Đọc truyện Thật Lòng Yêu Em – Chương 17
Lăng Diệc Cảnh quay lại phòng bao thì không nhìn thấy bóng dáng của Dương Tử Hân đâu nữa. Anh hơi nheo mày, sắc mặt không quá khó nhìn. Đây là thói quen anh đã nuôi dưỡng nhiều năm qua, cho dù chuyện xấu có xảy ra không báo trước, trước tiên anh sẽ xác định xem vấn đề đã phát triển đến mức độ nào. Anh trò chuyện hỏi thăm mấy cô gái, bọn họ hết tôi nhìn anh lại anh nhìn tôi, sắc mặt nhìn như có chút mù mờ. Đề tài của nữ giới một khi bắt đầu liền như thể nước sông mở cửa, không thể kiểm soát. Bọn họ đều hứng thú khi nói về mỹ phẩm và thời trang, đương nhiên không ai để ý đến việc Dương Tử Hân bỏ đi, đã bao lâu không quay lại. Hơn nửa ngày sau mới có một cô gái ấp úng nói, có lẽ Dương Tử Hân đi vệ sinh.
Vẻ mặt của Lăng Diệc Cảnh tỏ ra thất vọng, thậm chí không kịp che dấu tâm trạng trước mặt mọi người, liền vội vã rời khỏi phòng bao. Cũng trong khoảnh khắc này, nhìn Lăng Diệc Cảnh không hề giả vờ lo lắng bỏ đi, Trần Vĩ Minh mới thật sự tin tưởng, người con gái kia đối với Lăng Diệc Cảnh có một sự tồn tại đặc biệt. Vì thế cậu ta cũng không chần chừ, chạy theo ra ngoài.
Bọn họ không tìm thấy Dương Tử Hân trên đường vào toilet. Theo như lời cô gái trong phòng bao thì Dương Tử Hân đã đi rất lâu, có thể đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng Trần Vĩ Minh không dám nói ra, chỉ có thể bảo nhân viên phục vụ vào toilet tìm người. Cuối cùng, vẫn không có kết quả.
Trần Vĩ Minh nhìn sắc mặt âm trầm của Lăng Diệc Cảnh, phá lên cười: “ Sao ngu thế nhỉ, gọi điện cho cô ấy đi”.
Nhìn vẻ mặt Lăng Diệc Cảnh càng lúc càng khó coi, Trần Vĩ Minh có lẽ đã hiểu ra: “ Cô ấy không cầm theo điện thoại à?”.
Lăng Diệc Cảnh không lắc không gật nhưng không nói cũng biết, nếu cô ấy cầm theo điện thoại thì Lăng Diệc Cảnh sẽ không sốt ruột đến như thế.
Lăng Diệc Cảnh nhíu mày sâu hơn, do dự trong chốc lát, rồi bảo quản lý sai người vào toilet tìm người. Anh hy vọng cô chỉ đi lầm đường hoặc cùng lắm là đang ở trong nhà vệ sinh.
Viên quản lý không dám chậm trễ, lập tức phái nhân viên theo như mô ta của Lăng Diệc Cảnh vào các toilet tìm người. Còn quản lý tự theo sau Lăng Diệc Cảnh, điệu bộ tỏ ý mặc anh sai khiến. Không đợi viên quản lý thở phào nhẹ nhõm thì có một cuộc điện thoại gọi tới. Đại tiểu thư của Nhậm gia là Nhậm Tuyết Hề hiện đang gây chuyện, cãi vã ở đó, ai khuyên cũng không được. Quản lý nghe xong, đầu như muốn to hơn, ngay cả tiểu thư của nhà quyền quý cũng đến gây chuyện.
“ Các người đến khuyên Nhậm tiểu thư trước đi, tôi sẽ đến ngay…”. Quản lý nói xong, nhìn về phía Lăng Diệc Cảnh lấy lòng. “ Lăng thiếu gia, ngài xem…”.
Cái nhìn của Lăng Diệc Cảnh phát ra càng thêm thâm thúy. Ánh mắt anh nhìn viên quản lý khiến người ta nghĩ đến thâm cốc băng tuyết, lạnh lẽo vô cùng.
“ Ông vừa nói đến ai?”.
Viên quản lý bị ánh mắt anh hù dọa, một hồi lâu sau mới do dự mở miệng: “ Nhậm đại tiểu thư, Nhậm Tuyết Hề”.
“ Dẫn tôi đến đó”.
Viên quản lý ngẩn người, đồng tử lóe lên, bỗng nghĩ Lăng gia và Nhậm gia từng có mối quan hệ giao hảo. Có lần tin tức về đám hỏi của Lăng gia và Nhậm gia đã bị truyền ra. Ông ta nghĩ vậy, liền vội vàng dẫn Lăng Diệc Cảnh đi theo.
Khi bọn họ tới tầng kế tiếp, đám người ở đó đã quây thành vòng tròn.
Dường như có linh cảm, Lăng Diệc Cảnh bước nhanh, vội vã đi đến. Quả nhiên, khi anh tới gần thì nghe thấy giọng cô.
Khi anh bước đến, Dương Tử Hân cũng nhìn thấy, cô không nghĩ ngợi nhiều định lao về phía anh. Nhưng Nhậm Tuyết Hề đứng đằng sau liền túm chặt tay cô. Dương Tử Hân vẻ mặt bối rối, nhìn Lăng Diệc Cảnh bộ dạng như sắp khóc.
Lăng Diệc Cảnh không nhìn cô, tiến lên phía trước, cướp lấy tay Dương Tử Hân từ tay Nhậm Tuyết Hề.
Nhậm Tuyết Hề lúc nãy uống rượu, giờ bàn tay lại bị Lăng Diệc Cảnh giật mạnh, cảm thấy vô cùng đau đớn, rượu tỉnh hơn phân nửa, sau đó nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hân đang được Lăng Diệc Cảnh ôm lấy.
Vừa rồi, Nhậm Tuyết Hề cùng đám bạn ngồi uống rượu trong phòng bao, một đám con gái tranh cãi huyên náo. Nhậm Tuyết Hề bị chuốc không ít rượu, sau khi chếnh choáng, cô ta định đi vệ sinh. Đã thế cô ta sống chết không chịu thừa nhận mình say, kiên quyết muốn tự đi toilet.
Nhậm Tuyết Hề gặp Dương Tử Hân ở cửa toilet. Vừa nhìn thấy Dương Tử Hân, Nhậm Tuyết Hề lập tức chạy lại.
“ Dương Tử Hân…Cô là Dương Tử Hân”. Nhậm Tuyết Hề thoáng thấy Dương Tử Hân, đồng tử bỗng chốc đỏ lên: “ Sao cô vẫn còn sống, sao cô vẫn còn sống cơ chứ…Tôi nghĩ cô đã đi theo anh ấy, hóa ra cô vẫn sống rất tốt”.
Dương Tử Hân ngơ ngác nhìn người phụ nữ say. Đối phương khí lực quá lớn, vừa kéo vừa hướng về phía cô la hét.
“ Dương Tử Hân, không phải cô hận tôi sao? Không phải cô chán ghét tôi sao? Sao cô lại chạy trốn như vậy? Cô nhìn tôi đi, tôi chính là người mà cô ghét nhất đấy”. Nhậm Tuyết Hề khi nói ra những lời này, vừa cười vừa ầm ĩ, cảm giác giống như phụ nữ bị tổn thương.
Nhậm Tuyết Hề còn nhớ Dương Tử Hân trước kia vẫn coi mình là tình địch lớn nhất. Dù người con gái đó vô lý thế nào đi chăng nữa thì Diệp Thư Tuấn vẫn chỉ yêu mình người con gái vô lý ấy.
Người ta thường nói, tình yêu cũng cần có thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhậm Tuyết Hề tự nhận mình có thiên thời địa lợi, thậm chí còn có cả nhân hòa, nhưng cô ta vẫn thua hoàn toàn. Lăng gia và Nhậm gia có mối quan hệ thân thiết, quan hệ giữa những người lớn với nhau rất tốt. Với mối quan hệ này, Nhậm Tuyết Hề và Diệp Thư Tuấn lại cùng lứa tuổi nên càng thêm gần gũi.
Hồi Nhậm Tuyết Hề còn bé, có người từng nói, chắc chắn sau này lớn lên, bọn họ sẽ lấy nhau. Do còn nhỏ nên khi người lớn nói đùa với nhau như vậy, cô ta chỉ thấy đỏ mặt.
Thực ra, cô ta đã từng bước đi theo Diệp Thư Tuấn. Diệp Thư Tuấn đi hướng đông, cô ta liền theo hướng đông. Diệp Thư Tuấn đi đằng tây, cô ta sẽ theo đằng tây. Cô ta luôn nghĩ, nhất định là Thượng Đế đã chiếu cố để cô ta được học cùng lớp cùng trường với Diệp Thư Tuấn. Nhưng khi Dương Tử Hân xuất hiện, Nhậm Tuyết Hề mới biết, tất cả chỉ là trò đùa của Thượng Đế.
Nhưng cô ta không phục, toàn bộ tình cảm đẹp đẽ ban đầu chính là điều kiện tiên quyết cô ta có. Là thanh mai trúc mã, là hai đứa trẻ hồn nhiên vô tư, nhưng Diệp Thư Tuấn vẫn cố tình không thích cô ta.
Cho đến một ngày, Diệp Thư Tuấn rời xa, không ai trong bọn họ có được Diệp Thư Tuấn đẹp đẽ ấy. Khi cô ta tưởng vết thương nằm sâu trong lòng mình đã không còn bị ai vạch trần nữa thì cô ta lại gặp Dương Tử Hân, mà Dương Tử Hân thì không còn nhớ gì đến cô ta.
Trong ánh mắt của Dương Tử Hân chỉ là một sự ngơ ngác, điều này càng làm cho Nhậm Tuyết Hề tức giận: “ Cô không nhớ tôi cũng được, còn Diệp Thư Tuấn, cô cũng quên anh ấy sao?”.
Sắc mặt Dương Tử Hân từ ngơ ngác không hiểu chuyển sang sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn, khiến Nhậm Tuyết Hề tức giận không tả nổi: “ Tại sao cô có thể quên anh ấy, sao cô có tư cách để quên anh ấy chứ…Trên đời này, cô là người không đủ tư cách nhất”.
Sao có thể, sao có thể.
Nhậm Tuyết Hề rất muốn cười. Diệp Thư Tuấn, anh xem đi, mắt nhìn của anh tốt thật, đây là người con gái anh yêu đấy.
Tức giận mãnh liệt khiến Nhậm Tuyết Hề càng nắm chặt tay cô hơn.
Vì vậy, lúc Lăng Diệc Cảnh đến liền nhìn thấy một màn này.
Lăng Diệc Cảnh ôm Dương Tử Hân vào trong lòng, dường như cô thật sự đã bị Nhậm Tuyết Hề dọa cho sợ, vì vậy càng ra sức vùi người vào trong lòng Lăng Diệc Cảnh. Lăng Diệc Cảnh đành lấy tay vỗ lưng cô, dùng phương thức này trấn an tâm trạng của cô. Lăng Diệc Cảnh lạnh lùng nhìn đám người đang chỉ trỏ xung quanh, nói: “ Còn chưa xem đủ à?”.
Lời anh vừa thốt ra, đám người đang định tiếp tục xem trò đều kéo nhau bỏ đi. Chỉ còn lại Nhậm Tuyết Hề đã tỉnh rượu hơn phân nửa đang gắt gao nhìn bọn họ. Nụ cười trên mặt Nhậm Tuyết Hề chứa vài phần quỷ dị. Cặp đôi trước mắt này nhìn mới xứng làm sao, tưởng là một đôi trai gái yêu nhau tha thiết. Nhưng chỉ có cô ta mới biết nội tình, mới biết cặp đôi này hèn hạ đến mức nào.
Nhậm Tuyết Hề chăm chú nhìn bọn họ, sau đó bước từng bước đi qua.
Đôi trai gái này thoáng nhìn qua trông thật thắm thiết, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, một cặp đôi rất bắt mắt. Nhậm Tuyết Hề đi qua, nụ cười trên mặt trở nên vô cùng giễu cợt.