Đọc truyện Thật Lòng Yêu Em – Chương 40
Mấy ngày trước…
Diệp Thư Thần bị cảnh sát dẫn đi, Diệp Tiến Minh vì thế mà bận rộn, tìm luật sư tốt nhất, hy vọng có thể cứu được Diệp Thư Thần quay trở về. Ông ta nói với luật sư phải cố gắng làm cho Diệp Thư Thần được tuyên bố trắng án, mọi việc đều do Lăng Diệc Cảnh trù tính, khiến Diệp Thư Thần bị tội oan. Thậm chí ông ta còn lợi dụng mạng internet để tuyên truyền, miêu tả Lăng Diệc Cảnh là người anh độc ác, đem sự việc lần này biến anh thành người hoàn toàn đố kỵ với em trai. Cho nên mới sắp đặt một cái bẫy để hãm hại…
Nhưng kế hoạch của Diệp Tiến Minh còn chưa bắt đầu, trong hồ sơ phía cảnh sát, hành vi phạm tội của Diệp Thư Thần tăng thêm một ít. Ví dụ như tham ô công quỹ, hiếp dâm trẻ vị thành niên, sử dụng ma túy… Một loạt tội trạng đó khiến Diệp Tiến Minh trở tay không kịp, sau đó vội nghĩ đến Lăng Tích Đồng, nhất định là do người phụ nữ đê tiện kia làm, thảo nào bà ta dám chắc bảo ông ta phải cầu xin, xong còn bắt ông ta phải quỳ xuống xin xỏ…
Người phụ nữ độc ác đó để ép buộc ông ta, thủ đoạn gì cũng sử dụng được. Nhưng bây giờ, phía cảnh sát chứng cứ đầy đủ, nghe nói cũng không thiếu nhân chứng vật chứng. Nếu Diệp Thư Thần thực sự bị khởi tố, như vậy thì kết thúc thật rồi. Diệp Tiến Minh nghĩ đến hoàn cảnh lúc này cảm thấy hết sức khó chịu. Nhưng ông ta vẫn cố gắng phân tích, Lăng Tích Đồng sẽ không làm những việc không có lý do chỉ để buộc ông ta phải quay trở lại.
Nếu Lăng Tích Đồng nói Phương tổng là người của bà ta, như vậy mọi chứng cớ về Thư Thần cũng là Lăng Tích Đồng thủ đoạn chuẩn bị. Chỉ cần dỗ dành được Lăng Tích Đồng, chỉ cần bà ta nói một câu, có thể biến Thư Thần thành bị người khác hãm hại. Cho dù ông ta phải tươi cười trước mặt Lăng Tích Đồng nhưng chỉ vậy mới có thể cứu được Thư Thần ra. Chỉ cần Thư Thần ra khỏi đó, ông ta sẽ từ từ trừng phạt Lăng Tích Đồng và tên tiểu tử không nghe lời kia. Đến lúc đó, mọi vũ nhục ông ta nhất định sẽ trả lại cho bọn họ gấp trăm lần.
Suy nghĩ rõ ràng yêu cầu của Lăng Tích Đồng, Diệp Tiến Minh liền gọi điện cho Lăng Tích Đồng, bây giờ ông ta sẽ lập tức tới đó để gặp bà ta. Lăng Tích Đồng nghe xong chỉ hờ hững ừ một tiếng. Điều này làm cho Diệp Tiến Minh càng tin tưởng vào suy đoán của mình. Lăng Tích Đồng làm thế chỉ vì muốn níu kéo ông ta mà thôi. Lăng Tích Đồng vẫn chỉ là Lăng Tích Đồng, vẫn là người phụ nữ ngốc nghếch nhất của Diệp Tiến Minh.
Diệp Tiến Minh tự lái xe đến biệt thự của Lăng gia, ông ta không lo lắng nhiều, bởi vì ông ta tin, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết, ông ta sẽ thuyết phục được Lăng Tích Đồng cứu Thư Thần ra. Sự thực thì ông ta rất căm ghét ngôi biệt thự đó. Ông ta còn nhớ rõ lần đầu tiên được Lăng Tích Đồng dẫn tới đây, Lăng Sùng Huy đưa mắt nhìn mình, không phải lạnh lùng mà mang theo sự mỉa mai, làm như Lăng gia đang ban ơn cho ông ta, còn ông ta suốt đời này bị dẫm dưới chân. Kể từ đó, ông ta căm hận toàn bộ người họ Lăng, cũng tự nhủ, một ngày nào đó, ông ta sẽ ngự trị bọn họ, khiến những kẻ đã coi thường ông ta phải thấy, thân phận ông ta cao quý và có địa vị như thế nào.
Ông ta xuống xe, bước từng bước vào biệt thự.
Lăng Tích Đồng mặc một bộ quần áo giống của học sinh, hoàn toàn không hợp với tuổi của bà ta. Nhưng bà ta mặc trang phục đấy cũng không quá mức phản cảm, phảng phất như biến thành học sinh. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bạn phải quên tuổi của bà ta đi, còn Diệp Tiến Minh thì không cách nào quên được tuổi của bà ta. Vì vậy, bộ trang phục mặc trên người Lăng Tích Đồng, ông ta nghĩ trông chẳng ra thể thống gì.
Lăng Tích Đồng bắt chéo hai chân, vẻ mặt nghiêm túc, chỉnh sửa móng tay mình.
“ Hôm nay bà ăn mặc…”. Mấy chữ rất xinh đẹp quả thực nói không nên lời, Diệp Tiến Minh dừng lại một chút: “ Rất đặc biệt”.
Lăng Tích Đồng ngẩng đầu, hướng về phía Diệp Tiến Minh cười cười: “ Ông không nhớ sao, lần đầu tiên nhìn thấy ông, tôi đã mặc bộ quần áo này. Khi đó ông còn là một học sinh nghèo, làm công ở quán cà phê… Ông quên rồi ư?”.
Diệp Tiến Minh cố ý vỗ đầu mình: “ Đúng đúng đúng, khi đó bà đã mặc bộ quần áo này”.
“ Hóa ra ông vẫn nhớ. Lúc ấy tôi sơn móng tay, ông lại và nói cho tôi biết, ở đây không được sơn móng tay… Ừ, ông vẫn nhớ. Vậy lúc đó tôi đã sơn màu gì?”.
Bà ta chăm chú nhìn ông ta, còn thần sắc Diệp Tiến Minh từ cau mày trở thành xanh lét, chuyện lâu như vậy, ông ta sao có thể nhớ nổi.
Lăng Tích Đồng không tức giận, chỉ khẽ thở dài, sau đó uể oải mở miệng: “ Thật đáng tiếc, nếu như ông trả lời được, tôi mở rộng tấm lòng, nói không chừng sẽ đối tốt với ông một chút”.
Diệp Tiến Minh biết rõ bây giờ không thể đắc tội với bà ta, vì vậy mà cười lớn: “ Tích Đồng, chuyện quá khứ, chúng ta hãy để nó qua đi. Nhớ kỹ như vậy không khiến chúng ta vui vẻ hơn. Gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm giác mình thật đốn mạt. Tôi thấy chuyện may mắn nhất đời là đã gặp được bà nhưng lại không biết quý trọng. Mà đời này, người yêu tôi nhất là bà, nhưng bản thân có khúc mắc, luôn cho rằng cha bà đã khinh thường tôi, bà cũng coi thường tôi nên mới làm nhiều chuyện. Chỉ muốn bà nhìn tôi nhiều hơn, chứng minh tôi hơn bà. Thoáng cái đã nhiều năm như vậy, hiện tại tôi đã tỉnh ngộ, bà mới là người mà tôi yêu nhất, còn người khác, cho tới bây giờ đều không để trong lòng”.
“ Hóa ra là vậy”. Lăng Tích Đồng cười cười, Diệp Tiến Minh liên tục gật đầu cười theo bà ta. Lăng Tích Đồng đang tươi cười bỗng nhiên thay đổi, trở thành mỉa mai sắc bén: “ Tôi định giúp một tay cứu con trai ông. Nay ông nói không để tâm đến những người khác, tôi đây không cần phải phí sức lực….”.
Sắc mặt Diệp Tiến Minh liền cứng ngắc: “ Tích Đồng, tuy rằng những người khác tôi không để tâm, bởi vì tôi coi trọng bà, Thư Thần dù sao cũng là con trai tôi. Nếu không cứu nó ra, sao tôi còn tâm trạng để ở bên bà”.
Lăng Tích Đồng cười phá lên, gần như vừa cười vừa khóc. Bà ta nhìn Diệp Tiến Minh đứng trước mặt, không sao tưởng tượng nổi, ông ta có một ngày sẽ trở nên buồn nôn như vậy.
“ Được rồi, Diệp Tiến Minh, kịch đã diễn, tôi cũng đã cổ vũ mỉm cười. Tuy ông chọc tôi cười nhưng tôi vẫn phải nói, kỹ năng biểu diễn của ông thật sự tụt lùi. Biết lý do vì sao tôi cười không? Bởi vì ông thật buồn nôn”. Bà ta thu hồi nụ cười, sắc mặt nghiêm túc: “ Trở lại chuyện chính, lần trước tôi đã nói, muốn ông phải cầu xin tôi. Diệp Tiến Minh, ông bắt đầu đi”.
Sắc mặt Diệp Tiến Minh trở nên cực kỳ khó coi, ông ta nghe hoàn toàn không hiểu bà ta.
Lăng Tích Đồng tử tế nhắc nhở ông ta lần nữa: “ Cần tôi nhắc nhở ông ư. Tôi nói rồi, tôi muốn ông phải cầu xin tôi…”
“ Lăng Tích Đồng, bà đừng có quá đáng…”.
“ A, hiểu rồi, xem ra Diệp Thư Thần cũng không là gì. Không cầu cũng được, vậy ông hãy cút đi, cứ để Diệp Thư Thần ngồi tù mọt gông đi”.
Diệp Tiến Minh do dự hồi lâu, ông ta nhất định phải cứu được Thư Thần ra, đó là niềm hy vọng của cuộc đời ông ta, cũng là người duy nhất có khả năng thừa kế tập đoàn Nam Hưng, có thể chứng minh người của ông ta vô cùng sáng chói: “ Chỉ cần cầu xin bà, bà liền cứu Thư Thần ra?”.
“ Đương nhiên”. Lăng Tích Đồng không chút do dự trả lời.
Diệp Tiến Minh lúc này mới khom người, quỳ gối trước mặt Lăng Tích Đồng, nhưng sắc mặt ông ta rất khó nhìn. Lúc bắt đầu, ông ta tự nói với mình, ông ta bị lăng nhục, ông ta nhất định phải trả thù, nhất định.
Lăng Tích Đồng thấy ông ta quỳ, vẻ mặt tự nhiên rót một chén trà, tới bên cạnh Diệp Tiến Minh: “ Uống đi, sau khi uống ông có thể đứng dậy”.
Trong lòng Diệp Tiến Minh cười nhạt, biết bà ta vẫn còn yêu mình, không nỡ bắt ông ta quỳ lâu. Vì vậy nâng chén trà lên, nhanh chóng uống cạn sạch trà bên trong.
Ông ta uống xong nhưng chưa đứng dậy, dùng ánh mắt thâm tình nhìn bà ta: “ Tích Đồng, tôi biết mình đã làm nhiều chuyện sai lầm, cho nên bà không còn tin tưởng tôi, nhưng nhất định bà phải cho tôi thêm một cơ hội nữa, chứng minh tôi yêu bà. Tôi muốn cứu Thư Thần, không phải do nó quan trọng đến mức nào, mà do tôi không muốn nợ người phụ nữ kia. Chờ sau khi cuộc sống của bọn họ yên ổn, tôi sẽ quay về ở bên cạnh bà, cùng nhau sống hết đời này. Trước đây tôi đã làm nhiều chuyện vô liêm sỉ, tôi không khẩn cầu bà tha thứ, nhưng bà nhất định phải cho tôi một cơ hội”.
Lăng Tích Đồng nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên: “ Ồ, hóa ra ông vẫn yêu tôi”.
“ Ừ, tôi vẫn yêu bà”.
“ Nếu Diệp tiên sinh yêu tôi như vậy thì bắt chước tiếng chó sủa cho tôi nghe đi”.
Sắc mặt Diệp Tiến Minh liền cứng lại.
“ Không phải ông rất yêu tôi ư? Điều đó mà cũng không làm được à?”. Bà ta thở dài: “ Đây là tình yêu ông dành cho tôi sao”.
“ Gâu gâu gâu…”. Diệp Tiến Minh thực sự làm theo yêu cầu của Lăng Tích Đồng, bắt chước tiếng chó sủa: “ Chỉ cần bà hài lòng, tôi sẵn lòng làm mọi việc”.
Lăng Tích Đồng quả thực rất vui vẻ, bởi vì bà ta đang không ngừng cười, thậm chí vừa khóc vừa cười: “ Hôm nay đúng là một ngày đáng để ăn mừng, tôi thực sự rất vui. Ông xem xem tôi mới là người có khả năng muốn làm gì thì làm. Ông cho rằng ông cực nhọc vất vả kinh doanh ở tập đoàn Nam Hưng nhưng thực tế đều do tôi sau lưng chỉ điểm, là người của tôi đã giúp ông. Ông cho rằng ông thông minh tuyệt đỉnh, có thể một mình chống đỡ toàn bộ công ty, thực ra là dựa vào tôi. Diệp Tiến Minh ông chỉ là đồ vô dụng, một kẻ vô dụng tự cho mình là thông minh vô địch. Không chỉ có vậy, ông còn có một đứa con trai ăn hại. Tôi bảo nó làm gì thì nó làm cái đó, cha con các người đều nằm trong sự khống chế của tôi. Bảo các người làm gì, các người làm như thế. Cảm giác này thực sự thoải mái. Ông xem, tôi muốn con trai ông ngồi tù, nó sẽ phải ngồi tù. Tôi muốn ông quỳ xuống, ông liền quỳ xuống… Tôi cho ông uống thuốc độc, ông liền ngoan ngoãn uống luôn”.
Diệp Tiến Minh vẫn chịu đựng, nghe được câu cuối cùng, liền trừng mắt liếc nhìn Lăng Tích Đồng, vội vàng lấy tay móc họng mình, muốn nhổ thứ vừa uống ra.
Lăng Tích Đồng nhìn động tác của ông ta, chỉ cười ha hả: “ Diệp Tiến Minh, ông đem tôi biến thành kẻ ngu si. Ông nhìn lại đi, hai chúng ta, ai mới là kẻ ngu?”.
Bà ta cười, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Diệp Tiến Minh muốn nguyền rủa bà ta, muốn mắng chửi người phụ nữ đê tiện này nhưng ông ta chỉ có thể sự dụng toàn bộ thời gian để móc họng mình.
Bà ta đến bên Diệp Tiến Minh, ngồi xổm xuống, nhìn ông ta điên cuồng nắm lấy cổ họng mình, bộ dạng ấy, vô cùng chật vật: “ Hôm nay tôi nói cho ông biết nhiều bí mật như vậy, hay là tôi nói thêm cho ông biết một bí mật nữa nhé?”. Bà ta cười cười: “ Không phải ông rất yêu thương Diệp Thư Tuấn sao, nói nó lớn lên trông rất giống ông. Ông càng già mắt càng mờ, Diệp Thư Tuấn không phải con trai ông, nó làm sao mà giống ông được”.
“ Bà…”. Tay Diệp Tiến Minh không còn móc cổ họng nữa. Đời này chuyện ông ta tự hào nhất là tiểu thư của Lăng gia chỉ yêu duy nhất mình ông ta, đời này chỉ thích mình ông ta. Giờ lại phát hiện, bà ta đã phản bội, cuối cùng thì đứa con bà ấy sinh ra không phải con trai ông ta. Ông ta vươn tay, định túm lấy Lăng Tích Đồng nhưng bà ta tránh được: “ Là ai, là ai…”.
Là ai, là ai, kẻ gian dâm với bà ta là ai. Cho tới bây giờ ông ta cũng không biết.
Lăng Tích Đồng vẫn cười, sao bà ta phải nói cho ông ta biết. Đôi mắt Diệp Tiến Minh nhìn chằm chằm vào bà ta, miệng cũng bắt đầu không ngừng phun bọt mép. Nhưng ông ta vẫn nhìn Lăng Tích Đồng, muốn biết rốt cuộc thì bà ta đã cùng ai phản bội ông ta…
Bà ta lắc đầu, không có ý định nói cho ông ta biết.
Ngay từ đầu, bà ta nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Tiến Minh đã cho bà ta tình yêu đẹp nhất, khiến bà ta tin tưởng tình yêu, đồng thời tin rằng có thể sống cùng ông ta hạnh phúc suốt đời. Nhưng Diệp Tiến Minh đã phụ bà ta, liên tiếp phản bội, xong từ đầu tới cuối biến bà ta trở thành kẻ ngu ngốc.
Suốt một đời, bà ta chỉ mong chờ ngày này, bà ta chiếm được tất cả, tống Diệp Thư Thần vào đại lao, giết chết ông ta. Còn tình nhân của ông ta cùng ngôi nhà đã sử dụng công quỹ của tập đoàn Nam Hưng sau khi bắt trả lại cũng sẽ đuổi đi… Bà ta đã làm xong tất cả mọi chuyện nhưng bà ta vẫn không thấy vui.
Bà ta đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện, giữ Nam Hưng lại cho Diệp Thư Tuấn nhưng Diệp Thư Tuấn không còn. Vì vậy, bà ta không còn lưu luyến gì nữa.
Bà ta đã mặc bộ quần áo này và gặp phải người đàn ông này. Hôm nay bà ta lại mặc bộ quần áo này cũng để mai táng chính mình.
Bà ta cầm xăng vẩy khắp phòng, sau đó châm lửa.
Nghe nói chết cháy sẽ rất đau nhưng không quan trọng, bà ta vì mình mà chuẩn bị thuốc độc, bà ta vốn không nghĩ tới việc tiếp tục sống nữa. Bà ta uống xong thuốc độc, đi tới bên Diệp Tiến Minh, cơ thể ông ta đang liên tục co quắp, đôi mắt mở to nhìn Lăng Tích Đồng, tựa như giây phút này vẫn còn đang vướng vít sự phản bội của bà ta.
Đột nhiên Lăng Tích Đồng không còn hận ông ta.
Lăng Tích Đồng ngồi xổm xuống nhìn ông ta: “ Diệp Tiến Minh, tôi không hối hận vì đã thích ông. Điều duy nhất tôi hối hận là đã dùng cả quãng đời này để theo ông, đã đem cả cuộc đời tôi lãng phí bên cạnh ông”.
Bà ta vốn vẫn trẻ trung, vẫn xinh đẹp, cho dù có một quãng thời gian thất bại vì yêu say đắm, bà ta vẫn có thể có được cuộc sống tốt đẹp, gặp người khác, sống hạnh phúc sung sướng. Nhưng bà ta không có, cố chấp tiêu tốn thời gian ở bên người đàn ông độc ác này, lãng phí cuộc sống quý giá của mình. Lăng Tích Đồng không hận ông ta mà hận chính mình, sao không lựa chọn con đường khác mà cố ép mình bước vào ngõ cụt?
Lửa cháy càng lúc càng lớn, bà ta biết mình cũng sắp chết.
Bên ngoài có người hô to: “ Tiểu thư, tiểu thư…”.
Đúng là giọng của lão Điền, người làm bạn suốt đời với bà ta. Chỉ cần một tiếng, bà ta biết, cho dù bà ta sai, ông ấy cũng sẽ im lặng làm bạn với bà ta. Cũng vì ở bên cạnh bà ta mà cả đời không kết hôn.
Bà ta dám chắc chắn, nếu lão Điền biết bà ta đã hại chết Diệp Tiến Minh, nhất định sẽ không do dự lựa chọn nhận tội thay bà ta.
Bà ta không thể tiếp tục hại người. Bà ta lấy di động ra, nhắn tin cho lão Điền, như vậy lão Điền sẽ không đi theo bà ta. Rất nhiều bí mật sẽ đi theo cái chết của bà ta, ví dụ như Diệp Thư Tuấn là con trai của lão Điền, nhưng bà ta vĩnh viễn sẽ không nói cho lão Điền biết. Lại ví dụ như, bà ta không hề lên kế hoạch bảo Diệp Thư Thần ra tay với chiếc xe của Lăng Diệc Cảnh, là Diệp Thư Thần nhất thời nảy lòng tham quyết định dùng phương thức này. Khi bà ta nhận được tin tức thì đã không kịp…
Nhưng không vấn đề gì, cứ để Lăng Diệc Cảnh hận bà ta đi. Như vậy khi bà ta chết, anh sẽ không cảm thấy khổ sở.
Bà ta không còn sức lực nhưng vẫn bò đi nhằm cách xa Diệp Tiến Minh hơn một chút, người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời bà ta, Lăng Tích Đồng muốn triệt để rời xa ông ta.
Bà ta cảm thấy tầm nhìn của mình rất mơ hồ, phảng phất như thấy đứa bé trong sân năm ấy. Cậu bé đứng ở nơi đó, đơn giản là em trai có đồ chơi còn cậu thì không có nhưng cậu bé không khóc. Bà ta rất muốn đi tới đem đồ chơi của đứa nhỏ đặt vào tay đứa lớn nhưng Lăng Sùng Huy xuất hiện, trừng mắt nhìn bà ta: Diệc Cảnh không cần có bất kỳ tình thương nào, đây mới là người thừa kế của nhà họ Lăng chúng ta.
Sau đó, bà ta nhìn thấy đôi mắt không nhỏ lệ của đứa bé ngày càng lạnh, cậu bé ngày càng cách xa, xa đến nỗi bà ta đã nghĩ cậu bé ấy và mình không có bất kỳ quan hệ gì.