Bạn đang đọc Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn: Chương 15: Hiệp cốt kết đồng tâm trăm thước lần cao tung kiếm ảnh – U lan gởi tri kỷ hận sự một đời nói cùng ai
Lúc này trời đã về chiều, vầng trăng đã nhú, trong vườn cảnh sắc vẫn u nhã nhưng Mạo Hoàn Liên còn lòng dạ nào nữa mà ngắm nhìn, nàng khẽ nói với Quế Trọng Minh: “Chúng ta quay về dưỡng thần, đợi đến canh ba đến Thiên Phụng lâu gọi Trương công tử”.
Nào ngờ đến canh ba thì đã có biến. Hai người Quế, Mạo vừa mới thu xếp hành trang, đang thì thầm to nhỏ bàn cách nào tiếp ứng Trương Hoa Chiêu, chợt nghe bên ngoài nghe tiếng bình bình, nhìn ra khe cửa thì thấy có người đang phóng pháo hoa lưu tinh. Mạo Hoàn Liên nghĩ thầm: “Hôm nay chẳng phải Nguyên Tiêu, lại chẳng có việc gì mừng, bắn pháo hoa làm gì”, nàng nghĩ thì thấy trong khắp vườn thấp thoáng bóng người, có Cấm vệ quân lẩn vệ sĩ trong tướng phủ, Mạo Hoàn Liên cả kinh, vội kéo tay Quế Trọng Minh: “Chúng ta đã bị bao vây, mau xông ra!” Quế Trọng Minh gầm lớn một tiếng, cây Đằng Giao kiếm vung thành một vòng ngân hồng rồi đấm bình một cú vỡ cánh cửa sổ, cùng Mạo Hoàn Liên xông ra ngoài.
Té ra đêm qua sau khi Sở Chiêu Nam bị Nạp Lan Dung Nhược đuổi về, chẳng làm được trò trống gì thì giận lắm. Y đã từng gặp Dịch Lan Châu khi nàng hành thích Đa Thích ở núi Ngũ Đài, hôm nay chạm mặt lại y đã nhận ra nàng. Sau đó giao thủ với nhau thấy thanh kiếm của nàng chính là di vật của sư huynh Dương Vân Thông, mà nàng lại sử dụng Thiên Sơn kiếm pháp thì càng kinh hãi hơn. “Nữ tặc” này ba lần bốn lượt hành thích Ngạc thân vương Đa Thích, Ngạc thân vương ra lệnh cho Sở Chiêu Nam phụ trách bắt nàng. Sở Chiêu Nam là phản đồ của Hối Minh thiền sư, rất sợ những người đồng môn đối địch với mình, y gặp Dịch Lan Châu, dù không có lệnh Đa Thích cũng chẳng bỏ qua cho nàng.
Đêm ấy y trở về hoàng cung, xin gặp Khang Hy, tố cáo việc Nạp Lan Dung Nhược bao che cho “nữ tặc”. Khang Hy cười nói: “Dung Nhược tính trẻ con, rất ngang ngạnh, nhưng cũng không đến nỗi gọi là bao che. Ta nghĩ y không biết có phản đồ ẩn nấp trong phủ của mình, bởi vậy y không vui khi ngươi đến gây sự. Thế này nhé, ngày mai ta sẽ gọi y vào hầu đọc sách, lại cho triệu Công chúa về cung. Tối mai ngươi cứ dắt theo Cấm vệ quân thông báo với Nạp Lan tướng gia cùng vây bắt”. Sở Chiêu Nam cả mừng, lập tức lui xuống sắp xếp. Đêm ấy y dẫn ba trăm Cấm vệ quân, trong đó có vài thống lĩnh đều là cao thủ.
Lại nói Quế Trọng Minh xông ra cửa, vung lên một đường kiếm, chặt đứt những binh khí đấm tới mình, Mạo Hoàn Liên xông lên, khẽ nói: “Theo muội”. Nàng vãi thần sa mở đường, vừa đánh vừa đi, Quế Trọng Minh giơ ngang kiếm chặn hậu, gạt đỡ binh khí đánh tới từ hai bên.
Vườn hoa trong tướng phủ rất rộng rãi, nào là đình đài lầu các, non bộ cây cỏ, lại vừa có hồ sen dòng nước, cầu dài chín khúc… Bởi vậy cả vườn hoa cứ như một mê cung. Những lối nhỏ ấy cứ rẽ trái quẹo phải, dù người sống lâu ở đây có lúc cũng lạc đường. Mạo Hoàn Liên tính toán xa xôi, nàng vừa vào vườn hoa thì đã nhớ kỹ đường lối, ở những nơi có nhiều ngõ rẽ nàng đã vẽ lại để xem cho nhớ. Nàng vào đây được ba bốn tháng, đã nhớ rõ địa hình trong vườn hoa. Lúc này trong vườn đầy rẫy Cấm vệ quân và võ sĩ trong phủ nhưng nàng đều né tránh, tuy vậy cũng có vài lúc đến những nơi có võ sĩ canh gác. Những kẻ này không bị thần sa đả thương thì bị Quế Trọng Minh vung kiếm đánh lui. Mỗi lần đánh lui kẻ địch thì họ lại chọn con đường khác mà đi.
Mạo Hoàn Liên nhờ thông thuộc địa hình cho nên vừa đánh vừa đi, không quá nửa canh giờ thì đã cùng Quế Trọng Minh đi đến gần Thiên Phụng lâu. Bọn họ nấp ở trong góc tối, ngẩng đầu lên nhìn thì lại thất kinh!
Tòa Thiên Phụng lâu cao bảy tầng, Mạo Hoàn Liên thấy trên tầng thứ ba có hai người đang đấu kiếm rất hăng, một người là Sở Chiêu Nam, người kia là Trương Hoa Chiêu. Phía dưới Thiên Phụng lâu có hơn một trăm Cấm vệ quân đã lắp tên vào cung chuẩn bị bắn ra. Kiếm chiêu của Sở Chiêu Nam hiểm hóc lạ thường, Trương Hoa Chiêu phải né tránh liên tục, nhiều lần gặp nguy, có điều chàng ta cũng phá được vài chiêu. Sở Chiêu Nam chân bước vào trung cung, đâm tới một kiếm, Trương Hoa Chiêu đột nhiên rùng người, phóng vọt lên tầng thứ tư. Sở Chiêu Nam thuận tay lia kiếm ra nhanh như điện chớp, toan chém đứt đôi chân của Trương Hoa Chiêu, không biết thế nào mà y điểm xéo thanh kiếm, người bắn vọt lên, hầu như hạ xuống tầng thứ tư trong cùng một lúc với Trương Hoa Chiêu rồi y lại múa kiếm nhanh như gió chặn chàng lại.
Tại sao Sở Chiêu Nam không chịu ra đòn sát thủ? Té ra khi y dắt bọn Cấm vệ quân đến lục soát Thiên Phụng lâu, đã nhờ Lục Minh chỉ điểm, bởi vậy mới tìm ra được căn phòng bí mật, phát hiện ra Trương Hoa Chiêu, thấy chàng là một trong những hung thủ hành thích Đa Thích ở Ngũ Đài sơn, cũng là người đi cùng với Dịch Lan Châu ở chùa Thanh Lương. Y cả mừng thầm nhủ: “Dù không bắt được nữ tặc nhưng bắt được kẻ này cũng là một công lớn”. Vì thế chỉ muốn bắt sống chứ không muốn giết người.
Trương Hoa Chiêu võ công chẳng kém, đã học được tinh túy của Thái Cực kiếm, tuy không phải là đối thủ của Sở Chiêu Nam nhưng Sở Chiêu Nam muốn bắt sống chàng cũng chẳng dễ. Sở Chiêu Nam liên tục dùng các thủ pháp niêm, giảo để khắc chế, định đánh rơi kiếm của Trương Hoa Chiêu, Trương Hoa Chiêu phòng thủ kín kẽ, lại phá được vài ba mươi chiêu nữa. Sở Chiêu Nam cả giận, kiếm pháp đột nhiên thay đổi đánh tới như giông bão, kiếm quang phiêu hốt, trong lúc kịch chiến thanh kiếm của y tựa như biến thành mấy mươi thanh kiếm, Trương Hoa Chiêu chỉ thấy kiếm hoa tuôn tới ào ạt, chàng lúng túng không thể chống đỡ nổi bởi vậy tay trái đã trúng một kiếm, Trương Hoa Chiêu quát lớn lộn người lên tầng thứ năm.
Sở Chiêu Nam thấy bắt sống không dễ, ác niệm nảy sinh, y muốn trước tiên đâm bị thương Trương Hoa Chiêu sau đó bắt sống chàng. Nào ngờ Trương Hoa Chiêu kiêu dũng lạ thường, chàng đã trúng một kiếm mà vẫn có thể lộn người lên tầng thứ năm. Sở Chiêu Nam nào để cho chàng chạy thoát, y chỉ nhẹ nhàng tung mình lên, chặn đường rút lui của chàng, muốn dồn chàng ra phía sau để chàng khó phòng thủ hơn.
Hai người Quế, Mạo đều kinh tâm động phách, đang định ra tay thì lại thấy ở tầng thứ sáu đột nhiên có một thiếu nữ xông ra, hai chân nàng điểm lên lan can, lướt xuống như chim én, thanh đoản kiếm chém keng vào thanh kiếm của Sở Chiêu Nam, chỉ thấy ánh lửa tung tóe, kiếm của Sở Chiêu Nam đã bị mẻ một miếng, thiếu nữ này chính là Dịch Lan Châu. Dịch Lan Châu vào bên trong tìm Trương Hoa Chiêu ở từng tầng, khi đến tầng thứ sáu thì Sở Chiêu Nam cùng bọn tay chân đã kéo tới. Dịch Lan Châu nấp ở tầng thứ sáu nhìn xuống, thấy Trương Hoa Chiêu bị Sở Chiêu Nam truy đuổi từng tầng, tình thế rất nguy cấp, nàng chỉ đành mạo hiểm tấn công.
Sở Chiêu Nam vừa thấy Dịch Lan Châu xuất hiện thì đột nhiên thay đổi mục tiêu, cây trường kiếm liên tiếp đâm tới mấy nhát, chĩa vào những chỗ yếu hại của Dịch Lan Châu. Lúc này Trương Hoa Chiêu đã lộn người lên tầng thứ sáu.
Võ công của Dịch Lan Châu kém Trương Hoa Chiêu một chút, nhưng Sở Chiêu Nam muốn lập tức bắt nàng cho nên chiêu nào cũng hung hiểm, sau mười mấy chiêu thì Dịch Lan Châu không chống đỡ nổi, lúc này Trương Hoa Chiêu đang băng bó vết thương.
Dịch Lan Châu vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?” Trương Hoa Chiêu thấy nàng lo lắng, trong lòng cảm động lắm, cơn đau tan biến, chàng lia cây trường kiếm nói: “Không sao!” hai người nói chưa được hai câu thì Sở Chiêu Nam đã xông tới, kiếm thế triển khai như nước triều dâng, Dịch Lan Châu chém cây đoản kiếm tới, Trương Hoa Chiêu đột nhiên hạ thấp người, đánh một chiêu Phốc Địa Cẩm, chặt vào hai chân của Sở Chiêu Nam. Sở Chiêu Nam cũng thật ghê gớm, y đánh xéo vào một kiếm, nhẹ nhàng điểm vào mạch môn của Dịch Lan Châu, buộc Dịch Lan Châu phải xoay người né tránh, y lập tức ngừng bước, kiếm chiêu thay đổi, đánh một chiêu Đảo Chi Thùy Liễu quét xuống bên dưới, cây kiếm của Trương Hoa Chiêu bị hất lên đỉnh Thiên Phụng lâu. Dịch Lan Châu rút kiếm về liều mạng ngăn chặn, Trương Hoa Chiêu phóng người lên đỉnh lầu, Dịch Lan Châu và Sở Chiêu Nam cũng theo sát.
Trương Hoa Chiêu lần này không dám mạo hiểm xuất chiêu, chàng nhờ thanh bảo kiếm của Dịch Lan Châu chặn ở trước mặt, triển khai những chiêu số tinh diệu nhất của Vô Cực kiếm để phối hợp. Sở Chiêu Nam một mình đánh hai người mà công vẫn nhiều hơn thủ.
Hai người quần thảo nhau như đèn cù trên mái Thiên Phụng lâu, Sở Chiêu Nam tuy chiếm được thượng phong nhưng trong nhất thời cũng chẳng hạ được họ! Lúc này ở tầng lầu thứ ba chợt lướt ra bốn bóng người, hai người là Lục Minh, Lục Lượng, hai người kia là cao thủ của Cấm vệ quân. Lúc nãy bọn chúng vừa mới chạy vào bên trong để lục soát dư đảng của Trương Hoa Chiêu nhưng chẳng thấy một bóng người cho nên chạy ra.
Hai người Quế, Mạo nấp ở trong bóng tối, thấy Sở Chiêu Nam càng đánh càng dữ, Mạo Hoàn Liên khẽ đẩy Quế Trọng Minh nói: “Huynh ra mau, nếu cứu được họ xuống thì mau chạy trở về theo muội xông ra khỏi vườn”.
Bọn Cấm vệ quân bên dưới ngửa cổ nhìn lên, ai nấy đều trợn mắt há mồm, nín thở chờ đợi, chẳng hề để ý đến hòn non bộ gần đó còn có hai “kẻ địch” nữa, Quế Trọng Minh chợt phóng ra, lướt lên đầu bọn Cấm vệ quân. Thân pháp của chàng nhanh nhẹn cực điểm, vài tên Cấm vệ quân chỉ cảm thấy đầu đau nhói. Khi ngẩng đầu lên thì Quế Trọng Minh đã đạp lên đầu bọn chúng phóng lên Thiên Phụng lâu.
Bọn Cấm vệ quân kêu hoảng, phóng tên ra như mưa, Quế Trọng Minh tay phải múa cây Đằng Giao kiếm thành một đường ngân hồng hộ ở trước thân, hễ tên chạm vào kiếm thì đều đứt đôi gãy xuống, tay trái nắm ba vòng kim hoàn, chân không ngừng bước vẫn nhảy lên từng tầng, trong chốc lát đã lướt lên đến mái tầng thứ tư, đã vượt khỏi tầm tên bay. Quế Trọng Minh ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một tên thống lĩnh Cấm vệ quân vừa lướt lên tầng đỉnh. Quế Trọng Minh vung tay trái, viên thống lĩnh ấy định vung kiếm nhảy bổ tới, chợt thấy ở sau lưng đau nhói, ngã cắm đầu xuống Thiên Phụng lâu. Bọn Cấm vệ quân kêu ầm lên, khi chạy đến nơi thì y đã tắt thở.
Lục Minh và Lục Lượng vừa chạy lên tầng thứ năm, chợt thấy Quế Trọng Minh phi thân lên thì cả kinh, thế là thu người nấp vào bên trong, Quế Trọng Minh lộn người lên tầng thứ năm, chẳng thèm để ý đến bọn chúng, tay trái vung ra một mảnh kim hoàn, đánh về phía một tên thống lĩnh Cấm vệ quân ở trên mái, không ngờ người này cũng là một cao thủ nhất lưu, y tên gọi Hồ Thiên Trụ, trong Cấm vệ quân ngoại trừ Sở Chiêu Nam và Trương Thừa Bân thì đến lượt y. Y sử dụng một cây nhuyễn tiên, cây nhuyễn tiên phất ra cuộn kim hoàn đi, Quế Trọng Minh gầm lớn một tiếng, nhảy bổ lên như tên bắn, Hồ Thiên Trụ không biết chàng sử dụng một cây bảo kiếm, cho nên quét soạt tới một roi, trong ánh kiếm bóng roi Hồ Thiên Trụ kêu hoảng một tiếng, thối lui ba bước, ngọn roi đã bị chặt mất một đoạn. Quế Trọng Minh tiến bước tới, vung mảnh kim hoàn thứ ba bắn vào huyệt đạo ở sau lưng Sở Chiêu Nam.
Sở Chiêu Nam đang đánh nhau rất hăng với Trương Hoa Chiêu và Dịch Lan Châu, kiếm quang nở rộ, thế công dồn dập chợt nghe phía sau nổi gió, y trở tay lại hớt một cái, chụp được mảnh kim hoàn, thế là kiếm thế chậm lại, Dịch Lan Châu đã nhảy ra khỏi vòng, tránh được thế công của Sở Chiêu Nam.
Quế Trọng Minh đánh ra một vòng kim hoàn rồi nhảy bổ lên, chợt thấy Sở Chiêu Nam trở tay lại vung một cái, một mảnh kim hoàn xé gió bay tới, kình đạo rất lớn. Quế Trọng Minh biết y đã chụp được kim hoàn của mình rồi đánh lại mình, chàng có thể nghe được công lực ám khí của Sở Chiêu Nam hơn mình rất nhiều, thế là không dám tiếp, chỉ múa trường kiếm lên chém mảnh kim hoàn đứt làm hai.
Dịch Lan Châu đánh một chiêu Lý Quản Xạ Thạch, Sở Chiêu Nam trở kiếm về gạt ngang, Dịch Lan Châu thừa thế đâm sang bên trái, chiếm được địa vị có lợi, kêu lớn: “Trọng Minh, trái phải đánh vào, mau!” Quế Trọng Minh điểm hai chân phóng lướt qua cây roi, người đang ở trên không thì cây trường kiếm đâm bổ xuống, kiếm này gọi là vây Ngụy cứu Triệu, giải khó khăn cho Trương Hoa Chiêu. Sở Chiêu Nam xoay người sang hai bên trái phải, mỗi bên đâm hai kiếm nhanh như điện xẹt, chặn được đòn tấn công từ hai bên cánh. Lúc này Quế Trọng Minh đã bù vào chỗ trống của Trương Hoa Chiêu, Trương Hoa Chiêu lách ra chặn đòn tấn công của Hồ Thiên Trụ.
Lúc này Sở Chiêu Nam chiếm được thượng phong nhưng lại cảm thấy ứng phó đã khó khăn. Hai người Quế Trọng Minh và Dịch Lan Châu kiếm pháp đều có thành tựu, không kém Sở Chiêu Nam bao nhiêu, hơn nữa cả hai đều sử dụng bảo kiếm, bởi vậy thế công lợi hại lạ thường. Sở Chiêu Nam dốc hết toàn lực, nhiều lần gặp nguy hiểm, may mà công lực của y cao cường, hỏa hầu đã đến mức già dặn, vả lại sử dụng toàn những chiêu số hiểm hóc độc địa bởi vậy lấy một địch hai vẫn có thể chống chọi nổi.
Trương Hoa Chiêu một mình đánh nhau với Hồ Thiên Trụ, nhưng lại lọt xuống thế hạ phong. Ngọn roi mềm của Hồ Thiên Trụ kêu lên vù vù, bóng roi tung bay, cực kỳ hung hiểm. Kiếm pháp nội gia của Trương Hoa Chiêu tuy đã có hỏa hầu tương đối, nhưng sau một hồi ác chiến, lại thêm cánh tay trái bị thương cho nên chống cự không nổi, bị y ép lui từng bước ra ngoài, nếu thêm mấy bước nữa thì sẽ rơi xuống lầu.
Dịch Lan Châu thấy thế cả kinh, lúc này phía dưới lầu lại có thêm vài cao thủ lần lượt tung người lên, Quế Trọng Minh quát lớn một tiếng “đi” rồi cây Đằng Giao kiếm chợt triển khai, đánh lùi Sở Chiêu Nam một bước, chàng bốc người lên như một con chim đại bàng nhảy bổ ra bên phải, tay phải vung kiếm đâm vào huyệt Phong Phủ ở sau lưng Hồ Thiên Trụ. Hồ Thiên Trụ vặn eo xoay người, tránh được kiếm ấy, Quế Trọng Minh đã kéo Trương Hoa Chiêu nhảy xuống, cây trường kiếm điểm xuống tầng thứ sáu rồi lộn xuống tầng thứ năm. Hai tên thống lĩnh Cấm vệ quân vừa tầng thứ tư nhảy lên, Quế Trọng Minh đã buông tay trái ra, nói: “Huynh tự nhảy xuống!” rồi chàng trút đầu lao bổ xuống từ tầng năm, nửa chừng thì gặp hai người đang phóng lên, tay phải cầm kiếm đâm, tay trái vỗ chưởng ra, hai tên thống lĩnh ấy làm sao chống cự nổi! Thế là một tên bị kiếm đâm xuyên ngực, một tên bị chụp trúng thiên linh cái, hai cái xác đổ sầm xuống bên dưới!
Quế Trọng Minh vừa nhảy xuống thì bảo kiếm vung lên mở ra một đường máu, Trương Hoa Chiêu đi theo sau, chợt nghe Dịch Lan Châu kêu thét lên, nàng vừa nhảy xuống đất thì đã bị Sở Chiêu Nam đuổi kịp.
Dịch Lan Châu vung cây đoản kiếm đánh ra một chiêu Nghênh Phong Tảo Trần, chỉ nghe mấy tiếng leng keng kêu lên, những món binh khí đánh tới đều bị gãy hoặc gạt ra. Cây đoản kiếm xoay một vòng, nàng chợt cảm thấy gió lướt tới, cây trường kiếm của Sở Chiêu Nam đã đâm tới nơi!
Dịch Lan Châu kêu thét lên, Quế Trọng Minh liều mạng xông tới. Đột nhiên ở hòn giả sơn một bóng người phóng gấp ra, hai tay vung lên, bọn Cấm vệ quân kêu ối chao bỏ chạy tứ tán, kẻ ấy chính là Mạo Hoàn Liên. Nàng dùng Đoạt Mệnh thần sa ném vào mặt của bọn Cấm vệ quân!
Sở Chiêu Nam đẩy Dịch Lan Châu ra, tay trái chụp vào bảo kiếm của nàng. Mạo Hoàn Liên vung một nắm thần sa vào mặt của y, Sở Chiêu Nam nhẹ nhàng lách qua, vung chưởng đánh rơi thần sa xuống đất. Lúc này chỉ nghe ở sau lưng có một tiếng gầm lớn, cây Đằng Giao kiếm của Quế Trọng Minh đã như con kim xà đâm xéo tới, Sở Chiêu Nam trở ngược mũi kiếm, chặn thế công của Quế Trọng Minh, Dịch Lan Châu từ phía trước đâm soạt tới, Sở Chiêu Nam điểm hai chân xuống đất lướt ra ba trượng. Ba người Dịch Lan Châu, Quế Trọng Minh, Trương Hoa Chiêu cũng theo Mạo Hoàn Liên phóng ra!
Sở Chiêu Nam cả giận, vội vàng quát Lục Minh và Lục Lượng đuổi theo, vài cao thủ trong Cấm vệ quân cũng rút binh khí chạy theo. Mạo Hoàn Liên rất rành rẽ đường lối trong vườn, chỉ thấy nàng lướt đi như bươm bướm xuyên hoa, lúc tung cao, lúc hạ thấp, dắt mọi người chạy ra ngoài vườn. Bọn Cấm vệ quân đã bị nàng bỏ phía sau, chỉ có Sở Chiêu Nam cùng các cao thủ vẫn đuổi theo sát. Mạo Hoàn Liên vừa thấy Sở Chiêu Nam đến gần thì vung một nắm thần sa, tuy không trúng y nhưng có thể làm y chậm bước.
Kẻ chạy người đuổi trong chốc lát đã ra đến cửa Tây của vườn hoa, bọn võ sĩ canh cửa thấy họ chạy điên cuồng thì nào dám ngăn cản. Quế Trọng Minh vung một chưởng vào cánh cửa, cánh cửa vườn bật ra, chàng cũng xông ra ngoài.
Sở Chiêu Nam đuổi sát theo không rời, lúc này đã gần đến canh năm, đường phố phẳng lặng, mọi vật im lìm, đôi bên kẻ chạy người đuổi đến một con hẻm cụt, một bên kia là rãnh nước, Sở Chiêu Nam chợt quát một tiếng phóng vọt lên mái nhà, triển khai khinh công tuyệt đỉnh chạy chặn trước mặt Mạo Hoàn Liên, y giơ ngang kiếm đứng chặn bọn họ. Bảy tám cao thủ cũng chặn một đầu phía bên kia. Mạo Hoàn Liên đã ném hết thần sa, nàng nháy mắt với Quế Trọng Minh, cả hai vung kiếm tử chiến với Sở Chiêu Nam. Hồ Thiên Trụ, Lục Minh và Lục Lượng cũng nhảy bổ lên, xem ra một trận hỗn chiến sắp nổ ra. Ngay lúc này đột nhiên có một nhà dân gần đó mở rộng cửa lớn.
Trong nhà một già một trẻ bước ra, ông già râu dài phơ phất trong gió, trong tay cầm một cái tẩu thuốc, ông ta hút vài hơi thì thổi phì ra, tàn lửa trong tẩu thuốc bắn ra lốm đốm, ông ta chặn ở giữa Sở Chiêu Nam và Quế Trọng Minh. Người kia là một hán tử trung niên tuổi trạc tứ tuần, cũng cầm một tẩu thuốc, có điều tẩu thuốc của y thì nhỏ hơn của ông già rất nhiều. Y vừa bước ra thì chỉ Lục Minh và Lục Lượng nói: “Cha, kẻ hãm hại chúng ta là hai người này”. Sở Chiêu Nam thấy thế thì quát: “Kẻ nào dám đến quấy rối?” rồi y lắc mình lướt qua ông già, đâm về phía Quế Trọng Minh. Sở Chiêu Nam kiêu ngạo, tự xưng là anh hùng, thấy hai người này trông quái dị, vẫn chưa biết lai lịch của họ, bởi vậy chẳng thèm tấn công họ. Quế Trọng Minh giở cây Đằng Giao kiếm lên gạt, quát rằng: “Tiểu gia sợ ngươi đấy hử!” Sở Chiêu Nam rút cây đao, tránh cây bảo kiếm, trong chớp mắt đã đánh liền ra ba chiêu, Quế Trọng Minh thối lui hai bước, Dịch Lan Châu cùng Mạo Hoàn Liên từ hai bên nhảy bổ tới, bọn cao thủ Cấm vệ quân cũng từ đầu ngõ bên kia dồn lên.
Hán tử trung niên chỉ Quế Trọng Minh nói: “Cha, y là ân nhân của chúng ta”. Ông già vung cái tẩu thuốc, quát: “Chúng ta ân oán phân minh, trước tiên báo ân sau báo oán”. Rồi ông ta lướt người tới, cái tẩu thuốc bằng sắt điểm vào huyệt Hồn Đài của Sở Chiêu Nam, Sở Chiêu Nam cả giận, vung ngang kiếm chặn lại, chỉ cảm thấy lực tay của người này rắn chắc, cây kiếm bị đánh bạt ra, hổ khẩu chợt nóng ran.
Ông già này chính là Mạnh Võ Uy, còn hán tử kia là Mạnh Kiên. Mạnh Võ Uy và Thạch Chấn Phi được người ta gọi là Nam Bắc nhị tiêu, chưa bao giờ thất thủ trong việc bảo tiêu. Lần này Mạnh Kiên bị Lục Minh, Lục Lượng dụ đưa ba mươi sáu thiếu nữ xinh đẹp đến phủ Nạp Lan, suýt nữa đã bại trong tay Giang Nam Bắc tam ma.
Mạnh Võ Uy tuy tuổi đã lớn, nhưng rất nóng nảy, tuy không dám động đến tướng phủ nhưng lại căm tức bọn Lục Minh, Lục Lượng. Ông ta bảo dù anh em họ Lục làm việc cho ai, bọn chúng dẫu sao cũng là nhân vật giang hồ, lần này đã khiến Võ Uy tiêu cục mất mặt, bởi vậy phải tìm bọn họ tính sổ. Thế là ông ta đóng cửa tiêu cục, dắt con lên kinh, dọc đường không tìm được Nhân Yêu Hách Phi Phụng bởi vậy trong bụng đang rất tức. Vừa đến kinh sư thì muốn tìm ngay hai người Lục Minh Lục Lượng. Thế nhưng Mạnh Kiên thì suy tính rất kỹ càng, khuyên rằng: “Tướng phủ là nơi khó vào, cha tìm bọn chúng, bọn chúng không gặp cha cũng đành chịu. Huống chi bọn chúng chỉ là hạng tiểu bối trong võ lâm, cha tìm bọn chúng thì đã mất thân phận trước”. Mạnh Võ Uy nghĩ thế cũng có lý. Thế rồi hai cha con bàn bạc với nhau, quyết định bước đầu tiên là phải tìm Thạch Chấn Phi để ông ta ra mặt, mời các đồng đạo bảo tiêu và huynh đệ Lục Minh Lục Lượng dự yến. Thạch Chấn Phi là lãnh tụ võ lâm kinh thành, huynh đệ họ Lục tuy là giáo đầu trong phủ nhưng lại không có quan chức, cũng là ăn cơm trong giang hồ, bởi vậy không thể không dự hội. Lúc đó Mạnh Võ Uy sẽ bắt huynh đệ nhà họ Lục dập đầu xin tội, nếu không sẽ đuổi bọn chúng ra khỏi kinh thành.
Trong đêm Sở Chiêu Nam lục soát Thiên Phụng lâu, cha con họ Mạnh vừa đến kinh thành. Thực ra họ đến lúc ban trưa, vẫn chưa chuẩn bị lễ vật bởi vậy định rằng đến hôm sau mới gặp Thạch Chấn Phi. Đêm ấy họ ở trong nhà một người quen, nửa đêm nghe tiếng truy đuổi thì cả hai cha con mặc áo ra nhìn bởi vậy mới gặp một lúc kẻ thù lẫn người ơn.
Mạnh Võ Uy bị Sở Chiêu Nam gạt một kiếm, cái tẩu thuốc ruýt nữa vuột khỏi tay, cả hai người đều có công lực tương đương nhau, đôi bên đều thất kinh. Mạnh Võ Uy hừ một tiếng, cái tẩu thuốc đánh ra một chiêu Vân Ưng Tam Vũ, đây là một chiêu ba thức, lao bổ tới một lần nữa!
Sở Chiêu Nam chẳng nhường một bước, thanh kiếm trong tay lật lên, đánh một chiêu Bạt Thảo Tầm Xà, mũi kiếm vạch vào cổ tay của Mạnh Võ Uy, Mạnh Võ Uy gạt ngang cái tẩu thuốc, đánh ra một chiêu Đảo Đả Kim Chung. Sở Chiêu Nam quát lớn một tiếng: “Buông tay!” rồi y lắc người qua, kiếm chiêu vung ra như điện chớp, y đang vạch thì chuyển thành đâm, đánh thành chiêu Thuận Thủ Thôi Châu, chém ngang tới, Mạnh Võ Uy đột nhiên chân phải đứng làm trụ, chân trái đá bật lên không, đầu ngửa ra phía sau, sử dụng tuyệt kỹ Thiết Bản Kiều, kiếm phong quét qua trước mặt, rồi ông ta nghiêng người sang phải, vươn thẳng người dậy cười lạnh một tiếng đáp rằng: “Chưa chắc!” chân trái thừa thế tung cước ra, Sở Chiêu Nam sử dụng kiếm chiêu quá sâu, chưởng trái chém xuống như đao, Mạnh Võ Uy lại tung chân phải lên, ra đòn đá liên hoàn nhanh nhẹn lạ thường. Sở Chiêu Nam chẳng thể nào né tránh, y đâm soạt một kiếm lên, rồi đột nhiên phóng người lên cao hai trượng. Lúc này bọn Quế Trọng Minh và Dịch Lan Châu cũng đã quần thảo với các cao thủ Cấm vệ quân, Quế Trọng Minh vung ra một mảnh kim hoàn, nào ngờ bản lĩnh của Sở Chiêu Nam thật sự quá cao cường, y vươn tay chụp cái kim hoàn ấy rồi trở tay đánh ngược ra trở lại.
Mạnh Võ Uy vừa tiến lên được một bước thì chợt thấy ám khí bay tới, ông ta vung cái tẩu thuốc ra ngoài, đánh vỡ mảnh kim hoàn.
Sở Chiêu Nam nhìn đứng phương vị, hạ người xuống phía sau lưng Mạnh Võ Uy, vung kiếm lên đánh một chiêu Ngọc Mãng Phiên Thân, đâm thẳng vào vai phải của Mạnh Võ Uy, quát rằng: “Tiếp thêm một chiêu!” Mạnh Võ Uy cũng quát lớn: “Ai sợ ngươi!” rồi cây tẩu thuốc gạt ra phía sau, lại đánh bật được kiếm chiêu của Sở Chiêu Nam, ông ta xoay người nửa vòng đánh ra một chiêu Tiên Cô Tống Tử, điểm xéo vào huyệt Phân Thủy của Sở Chiêu Nam. Sở Chiêu Nam cả giận, lách người đâm kiếm, điểm, đâm, chém, hất, lật đều có cả, kiếm chiêu đánh ra như Du Long, rõ ràng sử dụng Thiên Sơn kiếm pháp đến mức xuất thần nhập hóa, gạt cái tẩu thuốc của Mạnh Võ Uy, điểm vào ba mươi sáu huyệt đạo của ông ta, chưởng phải nắm thành kiếm quyết trong thủ có công. Tuy vậy nhờ có mấy mươi năm công lực, chiêu số của Mạnh Võ Uy rất trầm ổn, Sở Chiêu Nam tuy tấn công mạnh mẽ nhưng cũng chẳng làm gì được ông ta!
Hai người Quế, Mạo đều dùng bảo kiếm, Mạnh Kiên được họ giải vây, thấy cha chỉ có thể chống đỡ, lòng lo rằng cha tuổi đã già mà kẻ địch lại quá mạnh, sợ cha chống không nổi. Quế Trọng Minh thấy Mạnh Kiên lo lắng thì rút kiếm, mỉm cười nói: “Tôi sẽ thay cho Mạnh lão anh hùng!”.
Quế Trọng Minh thấy Mạnh Võ Uy thay chàng chặn Sở Chiêu Nam thì biết công lực của ông ta không phải tầm thường, dù không thể thắng cũng không đến nỗi bại ngay. Bởi vậy mới yên tâm để cho Mạnh Võ Uy chống cự Sở Chiêu Nam. Lúc này thấy Mạnh Kiên lo lắng, thì cười thầm y làm con mà cũng không biết bản lĩnh thật sự của cha mình nhưng cũng đến giúp cho ông ta.
Sở Chiêu Nam tuy chiếm được thế công nhưng cũng toát mồ hôi trán, vừa thấy Quế Trọng Minh cầm kiếm xông tới, đang lo lắng thì Mạnh Võ Uy đột nhiên hú dài một tiếng, điềm hờ cái tẩu thuốc rồi lui ra khỏi vòng chiến, cười lạnh nói: “Ta chưa bao giờ lấy hai địch một, nếu ngươi không phục thì có thể đến Võ Uy tiêu cục ở Nam Kinh tìm ta!” lúc này Quế Trọng Minh đã giao thủ với Sở Chiêu Nam, kiếm chiêu giữa đôi bên đều rất hiểm hóc. Sở Chiêu Nam ngưng thần đối địch, chẳng hề nghe ông già ấy nói gì.
Sở Chiêu Nam sau một hồi ác đấu thì đã hơi đuối sức, giờ phải đánh nhau với Quế Trọng Minh cho nên chỉ có thể giữ cân bằng. Quế Trọng Minh nhân cơ hội ấy đổi thủ thành công, trong lòng rất thích thú.
Mạnh Võ Uy đổi hướng phóng lướt tới, chưởng trái co lại như móc câu chụp xuống be sườn của Lục Minh, Lục Minh hạ thấp người, đang định né tránh trả đòn thì đã bị chụp trúng, chẳng thể nào nhúc nhích được. Mạnh Võ Uy xoay người lướt đến bên cạnh Lục Lượng, trở tay đánh lại một chưởng xuống hạ bàng của y, Lục Lượng thi triển công phu ưng trảo chụp ra phía ngoài, nào ngờ Mạnh Võ Uy đánh ra đòn này đã ngầm giấu sẵn Tiểu Thiên Tinh chưởng lực, dù đối phương có luyện công phu Kim trung tráo hoặc Thiết bố sam, bị trúng đòn này cũng chẳng thể nào chịu nổi, huống chi Ưng Trảo công của Lục Lượng lại luyện chưa tới nơi, khi hai chưởng chạm nhau y chỉ thấy hổ khẩu tê nhói, thế là đã bị Mạnh Võ Uy chụp trúng mạch môn. Mạnh Võ Uy vung hai tay, huynh đệ họ Lục bay bổng lên rơi xuống rãnh nước.
Mạnh Võ Uy thích thú vô cùng, ông ta cầm cái tẩu thuốc, nhét thuốc vào rồi hút lấy hút để phun khói ra. Bọn Cấm vệ quân thấy ông ta uy võ như thế thì đã sợ. Hồ Thiên Trụ vung một roi, đẩy Mạo Hoàn Liên lùi một bước, định xông tới giúp cho Sở Chiêu Nam, Mạnh Võ Uy quát lớn một tiếng, phun ra một ngụm khói vào mặt của y, Hồ Thiên Trụ ho sù sụ, Dịch Lan Châu đứng một bên đâm soạt ra một kiếm, Hồ Thiên Trụ trở tay đánh lại một roi, lại bị thanh bảo kiếm chặt mất một đoạn, Trương Hoa Chiêu ở phía sau tung một cú đá, Hồ Thiên Trụ không kịp đề phòng, phía sau đã bị đá trúng người chồm về phía trước, Mạnh Võ Uy bước lên đẩy một chưởng, quát: “Lên!” Hồ Thiên Trụ bay bổng người lên, rơi vào rãnh nước lúc nãy.
Sở Chiêu Nam liên tục gặp phải kình địch, vừa kinh vừa giận, Quế Trọng Minh nhân lúc y đuối sức, vung cây Đằng Giao kiếm quét ngang bổ dọc, chiêu nào cũng hiểm hóc lạ thường. Ngũ Cầm kiếm pháp của chàng vốn có sở trường là tấn công, lúc đầu chỉ vì công lực không bằng Sở Chiêu Nam cho nên chẳng thể thi triển được. Buộc phải phòng thủ kín kẽ để cầu hòa. Nay Sở Chiêu Nam đã đuối sức, Quế Trọng Minh mới tấn công liên tục khiến cho Sở Chiêu Nam tức đến nỗi thất khiếu bốc khói!
Sở Chiêu Nam thấy trợ thủ đắc lực của mình là Hồ Thiên Trụ bị người ta ném vào rãnh nước, khiến Cấm vệ quân chỉ còn lại bốn năm người, càng lúc càng chẳng thể chống trả nổi. Y lia trường kiếm quát lớn: “Tên tiểu tử, ngươi chớ cuồng ngạo!” thế rồi đánh hờ ra mấy chiêu hiểm hóc, dụ cho Quế Trọng Minh giơ kiếm lên đỡ, đột nhiên đâm soạt ra một kiếm nhanh như điện chớp, rồi y trở thanh kiếm chém từ một mặt bên, đâm vào huyệt Phong Phủ ở vai của Quế Trọng Minh. Quế Trọng Minh rút kiếm về không kịp, xem ra sắp gặp phải độc thủ, chợt nghe tiếng quát: “Ngươi cũng chớ cuồng ngạo!” té ra Mạnh Võ Uy đã nhảy bổ tới, ngay lúc này ông ta vung tẩu thuốc đánh một chiêu Hoành Giá Kim Lương, chặn cây kiếm của Sở Chiêu Nam lại, Sở Chiêu Nam biết ông ta khí lực hùng hậu, không muốn hao tổn công lực vì ông ta cho nên đột nhiên hạ người xoay ra nhanh như bánh xe gió, cây trường kiếm vung lên, đâm Dịch Lan Châu và Mạo Hoàn Liên mỗi người hai kiếm, cả hai người buộc phải né ra, Sở Chiêu Nam thoát khỏi vòng cây, vung kiếm kêu lên: “Kẻ địch quá mạnh, tạm thời thâu binh!” rồi dắt bọn cao thủ Cấm vệ quân chạy ra khỏi hẻm. Mạnh Võ Uy đuổi sát theo không rời, ông ta gặp phải đối thủ nên ngứa nghề kêu lớn: “Ta với ngươi đơn đả độc đấu một trận!” Sở Chiêu Nam giận dữ nói: “Lẽ nào Sở Chiêu Nam này sợ lão già nhà ngươi? Nếu ngươi muốn đơn đả độc đấu, hai ngày nữa chúng ta sẽ hẹn nhau đánh cho thống khoái”. Mạnh Võ Uy nghe Sở Chiêu Nam tự báo danh tánh thì không khỏi sững người. Mạnh Võ Uy, Sở Chiêu Nam đều là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, tuy trước giờ chưa từng chạm mặt nhưng đôi bên đều đã biết danh tiếng của nhau, nay Sở Chiêu Nam tự báo danh tánh, Mạnh Võ Uy thầm nhủ: “Thật là hồ đồ, kiếm pháp của kẻ này thần diệu như thế, sao mình lại không nhớ đến y? Trên giang hồ không nhiều người sử dụng kiếm, nhưng nổi tiếng nhất chỉ có ba người, một người Phó Thanh Chủ, một người là Thạch Chấn Phi, người kia chính là y (Lăng Vị Phong là người mới trỗi lên sau này, tuy có danh tiếng ở Tây Bắc nhưng Mạnh Võ Uy không biết). Kiếm pháp của hai người Phó, Thạch mình đã nhận ra. nay nhìn lại, kiếm pháp của người này chẳng kém gì hai người Phó, Thạch. Chỉ có điều trước đây mình nghe nói y đã trở thành thống lĩnh Cấm vệ quân, chả lẽ đám người này là khâm phạm mà y muốn bắt giữ?”.
Mạnh Võ Uy tuy có tấm lòng hiệp nghĩa, nhưng vì đã có gia sản nên không muốn đối chọi với triều đình. Lúc này nghe Sở Chiêu Nam nói như thế, bất giác mới ngừng bước lại. Mạo Hoàn Liên thì lại nghĩ khác, nàng thấy Sở Chiêu Nam tuy bại nhưng trong nhất thời muốn hạ y vẫn còn rất khó. Nay phía bên mình có thể thoát khỏi bàn tay của y coi như đã là điều may mắn, cần gì phải đuổi theo. Vả lại Cấm vệ quân đêm nay toàn là bọn tinh nhuệ, nếu cứ giằng co nữa thì nguy hiểm càng nhiều hơn. Nàng bước lên nói với Mạnh Võ Uy: “Mạnh lão gia, chúng ta không đánh chó lọt xuống nước, cứ để cho y đi thôi”. Quế Trọng Minh vung cây Đằng Giao kiếm chỉ về phía trước, quát: “Giết gà đâu cần dao mổ trâu, nếu ngươi muốn tỉ thí, tiểu gia sẽ chìu theo”. Sở Chiêu Nam đã mệt đứt hơi, sợ bọn họ đuổi theo, y chỉ nói cứng để vớt vát mà thôi.
Giờ thấy Mạnh Võ Uy im lặng không đáp, y nào dám chần chừ, cười lạnh nói: “Ngươi không xứng!” rồi dắt thuộc hạ co giò chạy mất, thật ra y vẫn còn sợ bọn Quế Trọng Minh đuổi theo bởi vậy chẳng thèm để ý đến bọn Lục Minh, Lục Lượng.
Mạnh Võ Uy lầm lì vào nhà, chủ nhà đang lo lắng tựa cửa đứng chờ. Mạnh Võ Uy bảo y bỏ chạy ngay trong đêm. Trương Hoa Chiêu thấy ái ngại, bước đến tạ tội. Mạnh Võ Uy nói: “Mọi việc đã muộn, ta chỉ hỏi một câu, các người là nhân vật phương nào? Muốn đi đâu?” Quế Trọng Minh cung tay nói: “Chúng tôi là thuộc hạ của Lý Lai Hanh, định đến chỗ lão tiêu đầu Thạch Chấn Phi”. Mạnh Võ Uy kêu ối chao một tiếng rồi nói: “Té ra các người là bằng hữu của Thạch tiêu đầu, lại là thuộc hạ của Lý tướng quân, dù ta hy sinh cả tính mạng cũng đáng!” Quế Trọng Minh lại tạ ơn tương trợ. Mạnh Võ Uy vuốt râu cười nói: “Thiếu hiệp giúp chúng tôi giữ được uy danh của Võ Uy tiêu cục, tôi vẫn còn chưa đáp tạ!”.
Thế là cả đám người đến nhà Thạch Chấn Phi trước khi trời sáng. Thạch Chấn Phi biết họ đã gây náo động mà không chịu thương lượng với ông ta trước, trong lòng rất không vui. Dịch Lan Châu tạ tội rằng: “Chúng tôi sợ liên lụy đến lão bá”. Thạch Chấn Phi bực dọc nói: “Ta và Phó Thanh Chủ là bằng hữu thâm giao, ta dám giữ người thân của ông ta thì dù chuyện lớn bằng trời ta cũng dám gánh vác!” Mạnh Võ Uy thấy ông ta hào sảng như thế thì thầm hổ thẹn. Hai ông già gặp nhau mừng hớn hở, trò chuyện rất rôm rả.
Lại nói Dịch Lan Châu đưa mắt nhìn, mỉm cười rằng: “Huynh có biết tại sao chúng tôi phải đón huynh ra không?” Trương Hoa Chiêu đỏ mặt, tưởng rằng nàng thầm mỉa mai mình không đành rời Công chúa cho nên mới đến lôi chàng đi. Chàng đang định giải thích thì Dịch Lan Châu khẽ nói: “Hai người Quế, Mạo từ muôn dặm đến kinh đô vốn là theo lệnh của Lý tướng quân và Lưu cô nương. Họ muốn huynh ra ngoài tìm lại thuộc hạ cũ của Lỗ vương ở miền Giang Nam”. Trương Hoa Chiêu nói: “Tháng trước tôi vừa mới khỏe lại, không phải lưu luyến chốn tướng phủ”. Dịch Lan Châu mỉm cười: “Ai bảo huynh lưu luyến ở chốn tướng phủ?”.
Trời vừa mới sáng, gió ban sớm thổi tới, áo quần Dịch Lan Châu phất phới. Trương Hoa Chiêu nhìn nàng thiếu nữ bí hiểm này (cho đến nay chàng vẫn không biết lai lịch của nàng), nhớ lại đêm ấy nàng đến chùa Thanh Lương ở núi Ngũ Đài, liều mạng cứu người, bất giác lòng xốn xang. Chỉ thấy Dịch Lan Châu vẫn nghiêm nghị nói tiếp: “Nhưng tình hình lúc này đã thay đổi, thuộc hạ cũ của Lỗ vương trên giang hồ vì gặp sự biến Tam phiên cho nên đã nổi dậy, bị đại quân của triều đình đánh thua to. Bởi vậy muốn dấy binh ở Giang Nam đã không còn dễ dàng nữa. Cho nên bộ tướng của Lý tướng quân truyền lệnh rằng trước tiên phải giữ vững thực lực ở vùng Tứ Xuyên. Lý tướng quân biết mọi người trong kinh đô chọn ra một nghĩa sĩ cảm tử làm một việc oanh liệt!” Trương Hoa Chiêu nói: “Muốn tìm bậc nghĩa sĩ cảm tử thì thật quá dễ dàng, nhưng phải làm chuyện gì?” Dịch Lan Châu nói: “Nghe nói Hoàng đế Thát Đát phong cho Đa Thích làm Chinh Tây nguyên soái thống lĩnh quân tinh nhuệ Bát kỳ mở đường đến Tây nam, chuẩn bị tiêu diệt Ngô Tam Quế đồng thời tiêu diệt Lý tướng quân. Bởi vậy Lý tướng quân hy vọng chúng ta ám sát tên tặc tử Đa Thích này!”.
Trương Hoa Chiêu hồi hộp nói: “Chuyện này cứ do tôi làm!” Dịch Lan Châu buồn bã mỉm cười nói: “Huynh đừng tranh với tôi, tôi chắc chắn phải chính tay giết chết Đa Thích, nếu không tôi chết cũng chẳng nhắm mắt. Trước khi vào tướng phủ cứu huynh, tôi đã vào vương phủ hai lần, cũng đã từng giao đấu với Đa Thích. Có điều nghe nói sau đó y đã phòng bị nghiêm ngặt hơn, một mặt sai Sở Chiêu Nam đến bắt tôi, một mặt chọn võ sĩ bày thiên la địa võng ở vương phủ đợi tôi đến mắc câu. Giờ đây ám sát y đã không dễ dàng nữa!” Trương Hoa Chiêu nói: “Cho nên một mình cô nương không thể làm chuyện này!” Dịch Lan Châu nói: “Mọi người cũng nói như thế. Nhưng ý của Lý tướng quân là người ám sát Đa Thích đương nhiên có ý ôm nhau cùng chết với y, hy sinh càng ít càng tốt. Chúng ta không cần hy sinh nhiều người để cứu mạng y. Lý tướng quân còn nói, ông ta vốn không chủ trương ám sát nhưng vì sự việc cấp bách, sau khi ám sát Đa Thích tuy không thể ngăn cản triều đình lại chọn một nguyên soái khác tấn công chúng tôi nhưng ít nhất cũng có thể kéo dài được một khoảng thời gian để họ chuẩn bị”. Trương Hoa Chiêu nói: “Dù thế nào đi nữa chúng tôi cũng không để ột mình cô nương mạo hiểm. Cô nương, chuyện này tôi sẽ làm thay cho cô, cô đã liều mạng cứu tôi, tôi cũng nên làm cho cô một chút chuyện gì!”.
Trương Hoa Chiêu nói rất dịu dàng, Dịch Lan Châu đỏ ửng mắt, cố kìm nước mắt, nói: “Huynh không thể hiểu được, ai cũng có thể đi chết nhưng huynh thì không! Huynh là con trai của Trương tướng quân, nhiều nhiệm vụ quan trọng đang chờ huynh. Bởi vậy chúng tôi mới cứu huynh ra trước khi ám sát Đa Thích, huynh nên biết rằng Nạp Lan vương phi chính là đường muội của Nạp Lan tể tướng, cô mẫu của Nạp Lan Dung Nhược. Tuy Nạp Lan Dung Nhược rất tốt đối với huynh, nhưng chúng ta không thể không đề phòng”. Trương Hoa Chiêu nhìn nàng chầm chậm, khi thấy nàng nói đến Nạp Lan Dung Nhược thì hơi ngập ngừng, đột nhiên một giọt nước mắt lăn xuống má.
Trương Hoa Chiêu chợt thấy lạnh toát người, chàng nhớ lại trong đêm đại náo Ngũ Đài sơn, sau khi bị bắt, Nạp Lan vương phi đã đích thân đến thả chàng, lại còn tặng cho chàng một cây lệnh tiễn phỉ thúy. Lúc đó chàng còn thấy Dịch Lan Châu ngồi sánh vai với Nạp Lan vương phi, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ấy cũng giống như hôm nay. Chàng cảm nhận được bên trong chắc có chuyện gì không tầm thường, chàng khẽ kéo tay Dịch Lan Châu, nhìn nàng nói: “Cô nương cứ giống như một đám mây trên trời, tôi chẳng hiểu gì về cô nương. Nhưng tôi cũng rất cảm kích, tin tưởng cô nương. Nếu cô nương muốn đích thân hạ sát Đa Thích, chắc chắn có lí do riêng, tôi không ngăn cản, nhưng tôi sẽ cố gắng bảo vệ cho cô nương”.
Dịch Lan Châu ứa nước mắt đáp rằng: “Huynh thật tốt, nếu chẳng phải tôi đột nhiên chết đi, sau này tôi sẽ xua tan đám mây mù cho huynh. Nếu tôi bất ngờ chết đi, huynh hãy tìm Lăng Vị Phong, bảo ngườiđến thắp hương trước mộ của cha tôi, nói với cha rằng: ‘Con gái của người đã cố gắng báo thù’. Nàng nói đến đây thì đột nhiên cười thê lương, nói: “Còn nữa, tôi rất yêu hoa lan, mong huynh đừng quên cắm một cành hoa lan trước mộ tôi”.
Đêm hôm ấy, Trương Hoa Chiêu cứ mãi nằm ác mộng, sáng hôm sau Trương Thanh Nguyên gọi mọi người vào mật thất bàn bạc, quả nhiên là truyền lệnh ám sát Đa Thích. Thạch Chấn Phi có danh tiếng rất lớn ở Bắc Kinh, thường qua lại với các quan viên, bọn quan sai không dám đến quấy rầy ông ta, vả lại ông ta hào hiệp lạ thường, không tiếc tài sản bản thân, chấp nhận nhiệm vụ yểm hộ. Còn cha con Mạnh Võ Uy, quần hùng không muốn lôi họ vào vòng xoáy, cho nên Thạch Chấn Phi tìm cách âm thầm đưa họ ra khỏi kinh để họ đi tìm yêu nhân Hách Phi Phụng.
Lại nói Sở Chiêu Nam lại một lần nữa thất bại, sáng hôm sau thì vội vàng chạy đến gặp Ngạc thân vương Đa Thích, kể lại chuyện Thiên Phụng lâu hôm qua. Đa Thích nghe nói trong Thiên Phụng lâu có đồng đảng của nữ tặc, là một thiếu niên thì rất để ý, nghe kể lại dung mạo thì vỗ bàn nói: “Kẻ này đã từng bị ta bắt ở núi Ngũ Đài, sau đó bị một nữ tặc cứu ra”. Sở Chiêu Nam kể xong, Đa Thích rất nghi ngờ, bước vào hậu đường gặp phu nhân. Nạp Lan vương phi từ khi biết trong phủ có nữ tặc thì rất buồn bực, làm ra vẻ như ngã bệnh, ngự y đến bắt mạch cũng không biết lý do gì.
Nạp Lan vương phi vừa thấy Đa Thích vào thì gượng cười hỏi: “Có bắt được nữ tặc không?” Đa Thích nói: “Cả Sở Chiêu Nam cũng bị người ta đánh bại, nữ tặc ấy có một vây đảng, đó chính là người bị ta bắt ở núi Ngũ Đài, sau đó đột nhiên có người cứu đi”. Nạp Lan vương phi kêu ối chao một tiếng rồi nói: “Vậy nữ tặc ấy chính là nó!” Đa Thích hỏi: “Nó nào?” Nạp Lan vương phi nói: “Chính là thiếu nữ che mặt đã cứu thiếu niên”. Đa Thích nói: “Không biết nữ tặc này có oán thù gì với ta mà ba lần bốn lượt đến hành thích?” Y tựa như nghĩ ra điều gì, chợt cười rằng: “Hai lần trước nữ tặc đến đây, muội không thấy, lúc đó ta đã giao thủ với ả, trông thần thái của ả hơi giống muội, muôi bảo có lạ không?” Nạp Lan vương phi đang bưng chén trà thì đánh rơi một tiếng keng, bà ta vội vàng cố trấn tĩnh, cười nói: “Vậy ư?” Đa Thích thất kinh, nhìn phu nhân của mình, chỉ thấy bà ta trông yếu ớt đáng thương, trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩa, tựa như có một sức mạnh thúc đẩy y nói chuyện trong lòng cho bà ta nghe. Vì thế y nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Nạp Lan vương phi khẽ nói: “Phu nhân, ta có lỗi với phu nhân!” Nạp Lan vương phi thất kinh không dám đáp.
Chính là: Như triều ái hận khó nói ra, tâm sự ẩn giấu mười tám năm.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.