Bạn đang đọc Thất Kỳ Đoạt Mạng: Chương 26: Đoạt Tiểu Tử Kỳ
Lâm Diệp Tuyền dấn đến nửa bộ :
– Ngươi muốn gì?
Quân Đạt cười mỉm nhìn Tích Lịch Bang và Lâm Diệp Tuyền :
– Tại hạ đoán không lầm thì nhị vị trưởng bối đây là Tích đảo chủ và Lâm phu nhân.
Lâm Diệp Tuyền nói luôn :
– Không sai. Giã Bình chính là ái nữ của ta và Tích đảo chủ. Chỉ cần ngươi làm rụng một sợi tóc của nó thôi, chúng ta sẽ không để ngươi sống trên cõi dương trần này đâu.
Quân Đạt nhướn mày :
– Phu nhân cùng một khẩu khí như Giã Bình tiểu thư.
Chàng nhún vai nói tiếp :
– Tại hạ phải thừa nhận Tích đảo chủ và Lâm phu nhân có một ái nữ rất xinh đẹp và xem ra nàng rất yêu kính nhị vị.
Lâm Diệp Tuyền khắt khe hỏi chàng :
– Ngươi nói thế để làm gì?
– Tại hạ thấy sao nói vậy thôi.
Quân Đạt cười khẩy nói tiếp :
– Người ta có thể mất tất cả nhưng không thể mất con, nhất là những đứa con như Giã Bình tiểu thư.
Tích Lịch Bang khẩn trương ra mặt :
– Ngươi nói đúng. Ngươi muốn gì thì hãy buông Giã Bình ra ngay đi rồi bàn thảo với Tích mỗ.
Tích Lịch Bang càng khẩn trương bao nhiêu thì Quân Đạt càng bình thản bấy nhiêu. Chàng khẽ bóp chặt đại huyệt Thiên Linh Cái của Giã Bình. Giã Bình nhăn mặt rên lên :
– Ui cha, đau quá!
Lâm Diệp Tuyền nạt lớn :
– Không, ngươi đừng làm cho Giã Bình đau.
– Tại hạ biết Giã Bình tiểu thư đau một thì Tích đảo chủ và Lâm phu nhân đau mười.
Lâm Diệp Tuyền khẩn trương nói :
– Ngươi muốn gì nói đi, đừng hạ thủ Giã Bình.
Quân Đạt cười mỉm :
– Tại hạ đang muốn ngọn tử kỳ.
Tích Lịch Bang thở hắt ra rồi nói :
– Ngươi không nói ra Tích mỗ vẫn có thể đoán biết ngươi sẽ đòi ngọn tử kỳ. Ta rất muốn trao ngọn tiểu kỳ đó cho ngươi để đổi lại mạng sống của Giã Bình. Nhưng rất tiếc tử kỳ ta không mang theo bên mình mà để ở Xà đảo. Nếu ngươi thật sự cần ngọn tiểu kỳ đó thì hãy theo Tích mỗ ra Xà đảo.
Quân Đạt nhún vai :
– Bất cứ ai đã có tiểu kỳ của Thất Kỳ Ngọc Long đều coi nó như vật bất ly thân. Tích đảo chủ không phải là kẻ ngoại lệ.
Tích Lịch Bang nheo mày.
Quân Đạt nói tiếp :
– Tích đảo chủ và Lâm phu nhân cứ giao ngọn tử kỳ đó cho tại hạ, sau đó tại hạ sẽ thả Giã Bình tiểu thư, đến lúc đó hai vị có thể liên kết mà dùng võ công đoạt lại ngọn tử kỳ cũng đâu có muộn.
Lâm Diệp Tuyền quay sang Tích Lịch Bang :
– Tướng công, chúng ta nên giao tử kỳ cho gã.
Tích Lịch Bang nghiêm khắc hỏi Quân Đạt :
– Ngươi biết Tích mỗ và phu nhân nhất định liên kết đoạt lại tử kỳ tất ngươi đã có dụng ý đối phó với Tích mỗ và phu nhân.
– Tại ha chẳng có dụng ý gì đâu. Chỉ cần Tích đảo chủ và phu nhân đả bại được Quân Đạt, tử kỳ sẽ thuộc về hai người.
– Ngươi thị vào võ công?
– Tất cả chủ nhân của những ngọn tiểu kỳ đều có bản lãnh võ công.
Lâm Diệp Tuyền xen vào :
– Nếu vậy ngươi cũng là chủ nhân một ngọn tiểu kỳ?
– Không sai. Tại hạ là chủ nhân của ngọn tiểu kỳ.
Lâm Diệp Tuyền liếc Tích Lịch Bang rồi quay sang Quân Đạt :
– Được lắm, phàm những cao thủ thượng thặng trên giang hồ, nhất là đối với chủ nhân những ngọn tiểu kỳ của Thất Kỳ Ngọc Long đều thị vào bản lĩnh của mình. Lâm Diệp Tuyền sẽ thỉnh giáo võ công của công tử.
Giọng nói của Lâm Diệp Tuyền rất ôn nhu từ tốn nhưng hàm chứa bên trong ý niệm coi thường đối phương. Lâm Diệp Tuyền không có ý niệm đó sao được khi thấy Quân Đạt niên kỷ chỉ đáng là sư huynh của Giã Bình, thì nội lực của chàng đâu có sánh bằng Tích Lịch Bang và Lâm Diệp Tuyền.
Lâm Diệp Tuyền quay qua Tích Lịch Bang :
– Tướng công, thiếp giao lá tử kỳ cho tiểu tử này để đổi lấy sinh mạng của Giã Bình?
Tích Lịch Bang gật đầu :
– Phu nhân hãy giao cho y ngọn tử kỳ của Xà đảo.
Lâm Diệp Tuyền lấy từ trong ống tay áo ra ngọn tử kỳ mầu nâu :
– Công tử, đây là ngọn tử kỳ của chúng ta, hãy đón lấy và thả Giã Bình ra.
Quân Đạt mỉm cười :
– Tại hạ thỉnh ý của phu nhân.
Lâm Diệp Tuyền thẩy tử kỳ lên cao, cùng lúc Quân Đạt thả tay khỏi đại huyệt Thiên Linh Cái của Giã Bình, trổ luôn Thần Hành Quỷ Cước thân pháp từ dưới lướt lên thộp lấy ngọn tử kỳ.
Tích Lịch Bang nheo mày khi nhận ra công phu khinh công Thần Hành Quỷ Cước của chàng.
Quân Đạt hạ thân xuống đứng đối mặt với Tích Lịch Bang và Lâm Diệp Tuyền. Chàng trịnh trọng cúi người :
– Đa tạ nhị vị Đảo chủ đã cho tại hạ mượn tiểu kỳ tử lịnh.
Tích Lịch Bang nhìn chàng không chớp mắt rồi lên tiếng hỏi :
– Vừa rồi công tử đã trổ Thần Hành Quỷ Cước của Đại Đầu Quỷ?
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Quân Đạt.
– Tích đảo chủ biết Thần Hành Quỷ Cước của gia sư?
Tích Lịch Bang không trả lời thẳng câu hỏi của chàng mà hỏi ngược lại :
– Đại Đầu Quỷ lịnh cho ngươi hội nhập Thất Kỳ Ngọc Long?
– Không sai.
Tích Lịch Bang quay sang Lâm Diệp Tuyền :
– Phu nhân, gã là đại đồ đệ của Đại Đầu Quỷ thì bản lĩnh võ công ắt không phải tầm thường.
Lời cảnh báo của Tích Lịch Bang lọt vào tai Quân Đạt, chàng cười mỉm nói :
– Tích đảo chủ đã biết tại hạ là sư đồ của sư tôn Đại Đầu Quỷ, hẳn không có ý chặn đường tại hạ chứ?
Lâm Diệp Tuyền cau mày :
– Bổn nương và tướng công sẽ không chặn đường ngươi nếu như ngươi trao lại ngọn tử kỳ cho chúng ta.
– Tại hạ chẳng có ý đó đâu.
Quân Đạt vừa nói vừa âm thầm vận công, bởi vì hai người này đều là những cao thủ nhứt đẳng trên giang hồ.
Quân Đạt nghiêm giọng nói :
– Nhị vị không muốn nhường đường cho Quân Đạt thì tại hạ tự mở đường ình vậy.
– Khẩu khí của ngươi xem ra chẳng coi bổn nương và tướng công ra gì cả. Bổn nương coi xem Đại Đầu Quỷ có người học trò bản lĩnh như thế nào?
Lâm Diệp Tuyền nói xong, thét lớn :
– Long Thiên Phụng Vũ.
Lâm phu nhân vừa thét vừa phối hợp công phu nội lực với Tích Lịch Bang. Cả hai thoạt nhập làm một như con trốc quay vun vút rồi tách ra làm hai.
Giã Bình đứng ngoài thấy mới giao thủ mà song thân đã dụng đến tuyệt thức võ công Long Thiên Phụng Vũ, không hiểu sao nàng bất giác lo lắng cho tính mạng của Quân Đạt. Nhưng ngược lại, nàng thấy Quân Đạt vẫn đứng yên như tiên đồng với vẻ mặt tự tin cũng nảy sinh ý niệm bất nhẫn.
Mặc dù hai ý tưởng đó mâu thuẫn với nhau nhưng Giã Bình vẫn buột miệng nói :
– Ê, ngươi cẩn thận đó! Song thân ta đã thi triển tuyệt thức Long Thiên Phụng Vũ thì không có ai đối địch được đâu.
Mặc cho Giã Bình cảnh báo, Quân Đạt vẫn bình nhiên chờ đợi hai con trốc kình của Tích Lịch Bang và Lâm Diệp Tuyền chia làm hai như một gọng kìm áp vào mình.
Khi hai con trốc kình đó còn cách chàng độ hai gang tay thì Quân Đạt mới dựng đứng đôi bản thủ, miệng thì quát :
– Chỉ Điện Di Sơn, Song Chỉ Đoạt Mạng.
Hữu thủ chàng thi triển tuyệt thức Song Chỉ Đoạt Mạng, tả thủ thì dụng luôn tuyệt thức Chỉ Điện Di Sơn đón thẳng hai con trốc kình Long Thiên Phụng Vũ.
– Ầm…
Khi hai ngọn chỉ tuyệt thức của Quân Đạt đâm thẳng vào hai con trốc kình Long Thiên Phụng Vũ liền phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Cả tòa khách sảnh Xà lầu ngỡ như rung chuyển sắp đổ sụp xuống.
Tích Lịch Bang và Lâm Diệp Tuyền bị hai đạo chỉ đẩy bật về hai hướng, tụ khí nội thể nhanh chóng tản mác để hoàn nguyên thân ảnh.
Trong lúc đó, Quân Đạt vẫn đứng vững chắc chẳng hề có biểu lộ gì hiện lên nét mặt.
Tích Lịch Bang lẫn Lâm Diệp Tuyền đứng thộn mặt. Xem ra cả hai như quá sửng sốt trước thần công của Quân Đạt. Hai người không thể nào hiểu được vì sao Quân Đạt lại có nội công thâm hậu khủng khiếp như vậy. Tích Lịch Bang lẫn Lâm Diệp Tuyền đâu biết được khi Quân Đạt dụng đến nội công thì ngay lập tức Liên hoa băng phát huy tinh khí của nó tạo cho chàng một bức màn băng bảo vệ toàn thân và còn hỗ trợ cho nội lực của chàng nên mới có sức mạnh như vậy.
Hiệp đầu tiên đón thẳng đỡ thẳng thế công của Tích Lịch Bang và Lâm Diệp Tuyền, Quân Đạt đã chiếm thế thượng phong khiến cho hai cao thủ nhứt đẳng của Xà đảo phải sững sờ không hiểu như thế nào, điều đó khiến chàng phấn chấn vô cùng.
Quân Đạt nhìn Tích Lịch Bang :
– Tích đảo chủ và Lâm phu nhân muốn thỉnh giáo thêm tuyệt học của tại hạ chứ?
Lâm Diệp Tuyền thẹn mặt.
Quân Đạt quay sang Lâm Diệp Tuyền nói :
– Tâm ý của tại hạ không muốn hại Giã Bình tiểu thư đâu mà chỉ muốn lấy tiểu kỳ tử lệnh thôi. Nay nhị vị đã có thành tâm giao cho Quân Đạt, tại hạ cung kính bái hai vị, hẹn có ngày gặp lại.
Quân Đạt nói xong, vừa toan trổ khinh thuật Thần Hành Quỷ Cước băng qua hồ nước đóng băng thì Tích Lịch Bang gọi giật lại :
– Quân Đạt!
Quân Đạt sa sầm mặt quay lại :
– Tích đảo chủ muốn chỉ giáo điều gì?
– Ma Thần Cát Giã là gì của ngươi?
– Cũng như Tích đảo chủ và Lâm phu nhân.
Trả lời Tích Lịch Bang xong, Quân Đạt liền trổ luôn Thần Hành Quỷ Cước thoát đi.
Chàng lướt ra ngoài đại sảnh Xà lầu trong chớp mắt đã mất dạng.
* * * * *
Quân Đạt quay trở lại gian nhà của lão trượng. Chàng vừa bước vào nhà đã chạm ngay cảnh tượng đau lòng.
Cúc Cúc quỳ bên xác lão khóc thổn thức. Nàng vừa khóc vừa than :
– Nội tổ ơi, sao nội lại bỏ con mà đi?
Quân Đạt cau mày, bặm môi. Chàng ngồi xuống bên Cúc Cúc :
– Tiểu thư…
Cúc Cúc ngước đầu nhìn chàng. Ánh thu ba của nàng tràn ngập sự phẫn uất :
– Các người đến nhà tôi nên nội tổ của tôi mới chết thảm như thế này.
Quân Đạt cúi đầu :
– Tiểu thư, đã có chuyện gì xảy ra?
– Công tử không thấy à?
– Tại hạ đã thấy nhưng không hiểu ai đã giết lão tiền bối?
Cúc Cúc lắc đầu :
– Tôi không biết nữa.
Quân Đạt nhìn thẳng vào mắt nàng :
– Tiểu thư không biết?
Cúc Cúc gật đầu :
– Tôi không biết.
– Tỷ tỷ của tại hạ đâu rồi? Sao người không có ở đây?
Cúc Cúc nhìn xuống xác chết lão trượng :
– Cúc Cúc ở dưới nhà sau chợt nghe tiếng của vị cô nương đi cùng với công tử. Cúc Cúc chạy lên thì nội tổ đã chết còn vị cô nương đó thì chẳng thấy nữa.
Cúc Cúc chỉ xuống sàn gạch :
– Chỉ có mấy chữ này thôi. Cúc Cúc không hiểu ý nghĩa của nó.
Quân Đạt nhìn xuống hàng chữ viết bằng máu :
– Lạc Hồn Cốc.
Quân Đạt sực nghĩ đến gã quái nhân đã từng đeo bám theo mình và Khắc Thúy Phượng ở hang dơi. Nếu kẻ giết lão trượng và bắt Khắc Thúy Phượng đưa đến Lạc Hồn cốc phải chính là tên quái nhân kia rồi.
Quân Đạt đứng bật dậy :
– Tiểu thư, tại hạ sẽ đến Lạc Hồn cốc trả thù cho lão trượng.
Quân Đạt bặm môi chờ đợi Cúc Cúc lên tiếng, nhưng không, nàng chỉ biết khóc mà thôi.
Quân Đạt thở dài một tiếng :
– Tại hạ có lỗi với tiểu thư và lão trượng.
Quân Đạt lưỡng lự một lúc rồi lấy từ thắt lưng một nén vàng nhét vào tay Cúc Cúc :
– Tiểu thư giữ chút ngân lượng này để lo hậu sự cho lão tiền bối. Tại hạ sẽ đến Lạc Hồn cốc mang thủ cấp của kẻ sát nhân về tế vong linh của lão trượng.
Cúc Cúc nhìn Quân Đạt :
– Công tử đừng quay lại đây nữa.
Quân Đạt cúi đầu, khẽ nói :
– Vâng, tại hạ sẽ không quay lại đây để mang đại họa cho tiểu thư.
Mặc dù nói với Cúc Cúc bằng lời lẽ ôn tồn nhưng chàng cảm thấy trái tim mình quặn đau vì phẫn uất dâng tràn trong kinh mạch.
Quân Đạt thở dài một tiếng :
– Tiểu thư bảo trọng.
– Công tử đi đi.
– Tiểu thư hãy thứ lỗi cho Quân Đạt!
Quân Đạt bặm môi, lắc đầu vì những tiếng khóc tức tưởi của Cúc Cúc. Chàng nghiến răng quay trở ra. Trong đầu chàng hiện rõ ý niệm phải mang thủ cấp gã quái nhân kia về tế vong linh lão nhân chủ căn nhà này thì mới vơi đi sự phẫn nộ đang dâng tràn trong huyết quản chàng.
Cùng với ý niệm phẫn uất đó, Quân Đạt trổ Thần Hành Quỷ Cước thoát đi, chẳng mấy chốc chàng đã ra khỏi trấn Hàm Đàm. Trong ý nghĩ của Quân Đạt lúc này chỉ nghĩ đến mỗi một việc là giết tên quái nhân đã sát tử lão trượng mà thôi, nên khi ra khỏi trấn Hàm Đàm độ hai dặm, chàng mới giật mình dừng bước, bởi nghiệm lại thì không biết Lạc Hồn cốc tọa lạc ở địa phương nào.
Chàng tự hỏi :
– Lạc Hồn cốc ở đâu? Mình thật là hồ đồ không hỏi Cúc Cúc.
Quân Đạt thở dài, lắc đầu. Bây giờ chàng muốn quay lại hỏi Cúc Cúc thật là bất tiện. Trong lúc chàng đang đắn đo suy tưởng không biết phải đi về hướng nào thì thấy một người tiều phu gánh củi tiến về phía mình.
Quân Đạt mừng rỡ băng đến toan hỏi thăm. Khi Quân Đạt đối mặt với người tiều phu mới nhận ra đó là một lão tiền bối với đôi mắt sáng ngời. Mặc dù thân thể lão gầy nhom như người chưa từng có bữa cơm no nhưng lại gánh một gánh củi to mà một gã đại lực vũ sĩ chưa chắc có thể nhấc nổi.
Quân Đạt ôm quyền xá lão tiều phu :
– Vãn bối là Hàn Quân Đạt xin thỉnh giáo lão tiền bối.
Nghe chàng xưng danh tính, lão tiều phu nhìn sững chàng :
– Công tử có điều chi muốn thỉnh giáo lão phu?
– Lão tiền bối là người ở địa phương này ắt biết Lạc Hồn cốc tọa lạc ở đâu?
Đôi mày của lão tiều phu cau hẳn lại :
– Công tử muốn tìm đến Lạc Hồn cốc?
Quân Đạt gật đầu :
– Vâng, vãn bối đang muốn tìm đến Lạc Hồn cốc.
Lão ngắm Quân Đạt.
Quân Đạt bèn hỏi :
– Lão tiền bối chắc biết Lạc Hồn cốc tọa lạc nơi nào?
Lão tiều phu gật đầu :
– Rất rành nữa, lão phu không những biết Lạc Hồn cốc tọa lạc ở đâu mà còn biết cả chủ nhân của Lạc Hồn cốc.
– Nếu tiền bối biết xin chỉ đường cho Quân Đạt.
Lão tiều phu hạ gánh củi xuống đất, nhìn chàng hỏi :
– Công tử đến Lạc Hồn cốc để làm gì?
– Tại hạ không tiện nói, nhưng tại hạ đến đó để cứu người.
Lão tiều phu ngẩn mặt :
– Cứu người? Công tử cứu ai?
– Nói ra rất dài dòng, tại hạ xin lão tiền bối miễn thứ.
Lão tiều phu gật đầu :
– Công tử không nói cũng được. Lão phu chỉ ngạc nhiên mà thôi.
– Sao lão tiền bối ngạc nhiên?
– Không ngạc nhiên sao được, bởi chủ nhân Lạc Hồn cốc là Nhiếp Thần Quân.
Lão lắc đầu :
– Nhiếp Thần Quân đã bị Thiếu Lâm tự vây hãm và bắt nhốt trong thiên lao ở Long Thiền tự. Lão phu nghe đâu lão Nhiếp Thần Quân vừa được tiểu hòa thượng Lỗ Trình giải thoát khỏi thiên lao thì lại có chuyện xảy đến lão.
Lão tiều phu cười mỉm nhìn Quân Đạt :
– Công tử nói thật đi, công tử đến Lạc Hồn cốc để cứu người hay vì ngọn tiểu bạch kỳ của lão Nhiếp Thần Quân?
Nghe lão tiều phu hỏi, Quân Đạt không khỏi băn khoăn. Chàng nghĩ thầm :
– “Chẳng lẽ giết lão trượng ở trấn Hàm Đàm không phải gã quái nhân mà là Nhiếp Thần Quân?”.
Chàng nảy sinh ý niệm đó nên không khỏi thắc mắc :
– Lão tiền bối nói chủ nhân Lạc Hồn cốc là Nhiếp Thần Quân, chủ nhân ngọn tiểu bạch kỳ?
Lão tiều phu gật đầu :
– Lão phu chẳng hề nói dối công tử đâu. Mà nói dối thì được gì?
– Dù muốn hay không tại hạ cũng phải đến Lạc Hồn cốc.
– Nếu công tử nhất định phải đến thì lão sẽ chỉ đường cho công tử. Nhưng lão nói trước lão Nhiếp Thần Quân đó không phải để cho người ta coi thường đâu.
– Vãn bối ghi nhận lời của lão tiền bối.
Lão tiều phu nhìn thẳng vào mặt chàng :
– Nếu công tử đã quyết thì cứ theo con đường trước mặt mà đi độ ba dặm thì đến một cánh rừng, Lạc Hồn cốc tọa lạc trong cánh rừng đó.
Quân Đạt xá lão tiều phu :
– Đa tạ tiền bối!
Lão tiều phu gật đầu :
– Lão phu hy vọng công tử đến Lạc Hồn cốc không phải vì ngọn tiểu bạch kỳ của Nhiếp Thần Quân.
Quân Đạt lưỡng lự một lúc rồi mới trổ Thần Hành Quỷ Cước băng mình đi. Theo lời chỉ dẫn của lão tiều phu, Quân Đạt đến một cánh rừng thưa. Đứng ngoài bìa rừng, nhìn những tàng cây với những hình thù kỳ dị mà bất cứ ai cũng phải ngại ngùng khi thâm nhập vào.
Quân Đạt quan sát cánh rừng một cách cẩn trọng rồi mới trổ Thần Hành Quỷ Cước băng vào. Vào trong cánh rừng đó rồi chàng mới ngỡ mình vừa bước vào một mê trận với không gian khủng bố rờn rợn.
Quân Đạt âm thầm vận hóa nguyên ngươn đề phòng bất trắc. Đột nhiên chung quanh chàng những âm thanh như tiếng ma tru quỷ khóc cất lên. Âm thanh đó nghe mà ngỡ như tiếng nghiến răng kẽo kẹt, hòa nhập với tiếng hú rù rù như có đoàn quân oan hồn địa phủ sắp xuất hiện.
Quân Đạt cau mày.
Những âm thanh kia chợt im bặt. Sự im lặng đến tột cùng, thậm chí có thể nghe được cả tiếng chân của chàng đạp lên lá khô. Với một không gian như vậy thì quả là người yếu bóng vía hoặc không có đảm lượng thì đã bỏ chạy ra ngoài.
Quân Đạt đảo nhãn nhìn bao quát một vòng chung quanh mình. Chẳng có bóng người nào cả, thế thì những âm thanh kia từ đâu phát ra, chẳng lẽ những thân cây hình thù đặc dị này có sinh khí biết được kẻ lạ thâm nhập vào phạm vi của chúng nên truyền âm nói chuyện với nhau?
Quân Đạt lắc đầu :
– Chuyện hoang đường.
Chàng vừa buột miệng nói hết câu thì những âm thanh man rợ lại cất lên chẳng khác nào tiếng gầm gừ của đoàn quân ma đang hầm hè bởi sự xuất hiện của chàng.
Quân Đạt tự nhủ :
– Những tiếng gầm gừ này có thể cản chân Quân Đạt được sao?
Quân Đạt vừa nói vừa trổ thần hành quỷ cước tiến sâu vào trong cánh rừng hơn nữa. Chàng lướt qua một thân cây mang hình một quái nhân khổng lồ thì phát hiện ra từ một hốc cây trông như cái miệng đang há toang hoác phát ra những âm thanh rì rì.
Quân Đạt dừng bước nhìn hốc cây đó. Giờ thì chàng mới hiểu ra những âm thanh ma quái kia chẳng qua do những hốc cây hứng những ngọn gió thu hiu hiu tạo thành tiếng tru ma quỷ, còn tiếng nghiến răng kẽo kẹt là do những cành cây cọ xát vào nhau.
Quân Đạt bật cười :
– Mình quả là kém thông minh nên không nhận định ra điều đó ngay từ đầu.
Chàng rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực, bình thản tiến sâu vào trong cánh rừng đó. Càng đi sâu vào rừng, Quân Đạt càng cảm nhận sự hoang tàn xơ xác, cho đến khi bắt gặp một gian tiểu xá bằng cây cũ kỹ cỏ dại mọc quanh nhà như lâu ngày chẳng có người chăm sóc. Đến gần chàng mới nhận ra những lớp rêu phủ cả từ dưới chân vách lên đến nóc. Gian tiểu xá thật là thảm hại, ngỡ như nó sắp mục rữa mà đổ sụp xuống.
Nhìn gian tiểu xá đó, Quân Đạt không khỏi bồi hồi thương cảm cho chủ nhân của nó. Nhưng ý tưởng thương cảm đó chỉ thoáng qua thì cảnh tượng ở nhà lão trượng lại hiện lên trong trí não của chàng.
Chàng nhìn gian tiểu xá lạnh lùng nói với mình :
– Nếu gã Nhiếp Thần Quân chính là tên quái nhân giết người thì y cũng không nên sống trên đời này làm gì nữa.
Quân Đạt vừa nghĩ vừa bước lên bậc tam cấp. Ngay cả những bậc tam cấp cũng mục rã khi chàng bước lên, Quân Đạt đứng tần ngần ngay trước cánh cửa cây đóng rêu xanh loang lổ.
Quân Đạt toan đẩy cửa thì từ trong gian tiểu xá phát ra tiếng rên nghe đến não lòng.