Bạn đang đọc Thất Lão Kiếm – Chương 48: Phược Long Sách
Nhuế Vĩ nhận ra hai người đứng bên ngoài cửa. Họ là Nguyên Tư Thông, Nguyên Tư Mẫn, Đại quốc sư Ngô Y quốc.
Nguyên Tư Thông cười lạnh thốt :
– Lối lên thiên đàng ngươi không đi, lại tìm đường mà xuống địa ngục! Tiểu tử ơi! Thế ra quả đất vẫn tròn, cuối cùng rồi chúng ta cũng gặp lại nhau.
Nguyên Tư Mẫn hét :
– Phàm cự giai do cương xuất đầu! Ngươi đừng sanh sự, thì làm gì có sự sanh. Tai họa tự mình gọi đến, đừng đổ cho nó dến tìm ngươi!
Năm xưa, lúc chàng cứu họ thoát khỏi tay Thất Tình Ma, chính Nguyên Tư Thông thốt lên câu đó. Bây giờ Nguyên Tư Mẫn lập lại. Giờ đây, họ dùng câu đó mỉa mai chàng! Một hạng người hai thái độ.
Nguyên Tư Thông bảo :
– Tiểu Tử! Ngươi quay đầu xem! Xem ở phía sau ngươi có gì lạ hay không?
Nhuế Vĩ vừa lùi vừa xoay mình, thấy nữ nhân áo hoa khóc thảm thiết vô cùng. Chàng thầm nghĩ :
– “Lạ lùng chưa. Ta có quen biết chi với nàng đâu. Sao ta vừa bước đi, nàng lại thương tâm cực độ?”
Nữ nhân vừa khóc vừa gào :
– Ngươi lừa tình cảm của ta, ngươi lừa cả thân thể của ta luôn, năm xưa ngươi nặng lời thề non hẹn biển, năm nay ngươi quên mất, quên hết! Ngươi quên mau quá! Ngươi định trốn tránh ta phải không? Đâu có được! Đâu có được!
Hôm nay ta không để cho ngươi thoát ta đâu!
Nhuế Vĩ tưởng mình vừa từ cung trời rơi xuống, chẳng biết gì cả!
Nguyên Tư Thông cười lạnh :
– Tiểu tử nhìn rõ chưa?
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Tại hạ chưa từng gặp nữ nhân đó một lần nào! Nàng ăn nói nhảm nhí mơ hồ, có phải là nàng đãng trí không?
Nguyên Tư Thông đáp :
– Biết được nàng đãng trí là đủ lắm rồi!
Nhuế Vĩ trố mắt :
– Câu nói đó có ý tứ gì?
Nguyên Tư Thông hỏi :
– Ngươi không nhận ra Công chúa của bọn ta sao?
Nhuế Vĩ kêu lên :
– Cái gì? Nàng là Công chúa? Thơ thơ của Diệp Thanh à?
Nguyên Tư Thông bật cười hắc hắc :
– Ngươi không nhận ra nàng, nhưng cái bọn Thất Tình Ma mà ngươi cứu mạng ngày trước lại nhận ra nàng! Chẳng những nhận ra mà còn quen thân, rất thân nữa kia!
Nhuế Vĩ tỉnh ngộ thầm nghĩ :
– “Hay là một trong bọn Thất Tình Ma đã nặng lời nguyện biển cạn non mòn chi đó với nàng, làm cho nàng phải si si dại dại như thế? Bọn đó đáng trách thật! Ta chẳng biết cái quái gì đâm sầm chạy vào đây, nàng tưởng đâu tình lang trở lại nên tru tréo lên như vậy!”
Chàng thở dài thốt :
– Bọn Thất Tình Ma trong bảy thì năm đã chết rồi, nếu năm xưa họ có làm điều chi không đẹp với cô nương này, thì việc đó nên kể như xong. Bởi việc thuộc về dĩ vãng của người cũng đã an giấc thiên thu!
Nguyên Tư Thông cười lớn :
– Xong! Đâu có dễ dàng quá như thế! Con gái của Đảo chúa bọn ta đâu phải là thứ người bất cứ ai cũng khinh thường được? Ngươi nói Thất Tình Ma đã chết hết năm rồi, thế hai còn sống đó là những ai?
Nhuế Vĩ lại thở dài :
– Năm chết đi, hai còn lại vô cùng thống khổ, bởi họ thương mến nhau chẳng khác gì thân sinh huynh đệ. Các vị không thể buông tha cho thiểu số còn lại được hay sao?
Nguyên Tư Thông cười mỉa :
– Ngươi đồng tình với chúng, sao không đồng tình với Công chúa chúng ta?
Lão đưa tay chỉ nữ nhân áo hoa tiếp :
– Ngươi xem! Một con người xinh đẹp như thế, mà chúng hại đến nỗi phải si si dại dại! Năm xưa anh em ta hộ tống Công chúa đi du lịch khắp sông hồ, ngờ đâu lại gặp Chương Si! Hắn dùng hoa xảo ngữ mê hoặc Công chúa, lừa dối Công chúa…
Chương Si! Hắn tự xưng là Ái Ma, thì dương nhiên hắn chẳng bỏ một nữ nhân xinh đẹp nào qua ngang mặt hắn. Nhuế Vĩ không còn lạ lùng gì nữa.
Nguyên Tư Thông tiếp :
– Chương Si bỏ rơi Công chúa, âm thầm ra đi, Công chúa ngày đêm tương tư sầu héo. Anh em ta phải đưa nàng đi khắp noi tìm chúng. Khi hai bên gặp nhau rồi, bọn Thất Tình Ma lại mắng Công chúa là vô sỉ, chúng còn nói, muốn tìm trai thì cứ ra đấu đường xó chợ ma tìm, có khối bọn đàng điếm sẵn sàng, hầu hạ, chứ còn chúng là khách giang hồ không thể dừng chân vì nữ sắc. Những lời nói đó chính bọn ta có nghe tận tai. Chúng quát tháo đuổi Công chúa, xem Công chúa như quái vật!
Dừng một chút lão tiếp :
– Làm sao Công chúa chịu nổi những lời sỉ vả đó? Nàng nổi điên lên ngay.
Từ đó đến nay, nàng cứ si si dại dại như thế mãi! Gặp bất cứ nam nhân, nàng cũng tưởng là tình nhân trở lại…
Nhuế Vĩ lắc đầu. Chàng biết trong bọn Thất Tình Ma, Ái Ma Cát Hận rất ghét nữ nhân, những lời nói đó chỉ có hắn nỡ thốt ra mà thôi. Ngày trước chính hắn đã buông lời xúc phạm đến Hồ Cáp Na, Công chúa Ngô Y quốc, lúc hắn vào lều Công chúa tìm Chương Si.
Nguyên Tư Thông tiếp :
– Thoạt tiên, chúng ta cũng mong Chương Si ăn năn hối cải, làm lành lại với Công chúa, bọn ta định bụng trở về đảo, trình báo với Đảo chúa, cho hai người thành hôn với nhau. Nhưng Thất Tình Ma ăn nói như vậy, anh em ta phải giáo huấn chúng một phen. Tài nghệ của chúng tầm thường quá, qua mấy mươi chiêu, chúng bị ta dùng thôi miên thuật làm mê man, ngã xuống. Bọn ta định bẻ gãy chân chúng, sau đó cho chúng tỉnh lại, để rồi bắt Chương Si phải theo hầu hạ Công chúa suốt đời. Ngờ đâu bậc trưởng thượng sư môn của chúng đi ngang qua, thấy thế, giải nạn chúng thoát khỏi tay bọn ta. Bọn ta không còn làm sao hơn là đưa Công chúa trở về đảo, tường trình sự việc lên Đảo chúa. Cũng may Đảo chúa không quở trách gì. Sau đó anh em ta được Ngô Y quốc vương vời về Ngô Y quốc làm Quốc sư. Vì việc nước, bọn ta bận rộn luôn nên quên mất vụ của Công chúa. Bọn ta không tìm Thất Tình Ma thì thôi, chúng lại to gan đi tìm bọn ta, báo cái hận bẻ chân chúng ngày trước. Chính ngươi mục kích cuộc báo hận của chúng trong ngày ấy!
Nguyên Tư Mẫn tiếp nối lời đại ca :
– Ngươi bỗng dưng từ đâu đến can thiệp vào việc của bọn ta, ngăn chặn bọn ta báo thù cho Công chúa. Ta đã nói cho ngươi biết là có mối thù sâu giữa bọn ta và chúng. Ngươi vẫn ngoan cố không chịu hiểu cho bọn ta! Chẳng lẽ lúc đó bọn ta đi giải thích rõ rệt về trường hợp của Công chúa cho ngươi nghe?
Nguyên Tư Thông lại tiếp :
– Lúc đó, ta có nói, phàm sự giai do cương xuất đầu. Ngươi mãi gánh vác việc người, hôm nay ngươi phải tiếp nhận hậu quả! Và cái hậu quả đó, chắc chắn la không tốt.
Nhuế Vĩ đang nóng nảy về việc của Lâm Quỳnh Cúc, không muốn kéo dài câu chuyện không liên quan đến chàng. Chàng ấn tay lên chuôi kiếm, trầm giọng hỏi :
– Các vị muốn gì?
Cái ý của chàng là muốn đánh thì đánh nhau ngay, đừng nói lôi thôi gì cả.
Anh em họ Nguyên biết Nhuế Vĩ là tay lợi hại, họ không phải là đối thủ của chàng, thấy chàng chụp chuôi kiếm, cả hai cùng giật mình lùi lại ba bước.
Nhuế Vĩ tiếp luôn :
– Các vị tránh ra gấp, tại hạ có việc gấp phải đi ngay, nếu các vị quyết chận lối, thì đừng trách sao tại hạ vô tình.
Nữ nhân áo hoa chợt ngưng khóc, rồi đứng lên bước tới trước mặt Nhuế Vĩ.
Đoạn nàng tiếp tục khóc trở lại, vừa khóc vừa thốt :
– Ngươi không được đi đâu! Ngươi không thể bỏ rơi ta được nữa.
Nàng cầm chiếc khăn dùng lau mồ hôi, quăng qua Nhuế Vĩ.
Nhuế Vĩ không tưởng nổi một kẻ si dại có thể dùng ngụy kế, nên không đề phòng. Khi chàng nghe một mùi hương thoảng qua trước mũi, thì mọi phản ứng đều châm mất rồi. Chàng hôn mê ngã xuống, kêu một tiếng bịch.
Nữ nhân cuối xuống ôm chàng, cười hắc hắc :
– Từ nay ngươi không còn ly khai ta nữa!
Bất chấp sự hiện diện của anh em họ Nguyên, nàng bế luôn Nhuế Vĩ lên giường, đoạn lấy luôn trong mình ra một đường dây nhỏ. Dùng đường dây đó, nàng cột tay cột chân Nhuế Vĩ như vậy. Nếu Nhuế Vĩ tỉnh lại, chàng không còn tùy tiện hành động nữa, trừ phi bứt đứt đường dây.
Nguyên Tư Thông vụt bước tới thốt :
– Công chúa! Hắn không phải là Chương Si, Công chúa hãy trao hắn cho lão phu!
Công chúa cãi :
– Ai nói không phải là Chương Si chứ! Dù hắn có bị đốt cháy thành than, ta cũng nhận ra được như thường. Ngươi là ai lại vào đây? Hãy đi ra ngay, đừng quấy nhiễu bọn ta!
Nguyên Tư Thông thở dài. Lão nhân thấy bịnh tình của Công chúa đến giai đoạn trầm trọng lắm rồi, mà loại bệnh đó là loại bệnh khó trị nhất!
Nữ nhân lấy nệm gấm phủ lên người Nhuế Vĩ, còn nàng thì cởi áo ngoài, rồi chui vào trong chăn, nằm với chàng.
Tuy nàng bảo Nguyên Tư Thông lui ra, song lão không đi ra. Lão đứng nguyên tại chỗ, tìm cách giải thích cho Công chúa biết, Nhuế Vĩ không phải là Chương Si.
Công chúa nhìn Nhuế Vĩ một lúc, bỗng bật cười hỏi :
– Sao ngươi biết có ngủ thôi? Chẳng chịu nói chuyện với ta?
Nàng quên mất là chàng đã bị hương mê của nàng làm chàng bất tỉnh, con người bất tỉnh thì còn nói năng gì được, nàng cứ tưởng là chàng ngủ mê.
Nàng lắc vai chàng gọi :
– Thức! Thức dậy chứ! Thức nói chuyện với ta!
Nhuế Vĩ vẫn mê man.
Rồi nàng gào lên khóc. Vừa khóc, nàng vừa rên rỉ trách móc, vừa lắc vai gọi tỉnh chàng.
Nguyên Tư Thông thốt :
– Hắn đâu phải là Chương Si, nên hắn không muốn nói chuyện với Công chúa đó. Nếu là Chương Si, dù Công chúa có ngăn cấm, hắn vẫn nói ba hoa lên như thường!
Công chúa ngừng khóc, nhìn Nhuế Vĩ, bất thình lình kêu lên hai tiếng :
– Úy a!
Đoạn nàng xô chàng từ trên giường xuống nền rồi thốt :
– Ngươi không phải hắn! Không phải!
Quay mặt nơi khác, nàng khóc, nàng khóc rống lên, gào to :
– Hắn không trở lại! Hắn không trở lại thật mà! Hắn bỏ rơi ta rồi!
Nguyên Tư Thông nghĩ, nếu năm trước, nếu lão giết hết bọn Thất Tình Ma, mang thủ cấp chúng về đây, thấy thủ cấp không chừng Công chúa hết bệnh điên cuồng, bởi niềm hy vọng không còn nữa! Và, cũng tại Nhuế Vĩ can thiệp thành ra anh em lão không giết được bọn Thất Tình Ma! Chính chàng làm hư hoại cuộc phục thù cho Công chúa, đồng thời làm mất cơ hội chữa bệnh cho nàng. Nghĩ như thế, lão tức uất người lên, co chân đá vào mình Nhuế Vĩ.
Nguyên Tư Mẫn thốt :
– Muốn hóa tiêu niềm hận, chúng ta phải quăng hắn xuống biển, cho cá xơi sống hắn.
Nguyên Tư Thông suy nghĩ một chút :
– Được! Quăng hắn xuống biển là hay hơn cả!
Nguyên Tư Thông bế xốc Nhuế Vĩ đi trước. Vừa ra đến bên ngoài lão đụng đầu với Diệp Thanh.
Nàng chạy theo Nhuế Vĩ đến đây. Sở dĩ nàng đến chậm, là vì dọc đường còn phải chốc chốc dừng lại, hỏi bọn canh phòng hải đảo.
Nhìn thấy Nhuế Vĩ hôn mê, nàng hỏi :
– Y làm sao thế?
Nguyên Tư Mẫn chỉ Nhuế Vĩ, cười hỏi lại :
– Quận chúa hỏi hắn?
Diệp Thanh trầm lặng gương mặt :
– Tự nhiên! Ngoài y ra, ở đây còn ai khác đâu?
Nguyên Tư Thông bước tới, vòng tay lại làm lễ thốt :
– Hắn là đại cừu nhân của Công chúa, Công chúa dùng “Mê Hồn Cân” quật ngã hắn, rồi bảo bọn lão phu quăng hắn xuống biển.
Diệp Thanh cười lạnh :
– Các ngươi cầm ta như trẻ nít phải không? Thơ thơ ta lãng trí thì làm gì có việc bảo các ngươi quăng y xuống biển? Huống chi các ngươi lại biết y là ai!
Nguyên Tư Thông bịa luôn :
– Quả thật Công chúa có ra lệnh như vậy. Còn bọn lão phu dù có biết hắn cũng chỉ biết hắn là cừu nhân của Công chúa thôi!
Diệp Thanh bĩu môi :
– Chẳng lẽ các ngươi không biết y là thượng khách của gia gia, là ân nhân cứu mạng ta?
Nguyên Tư Thông lắc đầu :
– Thật tình bọn lão phu không biết. Bọn lão phu mới tới đây từ hôm qua, sự tình trên đảo ra sao, bọn lão phu không rõ lắm!
Diệp Thanh tiếp :
– Không biết thì chẳng có tội gì.
Nàng quắc mắt nhìn Nguyên Tư Mẫn hỏi :
– Ngươi kẹp tay hữu của y để làm gì thế!
Nguyên Tư Mẫn buông gấp Nhuế Vĩ xuống đất.
Diệp Sĩ Mưu chỉ có hai người con gái, lão rất nuông chiều. Người trên đảo chẳng ai đi làm trái lệnh hai nàng.
Diệp Thanh lạnh lùng bảo :
– Nơi đây không phải là chốn các ngươi vác mặt đến. Hãy ly khai gấp!
Anh em họ Nguyên đi ngay.
Giản Hoài Quyên đến nơi, cúi mình xuống nhấc Nhuế Vĩ lên.
Diệp Thanh bước đến, thấy Nhuế Vĩ bị trói cả tay lẫn chân, bất giác nàng cau mày.
Giản Hoài Quyên hỏi :
– Có sao không Thanh thơ?
Diệp Thanh đáp :
– Đại ca bị mê hồn dược, cái đó không sao. Chỉ có…
Giản Hoài Quyên nóng nảy :
– Chỉ có cái gì?
Diệp Thanh tiếp :
– Đường dây đó! Không có cách gì mở được cả!
Giản Hoài Quyên lấy trong mình ra một thanh đao nhỏ, dụng lực cắt, song dây không đứt. Nàng cố sức cắt mạnh mấy lần, đường dây chẳng hề hấn gì cả.
Trái lại, thanh đao gãy làm đôi.
Diệp Thanh lắc đầu bảo :
– Đừng làm việc vô ích, dù bửu đao, bửu kiếm cũng không cắt đứt được đâu.
Rồi nàng tiếp :
– Trừ gia phụ ra, chẳng ai mở được. Thơ thơ tôi tuy biết mở, song hiện tại lại lãng trí sợ không còn nhớ cách mở!
Giản Hoài Quyên giục :
– Vậy chúng ta đi tìm ngay lệnh tôn.
Diệp Thanh lắc đầu :
– Không được đâu, gia gia muốn giết đại ca, thì khi nào lão nhân gia chịu mở! Đưa đại ca đến đó, là nạp mạng đại ca cho Diêm Vương?
Giản Hoài Quyên giậm chân :
– Vậy phải làm sao?
Diệp Thanh tiếp :
– Chỉ còn có cách là trước hết, đưa đại ca đi khỏi đảo, rồi sau đó sẽ tìm biện pháp mở dây. Quyên muội bế đại ca đi theo tôi!
Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên :
– Đi đâu?
Nghe thinh âm, Diệp Thanh run người kêu lên :
– Gia gia đến đây làm gì?
Ngươi vừa phát ra âm thinh, là một tu sĩ trạc trung niên, dung mạo tuấn nhã.
Diệp Thanh gọi là gia gia, thì hẳn là Diệp Sĩ Mưu rồi. Y đáp :
– Ngươi đến đây làm gì, thì ta đến đây làm vậy?
Diệp Thanh chặn trước mặt Giản Hoài Quyên, sợ Diệp Sĩ Mưu đoạt Nhuế Vĩ.
Giản Hoài Quyên thành thật hỏi :
– Chúng tôi đến đây tìm đại ca. Đảo chúa đến cứu đại ca phải không?
Diệp Sĩ Mưu mỉm cười :
– Trao hắn gấp cho ta!
Nhìn ánh mắt của Diệp Sĩ Mưu, Giản Hoài Quyên đâm ra mơ mơ hồ hồ, định trao Nhuế Vĩ cho y.
Diệp Thanh giật Nhuế Vĩ nơi tay Giản Hoài Quyên lùi lại mấy bước, buông giọng van cầu :
– Gia gia! Đừng giết y. Gia gia không thể giết y! Y là ân nhân cứu mạng con, nếu cần giết người thì gia gia cứ giết con đây!
Diệp Sĩ Mưu lộ sắc giận :
– Hắn trọng yếu đối với ngươi như thế à?
Diệp Thanh đáp :
– Thọ ân tất báo, gia gia giết y, thì con còn mặt mũi nào nhìn ai nữa?
Diệp Sĩ Mưu hừ một tiếng :
– Ai nói là ta muốn giết hắn?
Diệp Thanh tiếp :
– Chính gia gia tỏ lộ cái ý đó. Gia gia bảo rằng không dung tha ngoại nhân xâm nhập đảo. Mà sở dĩ y đến đây là do con đưa đến!
Diệp Sĩ Mưu lắc đầu :
– Ta không giết hắn đâu. Ngươi trao nhanh hắn cho ta. Con gái mà ôm con trai vào mình, thì còn gì là danh diện!
Diệp Thanh không trao lại lùi ra xa hơn, đáp :
– Không! Không! Gia gia lừa con! Con không trao đâu!
Diệp Sĩ Mưu nổi giận :
– Thế ngươi chờ ta xuất thủ à!
Diệp Thanh chợt quỳ xuống khóc. Rồi nàng thốt :
– Gia gia giết con đi! Con mất mẹ từ lúc nhỏ, không ai thương xót chi con cả. Sống thiếu tình thương cũng chẳng thú vị gì đâu.
Diệp Sĩ Mưu mềm lòng, hình ảnh vợ hiền chợt hiện lên trong tâm tư. Y đáp :
– Tánh khí của ngươi thật là tánh khí của mẹ ngươi ngày trước, quyết liệt như nhau! Ngươi tin ta, ta không giết hắn đâu. Hắn từ Bất Quy Cốc được an toàn trở lại, thì khi nào ta giết hắn!
Diệp Thanh ngưng khóc kêu lên :
– A! Con quên mất điều đó!
Nàng trao Nhuế Vĩ cho Diệp Sĩ Mưu ngay.
Thì ra Diệp Sĩ Mưu là con người hiểu võ, nếu biết ai có võ công cao, thì y đối xử với kẻ đó rất mực lễ độ. Một Quách Thiếu Phong có kiếm thuật cao cường, y hết lòng cung phụng vô điều kiện.
Quách Thiếu Phong có thị hiếu sát nhân, như vậy là Nhuế Vĩ ít nhất cũng đồng tài với Quách Thiếu Phong, nếu không muốn nói là hơn. Dĩ nhiên Diệp Sĩ Mưu phải chiêu đãi Nhuế Vĩ đồng hạng với Quách Thiếu Phong. Thì khi nào y lại giết chàng!
* * * * *
Công lực của Nhuế Vĩ hiện tại có thể sánh sức voi, song đường dây trói chàng chẳng rõ bằng chất liệu gì, rất rắn chắc, chàng càng cố gắng bức, dây càng siết mạnh, hằn sâu vào da, trầy trụa đến rướm máu. Đường dây vẫn không hề hấn gì. Chàng không dám tiếp tục nữa, sợ thương tổn đến gân mạch.
Chàng thầm nghĩ :
– “Loại dây gì mà chắc thế? Phải chi có thanh đao, có lẽ sẽ cắt đứt.”
Nhưng rồi chàng lắc đầu nghĩ khác :
– “Có đao cũng vô ích! Đao bất quá bén hơn, tuy nhiên dùng đao mà cứa, sao bằng vận lực mà bứt! Bứt còn không đứt thì dao cắt làm sao đứt.”
Chàng nhìn xuống đường dây. Dây là những sợi rất nhỏ, kết lại cực kỳ tinh xảo. Suy nghĩ mãi, chàng chẳng biết là thứ sợi gì. Nhớ đến Lâm Huỳnh Cúc, chẳng rõ nàng an nguy như thế nào. Nhuế Vĩ lại nghĩ :
– “Làm sao đây! Nếu nàng có bề gì, mình làm sao cứu nàng?”
Bỗng từ bên kia vách có âm thanh vọng sang, âm thanh của nữ nhân :
– Ai ở bên đó? Âm thanh nghe quen quá!
Nhuế Vĩ giật mình. Chính chàng cũng nhận ra giọng nói của nữ nhân không lạ. Chàng hỏi lại :
– Thế bên đó là ai?
Nữ nhân có vẻ cáu kỉnh :
– Ta không nói với ngươi đâu!
Nhuế Vĩ cười :
– Không nói thì đừng hỏi! Tại cô nương cất tiếng trước, chứ nào phải tại hạ!
Rồi chàng trầm tư tìm cách tự giải thoát. Một lúc sau, chàng lại nhớ đến Lâm Huỳnh Cúc. Nhớ đến nàng chàng lẩm nhẩm :
– Nếu Cúc muội bị hại, ta nhất định giết Diệp Sĩ Mưu để báo thù cho nàng…
Người bên vách hỏi :
– Người có thể là kẻ thù của Diệp Sĩ Mưu?
Đinh ninh người bên vách là thuộc hạ của Diệp Sĩ Mưu, chàng không buồn giao đầu nên nín lặng.
Người bên vách thở dài :
– Ngươi làm gì mà bị giam bên đó?
Nhuế Vĩ hỏi lại :
– Ở đây là nhà giam sao?
Nữ nhân bảo :
– Ngươi không tin cứ sờ lên vách xem!
Nhuế Vĩ sờ tay nghe lạnh. Gian phòng ở giữa bốn bức tường sắt. Tường sắt không phải là một trở ngại quan trọng đối với chàng nếu có kẽ hở, có đường giáp cuối, là chàng có cách thoát ly.
Nữ nhân tiếp :
– Ta cứ tưởng ngươi là kẻ thù, có phận sự giữ nhà lao này cho nên không muốn xưng tên với ngươi. Không ngờ ngươi và ta là những kẻ đồng cảnh ngộ!
Chúng ta đồng là nạn nhân!
Nhuế Vĩ hỏi :
– Tại sao Diệp Sĩ Mưu giam cô nương?
Nữ nhân đáp :
– Lão giam ta, để dùng làm con tin, buộc phụ thân ta chuộc với một giá cao!
Diệp Sĩ Mưu là một Đảo chủ, lẽ nào lão cần tiền một cách thấp hèn như thế?
Tiền chuộc một người, dù với giá cao, đâu có bao nhiêu sánh với giang san một lãnh chúa! Chàng không tin nên hỏi :
– Lệnh tôn nhiều tiền lắm sao?
Nữ nhân đáp :
– Phụ thân ta là một Quốc vương, tự nhiên có rất nhiều tiền.
Nhuế Vĩ kinh ngạc kêu lên :
– Quốc vương! Cô nương là Hồ Cáp Na, Công chúa Ngô Y quốc? Thảo nào thinh âm chẳng quen thuộc!
Chàng toan nêu tên mình cho nữ nhân biết, chợt có tiếng cánh cửa mở ra, Diệp Sĩ Mưu bước vào. Lão bước đến chiếc giường ngồi xuống, hỏi :
– Nhuế công tử biết lão phu là ai chăng?
Nhuế Vĩ lạnh lùng hỏi lại :
– Đảo chủ đã làm gì Lâm Huỳnh Cúc?
Diệp Sĩ Mưu đáp :
– Nàng không còn ở đây nữa. Nàng đã đi theo Giản Thiệu Vũ rồi. Thấy Giản Thiệu Vũ, nàng lầm là công tử, nên không hề do dự đi theo hắn ngay.
Nhuế Vĩ giật mình, lòng không khỏi bàng hoàng.
Diệp Sĩ Mưu tiếp :
– Nếu sớm biết con người của hắn như thế nào, thì lão phu đâu có để nàng đi theo hắn!
Nhuế Vĩ hỏi :
– Đảo chủ nói sao? Giản Thiệu Vũ có chỗ nào không phải?
Diệp Sĩ Mưu không đáp ngay câu hỏi :
– Vừa rồi có cuộc đại chiến xảy ra trên đảo này!
Tâm tư minh mẫn, Nhuế Vĩ hiểu đại khái sự tình. Chàng hỏi :
– Địch có phải là đám môn nhân bảy đại kiếm phái chăng?
Diệp Sĩ Mưu kinh ngạc. Chàng bị giam ở đây, làm sao biết việc xảy ra bên ngoài! Lão hỏi :
– Do đâu công tử biết được?
Nhuế Vĩ cười lạnh :
– Chẳng những biết như vậy, tại hạ còn hiểu, chính Giản Thiệu Vũ gọi họ đến!
Diệp Sĩ Mưu lắc đầu :
– Giản Thiệu Vũ không có mặt trong cánh đối phương.
Nhuế Vĩ bĩu môi :
– Hắn đâu đến nỗi quá ngu, chường mặt chung với bọn nó! Hắn câu dẫn bọn địch đến đây rồi, tìm một chỗ nào đó ẩn nấp. Chờ song phương lưỡng bại câu thương, để hưởng cái lợi của một ngư ông!
Diệp Sĩ Mưu thở dài :
– Công tử suy luận chẳng khác Thanh nhi chút nào! Cả hai cùng thấy rõ dã tâm của Giản Thiệu Vũ, chỉ có lão phu là mù mờ thôi! Hắn quả thật vô lương tâm, lão phu giúp hắn, chiếm đoạt Thiên Trì phủ, hắn lại hành động như thế, đền ơn lão phu!
Nhuế Vĩ cười vào mũi lão :
– Gieo nhân nào, gặt quả nấy, Đảo chủ còn oán trách được ai! Đảo chủ cứ tưởng, giúp hắn nào chịu mang tai tiếng đó trước giang hồ! Tự nhiên hắn phải tìm cách giết Đảo chủ, để bảo toàn bí mật chứ! Có vậy, hắn mới an nhiên hưởng thụ những gì thu hoạch chứ!
Diệp Sĩ Mưu bật cười ha hả :
– Hay! Gieo nhân không lành thì gặt quả ác!
Đoạn, ngưng cười lão tiếp :
– Tuy nhiên, âm mưu của hắn bất thành, bảy phái đến, mỗi phái chín người, cộng sáu mươi ba mạng, kết quả toàn thân bị thiệt hại, lớp chết, lớp tù, bổn tòa chẳng mất một sợi lông chân.
Nhuế Vĩ lạnh lùng :
– Đợt sóng trước qua, đợt sau tiếp nối, liên miên bất tận, từ nay Ma Quỷ đảo của Đảo chủ sẽ luôn nhiệt náo với vạn lượng sóng người, bởi nhân số của bảy kiếm phái nghiêm minh gồm nửa phần thiên hạ! Đảo chủ đừng mong có một ngày an tịnh được với họ!
Diệp Sĩ Mưu cao giọng :
– Đến một, giết một, đến trăm đến ngàn, giết trăm giết ngàn, hình thế Ma Quỷ đảo hiểm trở, lão phu sợ gì bảy kiếm phái!
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Đừng vội tự đắc, Đảo chủ! Họ có “Thất Tinh Trận Pháp”, lợi hại lắm đó!
Diệp Sĩ Mưu cười vang :
– “Thất Tinh Trận” của chúng có đáng kể chi! Vừa rồi sáu mươi ba người của chúng lập đúng chín trận Thất Tinh, nhưng không quá một giờ, bổn tòa phá hủy trọn chín trận!
Nhuế Vĩ thầm nghĩ :
– “Muốn phá hết chín trận, thì phải hao hụt một số người không nhỏ!”
Chàng hỏi :
– Tình hình tổn thất của quý đảo như thế nào?
Diệp Sĩ Mưu khó mở miệng. Hiển nhiên, số người thương vong trên đảo không phải ít.
Nhuế Vĩ có ấn tượng không tốt đối với Diệp Sĩ Mưu, nhân đó tiếp luôn :
– Cũng may là chỉ có sáu mươi ba người đến! Nếu số người đến hàng mấy trăm, mấy ngàn thì Đảo chủ phải đứng tim từng chập!
Diệp Sĩ Mưu nao núng thật sự.
Nhuế Vĩ bồi luôn :
– Lần trước thất bại, họ sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau, họ bồi bổ khuyết điểm, thế trận của họ sẽ vững chắc hơn, Đảo chủ sẽ vất vả trong công cuộc đối phó, đương nhiên số thương vong phải tăng gia! Lực lượng của Đảo chủ càng ngày càng kém giảm, mà địch thủ thì có cả một biển người, liệu Đảo chủ chiến thắng được bao nhiêu đợt tấn công nữa!
Diệp Sĩ Mưu lo sợ ra mặt. Lão thở dài, thốt :
– Công tử nói đúng! Quả là “Thất Tinh Trận” lợi hại thật! Nếu hôm nay không có người trợ giúp, thì bổn lão đã lâm nguy rồi!
Nhuế Vĩ hỏi :
– Ai giúp Đảo chủ! Quách Thiếu Phong?
Diệp Sĩ Mưu lắc đầu :
– Quách Thiếu Phong ở tại Bất Quy Cốc, không hề rời đi đâu nửa bước!
Lão phu từng yêu cầu lão chủ điều khiển thuật song lão cho biết, đại cừu chưa báo, trọn đời không nói đến kiếm đạo!
Nhuế Vĩ hỏi :
– Không là lão thì ai?
Diệp Sĩ Mưu đáp :
– Một bậc kỳ nữ! Võ công bà ta cao lắm, theo lão phu nhận xét bà trên hẳn Quách Thiếu Phong mấy bậc!
Nhuế Vĩ lẩm nhẩm :
– Một kỳ nữ? Lại có võ công cao hơn Quách Thiếu Phong?
Diệp Sĩ Mưu nghi hoặc nhìn chàng, tiếp :
– Có lẽ công tử biết bà ta?
Nhuế Vĩ chớp mắt :
– Bà ấy là ai?
Diệp Sĩ Mưu lắc đầu :
– Lão phu không biết tên hiệu của bà!
Nhuế Vĩ cau mày :
– Đảo chủ không biết, tại sao lại cho rằng tại hạ có quen?
Diệp Sĩ Mưu đáp :
– Vì công tử giống bà như khuôn đúc!
Nhuế Vĩ giật mình, kêu khẽ một tiếng kinh ngạc. Có thể là Hắc Y Nữ mà chàng đã gặp tại khu mộ nhà họ Giản, bên cạnh Thiên Trì phủ! Chàng vội hỏi :
– Hiện tại bà ấy ở đâu? Đảo chủ đưa tại hạ đến gặp bà gấp?
Diệp Sĩ Mưu thở dài :
– Bà đi rồi!
Nhuế Vĩ thất vọng :
– Đi rồi!
Chàng lại hỏi :
– Đảo chủ biết bà đi đâu chăng?
Diệp Sĩ Mưu lắc đầu :
– Bà có hành động cực kỳ thần bí. Bà ở ngay trên đảo này, mỗi năm mới đến Trung Nguyên một lần. Lão phu hỏi lý do, bà không hề tiết lộ. Thực ra bà ít nói chuyện lắm, có hỏi bà cũng vô ích thôi!
Đến Trung Nguyên? Nhuế Vĩ hiểu đại khái, theo như lời sư phụ đã nói với chàng, cứ mỗi năm, vào tiết trung thu, bà ta tế mộ họ Giản, đều đều như vậy.
Hiện tại là tháng bảy, chắc bà lại lên đường đến Thiên Trì phủ tế mộ chứ gì!
Diệp Sĩ Mưu tiếp :
– Mười tám năm trước, trong một đêm trăng sáng, lão phu gặp bà lần đầu tiên. Hôm đó bà ra tay cứu mạng lão phu. Mãi đến nay, bao nhiêu ngày tháng qua rồi, lão phu vẫn còn nhớ rõ hình đêm đó.
Lão dừng lại một phút. Rồi lão cười tiếp :
– Việc đã qua rồi, nhắc lại không ích gì. Lão phu có việc này, muốn thương lượng với Nhuế công tử!
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Đảo chủ hãy nói về việc trong đêm đó đi!
Chàng muốn biết dĩ vãng của Hắc Y Nữ, nhiều càng tốt, ít cũng hay, để có yếu tố truy nguyên lai lịch của bà.
Diệp Sĩ Mưu gật đầu :
– Cũng được! Công tử muốn biết, lão phu kể cho mà nghe. Việc đó lão phu có nói với Thanh nhi một lần rồi.
Lão bắt đầu kể :
– Mười tám năm trước, lão phu làm một cuộc du lãng tại đất Trung Nguyên, để tra cứu xem võ học của võ lâm Trung Nguyên tiến triển như thế nào. Võ công của lão, thuộc loại gia truyền do đó kém phần kinh nghiệm tổng quát. Lão phu hiểu, sở học của mình còn thấp kém lắm, chẳng thấm vào đâu so với hào kiệt giang hồ… Trước hết, lão phu bái phỏng bảy đại kiếm phái, định nhờ các kiếm phái đó ấn chứng. Ngờ đâu, bảy phái kiếm cho rằng sở học của lão phu thuộc tà đảo, họ không chịu ấn chứng… Lão phu sanh giận, thầm nghĩ, họ tự hào xuất thân từ chánh tông, thì lão phu đánh cho họ biết tà học vẫn có chỗ hơn chánh học. Hừ! Lão phu đinh ninh họ cao minh lắm, không bao giờ bị thất bại trước một nhân vật nào. Chỉ trong một thời gian ngắn nửa năm, lão phu đánh ngã tất cả những cao thủ của bảy đại kiếm phái. Cho đến một đêm… Đêm đó, lão phu chuẩn bị trở về hải đảo, thầm nghĩ mình đã hạ được bao nhiêu cao thủ của kiếm phái, thì võ công của mình cũng không kém chi đó mà cần phải học hỏi thêm nơi bọn bất tài! Lão phu cho rằng hào kiệt võ lâm Trung Nguyên chỉ là bọn hữu danh vô thực, chẳng đáng quan tâm. Rồi lão phu lên đường trở về Ma Quỷ đảo. Ngờ đâu, khi lão phu đến một cánh đồng, đột nhiên gặp bảy người ngăn chận. Họ cho biết, muốn lãnh giáo võ công của lão phu. Lão phu sợ gì! Song phương giao thủ qua hơn ba giờ. Đêm tàn dần, ngày sắp đến. Bảy người đó không đánh ngã lão phu, mà lão phu cũng không thủ thắng nổi. Thấy đánh nhau lâu như vậy, cũng đủ lắm rồi, lão phu đề nghị ngưng chiến, chờ một dịp khác trong tương lai, sẽ ấn chứng võ công của nhau lần nữa. Nên biết, thoạt đầu, cuộc chiến khai diễn rất công bình, một đánh một, bất quá họ luân phiên với nhau vậy thôi. Khi nghe lão phu đưa đề nghị đó, cả bảy người cùng áp lại bao vây, cùng xuất thủ hỗn chiến.
Một đánh một, lão phu không thắng được thì một đánh bảy lão phu mong gì hạ nổi họ? Lão phu vừa đánh, vừa mắng họ là vô sỉ, thân danh cao thủ bảy đại kiếm phái lại bất chấp luật lệ giang hồ, ỷ đông ỷ mạnh, uổng xưng hào kiệt anh hùng.
Lão phu biết, họ là Chưởng môn nhân bảy kiếm phái. Trước kia, họ không chịu ra mặt, vì cho rằng võ học của lão phu thuộc tà đạo, chánh thắng tà không vinh quang gì, rủi đánh bại nơi tà thì còn gì thể diện họ? Sau đó, họ thấy lão phu đánh bại các môn nhân của họ, họ tức khí, âm thầm liên kết với nhau, theo dõi lão phu quyết báo thù. Thoạt đầu, họ còn giữ tinh thần thượng võ, chỉ muốn ấn chứng võ công, xem bên nào hơn, bên nào kém vậy thôi. Dần dần, không làm gì được lão phu, họ sanh tâm tàn độc, quyết giết lão phu. Họ đinh ninh lão phu không biết thân thế của họ. Lão phu chỉ từng người một, gọi đích danh họ, do đó họ càng muốn giết lão phu để diệt khẩu, sợ lão phu tiết lộ hành vi thấp hèn của họ khắp giang hồ. Cuộc chiến kéo dài, dần dần lão phu đuối sức, vừa đánh vừa lùi, lùi mãi đến cạnh đường. Bỗng đâu một nữ nhân áo đen tóc xõa dài cỡi ngựa đi ngang, thấy thế xuống ngựa ngăn chặn: “Đừng đánh nhau nữa! Đừng!” Vì tóc dài phủ mặt nữ nhân, lão phu không nhận rõ dung mạo. Bảy Chưởng môn nhân không dừng tay. Nữ nhân áo đen bước tới liền, tham gia cuộc chiến, bà không đánh chưởng, không tung quyền, chỉ phất ống tay áo thôi. Thực ra bà không tiếp trợ bên nào, có lúc bà đánh bảy Chưởng môn nhân, có lúc bà đánh lão phu, tay áo bay rẹt rẹt, xem thì nhẹ, song ai chạm vào là thọ thương ngay như chạm phải vũ khí cứng. Bảy Chưởng môn cứ tưởng bà tiếp trợ lão phu, nên phân ra hai toán, ba người vây lão phu, bốn người vây bà. Song phương đều bị ống tay áo của bà quất trúng như nhau. Riêng lão phu thì cảm thấy đau không tưởng nổi. Chợt lão phu nhớ ra, bà bảo đừng đánh nhau nữa. Lập tức lão phu dừng tay. Lão phu dừng tay rồi, bà không đánh lão phu nữa, chỉ đánh bảy vị Chưởng môn thôi. Tụ pháp của bà linh hoạt vô cùng, một mình bà đánh bảy người, cả bảy người đón đỡ không kịp, nên chẳng ai rảnh tay tấn công lão phu. Lão phu đứng bên ngoài theo dõi cuộc đấu, nhận ra chiêu thức của ống tay áo rất dị ngụy, võ công của bà quả thật độc môn, bình sanh lão phu chưa hề nghe ai nói đến, chứ đừng bảo là có thấy ai thi triển. Bảy người Chưởng môn cố gắng chi trì qua trăm chiêu, mỗi người bị ống tay áo quét phải ít nhất cũng phải bảy tám lần, tuy tay áo chạm mình, song da thịt rách tét, máu chảy ròng ròng, trông thảm vô cùng. Họ bắt đầu công nhận bà cực kỳ lợi hại, tự lượng sức mình chưa phải là đối thủ của bà, nên đồng bỏ cuộc chiến chạy đi. Bà dừng tay, không đuổi theo, không nhìn lão phu, nhảy lên lưng ngựa ra roi. Lão phu chạy theo nói mấy lời cảm kích, hy vọng bà đến Ma Quỷ đảo, để có dịp thỉnh giáo võ công nơi bà. Bà không đáp làm sao cả, dợm giựt cương ngựa.
Lão phu bất đắc dĩ phải dùng Ma Tâm Nhân Pháp, bởi khi vận dụng ma lực đó, thì cái tâm của mình trở nên yếu đi, nếu đối phương có công lực cao, vận dụng công lực phản kháng, thì lão phu phải thọ thương. Mà công lực của bà ta thì cao là cái chắc. May thay, bà không phản kháng, và theo lão phu liền. Về đến Ma Quỷ đảo, lão phu an bài nơi ăn chốn ở cho bà. Bà lưu lại đảo mãi đến nay! Mười tám năm rồi! Trong suốt mười tám năm, lão phu nói gì, hỏi gì, bà cũng không đáp.
Mười tám năm, bà ngậm miệng như người câm…
Dừng lại một lúc, Diệp Sĩ Mưu tiếp :
– Đến hôm nay, bà mới mở miệng nói một câu!
Nhuế Vĩ hỏi :
– Câu gì?
Diệp Sĩ Mưu đáp :
– Đừng đánh nhau! Cái câu mười tám năm trước, lần đầu tiên lão phu gặp bà, bây giờ bà lặp lại!
Lão thở dài tiếp :
– Dùng Ma Tâm Nhãn Pháp có thể thu hút thần trí một người trong thế trận Thất Tinh, sau đó phá trận dễ dàng bằng vào võ công. Nhưng đâu phải mỗi người đều sử dụng được ma pháp đó! Trên đảo, ngoài lão phu ra, còn có anh em họ Nguyên, biết thôi miên thuật. Trước sau vỏn vẹn có ba người, làm sao chống lại sáu mươi ba người phân thành chín trận! Cho nên lão phu và anh em họ Nguyên vừa phá xong ba trận, thì đối phương với sáu trận còn lại hạ sát vô số thủ hạ của lão phu, thây chất đống, máu đọng vũng, trông thảm thương không tưởng nổi.
Đang lúc nguy cấp, bà xuất hiện, bảo song phương dừng tay, không được đánh nhau nữa. Lão phu biết ý bà bèn ra lệnh cho thủ hạ lui ra. Đối phương hùng hổ lướt tới. Tên nào tiến lên, là bà đánh ngã tên đó. “Thất Tinh Trận” tuy lợi hại song đối với bà không khác trò chơi trẻ con. Qua một lúc, bà dùng tay áo quật ngã trọn số người còn lại của bảy đại kiếm phái. Sẵn có thuyền, bà xuống thuyền luôn, rời Ma Quỷ đảo. Lão phu biết, bà đáo lệ đến Trung Nguyên, sau hai tháng mới trở về.
Lão trầm ngâm rất lâu rồi lẫm nhảm :
– Lão phu nghĩ mãi, chẳng rõ tại sao bà không nói năng gì! Bà không muốn nói? Hay bà có tật lưỡi, khó nói năng cho rõ ràng?
Nhuế Vĩ thốt :
– Bà nói được chứ, âm thinh của bà rất dịu ấm, dễ nghe lắm!
Diệp Sĩ Mưu hỏi :
– Công tử có nghe bà nói chuyện?
Nhuế Vĩ gật đầu :
– Có nhưng không nghe được nhiều, bởi tại hạ không thường gặp bà.
Diệp Sĩ Mưu hỏi :
– Bà là ai?
Làm sao Nhuế Vĩ biết được? Chàng thở dài đáp :
– Tại hạ nào có biết bà là ai! Có thể bà là thân nhân của tại hạ, có thể bà không mảy may liên quan tới tại hạ!
Diệp Sĩ Mưu quả quyết :
– Nhất định là bà có liên quan đến công tử! Mường tượng bà là mẫu thân của Giản Thiệu Vũ và của công tử!
Nhuế Vĩ cười thảm :
– Mẫu thân của tại hạ? Không! Không đâu! Tiên phụ có cho tại hạ biết là tiên mẫu chết từ lâu! Nếu mà bà là mẫu thân của tại hạ, thì tại hạ phải nhận ra chứ!
Thực ra lúc nhỏ, chàng không hề thấy mẹ lần nào, thì làm sao biết dáng dấp dung mạo của mẹ! Chàng chỉ nghe nói mẹ thọ bệnh rồi chết thôi, chứ chẳng hiểu một chi tiết nào khác về mẹ.
Diệp Sĩ Mưu nghi hoặc lắc đầu thốt :
– Kỳ thật! Tại sao Giản Thiệu Vũ và công tử lại giống bà như thế? Nếu không là mẫu thân của công tử, thì bà cũng là mẫu thân của Giản Thiệu Vũ!
Rồi nhìn Nhuế Vĩ một lúc nữa, lão lại lắc đầu, lẩm nhẩm tiếp :
– Lạ thật! Khó hiểu thật! Nếu là mẫu thân của Giản Thiệu Vũ, bà cũng là mẫu thân của công tử luôn! Nếu cả hai không cùng một mẹ, thì làm gì giống nhau cỡ đó! Đến Lâm Huỳnh Cúc còn lầm nữa kia mà!
Nhuế Vĩ khoát tay :
– Đừng gộp tại hạ và Giản Thiệu Vũ chung với nhau! Tại hạ với y không mảy may quan hệ, y họ Giản, tại hạ họ Nhuế, y sanh tại Kim Lăng, tại hạ sanh tại Sơn Tây, sự giống nhau bất quá là ngẫu nhiên thôi!
Diệp Sĩ Mưu “hừ” một tiếng :
– Ngẫu nhiên chi mà kỳ thế?
Buông tiếng thở dài, lão tiếp :
– Lão phu giúp Giản Thiệu Vũ chiếm đoạt Thiên Trì phủ, mời luôn y đến Ma Quỷ đảo luận đàm việc tâm tình, không giấu diếm ý cái gì cả, điều đó y giống Hắc Y Nữ, lão phu cho rằng Hắc Y Nữ là mẫu thân của y, và mẹ thì phải thân mật với con! Ngờ đâu, lão tận tâm với y như vậy, y lại lấy oán báo ân! Y hại lão phu!
Nhuế Vĩ gạt ngang :
– Đảo chủ đừng đem việc Giản Thiệu Vũ nói với tại hạ, hãy mở đường dây nầy cho tại hạ đi, tại hạ hứa là sẽ không làm gì hại cho Đảo chủ. Đảo chủ ác đối với người, sẽ có người đối ác trả lại Đảo chủ, tại hạ sẵn sàng quên việc xảy ra giữa chúng ta! Đảo chủ trả tự do cho tại hạ, để tại hạ đi tìm người!
Diệp Sĩ Mưu hỏi :
– Công tử tìm ai?
Nhuế Vĩ thấy lão nói thật nhiều việc với chàng, chàng phải nói thật với lão :
– Tại hạ biết mỗi năm, Hắc Y Nữ vào Trung Nguyên để làm gì, tại hạ muốn đi tìm bà ấy, để hỏi bà mấy việc. Nếu không hiểu rõ mấy việc đó, thì tại hạ phải thắc mắc suốt đời!
Diệp Sĩ Mưu mần mò đường dây, dây quả rất khó mở, Nhuế Vĩ nhìn tay lão, nhưng chẳng hiểu nổi cách mở như thế nào. Qua một lúc, Diệp Sĩ Mưu đã tháo hết chỗ mối dây quanh mình chàng, nhưng lại chừa đôi tay còn bị cột như cũ.
Đoạn lão thốt :
– Lão phu có việc này, muốn thương lượng với công tử.
Nhuế Vĩ hỏi :
– Việc chi?
Diệp Sĩ Mưu hỏi lại :
– Nghe Thanh nhi nói lại, thì công tử chỉ dùng hai nhát kiếm phá vỡ được trận thế Thất Tinh, có đúng vậy không?
Nhuế Vĩ gật đầu :
– Phải. Nhưng nhờ may mắn chứ chẳng do tài năng gì cả. Địch không thật sự đối phó với tại hạ. Giả họ quyết đối phó chân chánh với tại hạ, thì e chắc gì tại hạ còn sống sót đến ngày nay!
Diệp Sĩ Mưu thốt :
– Dù sao thì công tử cũng hiểu cách phá trận. Cho nên, lão phu yêu cầu công tử một điều!
Nhuế Vĩ cười lạnh :
– Đảo chủ không mở dây trói nơi tay tại hạ lại yêu cầu việc này việc nọ, như vậy có phải là uy hiếp tại hạ chăng?
Diệp Sĩ Mưu sượng mặt, chối :
– Lão phu đâu dám uy hiếp công tử! Chẳng qua việc này có quan hệ lớn lao đến sự tồn vong của toàn đảo, nếu công tử không giúp lão phu đối phó với thế trận Thất Tinh của bảy kiếm phái, khi bảy kiếm phái huy động toàn lực đến đây, thì hòn đảo này sẽ bị san bằng, không còn một sinh vật. Giả như công tử bằng lòng tạm lưu lại đây một thời gian, thì lão phu sẽ trọng công tử như một thượng khách.
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Đảo chủ làm điều phi nhân bất nghĩa, thì phải nhận sự báo ứng tương xứng, đừng hy vọng tại hạ tiếp trợ vô ích!
Diệp Sĩ Mưu từ từ tiếp :
– Đường Phược Long Sách này do tơ tằm loại đen hi hữu trong thiên hạ kết lại, chỉ có cách là mở gút mới giải thoát được, chớ không một đao kiếm nào cắt đứt! Mà trên thế gian này chỉ có mỗi một mình lão phu biết cách mở gút cột mà thôi?
Nhuế Vĩ nổi giận :
– Đừng nói mở hay không mở gút cột, dù cho Đảo chủ dọa chặt đứt hai bàn tay tại hạ, tại hạ cũng không chịu trợ giúp Đảo chủ đâu! Đừng hòng!
Diệp Sĩ Mưu buông giọng van lơn :
– Tại sao công tử không chịu giúp lão phu? Lão phu có làm điều chi không phải với công tử đâu? Cái việc về Bất Quy Cốc đó, chính Giản Thiệu Vũ bày ra, chứ lão phu không hề dụ dẫn công tử vào đó mà! Y biết là công tử đuổi bắt y, nên mượn tay Quách Thiếu Phong trừ diệt công tử đó!
Nhuế Vĩ cao giọng :
– Dù Đảo chủ có đối xử tệ bạc với tại hạ, tại hạ cũng sẵn sàng tha thứ và tự nguyện giúp Đảo chủ, không đợi Đảo chủ van cầu. Nhưng Đảo chủ lại dùng tà thuật hại người trong bảy kiếm phái, cũng như hại một số người khác, dĩ nhiên có cả gia quyến họ Giản tại Thiên Trì phủ, chính điều đó làm tại hạ bất mãn đấy!
Những nạn nhân của Đảo chủ hầu hết đều là người tốt, Đảo chủ gây tội nghiệt như vậy khi nào tại hạ chịu giúp? Trên đời này ai biết trọng đạo nghĩa cũng không thích giúp kẻ tàn ác gây thêm tội!
Diệp Sĩ Mưu chối tội :
– Giết người trong bảy kiếm phái là Quách Thiếu Phong chứ đâu phải lão phu! Hung thủ là họ Quách kia mà, công tử không hiểu như vậy sao?
Nhuế Vĩ nghiến răng :
– Đảo chủ còn nói như thế được à?
Diệp Sĩ Mưu đâm lỳ :
– Lão phu chỉ hiến cho Quách Thiếu Phong những đối tượng để luyện kiếm, ngờ đâu lão ta lại giết người!
Nhuế Vĩ hét to :
– Câm cái miệng lại ngay! Đảo chủ lợi dụng Quách Thiếu Phong, đừng tưởng tại hạ không biết! Vì luyện Tà Kiếm Quách Thiếu Phong sanh tánh hiếu sát, Đảo chủ cố ý hiến người làm đối tượng giúp lão luyện kiếm, là muốn mượn tay lão sát hại rõ ràng. Cái lối quăng một cục đá giết hai con chim, trẻ nít lên ba cũng thừa hiểu, đừng nói là người lớn! Trừ diệt được cừu địch, lại đổ tội cho kẻ khác, đó là một lối khôn vặt, ai người ta chẳng biết!
Diệp Sĩ Mưu đã lỳ, cho lỳ luôn :
– Được rồi, cứ kể như lão phu giết, nhưng gì cừu hận mà giết thì có sao đâu!
Tại chúng khinh thường lão phu, chúng ỷ đông, liên thủ sanh sự với lão phu, tự nhiên lão phu phải có cách đối phó chứ! Chẳng lẽ lão phu bất động, dễ mặc chúng muốn làm chi thì làm?
Nào phải lão vì cừu hận mà sát nhân?
Lão nuôi mộng trở thành bá chủ trên giang hồ, nếu muốn thực hiện mộng đó, tất phải trừ diệt bảy kiếm phái lớn.
Nhuế Vĩ cao giọng tiếp :
– Còn việc này nữa! Tại sao Đảo chủ bắt giam Hồ Cáp Na, Công chúa Ngô Y quốc? Tại sao Đảo chủ xúi giục anh em họ Nguyên phản chủ? Tại sao hở?
Diệp Sĩ Mưu không tưởng là Nhuế Vĩ lại hiểu cả những việc đó! Tất cả mọi hành động của lão đều tập trung vào cái đích Minh chủ võ lâm. Nhưng Diệp Sĩ Mưu làm sao dám tiết lộ niềm mơ vọng đó? Lão cũng biết, xúi giục người phản chủ, là làm điều bất nghĩa, bắt gái yếu đuối, đòi tiền chuộc, là điều đê hèn. Biết vậy mà vẫn làm, bởi cần phải làm, để chóng đạt thành sở vọng. Lão thốt :
– Bất đắc dĩ lắm, lão phu mới giữ Hồ Cáp Na lại đây! Lão phu cũng biết khổ lòng chứ!
Nhuế Vĩ bật cười ha hả :
– Bất đắc dĩ! Khổ lòng! Khổ lòng vì chưa thu hoạch số tiền tài mong ước!
Muốn thực hiện một mưu vọng, có thiếu gì thủ đoạn dùng được, tại sao lại chọn thủ đoạn quá đê hèn?
Nhịn mãi bị mắng mãi, Diệp Sĩ Mưu đâm quạu hét :
– Ngươi không muốn sống phải không? Ta sẽ cho ngươi nếm đủ ngàn vạn khổ trước khi chết! Ta sẽ chặt hai tay ngươi, rồi chặt hai chân, cuối cùng lóc từng miếng thịt trên mình ngươi! Cho ngươi thắm thái niềm đau từng giờ, từng giờ.
Nhuế Vĩ bật cười vang :
– Đảo chủ dọa cho tại hạ khiếp à! Vô ích! Thích hành hạ tại hạ cách nào, Đảo chủ cứ xuống tay đi, tại hạ mở to mắt chờ xem đây!
Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Sĩ Mưu dần cơn phẫn nộ, rồi dịu giọng thốt :
– Nếu không muốn giúp lão phu phá địch, thì công tử có thể truyền kiếm pháp phá trận cho lão phu, công tử cũng biết là Thanh nhi rất có cảm tình với công tử, lão phu sẽ gả nó cho công tử!
Nhuế Vĩ giật mình lắc đầu thốt :
– Thanh nhi là một cô nương rất tốt, rất tiếc phụ thân của nàng là con người bại hoại nhất đời, tại hạ thương nàng có một người cha như Đảo chủ! Đảo chủ đừng đem nàng làm mồi dụ dẫn tại hạ.
Diệp Sĩ Mưu chưa chịu buông tha, cứ nói đi nói lại mãi cái ý đó.
Cuối cùng Nhuế Vĩ không dằn lòng được hét lên :
– Vô sỉ! Vô sỉ! Cút đi! Cút ngay!
Diệp Sĩ Mưu cười lạnh :
– Đất địa của ta, ai đuổi ta được! Ta muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, tùy ý thích của ta!
Nhuế Vĩ nhắm mắt lại lặng thinh.
Diệp Sĩ Mưu bảo :
– Mở mắt ra đi chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm chỉnh trở lại!
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Đảo chủ dù có nói ngon ngọt thế nào, cũng không làm cho tại hạ xiêu lòng được! Kiếm pháp đó, quyết không truyền cho kẻ ác!
Diệp Sĩ Mưu cười hắc hắc :
– Ngươi cho ta là một kẻ ác? Được lắm, ta sẽ làm thêm vài tội ác cho ngươi xem!
Lão đứng lên bước ra ngoài.
Nhuế Vĩ quát :
– Đảo chủ giết Giản Hoài Quyên tại hạ sẽ hạ sát Đảo chủ báo thù cho nàng!
Diệp Sĩ Mưu cười lạnh :
– Ai giết chi cho uổng! Nàng xinh đẹp thế kia, ta sẽ chọn thiếu niên trên đảo, luân lưu kề cận nàng. Ta còn có Hồ Cáp Na nữa kia, hai nàng sẽ là công cụ tiêu khiển của lứa thanh niên trên đảo!
Nhuế Vĩ lại gầm lên :
– Đảo chủ dám!
Diệp Sĩ Mưu cười vang :
– Ai cấm ta? Tại sao ta không dám?
Lão khóa cửa phòng giam.
Nhuế Vĩ bên trong quát tháo ầm ĩ!