Bạn đang đọc Thất Kỳ Đoạt Mạng: Chương 22: Mạc Sầu Ngọc Nữ
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn tiểu hòa thượng Lỗ Trình :
– Ngươi tính đội mãi lư hương này sao?
Lỗ Trình đáp lại lão Thần Thâu :
– Sư phục ép buộc Lỗ Trình rời khỏi Long Thiền tự, nhưng không giảm khinh hình phạt mà.
Lục Chỉ Thần Thâu thở dài một tiếng :
– Gần đủ bốn mươi chín ngày rồi.
– Phải đúng ngày Ngọ đêm nay Lỗ Trình mới có thể bỏ chiếc lư hương này xuống khỏi đỉnh đầu.
– Lão đệ đội lư hương này ra ngoài giang hồ bất tiện quá, hay còn một vài khắc, ngươi bỏ lư hương cho rồi. Du tăng đại sư không trách lão đệ đâu.
Lỗ Trình biết sư phụ không tách mình nhưng làm vậy hóa ra Lỗ Trình là kẻ bất nghĩa, không giữ tròn đạo nghĩa với tôn sư.
Lục Chỉ Thần Thâu gãi đầu :
– Chúng ta đến Thiên Vân trang của Tiểu Vĩ chứ? Tiểu Vĩ có lẽ đang chờ chúng ta đến sốt cả ruột.
Tiểu hòa thượng Lỗ Trình gật đầu. Hai người cùng rong ruổi hướng về Thiên Vân trang. Đi bên cạnh Lỗ Trình, thỉnh thoảng lão Thần Thâu lại nhìn Lỗ Trình mà chắc lưỡi :
– Muốn làm thiết đầu đà cũng không phải chút nào.
Lục Chỉ Thần Thâu thở dài rồi nói với Lỗ Trình :
– Phải chi tất cả những người trên giang hồ đều có tấm lòng như lỗ lão đệ thì hay biết chừng nào.
– Lão huynh tâng bốc đệ quá.
– Ta không tâng bốc ngươi đâu. Nhìn ngươi mà lão liên tưởng đến tên hòa thượng Tri Ngộ Năng. Lão e hắn chẳng để yên cho đại sư Du Tăng đâu.
Lỗ Trình cau mày :
– Do đâu mà lão huynh khẳng định Tri thúc thúc không để yên cho sư phụ? Sư phụ đã tha cho Tri thúc thúc rồi mà.
– Du tăng đại sư thì có tấm lòng quảng đại bao dung, nhưng những kẻ tiểu nhân như Tri Ngộ Năng thì đâu nhận ra lẽ đó. Với Tri hòa thượng, Du Tăng đại sư chẳng khác nào cái gai trong mắt gã, và chỉ muốn nhổ phứt đi mà thôi.
Lỗ Trình dừng bước nhìn Lục Chỉ Thần Thâu :
– Lão huynh, nếu thật sự Tri sư thúc hại sư phụ thì Lỗ Trình phải hành sử thế nào?
– Thế theo ngươi nên hành xử như thế nào?
Lỗ Trình nhăn mặt :
– Lão đệ sẽ không tha cho Tri thúc thúc đâu.
– Suy nghĩ của ta cũng như lão đệ.
Hai người đến Thiên Vân trang. Lão Thần Thâu và Lỗ Trình tiểu hòa thượng không khỏi sửng sốt bởi khung cảnh hoang tàn của tòa trang.
Lão Thần Thâu buột miệng nói :
– Sao lại như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với Vũ Văn Tiểu Vĩ?
Lão Thần Thâu vừa nói vừa trổ khinh công băng luôn vào Thiên Vân trang. Lỗ Trình cũng bám theo chân lão. Vừa chạy Lục Chỉ Thần Thâu vừa lớn tiếng gọi :
– Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…
Tiếng của lão vang lên lồng lộng, nhưng không có ai đáp lời lão.
Lục Chỉ Thần Thâu đảo mắt nhìn quanh :
– Lạ lùng thật, ta hẹn với Tiểu Vĩ ở đây mà.
Lỗ Trình bước đến bên lão Thần Thâu :
– Lỗ đệ cảm nhận sát khí quanh đây.
– Vậy là Tiểu Vĩ… không thể như vậy được…
Lục Chỉ Thần Thâu toan đẩy cửa gian chính sảnh thì bất chợt cánh cửa bật ra. Từ trong nhà chính sảnh một thiếu nữ vận võ phục màu đỏ bước ra nhìn Lục Chỉ Thần Thâu và Lỗ Trình.
Lục Chỉ Thần Thâu cau mày nhìn nàng, hỏi :
– Cô nương đây là gì của Tiểu Vĩ?
– Bổn cô nương đang đi tìm gã.
Đôi mày của Lục Chỉ Thần Thâu châu lại :
– Cô đang tìm Tiểu Vĩ?
Thiếu nữ gật đầu :
– Đúng, bổn cô nương đang tìm gã.
Nghe giọng nói của nàng không mấy thiện cảm. Lục Chỉ Thần Thâu sa sầm mặt tỏ vẻ bất bình. Lão hỏi :
– Chuyện của Vũ Văn Tiểu Vĩ cũng là chuyện của lão phu.
– Lão là gì của Tiểu Vĩ?
– Cần gì lão phải nói cho cô nương biết chứ, nhưng nếu như cô nương làm loạn ở Thiên Vân trang là đụng đến lão rồi.
– Nghe lão nói, bổn cô nương đoán lão là người thân của Vũ Văn Tiểu Vĩ.
– Không sai. Lão phu và Tiểu Vĩ như thủ túc đấy.
– Thế à. Vậy lão có thể chỉ cho ta biết Vũ Văn Tiểu Vĩ đang ở đâu.
Lục Chỉ Thần Thâu cau mày :
– Cô nương lịnh cho lão phu đó à?
– Đúng, bổn cô nương đang lịnh cho lão.
– Thế thì lão chẳng có hứng thú để chỉ cho cô nương chỗ ở của Tiểu Vĩ.
– Lão không chỉ cho ta à?
Lục Chỉ Thần Thâu lắc đầu :
– Lão không chỉ thì sao?
Lời còn động trên môi lão Thần Thâu thì thiếu nữ đảo bộ, thân pháp như ngọc nữ bắt bướm hái hoa nhưng nhanh không thể tưởng. Đôi mảnh lụa đỏ phóng thẳng vào tập kích Lục Chỉ Thần Thâu.
Đôi mảnh lụa đỏ còn cách lão Thần Thâu ba giang tay thì lão trổ luôn vô hình thủ thộp lấy đầu mảnh lụa. Thế thộp của Lục Chỉ Thần Thâu vô cùng huyền ảo, trông như lão đang thộp đầu hai con rắn.
Thiếu nữ chờ cho thủ pháp của lão Thần Thâu chạm vào đầu đôi mảnh lụa thì khẽ đảo cổ tay. Đôi mảnh lụa đỏ chợt như hóa thân thành đôi mãnh xà, uốn éo quấn chặt lấy hổ khẩu của Lục Chỉ Thần Thâu.
Lão Thần Thâu giật mình, rụt vội tay về nhưng chưa kịp thực hiện ý niệm đó thì đôi mảnh lụa đã quấn chặt song thủ của lão thâu nhi.
Thiếu nữ vận huyền y cười khẩy rồi nói :
– Bản lĩnh của lão tầm thường như vậy mà dám đối mặt với Mạc Sầu Ngọc Nữ à!
Nàng vừa nói vừa giật mạnh đôi mảnh lụa.
– Rét.
Lục Chỉ Thần Thâu bị đôi mảnh lụa nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Lão chới với, chưa kịp trổ khinh công thì lại bị giật một cái nữa.
Lỗ Trình không ngờ nội lực của Mạc Sầu Ngọc Nữ mạnh mẽ như vậy nên không khỏi sững sờ.
Mạc Sầu Ngọc Nữ đảo bộ, cùng lúc đôi mảnh lụa đỏ kết thành vòng tròn chụp xuống quấn quanh cổ Lục Chỉ Thần Thâu.
Lục Chỉ Thần Thâu trợn mắt.
Lỗ Trình thất kinh bởi nhận ra chỉ cần thiếu nữ kia giật mạnh thì lão Thần Thâu sẽ mất mạng ngay lập tức. Tiểu hòa thượng băng mình vào, vươn thủ pháp chụp lấy mảnh lụa đỏ, miệng thì hét :
– Dừng tay lại!
Lại thêm kỳ biến nữa mà Lỗ Trình không thề nào ngờ được, đôi mảnh lụa đỏ uốn éo hóa thành hai vòng tròn thít luôn lấy cổ Lỗ Trình.
Mạc Sầu Ngọc Nữ cười khẩy nói :
– Tiểu sãi muốn theo chung đường với lão già kia à?
Lỗ Trình lắc đầu :
– Tiểu sãi không muốn chết và càng không muốn để lão huynh tử mạng. Chúng ta không thù không oán, có chuyện gì thì dung lời lẽ nói với nhau, cô nương cần chi phải dung đến sát chiêu giết người.
– Ê… bổn cô nương đâu muốn mạnh tay với lão, tại lão muốn đấy chứ. Giờ thì chỉ cần bổn cô nương giật nhẹ đôi nhuyễn tiên thì mạng của hai ngươi sẽ về chầu diêm chúa thôi.
Lỗ Trình nghiêm mặt :
– Cô nương muốn gì thì cứ hành xử với tiểu sãi, còn lão huynh tuổi già sức yếu rồi, nếu cô nương có dùng quái chiêu kỳ thức giết được lão huynh cũng đâu có hay gì.
– Tiểu sãi chưa phục Mạc Sầu Ngọc Nữ này à?
– Tiểu sãi sẽ phục cô nương nếu như cô nương một lần nữa thít được nhuyễn tiên vào cổ của tiểu sãi.
Mạc Sầu Ngọc Nữ đảo cổ tay, đôi nhuyễn tiên liền thoát ra khỏi cỗ Lỗ Trình và Lục Chỉ Thần Thâu.
Lỗ Trình ôm quyền xá Mạc Sầu Ngọc Nữ :
– Đa tạ cô nương đã nương tay.
– Đừng tưởng lầm, bổn nương không nương tay với ngươi đâu.
Trong khi Mạc Sầu Ngọc Nữ đối đáp với tiểu họa thượng Lỗ Trình thì Lục Chỉ Thần Thâu đứng ho rũ rượi.
Lỗ Trình mỉm cười, nhìn Mạc Sầu Ngọc Nữ nói :
– Tiểu tăng sợ cô nương không có cơ hội thứ hai thít nhuyễn tiên vào cổ của bần tăng.
– Ta không tin.
Mạc Sầu Ngọc Nữ vừa nói vừa phát động quái chiêu công kích Lỗ Trình. Trong ý niệm của Mạc Sầu Ngọc Nữ thì đối phương của mình rất tầm thường chẳng có chút bản lĩnh gì cả, nhưng khi đôi nhuyễn tiên vừa kết thành vòng tròn chập chờn trên đầu tiểu hòa thượng thì nàng chỉ thấy đối phương lắc vài, thân ảnh như chiếc bóng thoát qua vòng tròn đó.
Mạc Sầu Ngọc Nữ buột miệng nói :
– Ý…
Tiếng kêu kinh ngạc còn đọng trên hai cánh môi của nàng thì tiểu hòa thượng đã đứng ngay trên đôi song thủ đang giữ nhuyễn tiên của nàng.
Mạc Sầu Ngọc Nữ thất kinh, trổ luôn khinh thuật Hoài Lân Quá Bộ lộn người ra sau, đồng thời nhuyễn tiên lia xéo ngang một đường.
– Rét.
Đôi nhuyễn tiên bằng vải lụa đỏ như gọng kéo khổng lồ hớt gọn lấy một mái vòm của tòa đại sảnh. Mặc cho hai mảnh lụa đỏ công phá mà Lỗ Trình vẫn chờn vờn trước mặt Mạc Sầu Ngọc Nữ như bóng với hình.
Mặc dù thi tố võ công với Mạc Sầu Ngọc Nữ nhưng Lỗ Trình vẫn giữ chiếc lư hương tỏa khói nghi ngút trên đầu mình.
Chỉ trong khoảnh khắc, Mạc Sầu Ngọc Nữ đã thi thố quá mười chiêu sát tử đối phương, nhưng lần này quả là đôi mảnh lụa đỏ không thể chạm vào được chéo tăng y của tiểu hòa thượng Lỗ Trình.
Mạc Sầu Ngọc Nữ ngạc nhiên vô cùng. Nàng nghĩ thầm :
– Không ngờ võ công của mình lại không làm gì được gã sãi nhỏ này, vậy võ công của gã ắt phải có liên quan đến bảy ngọn tiểu kỳ.
Nghĩ như vậy Mạc Sầu Ngọc Nữ đảo bộ lướt về sau bốn bộ, miệng thì nói :
– Đủ rồi!
Lỗ Trình dừng thi triển Di Hình cước pháp cũng vừa lúc lư trầm đã cháy hết.
Mạc Sầu Ngọc Nữ hỏi :
– Tiểu hòa thượng, vừa rồi ngươi vừa thi triển tuyệt thức trong Thất Kỳ Đoạt Mạng phải không?
– A di đà Phật, cô nương đoán rất đúng, vừa rồi tiểu sãi đã thi triển Di Hình cước pháp để tránh né những đôi nhuyễn tiên của cô nương.
– Hèn chi nhuyễn tiên thần kỳ của ta không làm gì được tiểu hòa thượng. Nếu tiểu hòa thượng có được tuyệt thức Di Hình cước pháp thì bổn cô nương không làm gì được ngươi rồi.
– Chẳng qua cô nương nhẹ tay cho kẻ tu hành.
Lục Chỉ Thần Thâu bước đến bên cạnh Lỗ Trình nói :
– Lão đệ thật là có căn cơ võ học, một đóa hoa kỳ tài của Phật môn.
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn lư trầm :
– Trầm trong lư hương đã cháy hết rồi.
– Nhờ có cô nương dung nội kình mới khiến trầm cháy nhanh quá hạn định.
– Thế thì lão đệ đã thụ xong hình phạt.
Mạc Sầu Ngọc Nữ nheo mày :
– Hai người nói chuyện gì mà ta không hiểu?
Lỗ Trình hướng mắt nhìn nàng :
– Bần tăng bị sư phụ phạt đội lư trầm cho đến khi trầm cháy hết.
– Không có bổn cô nương thì tiểu hòa thượng phải đội lư trầm đó đến lột da đầu. Giờ thì tiểu hòa thượng phải trả ơn cho ta.
Nghe Mạc Sầu Ngọc Nữ nói, Lục Chỉ Thần Thâu quay ngoắt nhìn nàng, hừ nhạt :
– Không có cô nương thì trầm cũng cháy hết mà thôi, làm gì Lỗ lão đệ của lão phải trả ơn cho cô nương chứ.
Mạc Sầu Ngọc Nữ cau mày :
– Lão giữ mồm giữ miệng đó.
Lỗ Trình lên tiếng :
– Cô nương có điều chi muốn hỏi tiểu bần tăng.
Mạc Sầu Ngọc Nữ dấn đến hai bộ. Hành động của nàng khiến lão Thần Thâu khẩn trương hẳn lên.
– Lão đệ cẩn trọng.
Mạc Sầu Ngọc Nữ nheo mày nhìn Lục Chỉ Thần Thâu :
– Lão cận trọng thì đúng hơn đó.
Mạc Sầu Ngọc Nữ quay lại Lỗ Trình :
– Ta muốn hỏi vũ vân Tiểu Vĩ hiện đang ở đâu.
– Tiểu tăng và lão huynh Thần Thâu cũng đang tìm Vũ Văn Tiểu Vĩ.
Long Thiền tự xen vào :
– Thế cô nương tìm y để làm gì?
– Chuyện của bổn cô nương, không thể nói với người được.
Lục Chỉ Thần Thâu quay lại Lỗ Trình :
– Nghe vị cô nương này nói, chắc Tiểu Vĩ không có ở đây rồi, chúng ta đi thôi.
Mạc Sầu Ngọc Nữ nghe Lục Chỉ Thần Thâu nói liền trổ khinh công băng qua đầu hai người, đứng chắn lối ra :
– Lão chưa trả lời bổn cô nương thì sao bỏ đi được.
Lỗ Trình nhận ra vẻ bất bình trên mặt Mạc Sầu Ngọc Nữ liền lên tiếng :
– Mạc Sầu cô nương, quả thật lão huynh và tiểu tăng đang đi tìm Tiểu Vĩ, giờ cũng không biết y đang ở đâu, đã gặp đại họa gì nữa.
– Hai người đi đâu ta theo đó.
Lục Chỉ Thần Thâu lắc đầu :
– … (Thiếu một đoạn)
Lỗ Trình thở ra nhìn Mạc Sầu Ngọc Nữ :
– Thật ra Tiểu Vĩ đã có chuyện gì với cô nương. Cô nương có thể cho tiểu tăng biết được không?
Mạc Sầu thần nữ im lặng.
Lục Chỉ Thần Thâu gật đầu quay sang Lỗ Trình :
– Lỗ lão đệ, lão huynh xem chừng vị cô nương này không có ý tốt với Tiểu Vĩ đâu.
Mạc Sầu Ngọc Nữ quắc mắt nạt lão Thần Thâu :
– Lão đừng nói càn.
– Vậy cô nương khăng khăng tìm Tiểu Vĩ để làm gì? Nhìn vào mặt cô nương, lão phu thấy sát khí đọng trong đó.
Mạc Sầu Ngọc Nữ nghiêm mặt :
– Bổn cô nương không phải đi tìm Vũ Văn Tiểu Vĩ để gây thù chuốc oán đâu. Ta tìm y để thỉnh giáo một chuyện hệ trọng.
Lỗ Trình hỏi Mạc Sầu Ngọc Nữ :
– Cô nương muốn thỉnh giáo Tiểu Vĩ về binh khí phổ?
Mạc Sầu Ngọc Nữ gật đầu :
– Đúng như vậy!
Nàng vừa nói vừa mở túi gấm đeo bên hông lấy ra ngọn chủy thủ sang ngời :
– Ta muốn hỏi Tiểu Vĩ về chủ nhân ngọn trủy thủ này.
Lục Chỉ Thần Thâu chen vào :
– Lão phu e Vũ Văn Tiểu Vĩ có gặp cô nương cũng không chịu nói đâu.
– Gã không nói không được.
Lỗ Trình quay sang Lục Chỉ Thần Thâu :
– Lão huynh đệ đoán xem, nếu Tiểu Vĩ không ở Thiên Vân trang thì đang ở đâu?
– Lão đệ muốn dẫn người ta đến gặp Vũ Văn Tiểu Vĩ à?
– Đệ tin không có chuyện gì xảy ra đâu.
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn lại Mạc Sầu Ngọc Nữ :
– Lão đệ của ta muốn đưa ngươi đi tìm Vũ Văn Tiểu Vĩ nên ta mới chìu ngươi đó.
Lục Chỉ Thần Thâu quay lại Lỗ Trình :
– Nếu lão huynh đoán không sai thì hôm nay Tiểu Vĩ đang ở tại Túy Vân lâu.
Mạc Sầu Ngọc Nữ lên tiếng :
– Chúng ta sẽ đến Túy Vân lâu.
Nàng vừa nói, vừa bước nhanh ra cửa Thiên Vân trang.
Lục Chỉ Thần Thâu nói với Lỗ Trình :
– Lão đệ nghĩ sao chứ lão huynh thấy ả ma nữ này không có thiện cảm chút nào.
Lục Chỉ Thần Thâu đỡ lấy lư hương trầm trên đầu Lỗ Trình :
– Trầm đã cháy hết rồi, ngươi còn đội chiếc lư này làm gì nữa?
Lục Chỉ Thần Thâu đặt chiếc lư trầm xuống trước cửa gian đại sảnh rồi quay lại nói với tiểu hòa thượng :
– Nếu như đến Túy Vân lâu không gặp Tiểu Vĩ, thì y quay về Thiên Vân trang nhìn chiếc lư này ít ra biết ta và lão đệ có đến tìm gã.