hai đạo kiếm quang.
“Leng keng” phong nhận còn giống như thực chất, cùng kiếm quang va chạm cùng một chỗ, phát ra âm vang thanh lãnh.

Lực phản chấn lượng rất cường đại, để cho ngực Bắc Tiểu Lục có chút hít thở không thông.
Yêu thú bị kiếm quang của Bắc Tiểu Lục ngăn cản, càng tức giận.

Không đợi nó tiếp tục phun ra phong nhận, Bắc Tiểu Lục chủ động đánh ra bốn đạo kiếm lôi.

Bốn đạo kiếm lôi phá vũ bay tới, thân hình con yêu thú này rất khổng lồ, làm cho nó tránh né bất tiện, bị bốn đạo kiếm lôi vừa vặn đánh trúng.
“PHỐC PHỐC PHỐC…” Bốn đạo kiếm lôi ở trên thân thể yêu thú, chỉ lưu lại bốn đạo vết tích.

— QUẢNG CÁO —

Thấy chỉ lưu lại bốn đạo vết tích, trong lòng Bắc Tiểu Lục trầm xuống.

Bốn đạo kiếm lôi đánh vào trên người yêu thú, chỉ để lại một chút vết tích, không có để cho yêu thú này nửa phần thương tổn.

Yêu thú này lực lượng phòng ngự thật, sự là cũng quá cường đại.
Liên tục bị thương yêu thú lần thứ hai gào thét, mạnh mẽ tiếp tục đánh về phía Bắc Tiểu Lục, xa xa truyền đến một tiếng thú rống kinh khủng.

Lúc này con yêu thú đang giao chiến với Bắc Tiểu Lục, tai hơi giật giật vểnh tai lên nghe thấy tiếng thú rống.

Lập tức bỏ qua Bắc Tiểu Lục , không chút dây dưa, xoay người chọn một phương hướng chạy thục mạng, thoáng qua liền biến mất ở trong rừng cây mênh mông.
Bắc Tiểu Lục chậm rãi thở dài một hơi, nơi này quả nhiên không phải đất lành.

Hắn nhất định phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, nghĩ cách đề thăng thực lực của chính mình đã.

Bằng không hắn vẫn chưa ra khỏi chỗ này, nói không chừng đã bị yêu thú nơi này giết chết.
Bắc Tiểu Lục thu hồi phi kiếm, tăng nhanh tốc độ chạy đến bên hồ nước, đến nơi hắn nhìn thấy một mảnh kia sóng gợn lăn tăn.

Xung quanh hồ nước trống trải, hắn có thể thong dong bố trí một cái cấp thấp phòng ngự trận pháp.

Coi như là có cao cấp yêu thú tới, hắn cũng có đầy đủ thời gian rời khỏi.
Hồ nước cách Bắc Tiểu Lục cũng là không xa, chỉ là mấy chục hô hấp, Bắc Tiểu Lục liền đã đến bên Hồ nước.

Hồ này rộng cũng phải đến nghìn mét, nếu như hồ nước này đặt ở bên ngoài, liền cảm thấy rất to lớn.

Thế nhưng nơi đây giống như đại sâm lâm, cây cối cao vót, liền phát hiện hồ nước bất quá cũng chỉ như thế.
Bắc Tiểu Lục đi vòng quanh hồ này đi mấy trăm mét, lại không có tìm được nơi cư trú tốt.

Ngay thời điểm hắn đang suy nghĩ, liệu bên trong hồ này có cất giấu con yêu thú kinh khủng nào không.

Trong hồ bỗng nhiên bắn ra một cái cột nước vòng xoáy.

Bắc Tiểu Lục giật nảy cả mình, nhanh chóng lui về phía sau mấy chục mét, đề phòng tùy thời chạy trốn.
Thế nhưng ngoại trừ giữa hồ bắn ra một cột nước, liềm im ắng trở lại, không còn thấy biến động gì khác nữa.

Mặc dù như vậy Bắc Tiểu Lục vẫn hết sức cẩn thận, hắn nhớ lại câu gì, rất phù hợp với tình hình bây giờ.


Đúng rồi, chính là câu “Bình yên trước cơn giông bão”, Bắc Tiểu Lục cảm thấy câu này đủ để hình dung hoàn cảnh nơi đây lúc này.

— QUẢNG CÁO —
Đạo cột nước kia phun cao hơn chục mét, qua gần mười giây cũng liền biến mất, nước lần nữa rơi vào trong hồ.

Hồ nước yên tĩnh trở lại, nếu như không phải mặt hồ còn có một chút sóng gợn nhịp nhàng, Bắc Tiểu Lục nói không chừng còn cho là mình nhìn lầm rồi.
Đồng thời Bắc Tiểu Lục cảm giác được rõ ràng, đạo cột nước này bắn ra mang theo linh khí nồng nặc, so với linh khí xung quanh đều đập đặc hơn nhiều.
Bắc Tiểu Lục không biết dưới hồ giấu thứ đồ chơi gì, cũng không dám lỗ mãng, vô luận ở đáy hồ này là vật gì, đều không phải hắn có thể đối phó được.

Nếu mà tu vi hắn lại cao một chút, hắn còn có gan, lớn mật nhảy xuống đi vào đáy hồ xem xét tình huống, hiện tại hắn chỉ muốn tìm nơi ở, không nghĩ tới gây thêm phiền phức.
Từ bên hồ rời đi, Bắc Tiểu Lục tìm được một gốc cây đại thụ, đường kính gần mười mét, hắn dự định tạm thời ở chỗ này tu luyện.

Đại Lục Thất Nguyệt thế nhưng là nơi tu tiên, cây cối phát triển vượt mức tưởng tượng.

Trước đó Bắc Tiểu Lục ở Trái Đất, còn chưa ở trên mạng trông thấy một cây cổ thụ nào to như thế.
Nhưng ở chỗ này khắp nơi đều có.

Gốc đại thụ này, còn chưa phải là gốc cây to nhất mà Bắc Tiểu Lục tìm thấy, nguyên nhân là do gốc đại thụ này rất tiên lợi, núp trên tan cây tu luyện, lại vừa có thể thấy quan sát được tình hình trong hồ nước.
Bắc Tiểu Lục ban đầu còn nghĩ rằng, hắn phải tự làm cho mình làm một cái hang trên thân cây.

Nhưng khi hắn lên cây, liền phát hiên ở giữa thân cây này, sớm đã có một cái động phủ to lớn.

Bên trong động còn có chút mùi, không biết là loại nào yêu thú lưu lại.


Đến gần, hắn phát hiện động phủ này đã phủ bụi, không biết bao lâu chưa có yêu thú tiến vào rồi.
Bắc Tiểu Lục đem động phủ dọn dẹp sạch sẽ, sau đó bố trí một cái trận pháp ẩn nấp trên cây, cùng một cái trận pháp phòng ngự.

Hắn không dám bố trí trận pháp ở bên hồ, trình độ trận pháp của hắn vẫn chỉ mới nhập môn, miễn cưỡng hiểu trận pháp cấp 2, nhưng hắn luyện chế ra trận kỳ, tối đa chỉ có thể bố trí một vài trận pháp cấp 1 đơn giản.

— QUẢNG CÁO —
Ngồi trong động cây, Bắc Tiểu Lục lại bố trí một cái trận pháp ẩn nấp khí tức cấp 1, lúc này mới yên lòng lại.

Học được trận pháp để cho Bắc Tiểu Lục hiểu rõ, bất kỳ là ở nơi đâu, hiểu biết càng nhiều, đối với mình càng có lợi.

Nếu mà hắn không biết trận pháp, bây giờ làm sao có thể ung dung thoải mái như bây giờ.
Hiện tại hắn bố trí trận pháp, coi như là có yêu thú công kích hắn, hắn cũng sẽ biết trước.
Mặc dù đang ngồi ở trong động cây, nhưng tất cả biến hóa ở trong hồ, đều không thể thoát khỏi ánh mắt của Bắc Tiểu Lục, điều này làm cho hắn vừa có thể an tâm tu luyện, cũng có thể mọi lúc theo dõi biến hóa hồ nước.
Từ lúc đi vào bí cảnh, Bắc Tiểu Lục tiêu hao rất nhiều vật phẩm, nhìn trong tay không nhiều phù lục, cùng với đan dược, có chút thở dài.

Nhìn trên người không còn bộ hắc bào, cũng như áo giáp hộ thân, Bắc Tiểu Lục có chút phiền muộn.
Có thể nói trên thân hắn lúc này, ngoại trừ Cửu Biến và Diệt Lôi Kiếm là cực phẩm pháp khí ra, cũng chỉ có không nhiều trung phẩm pháp khí, và một đống nhỏ pháp khí hạ phẩm.

Ngay cả mấy cái trữ vật tiện tay lấy, bây giờ hắn cũng lấy ra xem..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.