Đọc truyện Thất Hữu Bất Trực – Chương 35
Thái Dương không biết liệu có phải mình bị ảo giác hay không, cứ luôn cảm thấy bắt đầu từ lúc rảo bước tiến vào công ty, đồng sự xung quanh đều dùng ánh mắt dè dặt dò xét cậu. Nếu cậu ngẩng đầu nghênh tiếp, đối phương lại nhanh chóng đem ánh mắt dời đi, làm bộ dường như không có việc gì tiếp tục công tác.
Thái Dương cũng không phải người trì độn, thời điểm cậu nghe nói đến sự kiện công ty bị lộ bí mật, phản ứng đầu tiên chính là tư liệu gửi cho bạn học lúc trước.
Thật sự là nghiêm trọng như vậy ư? Trước kia không nghĩ nhiều lắm, nhưng hiện giờ thấy cục diện này, trong lòng cậu cũng bắt đầu không yên. Vì thế vừa vào văn phòng liền trực tiếp chạy vội tới trước máy tính mình, khởi động máy login QQ, xem xét bưu kiện cùng email nội bộ công ty.
Quả nhiên, một tuần không login, cánh cụt nhỏ vừa mở liền chớp lóe lên liên lục.
Thái Dương kiểm tra một chút, đích xác thấy được tin nhắn của bạn học đại học cho cậu. Cậu mới vừa di con chuột lên chuẩn bị ấn vào một cái, nhưng khung chat còn chưa kịp mở ra, đã thấy trợ lý tỷ tỷ dẫm giày cao thướt tha đi tới, dịu dàng vỗ vỗ bờ vai cậu, cúi người ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Thái Dương, chị Đông Kỳ gọi em qua đó.”
Tiết Đông Kỳ là quản lý dự án bộ phận của bọn Thái Dương, năng lực nghiệp vụ tốt, con người cũng thập phần hòa đồng, nhân viên công tác dưới quyền nàng đều thực rất thích nàng. Chính là lúc này đây, Thái Dương bị kêu đi gặp nàng, lại có chút lo sợ bất an, dự cảm bất hảo cũng càng phát ra mãnh liệt.
Thiên Độ để thể hiện sự hài hòa bình đẳng giữa nhân viên với nhau, từ quản lý hạng mục cao cấp xuống dưới đều không có văn phòng riêng, cho nên Tiết Đông Kỳ hẹn Thái Dương đến phòng nghỉ trống để nói chuyện.
Hai chiếc sô pha đối diện, ở giữa là bàn thủy tinh tròn, bên trên đặt hai chén trà nhài nhiệt khí cuồn cuộn. Không khí nhìn như đơn giản thoải mái đó, lại giống như ẩn chứa huyền cơ, khiến cho người ta đi vào liền nhịn không được căng thẳng thần kinh.
Tiết Đông Kỳ nhẹ nhàng bảo Thái Dương ngồi xuống đối diện mình, sau đó đưa cho cậu một tách trà, vẻ mặt ôn hoà hỏi cậu kỳ nghỉ như thế nào, Thái Dương nơm nớp lo sợ trả lời vài câu, trong lòng càng lúc càng có cảm giác phát lạnh.
Tiết Đông Kỳ luôn luôn là người thẳng thắn dứt khoát, cùng cấp dưới nói chuyện thường đi thẳng vào vấn đề, không quanh co lòng vòng, song hôm nay lại nói đông nói tây nửa ngày thủy chung không vào trọng điểm, cảm giác rất không ổn.
Rốt cục, Tiết Đông Kỳ đại khái cũng chán ốm cuộc nói chuyện vòng vèo thế này, xúc tích hỏi một vấn đề mấu chốt: “Thái Dương, lúc trước, em có trong lúc vô tình đem một ít tư liệu trong công ty…… ừm, cho người khác xem qua hay không?”
Trong lòng Thái Dương bộp một tiếng, nghĩ thầm quả thực chính là sự kiện kia!
Chẳng lẽ cái này cũng tính là tiết lộ bí mật thương nghiệp?! Không thể nào…… Cậu vẫn là không thể tin được.
Thái Dương nghĩ nghĩ sự tình trước sau, chung quy cảm thấy trong đó có khả năng tồn tại hiểu lầm, vì thế sắp xếp lại lời nói, thành thật khai báo:
“Chị Đông Kỳ, em cũng không gạt chị. Một dự án lúc trước công ty sắp xếp cho chúng ta làm, em làm xong mấy phần được giao, sau khi nộp lên một phần vừa ý nhất, số còn lại em cũng không để ý, trực tiếp quăng lại tại chỗ. Sau có bạn học cần một ít tư liệu về phương diện đó, em liền đem chỗ hồ sơ bỏ đi cho cậu ấy. Mấy thứ đó đều do em tự làm, em cảm thấy cũng không có gì, liền cho cậu ấy mượn. Sao ạ? Chẳng lẽ có vấn đề gì ư chị?”
Tiết Đông Kỳ lắc lắc chén trà trong tay, cúi đầu trầm mặc nghe Thái Dương giải thích xong, không khỏi khẽ nhăn mi.
Thái Dương vẫn như đứng trên lửa ngồi trên than chú ý thần sắc của thủ trưởng, thấy nàng lộ ra biểu tình như vậy, càng thêm bất an, cảm thấy trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Tiết lộ bí mật thương ngiệp…… Nếu quả thật là như vậy…… Hẳn là xem như phạm pháp ư?
Tuy rằng Thái Dương đối với pháp luật không hiểu biết nhiều, nhưng cũng không phải đồ ngốc, biết vấn đề này khẳng định không đơn giản.
Thái Dương càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.
“Thái Dương, với tư cách kỹ thuật viên, thời điểm lúc trước các em vừa mới vào chính là đều đã ký hiệp nghị bảo mật. Tư liệu nhân viên nội bộ công ty nhìn qua không có gì, nhưng bản chất vẫn tính là bí mật công ty. Em bình thường làm case tuy rằng đều là thành quả năng lực bản thân, nhưng em sử dụng những thứ công ty cung cấp để tạo điều kiện thuận lợi cho công việc, theo pháp luật mà nói, quyền tài sản là thuộc về công ty, hiểu chứ?”
Thái Dương cúi đầu, tay đang cầm chén trà không ngừng chuyển động, đại não trống rỗng.
Tiết Đông Kỳ nhìn bộ dáng của Thái Dương cũng có chút không đành lòng, cuối cùng thả chậm ngữ khí an ủi: “Không sao đâu, em cũng đừng quá lo lắng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, những thứ em để lộ ra nói cho cùng cũng không phải thứ quá quan trọng gì. Còn phương pháp xử lý cụ thể thì phải chờ cấp trên công ty quyết định, em cứ đi trước đi.”
Thái Dương cũng không biết bản thân là như thế nào mà trở lại văn phòng được, chỉ cảm thấy như đi trên mây.
Cậu đơ ra ngồi trước máy tính, khung chat của cậu bạn đại học hiện lên trước nhất, phía trên đã đầy chật tin nhắn.
Thái Dương, có ở nhà hay không?
Sự tình hình như không ổn rồi, đồ án lần trước cậu giúp tớ được công ty chọn dùng, nhưng hình như lại thu hút sự chú ý của Thiên Độ. Cậu liệu có bị liên lụy hay không vậy?
Có online thì nhắn lại cho tớ một câu.
Những câu đó là nhắn từ vài ngày trước, còn lại đều là từ buổi sáng nay:
Thái Dương! Tớ lại nghe nói nội bộ bên các cậu có kẻ tiết lộ bí mật thương nghiệp, không phải chỉ cậu đấy chứ?
Sáng sớm nay hình như có người từ Thiên Độ đến công ty chúng tớ……
Này, cậu không có việc gì đấy chứ?
Thái Dương, cậu sau khi online nhớ nhắn lại cho tớ
Cho tớ xin lỗi…… Không nghĩ tới lại gây cho cậu phiền toái lớn như vậy……
……
Thái Dương đẩy thanh cuốn chuột, chậm rãi xem xong tin nhắn của bạn học, đại não vẫn không phản ứng như cũ.
Lúc này đầu chim cánh cụt lại sáng lên, phân biệt là Lý Lập Bang cùng Trương Gia.
Lí ngu ngốc 09:35:13
Uy, rau ôi, đừng có nghe người khác nói xằng nói bậy gì, cũng có tự hù dọa bản thân nghe chưa? Sự tình như thế nào còn chưa được chắc chắn mà, chỉ là truyền ra văn kiện bỏ đi thôi, chắc không có gì ghê gớm lắm đâu, lát nữa nghỉ trưa tớ sẽ qua chỗ cậu.
Trương muộn tao 09:39:48
Đừng hoảng hốt
Trương muộn tao 09:40:03
Sự tình kiểu này trước kia cũng từng phát sinh, nhưng cũng chưa từng ầm ĩ rầm rộ như thế này. Mình cảm thấy có thể là bởi vì cậu đắc tội với người ta, nên mới bị chỉnh thôi. Tìm được nguyên nhân sẽ có đối sách, không phải sợ.
Nhìn đến câu thứ hai của Trương Gia, Thái Dương ngẩn người.
Đắc tội với người ta……
Nếu nói ở Thiên độ đã đắc tội với người nào, thì dường như là rất rõ ràng.
Khuôn mặt một gã đàn ông đột nhiên hiện lên trong đầu, đôi mắt hẹp dài tựa tiếu phi tiếu, vương hương nước hoa đàn ông nhàn nhạt……
“Công tác sau này có vấn đề gì bất cứ khi nào cũng có thể tới tìm tôi, cửa lớn văn phòng của tôi đây luôn luôn rộng mở cho cậu!” Trong sảnh ăn sân bay, gã đàn ông mang đôi mắt hẹp dài đã từng cười nói với cậu nư vậy.
Dường như mỗi lần Thái Dương sắp đem những chuyện không thoải mái phát sinh khi ở gần người kia quên hết đi, hắn lại dùng đủ phương thức xuất hiện trong cuộc sống của cậu, cưỡng ép cậu khắc sâu thêm một lần ấn tượng với con người này.
Thái Dương đột nhiên có chút phiền lòng, vì thế mở từng khung chat ra, cũng không thèm nhìn trực tiếp đáp lại bằng biểu tình ngoáy mũi, sau đó liền trực tiếp đem QQ đóng, nằm xoài ra bàn, đem đầu chôn vào trong khuỷu tay.
Nếu Thái Dương hiện tại không tâm phiền ý loạn như vậy, hẳn là sẽ phát hiện, trong đám bằng hữu gửi tin nhắm quan tâm đến tình hình của cậu, lại không hề có sư huynh Quách Minh Viễn. Bởi vì lúc này Quách Minh Viễn đang ngồi trong văn phòng của gã biến thái kia.
“Oa, hôm nay là có ngọn gió nào, thế nhưng lại thổi được đại công trình sư của chúng ta đến đây vậy!” Hạ Thần Đông vẫn mang bộ dáng lão hồ ly không đứng đắn như vậy, nhả nhớt cười ngồi trong văn phòng mới của mình, lười biếng tựa vào chiếc ghế xoay da thật nghịch bút máy.
Quách Minh Viễn đem mấy kẹp văn kiện quăng lên bàn, cũng nheo mắt cười với Hạ Thần Đông: “Đây là tư liệu có liên quan với việc Thái Dương lần này tiết lộ bí mật. Quan hệ trước sau đều ở trong này hết, cậu nếu có rảnh thì nhân tiện xem ngay cho tôi. Tôi quả thật không rõ, như thế nào có mấy thứ bỏ đi này mà lại có thể thành tiết lộ bí mật thương nghiệp chứ? Hả?”
Trên mặt Hạ Thần Đông lập tức lộ ra biểu tình thực giật mình, hàng mày xinh đẹp nhướn lên: “Nha, nguyên lai chuyện tiết lộ bí mật hiện tại ồn ào huyên náo đó thế nhưng lại có quan hệ với bé con đó à? Ai, cậu xem xem, tôi vừa mới thay đổi công tác một trận, cũng không có thời gian chú ý chuyện khác, cũng không biết đàn em nhà mình lại làm loạn ra chuyện lớn thế này……”
Quách Minh Viễn trong lòng thầm mắng một câu con mẹ nó đồ cáo già nhà ngươi giả vờ vừa thôi, nhưng vẫn là cưỡng chế lửa giận trong lòng, trên mặt hòa nhã nói: “Nếu Thần Đông cậu coi trọng thằng bé, coi nó như hậu bối, thì giúp nó một chút. Phải biết rằng, nếu bị quy chụp tội tiết lộ bí mật thương nghiệp, thì sẽ chẳng có gì hay ho hết.”
“Phải a…… Xâm phạm bí mật thương nghiệp, chậc chậc……” Hạ Thần Đông một bên gật đầu nói đúng, một bên dùng bút máy nhẹ nhàng quẹt lên sống mũi cao của mình, “Chỉ cần không lưu tâm, công ty có thể quyết định trình viện kiểm sát ấy chứ, nếu biến thành án hình sự thì sẽ không ổn a……”
Cuối cùng, nụ cười bên môi Quách Minh Viễn rốt cuộc không giữ nổi được, đứng phắt dậy khỏi ghế, trầm mặt nhìn Hạ Thần Đông: “Thối lắm! Cái gì mà hình sự dân sự, mấy thứ nó để lộ có bao nhiêu quan trọng, đến tột cùng có thể tạo thành bao nhiêu tổn thất cho công ty trong lòng cậu đều biết! Đừng nói là bí mật thương nghiệp gì, cho dù có công khai ra ngoài cũng chẳng sao hết! Hiện tại ầm ĩ đến thế này cậu con mẹ nó đừng cho là tôi không biết chuyện gì đang xảy ra!”
“Ấy, cậu sốt ruột cái gì vậy a.” Đôi mắt hẹp dài của Hạ Thần Đông thản nhiên nhìn Quách Minh Viễn, làn môi mỏng hơi hơi cong thành một tia cười, “Hơn nữa, cậu nói thế tôi không thích đâu, cái gì mà cậu đã biết chuyện gì đang xảy ra chứ? Chẳng lẽ là bảo tôi ở giữa giở trò à? Bé con kia cũng không đắc tội tôi a, tôi sao làm hại kưng ấy được chứ? Huống hồ chuyện này nếu như không bị người ta nắm được thóp, thì có muốn giở trò cũng đâu có được nha!”
Quách Minh Viễn nhìn cặp mắt chợt lạnh xuống kia của Hạ Thần Đông, biết thằng khốn này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, dứt khoát là không nhận, vì thế tự nhủ mấy lần rằng sự tình liên quan đến Thái Dương chớ nên xúc động, khó khăn lắm mới đem ngữ khí hòa hoãn xuống: “Hạ phó giám đốc, tôi biết Thái Dương có thể trong lúc vô tình đã chạm phải vảy ngược của ngài. Thằng bé đó sau này phỏng chừng không tồn tại được trong ngành IT mất, ngài coi như thương nó tuổi còn trẻ như vậy, thả cho nó một con đường, đừng có ép bức người ta đến cùng đường, không chừa lại cho nhau một chút đường sống.”
Hạ Thần Đông rất nhanh lại khôi phục nụ cười mỉm thong dong tao nhã, vỗ vỗ bả vai Quách Minh Viễn, nói: “Cậu yên tâm đi, tôi vốn rất thích thằng bé đó mà, không nỡ ra tay nặng vậy đâu. Chuyện của nó tôi sẽ lưu tâm.”
Quách Minh Viễn nhìn nụ cười biến thái kia của Hạ Thần Đông, cảm thấy người như thế sinh ra đến chính là cặn bã xã hội, mà cái thứ cặn bã này đâu đâu cũng thấy, lại còn thường xuyên như cá gặp nước. Anh lo lắng cho Thái Dương, không muốn tiếp tục cùng Hạ Thần Đông tốn hơi thừa lời, biết hắn cũng không phải là chỗ đáng để dựa vào, sự tình còn cần biện pháp chuẩn bị, vì thế liền cáo từ.
Tâm tình Hạ Thần Đông sau khi Quách Minh Viễn đi rất tốt, nói cho thư ký của mình, nếu có người hôm nay đến tìm hắn thì nói hắn bận không có thời gian, sau đó cầm chìa khóa xe ung dung lướt ra ngoài.
Thái Dương suốt buổi sáng đều thất hồn lạc phách, ở trên mạng tra cực nhiều tư liệu về phương diện tiết lộ bí mật thương nghiệp, không xem thì thôi, xem rồi không hiểu thì ngược lại càng thêm sợ hãi.
Cậu phân vân hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cố ý bỏ qua thời gian hẹn gặp với Lý Lập Bang cùng Trương Gia, tắt di động, thừa dịp nghỉ trưa đi đến văn phòng phó giám đốc.
Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の20 Hồ ly đến rồi đây, cuộc sống yên bình của nông trường Cao Kỳ đã kết thúc