Đọc truyện Thất Hữu Bất Trực – Chương 15
Từ trên đường siêu thị về nhà, mấy đồng chí IT lòng ôm suy nghĩ, thậm chí ngay cả đại sự mua giường hàng đầu cũng tạm thời bị gác lại.
Quách Minh Viễn trầm mặc lái xe. Anh vẫn không rõ, vì cái gì sau khi số trúng thưởng kia không ai nhận, MC đang định rút thăm thêm lần nữa, máy tính rút thăm kia lại vừa vặn bị phá hỏng. Hơn nữa người phụ trách tuyên truyền nơi đó còn lấp lửng ra mặt giải thích, nói không thể rút thăm nữa, lại còn dùng phương thức trao tặng phẩm nhỏ để trấn an đại chúng.
Trương Gia ngồi ở tay lái phụ, ánh mắt liên tục đảo qua kính chiếu hậu. Cậu để ý rằng, sau khi hoạt động kết thúc, lúc thằng ranh tham ăn Thái Dương nhìn đống lễ bao thạch hoa quả mình thích mê bị đưa đi, trên mặt chẳng những không có lộ ra chút biểu tình mất mác tiếc nuối, ngược lại dương dương tự đắc tâm tình vui sướng, thậm chí khi lên xe còn vẫn hớn hở ngâm nga mấy khúc nhạc trẻ.
Mạch não Lý Lập Bang không có phức tạp như Trương Gia, đối với mới chuyện rút thăm của phụ nữ này cũng không hứng thú lắm, ngược lại đem toàn bộ tinh lực đặt lên sự châm chọc khiêu khích của Thái Dương. Mỉa mai mở di động cho Thái Dương xem hình cậu bị chụp cùng Cố Văn Vũ, sau đó phát huy khả năng bỉ ổi của cái miệng, cuối cùng đâm chọc Thái Dương đến nổi đóa, hai người lại bắt đầu một trận đánh đấm.
Cố Văn Vũ bị hai người không ngừng lăn qua lại dồn ép đến tận bên cửa xe, song cũng không nói lấy một câu oán giận, chỉ cúi đầu không biết đang tự hỏi điều gì. Đột nhiên, hắn thoáng nhìn thấy có thứ gì rớt ra từ trong túi quần Thái Dương…… Sau đó lông mi khẽ nhướn lên, tất cả những điểm mù mờ đã được dễ dàng giải quyết.
Vừa định đưa tay lấy tấm thẻ vạch trần sự thật, không ngờ lại bị chủ nhân hoang mang rối loạn nhét lại.
Thái Dương khẩn trương liếc Cố Văn Vũ một cái.
Người kia mặt không chút thay đổi, mắt nhìn phía trước, bình tĩnh như thường.
Vì thế chú nhóc IT an tâm, thừa dịp Lý Lập Bang không chú ý lại hung hăng huých tay thêm một cái, ở trong tiếng mắng chửi ác liệt của đối phương mà cười đắc thắng.
……
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Thái Dương thực bình tĩnh, mấy đồng chí cùng nhà cũng không nhắc lại chuyện siêu thị.
Bởi vậy, chuyện bán đứng, đùa giỡn đám bạn IT cùng phòng chỉ số IQ cao ngất trong tay mà chẳng thằng nào phát hiện ra, tuy rằng khiến cho cậu rất chi đắc ý nhưng chỉ có thể âm thầm thích thú trong lòng một mình.
Thái Dương cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng rằng thủ đoạn nhỏ của mình sẽ bị người phát hiện.
Cũng phải thôi, cả lũ đều là đàn ông mà. Cả ngày lo sự nghiệp bận bạn gái, ai mà rảnh rang lưu tâm đến mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này làm gì?
Có điều, chuyện khó giải quyết chính là, tang vật phải tẩu tán như thế nào.
Lễ bao thạch hoa quả không thể mang về nhà, vì thế Thái Dương mỗi ngày đi làm, cái túi laptop lúc nào cũng căng phồng một cách bí ẩn.
Nhóm đồng nghiệp trong văn phòng, cũng ngạc nhiên phát hiện, ngăn kéo to nhất dưới cùng bàn làm việc của Thái Dương bị cậu thần thần bí bí khóa chặt lại, thùng rác mỗi ngày đều bị mấy gói đồ ăn vô cùng kì quặc ngồi nhét, ngay cả trợ lý hay phát thạch hoa quả trước kia cũng không có biểu hiện như thế……
Có một câu nói rất đúng, con người, không thể đắc ý quá mức.
Nếu không ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không hay biết.
Ví dụ như Thái Dương, trong khi sung sướng hưởng thụ mỹ thực, không mảy may ý thức được, cái đuôi cáo của mình đã sớm lòi ra không ít, hơn nữa còn rơi vào ánh mắt tinh ranh của mấy thằng bạn ở chung nhà.
Ngày hôm đó, Quách Minh Viễn tăng ca, Cố Văn Vũ ra ngoài.
Thái Dương bị Lý Lập Bang cùng Trương Gia ngăn lại ở cửa nhà tắm.
Hai người cười lạnh, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn cậu, tràn ngập thương hại.
Ánh mắt Thái Dương nhanh chóng lướt tới tấm thẻ số 104 trong tay Trương Gia, rồi lại bay nhanh khóe mắt nhìn quần mình ném ở trong máy giặt, sau đó không nói hai lời muốn cướp đường mà chạy, song lại bị Lý Lập Bang phản ứng cực nhanh một phen ôm chặn lấy!
“Ranh con được lắm a! Dám giở trò ngay dưới mắt Thái tuế gia đây!” Lý Lập Bang âm hiểm cười, đem con người không ngừng giãy dụa vặn vẹo ôm lùi lại phía sau.
“Cứu mạng a! Giết người! Diệt khẩu…… ư…… ư……” Tiếng tru như mổ heo bị Trương Gia kịp thời ngăn chặn.
“Xuỵt —— đừng ồn, hôm nay cậu có kêu rách cổ bỏng họng cũng không có ai tới cứu đâu.” Trương Gia mặt mang mỉm cười, tao nhã nói lời thoại đáng khinh biến thái nhất như trong film.
Thái Dương liều mạng đem đầu ló ra cửa nhà tắm, lại bị Trương Gia không chút lưu tình ấn về.
Sau đó liền nghe tiếng cửa nhà tắm đóng rầm một cái.
Không có động tĩnh gì nữa.
Buổi tối thời điểm Cố Văn Vũ trở về, phát hiện thần sắc Thái Dương đờ đẫn trắng bệch, quần áo hỗn độn mắt thâm quầng, hỏi làm sao cũng không trả lời, miệng chỉ lảm nhảm nói”Bọn họ không phải người không phải người”, sau đó sớm liền leo lên giường, tiều tụy đi vào giấc mộng.
Cố Văn Vũ buồn bực, tâm thần bất định soạn chương trình một lúc, cảm thấy không an tâm, liền lên đọc blog của Thái Dương. Sau đó trố mắt phát hiện, số lượng theo dõi của Thái Dương cư nhiên quá cả vạn!
Mà status gần nhất mới đổi, số lượng comment với trích dẫn lại cao đến ngoạn mục.
Status này chính là một tấm hình.
Trên hình là một tấm bảng lớn nền trắng chữ đen. Mà Thái Dương thì đang mở to đôi mắt vô tội, đáng thương đem tấm biển đeo trước mực, ai oán mà ngấn lệ nhìn màn ảnh.
Chữ viết trên bảng lớn mà rõ ràng, nội dung như sau:
Sám hối thư
1. Cảm tạ ơn giáo dục của các vị đại ca phòng 11011 căn L khu B.
2. Biểu thị lòng ăn năn hối cải với hành vi bán rẻ bạn bè cầu thực.
3. Xin tự thừa nhận rằng đã sử dụng thủ đoạn trái phép vô đạo đức ở siêu thị XX.
4. Nguyện vì tội trạng của bản thân mà chịu trách nhiệm trước pháp luật cùng đạo nghĩa.
5. Khẩn cầu đại chúng xã hội tha thứ, cho tôi thêm một cơ hội làm người.
Người sám hối: thái ×( ấn dấu tay)
……
Dù cho thần kinh tê liệt như Cố Văn Vũ, khi đối diện với tấm ảnh chụp đáng thương thê thảm như vậy, cũng rốt cục nhịn không được, phì cười.
Người trên giường động đậy, phát ra một tiếng lầm bầm mơ hồ, giống như vì bị quấy rầy đến khó ngủ mà bất mãn.
Cố Văn Vũ vội vàng thu tiếng, cúi đầu lấy tay che mặt, bả vai vì nín cười mà run nhè nhẹ.
Duy trì trạng thái như vậy một lát, Cố Văn Vũ đột nhiên bất động, sau đó hắn chợt ngẩng đầu, ánh mắt trở nên dị thường sáng ngời!
Trong nháy mắt kia, dường như có thứ gì đó nhen nhón lên sâu trong mắt hắn!
Cấp tốc xoay ghế về trước máy tính, nhấp chuột mấy cái, mở ra một tài liệu giấu kín chung lẫn với tài liệu lập trình, ở bên trong gõ sửa lại chút mệnh lệnh, sau đó lại khởi động một phần mềm.
Thân thể Cố Văn Vũ hơi nghiêng về phía trước, tới gần vị trí mic ngoài máy tính, bên miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói hai chữ:
“Thái Dương……”
Trên màn hình máy tính lập tức biểu hiện bảng phân tích so sánh âm tiết, sau đó lại đem kết quả phân tích tự động chuyển thành mã hóa.
Cố Văn Vũ lấy số liệu mã hóa giọng nói ra, link vào phần mềm mới vừa biên soạn lại.
Trước khi ấn vào nút “Phân tích” cuối cùng, hắn âm thầm hít một hơi, dường như thập phần khẩn trương, chằm chằm không chớp mắt nhìn màn hình máy tính, giống như thời khắc sống chết sắp xảy ra trước mắt!
Loading……
Màn hình máy tính bắt đầu xuất hiện phần trăm loading.
Những đường loading chầm chậm cuối cùng chấm dứt, trên màn hình xuất hiện một cửa sổ mới toanh.
Trên mặt cao thấp chia thành hai phần.
Phía trên đánh dấu “Ngữ âm nguyên thủy”, xuất hiện hai chữ “Thái Dương” Cố Văn Vũ vừa mới nói.
Còn vị trí bên dưới ghi chú “Phân tích ý nghĩa” lại xuất hiện một câu hoàn toàn mới.
Nội dung câu đó là:
“Thái Dương…… cậu như thế nào…… lại đáng yêu như vậy.”
Cố Văn Vũ nhìn câu xuất hiện bên dưới màn hình, sửng sốt hồi lâu.
Chờ khi hắn ý thức được chuyện gì đã xảy ra, liền đứng phắt dậy khỏi ghế, quả thực không thể tin được vào hai mắt mình!
Nhìn Thái Dương vẫn đang ngủ, Cố Văn Vũ cầm lấy di động lặng lẽ ra khỏi phòng, đến ban công phòng khách ấn số của đồng bọn.
“Này, Trương Húc.”
Giọng nói của Cố Văn Vũ nghe ra vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng chỉ cần cẩn thận để ý, vẫn có thể nhận ra sự kích động vô pháp kiềm chế khẽ run rẩy trong từng chữ hắn nói.
“Tôi nghĩ……” Cố Văn Vũ nhẹ giọng nói, “Phần mềm chúng ta nghiên cứu phát triển kia, rốt cục đã có đầu mối rồi.”
Ráng chiều hồng rơi trên khung cửa thủy tinh, phản chiếu một bóng người cao gầy. Dưới cảnh nền phồn hoa đô thị, lại càng lộ vẻ bình thường nhỏ bé.
Song chẳng ai hay, một hồi tin tức chấn động toàn cầu thay đổi thời đại mấy năm về sau, cũng theo giờ khắc này, chậm rãi vén màn bước ra.
Đêm nay, dưới trời đêm quanh co của thành đô, có một người, cùng với các bằng hữu phấn đấu nhiều năm của hắn, nhất định trắng đêm không ngủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thôi vậy là diễn biến chính của câu chuyện đã bắt đầu rồi! Các mối quan hệ của nhóm nhân vật chính giờ đây đã được mở rộng!
Câu chuyện nông trường Cao Kỳ
Mặt trời cực lớn, thời tiết thực nóng, gà con mổ sâu trên mặt đất.
Mổ đến mệt nhoài, gà con rốt cục bắt được một con sâu vừa đẹp vừa béo.
Nó chưa ăn vội, đem sâu cẩn thận đặt trên mặt đất, nhìn trái nhìn phải, rốt cục há mỏ chuẩn bị mổ xuống……
Cún con thấy vậy liền lao tới.
“Nhép” một cái dẫm nát con sâu.
Sau đó lại một đường vừa sủa vừa chạy.
Mỏ gà con co giật một chút, chỉ đành lại đi tìm sâu ăn.
Thật vất vả tìm được một con khác, ngậm mang đến một nơi bí mật chuẩn bị hưởng dụng.
Cún con không biết từ xó nào thè lưỡi xồ ra, sủa nhặng lên cướp lấy con sâu trong miệng gà hất xuống đất, dẫm nát, chạy đi.
Gà con:……
Lần thứ ba, gà con giấu càng kín hơn, nhưng cún con vẫn tìm được nó, cũng đúng lúc chụp lấy thứ trong miệng nó hất xuống dất, sau đó một cước dẫm lên ——
“Ẳng!!!!”
Cún con kêu thảm thiết.
Rụt chân lại, phát hiện trên đệm chân máu chảy đầm đìa cắm một cái đinh mũ.
Sau đó, thời điểm gà con ăn sâu, cũng không thấy cún con nữa.