Đọc truyện Thất Hữu Bất Trực – Chương 43
Cố Văn Vũ nhìn di động, bên trong ghi lại từng câu Thái Dương nói bắt đầu từ lúc mới lên xe, sau đó chương trình nhanh chóng đem câu nói của cậu tiến hành phân tích chỉnh hợp, thành lập kho số liệu cho giọng nói này, lưu trữ ngữ nghĩa ngữ điệu, thói quen dùng từ vân vân…… hết thảy những tính toán phức tạp này hoàn thành chỉ trong có vài giây. Sau đó phần mềm lại căn cứ vào kho dữ liệu, phân tích để tìm ra ý tứ tiềm ẩn trong lời nói của chủ nhân. Tuy số liệu nắm chắc rất ít, khoảng cách tiến đến phân tích chuẩn xác thói quen ngôn ngữ còn kém rất xa, ảnh hưởng cũng rất lớn đến sự chuẩn xác của kết quả phỏng đoán cuối cùng, nhưng Cố Văn Vũ thật sự nhịn không được, liền thử ấn phân tích ngữ nghĩa của một câu cuối cùng.
Câu cuối Thái Dương nói là:
Này…… Người anh em, cậu đứng gần quá đó……
Tiến hành phân tích liên hệ ngữ cảnh phía trước, rất nhanh, trên màn hình di động biểu hiện ra một câu hoàn toàn mới, cũng có thể chính là ý nghĩ chân thực của câu bề mặt Thái Dương nói kia ——
Kết quả câu phân tích:
Thái Dương: Này, Cố Văn Vũ. Có ai nói qua với cậu, rằng làn môi cậu…… thoạt nhìn rất đẹp hay không?
Nhìn thấy vẻ mặt muốn phụt máu của Cố Văn Vũ, Thái Dương hồ nghi vươn cổ, nghĩ muốn liếc thử một cái xem trên di động của Cố Văn Vũ đến tột cùng có cái gì, lại bị người kia phản ứng nhanh chóng thu hồi lại, sau đó còn thấp giọng ho khan hai tiếng để che dấu, không khỏi khiến động tác khi nãy thoạt nhìn quá mức khả nghi.
“Này, Cố Văn Vũ, cậu không sao chứ?” Thái Dương hỏi.
“Ừm, không có việc gì.” Cố Văn Vũ thản nhiên nhìn cậu một cái, thần sắc bình tĩnh ngồi vào một chỗ phía trước Thái Dương, sau đó cũng không nói chuyện cùng cậu nữa, chính là nghiêng đầu, đem mặt hướng ra cửa kính, giống như phi thường chuyên chú thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Thái Dương theo ánh mắt hắn cũng ngó nhìn bên ngoài, ngoại trừ mấy tòa cao ốc bụi mù hai bên đường thì bất cứ cái gì hay ho cũng đều không thấy, nhưng thấy Cố Văn Vũ lại nhìn đến chăm chú, cậu liền nhịn không được tò mò hỏi: “Cố Văn Vũ, cậu nhìn gì thế?”
“Không có gì cả.”
“Không có gì mà lại nhìn chăm chú đến thế à?”
“Ngắm phong cảnh.”
“Phong cảnh?” Thái Dương lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ để xác nhận, “Hai bên đường đều là nhà cũ nát trơ trụi, có cái phong cảnh gì mà xem chứ?”
“Hử, thật không? Nhưng tôi cảm thấy rất đẹp.”
Thái Dương một đầu hắc tuyến, cảm thấy Cố đại thần càng ngày càng cao thâm khó lường. Bất quá ngẫm lại hắn hình như chính là sau khi xem di động xong liền bắt đầu không bình thường, một sợi dây trong óc Thái Dương bỗng nhiên kéo căng, khẩn trương hỏi: “Này không phải chứ Cố Văn Vũ, sao tớ cảm thấy như là…… cảm thấy như cậu đang yêu vậy á?!”
Yêu ư?
Cố Văn Vũ sửng sốt.
Chuyện này hắn thật ra chưa từng có nghĩ tới……
Trầm mặc một lát, Cố Văn Vũ lại cúi đầu “Ừm” một tiếng.
Trong lòng Thái Dương đột nhiên có cảm giác bị bóp chặt, nhưng trên mặt lại giả bộ cao hứng phấn chấn, trừng lớn mắt nói: “Không phải chứ! Thiệt hay giả thế! Khi nào thì đem bé ấy mang về cho anh em gặp vậy, tối thiểu cũng phải cho bạn cùng phòng tớ đây nhìn cái chứ a!”
Thái Dương một bên nói như vậy, một bên thật cẩn thận quan sát phản ứng của Cố Văn Vũ, trong lòng còn ôm một tia mong mỏi, hy vọng Cố Văn Vũ lập tức phủ nhận lời mới nãy, hoặc là giống như trước dứt khoát không để tâm đến lời của cậu.
Bất quá điều khiến cho cậu vạn phần thất vọng chính là, Cố Văn Vũ thế nhưng lại “ừm” một tiếng.
Cậu ta cư nhiên đáp ứng rồi!
Tức khắc toàn thân Thái Dương đều vô lực, mất hững ngã úp vào lưng ghế của Cố Văn Vũ, cũng không nói nhiều như nãy nữa.
Mà Cố Văn Vũ vẫn là mặt hướng cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, bộ dáng thực chuyên chú.
Không thể nào không chuyên chú cho được.
Bởi vì, từ góc độ này của hắn, vừa vặn có thể nhìn đến khuôn mặt phản chiếu trên cửa kính của một người, mỗi một tia biểu tình biến hóa rất nhỏ mới nãy trên khuôn mặt ấy đều lọt vào trong mắt hắn ——
Kinh ngạc, hoài nghi, hoảng loạn, thất vọng…… từ đôi mắt đen nhánh trợn tròn đến từng chút một mất đi ánh sáng chầm chậm rũ mi biến nhỏ dần, nheo thành hai đường cong đáng yêu…… Sau đó nhíu mày, bĩu môi, thành khuôn mặt khổ qua……
Cố Văn Vũ nhịn cười đến đau bụng, trên mặt mặc dù vẫn đang miễn cưỡng bày ra vẻ lãnh đạm ngắm phong cảnh, nhưng giờ này khắc này khóe miệng kéo cao kia lại làm bại lộ nội tâm của hắn. Chẳng qua, đương sự ngồi phía sau hắn, nhìn không ra.
Vì thế đồng chí IT cao thủ trầm mặc kiệm lời tại buổi chiều ánh mặt trời ấm áp, lẳng lặng ngồi trên chiếc xe bus chậm rãi xuyên qua thành phố, không hề cố kỵ ngắm nhìn một người, giống như thưởng thức phong cảnh đẹp nhất bên đường.
Giống như vô số lần khác, ở một góc không người phát hiện, tại thời điểm không ai hay biết, yên lặng nhìn chăm chú……
Xe rốt cục cũng đến trạm, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ xuống xe.
Trên đường bộ hành lúc nào cũng đều đông đúc, ngoại trừ du khách chụp hình lưu niệm, cũng có cư dân bản địa đi shopping mua đồ. Trên đường lớn rộn ràng nhốn nháo, hai anh chàng diện mạo xuất chúng đi cùng một chỗ đặc biệt bắt mắt, rất nhanh thu hút ánh mắt người đi đường.
Một ảnh viện đang tuyên truyền bên đường, chỉ cần nhìn thấy cặp tình lữ đi cùng nhau là liền tiến đến khen đẹp vợ đẹp chồng, hỏi muốn chụp album cưới hay không.
Lúc Cố Văn Vũ cùng Thái Dương đi qua, cô bé làm tuyên truyền cho ảnh viện không biết là do không tỉnh táo hay hoa mắt, liền giữ lấy Thái Dương theo quán tính: “Ai nha hai vị thật là đẹp đôi nha, có muốn chụp hình cưới……”
Cô nàng mới nói một nửa, liền ngây ngẩn cả người, chớp mắt mấy cái, nhìn nhìn Cố Văn Vũ, lại nhìn Thái Dương, cuối cùng mặt đỏ lên quẫn bách nói: “A ngại quá ngại quá……”
Thái Dương lại càng
so với cô bé kia, cánh tay cậu vẫn còn đang bị cô bé kéo, muốn chạy cũng không nổi. Cuối cùng vẫn là Cố Văn Vũ tiến lại thản nhiên liếc nhìn cô bé kia một cái, sau đó kéo tay cậu rời đi.
Cô bé của ảnh viện đứng ngơ tại chỗ, bị ánh liếc nhìn cuối cùng của anh đẹp zai mặt lạnh làm cho tim đập mặt nóng, mãi đến khi đồng nghiệp đến chọc chọc nàng: “Này, làm gì rứa, sao mắt cứ nhìn thẳng thế?”
“A, vừa mới phạm phải một chuyện ngu xuẩn, hoa cả mắt nhìn nhầm hai anh đẹp zai thành tình nhân…… ngại muốn chết……”
Cô bạn khoanh tay quét mắt nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, khinh thường nói: “Có gì mà xấu hổ, bọn họ vốn chính là một cặp mà!”
Cô bé ở ảnh viện đang mặt đỏ tai hồng: “……”
Cô bạn lắc đầu, quăng ánh mắt “Không phải fangirl, không có tiếng nói chung” qua, sau đó rút di động gửi tin nhắn đi.
Mà Thái Dương sau khi đi được xa xa, nhưng vẫn không có thoát khỏi sự xấu hổ mới nãy, cuối cùng chỉ có thể giấu đầu hở đuôi mắng: “Quỷ thật hôm nay sao người lại nhiều vậy chứ! Bộ dạng tớ giống con gái lắm sao? Mắt mũi để đâu vậy a! Xui thế không biết chứ!”
Đối diện với sự oán giận của Thái Dương, Cố Văn Vũ không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn di động, sau đó đột nhiên thấp giọng cười thành tiếng.
Thái Dương tức khắc không bằng lòng, cảm thấy Cố Văn Vũ không cùng chung mối thù với mình, ngược lại khoác tay giúp đỡ ngoại nhân cười nhạo mình, vì thế xù lông nói: “Này, Cố Văn Vũ! Cậu cười cái gì!”
Cố Văn Vũ ý thức được bản thân thất thố, nhưng nụ cười đã không còn kịp thu hồi lại, liền cực kỳ vô tội hỏi: “Vì cái gì không thể cười chứ?”
Thái Dương đột nhiên cảm thấy Cố Văn Vũ lại khó ưa giống như trước đây, nghe lời hắn nói dễ dàng nội thương, bất quá cậu cũng không chịu thua, lập tức lảng sang chuyện khác, liếc mắt về phía di động Cố Văn Vũ vẫn cầm trong tay kể từ khi mới lên xe, chớp chớp mắt hỏi: “Ai đúng rồi Cố Văn Vũ, tớ tự dưng cảm thấy……di động của cậu có điểm không bình thường a, có thể để tớ nghía qua chút không?”
“Hử? Cậu muốn xem cái gì?” Cố Văn Vũ hơi hơi nghiêng mặt, đôi mắt thăm thẳm nhìn thẳng Thái Dương, bên miệng còn ý cười nhàn nhạt. Cuối cùng lại đại gian đại ác bổ sung một câu: “Kỳ thật cũng không có gì, bất quá cậu muốn xem thì cũng được.”
Thái Dương vốn tưởng rằng Cố Văn Vũ là nhắn tin cho bạn gái, còn định quấy nhiễu cười nhạo hắn một chút, chẳng ngờ Cố Văn Vũ lại nói như vậy, đột nhiên cảm thấy đặc biệt kỳ quái, giống như mình đã biến thành oán phụ nghi ngờ chồng nhắn tin cho gái bên ngoài!
Thấy Thái Dương nghẹn ứ không nói nên lời, Cố Văn Vũ liền biết đã đạt được thành quả, cúi đầu nhìn nhìn di động, sau đó hỏi Thái Dương: “Gần đây hình như có một nhà thờ phải không?”
Thái Dương sửng sốt, lập tức phản ứng nói: “Đúng vậy, có đại giáo đường Sofia, sao thế, cậu muốn đi hả? Vừa vặn cách nơi này không xa.”
Cố Văn Vũ: “Cũng không phải là đặc biệt tưởng muốn đi, chính là nơi đó hiện tại ít người hơn. Cậu chẳng phải là không thích đông đúc à?”
Thái Dương: “Không thể nào, nơi đó chính là cái thắng điểm du lịch hot, cậu sao lại biết ít người chứ?”
Cố Văn Vũ không giải thích thêm, chỉ nói câu: “Đi xem đi.”
Thái Dương vốn đang nửa tin nửa ngờ, song đến khi hai người thật sự đi đến phụ cận giáo đường, lại phát hiện quả nhiên như lời Cố Văn Vũ nói, người quả thực rất ít.
Thái Dương dù rằng ở nhiều phương diện có điểm ngu ngốc, nhưng chỉ số thông minh tuyệt đối là đủ dùng, rất nhanh liền suy xét lại, cảm thấy di động của Cố Văn Vũ có vấn đề.
“Cố Văn Vũ, di động cậu không phải là có chương trình bản đồ vệ tinh đồ đấy chứ? Hay là có chương trình giám sát thời gian thực hử?”
“Không có.” Cố Văn Vũ thản nhiên trả lời.
“Vậy sao cậu có thể thần thông quảng đại như thế! Biết cả nơi này không có ai?” Thái Dương lộ rõ biểu tình không tin.
Cố Văn Vũ thật không muốn gạt Thái Dương làm gì, liền thành thật trả lời: “Chính là hồi trước có khám phá ra một phần mềm đơn giản, có thể kết nối mạng với camera giám sát tại phụ cận, cho nên mới có thể thấy được tình hình xung quanh.”
Phần mềm theo như lời Cố Văn Vũ này, đúng là chương trình vận hành thần bí mà Thái Dương tối đó tại tiệm kem khi mượn di động của hắn đã nhìn thấy, vô số hình lập phương chính là thu hình giám sát bốn phía tiệm kem. Chính là nhờ vào phần mềm này, Cố Văn Vũ vừa vặn rời khỏi tiệm kem đóng cửa mới lại quay trở về, tìm được Thái Dương. Cũng chính là phần mềm này, lúc trước công ty bọn họ muốn bán cho Thiên Độ mà không có kết quả, bị chủ quản kỹ thuật Hạ Thần Đông vô tình từ chối.
“Có phần mềm cao siêu thế sao?! Cho tớ xem!” Là dân kỹ thuật, ánh mắt Thái Dương lập tức phát sáng, khẩn cấp đoạt lấy di động của Cố Văn Vũ hý hoái tới tui, vừa xem vừa tấm tắc khen ngợi: “Thật sự là tuyệt a…… Cố Văn Vũ công ty các cậu đến tột cùng là đang làm gì, sao cứ như là đội đặc nhiệm liên bang thế? Đúng rồi có thể cho tớ xem qua mã nguồn chương trình không?” Nói xong không đợi Cố Văn Vũ trả lời, liền tiên hạ thủ vi cường thoát khỏi chương trình, quay về màn hình nền di động.
Sau đó, Thái Dương lại đột nhiên phát hiện một vấn đề.
“Eh? Cố Văn Vũ, đây là cái gì? Sao…… di động lại đang ghi âm vậy?”
Câu chuyện nông trường Cao Kỳの nhật ký quan sát của chủ nhân nông trường ( hai) Ta ngồi xổm bên ổ gà, nhìn con vịt nằm xoài sắp chết bên trong. Sau đó lại nhìn thấy một con gà chạy qua chạy lại, chạy đến bờ sông bắt…… Một con gà, thế nhưng lại bắt tôm trong nước!? Sau đó…… Sau đó còn chạy về dùng miệng ngậm tôm đút cho con vịt?! Thần a, ta tuyệt đối là đói đến hôn mê rồi!