Thất Hữu Bất Trực

Chương 13


Đọc truyện Thất Hữu Bất Trực – Chương 13

Ngay sau khi Thái Dương cùng Cố Văn Vũ ly khai không lâu, tại tiểu khu, password wifi yiqigaoji được mở ra, báo hiệu một ngày mới của chủ nhân các phòng bắt đầu.

Lý Lập Bang vẫn trong trạng thái mơ ngủ, mắt nửa mở nửa nhắm gặm một miếng bánh mì, chán ngắc ngồi trước máy tính bắt đầu dạo đông dạo tây, xem hết một lượt tin tức thời sự trong ngoài nước đến dân sinh đói nghèo, tin đồn ngôi sao, cuối cùng hắn mới đem chuột nhấp vào blog.

Tin tức các loại tràn ngập trang chủ, hắn nhanh chóng kéo con lăn chuột, đọc lướt qua…… Sau đó đột nhiên trừng lớn hai mắt, miếng bánh mì trong miệng cũng rớt ra!

Bởi vì Lý Lập Bang là fan ruột của Đạo mộ bút ký, cho nên bình thường cũng add thêm group Đạo mộ. Song hắn sau lại phát hiện, diễn đàn này đã muốn bị sinh vật tên “fangirl” hoàn toàn chiếm lĩnh, bên trong tràn ngập đủ loại câu chuyện tình ái không thể tưởng tượng của hai nhân vật nam chính, khiến cho hắn thật sự chịu không nổi, sau đấy cũng không dạo qua nữa……

Nhưng mà hôm nay, có một tấm ảnh chụp nổi bật đã bắt lấy ánh mắt hắn!

Trong siêu thị chật chội, xe đẩy hỗn độn, vô luận bối cảnh huyên náo cỡ nào cũng vô pháp che lấp được hai nhân vật chính thu hút ánh nhìn trong bức ảnh!

Trong đó một người dáng cao cao, dù có đội mũ trùm đầu cũng vẫn lộ ra chiếc cằm đường nét kiên định, lại thêm đôi chân thon dài thẳng tắp mặc quần kiểu bộ đội, cực kỳ giống Tiểu Ca trong cảm nhận của đám fan Đạo mộ! Mà người còn lại tóc tai có chút hỗn độn mặc áo sơ mi trắng, màu trắng trên áo dưới sự hấp thụ ánh sáng sạch sẽ đến gần như trong suốt, khiến nụ cười mỉm lơ đãng trên khóe miệng chủ nhân càng thêm nhu hòa khác thường. Tuy rằng nghiêng đầu nhìn không rõ mặt, nhưng bộ dáng uể oải nhàn nhã dựa vào xe đẩy này, khiến người ta nhìn ra một loại cảm giác…… dễ chịu đến bất ngờ.

Lý Lập Bang sửng sốt vài giây, sau đó cầm miếng bánh mì vừa rơi xuống hung hăng cắn một nhát. Hắn thề, cái thằng nhãi thiếu ý tứ trên màn hình kia cho dù hóa thành tro hắn cũng sẽ không nhận sai! Mấy giờ trước, cái thằng đó còn đang nằm trên chiếc giường đôi dưới lầu bị mình đạp cho một nhát! Chẳng ngờ chỉ chớp mắt……

Vừa bừng bừng nổi giận, hắn vừa mở thêm một tấm khác cùng thư mục, sau đó bánh mì trong miệng lại rơi xuống.

Chẳng ngờ chỉ chớp mắt nó lại dám ôm ấp yêu thương người khác ngay trước công chúng!

Đối diện với tấm ảnh Thái Dương bị Cố Văn Vũ ôm vào trong ngực, Lý Lập Bang thậm chí không có ý thức được rằng bản thân vì cái gì lại nổi nóng, chỉ hung hăng quết thêm hai tầng mứt hoa quả lên bánh mì, sau đó trực tiếp đập lên màn hình máy tính, che lại cái đầu tóc bù xù nhìn qua liền thấy mềm mại tinh tế kia, nhảy xuống ghế dựa chạy thẳng ra khỏi phòng.

“Này này! Trương muộn tao mau ra đây!” Nện được hai phát lên cửa phòng cách vách, Lý Lập Bang liền một cước đá văng cửa ra, lao như gió vào.”Mau lên blog……”

Lý Lập Bang còn chưa có nói hết những lời này.

Bởi vì hắn thấy Trương Gia đang mỉm cười mặc quần áo, lại còn mặc một cách chăm chú, thậm chí ngay cả từng nếp gấp trên áo sơ mi cũng đều cẩn thận sửa sang lại.

Khi cài cúc tay áo sơmi, Lý Lập Bang rõ ràng cảm giác trên cặp kính mắt kia của Trương Gia đang phản chiếu một tia ánh sáng lạnh, mà vì đây là Trương Gia, nên lại càng thâm độc. Bởi vậy Lý Lập Bang nhanh chóng đem tầm mắt dời đi, rơi xuống màn hình máy tính còn đang mở của Trương Gia.

Hình ảnh trên máy tính vừa khéo dừng lại ở….. tấm hình Thái Dương cùng Cố Văn Vũ yêu đương mãnh liệt ôm ấp ở trong siêu thị, lại còn đang trong trạng thái zoom cực đại.

“Dậy sớm thế?” Trương Gia nhẹ nhàng hỏi.

“Ách…… ừm……” Đối mặt với Trương Gia bình tĩnh như vậy, Lý Lập Bang cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Thái Dương đi siêu thị.” Trương Gia vung chiếc thắt lưng đen bóng trong tay, phát ra một tiếng “Bốp” giòn vang, sau đó mặt không đổi sắc quấn vào quanh hông.

“Đúng vậy……” Lý Lập Bang ngu ngơ run lên một chút.

“Vậy……thật vừa vặn.” Trương Gia cầm lấy đồng hồ trên bàn, không nhanh không chậm đeo lên cổ tay.

“Hử? Cái gì vừa vặn?” Lý Lập Bang không hiểu ra sao.


Trương Gia cong khóe miệng mỉm cười, nói: “Cố Văn Vũ đến đây lâu như vậy, cứ chen chúc ở cùng Thái Dương như vậy không hay. Vẫn cứ luôn nói là phải mua giường mới cho cậu ta, không bằng hôm nay đi mua luôn.”

Lý Lập Bang ngó ngó Trương Gia, sóng điện não cấp tốc tìm được đường bay về đại não, sau đó, đột nhiên nở nụ cười cực bỉ ổi, vội phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, là nên mua thêm giường.”

Trương Gia đối với lời nói của kẻ kia thực vừa lòng, nhướn mày cùng Lý Lập Bang một trước một sau đi ra ngoài. Ai ngờ mới vừa xuống lầu, liền đụng phải sư huynh Quách Minh Viễn, đang cầm chìa khóa xe đi giầy ở huyền quan.

“Nga? Khéo vậy chứ, hai đứa cũng muốn ra ngoài à?” Làm sư huynh, nụ cười của Quách Minh Viễn vĩnh viễn đều thân thiết, ôn hòa như vậy.

Trương Gia cùng Lý Lập Bang liếc nhau, sau đó Trương Gia nói: “Dạ, đi siêu thị.”

“Siêu thị? Khéo thế, anh cũng định đến đó.” Quách Minh Viễn nháy mắt mấy cái, “Mới nãy anh chợt nhớ ra, Cố Văn Vũ đến đây lâu như vậy, không thể cứ mãi để cậu ấy ngủ cùng Thái Dương được, cũng không thấy tiện lắm, hôm nay nhân ngày nghỉ chi bằng……”

Lúc này, từ sau cánh cửa phòng khép hờ của Quách Minh Viễn, truyền đến âm thanh tự động tắt máy tính.

Ánh mắt củaTrương Gia cùng Lý Lập Bang đều lướt qua đó một chút, sau đó lập tức ngầm hiểu nở nụ cười.

Quách Minh Viễn nhướn mày.

Trong tích tắc, chỉ số liên hệ tâm ý giữa ba đồng chí IT đã được đẩy cao mã lực đến mức chưa từng có!

Vì thế, không cần thêm một câu vô nghĩa nào, đổi giày, đẩy cửa, xuống lầu, lái xe…… Trên mặt mang theo hoặc ôn nhu hoặc giảo quyệt hoặc ý cười biến thái, chậm rãi tiến về phía siêu thị.

……

Siêu thị, quảng trường thử nghiệm tiệc đứng thạch hoa quả.

Thái Dương cầm thẻ số 21, tận lực lờ tịt đi ánh mắt quỷ dị của nhân viên công tác phát số nhìn về phía mình, hết hóng đông lại nhìn tây tìm bóng dáng Cố Văn Vũ.

Thời gian quay ngược về hai mươi phút trước.

“Được rồi…… Mời cặp tình nhân ở dưới cùng lên rút……” Cậu nhân viên trẻ trung phụ trách công tác rút thăm cầm micro trong tay, khi nhìn thấy Thái Dương cùng Cố Văn Vũ song song đi lên, nụ cười sáng lạng lập tức cứng ngắc ở trên mặt, chữ “Số” gắt gao nghẹn trong miệng không nói ra nổi.

“Hai vị tiên sinh, ngại quá, đây là hoạt động rút thăm của tình nhân……” Cậu nhân viên nhanh chóng chỉnh lại nụ cười thích hợp, mang ý xin lỗi chuẩn bị đem này tình huống nam nam mập mờ này rửa sạch khỏi hiện trường.

Thái Dương trộm liếc nhìn Cố Văn Vũ một cái.

Cố Văn Vũ không hé răng.

Thái Dương ở trong lòng hung hăng khinh thường, ông biết rồi! Thời điểm mấu chốt là chẳng trông cậy đếch gì được vào cái mặt gỗ ấy! Vì thế chuyển hướng nhân viên công tác, nhún nhún vai, lộ ra một nụ cười ung dung:

“Chúng tôi…… ừm, chính là người yêu.”

Nhân viên công tác:……


Thái Dương cơ hồ có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu ta đang nứt ra từng chút một rồi rớt xuống từng mảnh vụn……

Cậu nhân viên trẻ trước giờ chưa tình gặp qua tình huống này, đang luống cuống không biết nói sao, lại đột nhiên phát hiện, hòm đựng số trước mặt đã bị người ta cầm đi!

Cố Văn Vũ không nói một tiếng đem tay thò vào thùng, bới bới…… Tiếp theo hắn dừng một chút, bởi vì hắn phát hiện Thái Dương đang đứng ở bên cạnh đang bực dọc nhìn hắn.

Vì thế Cố Văn Vũ không bới nữa, yên lặng thu tay, đem thùng đưa cho Thái Dương.

Thái Dương tức khắc cao hứng phấn chấn, thò tay vào, bới lấy bới để, lấy ra một thẻ số.

Sau đó Cố Văn Vũ lại đem hòm để lại trước mặt nhân viên công tác, xoay người, bước đi.

Cậu nhân viên hoàn toàn bị lơ đi:……

Sau khi lấy được thẻ số, Cố Văn Vũ nói muốn đi gọi điện thoại, vì thế liền biến mất.

Thái Dương cảm thấy Cố Văn Vũ thật đúng là kỳ quái, có gọi điện thôi mà chạy ra xa vậy để làm cái giề? Cũng không biết cậu ta cả ngày bận bịu làm những trò xấu xa gì nữa……

Một góc siêu thị, cái người làm những trò xấu xa đang kết nối điện thoại:

“Alo, Trương Húc hả?”

“Làm ơn đi! Lão Đại…… Cư nhiên sớm như vậy đã đánh điện cho em rồi! Anh không biết hôm qua em thức trắng cả đêm sao……” Đầu bên kia điện thoại, rõ ràng truyền đến tiếng oán giận mang theo sự ức chế phải rời giường lải nhải không ngừng.

Cố Văn Vũ kiên nhẫn nghe trong chốc lát, sau đó tiếp tục câu chuyện của mình: “Chỗ siêu thị bên cạnh đường phía tây, nghe nói là chú mày kiêm chức nhân viên bảo mật thông tin mạng của chỗ đó hả?”

Tiếng oán thán rốt cục đình chỉ, sau đó là âm thánh có chút chột dạ: “Lão…… Lão Đại…… Chỗ đó em chỉ là ngẫu nhiên qua xem một chút, anh phải tin tưởng em, lòng này chính là hoàn hoàn toàn thuộc về anh mà! Em là nguyên lão của công ty, tựa như nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình đang từng bước lớn dần…… Mấy chuyện bên ngoài chỉ là góp vui lấy lệ thôi, anh yên tâm! Em tuyệt đối sẽ không……”

Đối diện với bên kia ống micro đang thao thao bất tuyệt biểu lộ lòng trung thành, Cố Văn Vũ chỉ nhíu mày, sau đó nói: “Hiện tại qua đây một chút, có chuyện quan trọng cần chú xử lý đây.”

Thuộc hạ vẫn còn đang biểu lộ lòng trung thành sửng sốt: “A? Giờ á? Qua siêu thị ấy à?”

“Ừ, nhà chú cách đây cũng gần, cho10 phút đấy, đến nhanh đi.”

“…… Xảy ra vấn đề gì vậy ạ, có nghiêm trọng không?” Âm thanh tiếp điện thoại rõ ràng nghiêm túc hẳn lên, bởi vì hắn biết ông chủ nhà mình là tòa núi băng trước sau không đổi sắc, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn vì cái gì mà sốt ruột, nếu hắn đã nói vậy, hẳn là phải có chuyện rất trọng yếu.

“Ừ, rất nghiêm trọng.” Ông chủ lạm dụng chức quyền lòng dạ hiểm độc lấy công mưu tư, lướt nhìn qua khu vực rút thưởng, nghiêm túc nói.

Ngắt điện thoại xong, Cố Văn Vũ trở về tìm Thái Dương, thấy người này đang cùng một mỹ nữ mặc đồng phục thân hình bốc lửa chuyện trò vui vẻ. Hắn bất động thanh sắc lặng lẽ đến gần.

Mỹ nữ chân dài mặc đồng phục hai hàng khuy, đi tất lưới đen cùng giầy cao gót chính là người phụ trách tuyên truyền cuộc triển lãm này.


Nàng một tay chống eo, một tay cầm bộ đàm, đôi mắt nhìn Thái Dương vốn đã long lanh rạng rỡ, nay thấy Cố Văn Vũ lại càng thêm sáng chói lung linh.

“A, bạn cậu đến rồi kìa!” Âm thanh của tiểu thư phụ trách không hiểu sao trở nên thực kích động.

Thái Dương nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy Cố Văn Vũ đứng phía sau mình, vì thế trong lòng ghen tỵ một trận.

Quả nhiên, cái loại mặt lạnh như Cố Văn Vũ so với kiểu đáng yêu ấm áp như cậu chính là càng dễ được lòng mỹ nhân hơn…… Ai, ngày nay kua gái đâu có dễ gì, sao lại còn đến cướp của cậu chứ! Đều là anh em ngủ chung một chiếc giường mà……

“Vậy…… Hai vị cũng rút thăm sao?” Mỹ nhân chân dài nheo hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Thái Dương đột nhiên có cảm giác như sói xám ngắm thỏ con, “Số 21 đúng không? A! Con số thật may mắn nha! Vậy…… Tôi không quấy rầy hai vị nữa, còn phải sang kia xem một chút, chúc hai vị may mắn!”

Nói xong, tiểu thư phụ trách liền khí phách mười phần dẫm giày cao gót bước đi, chờ cách hai người hơi xa một chút, mới hạ giọng đem bộ đàm để sát vào bên môi: “Này, tiểu Tịch hở, nghe rõ này, lát nữa khi rút thăm máy tính nhất định phải lấy cho chị số 21! Nhớ kỹ! Phải là số 21 nha!”

……

Thái Dương cúi đầu nhìn nhìn thẻ số trong tay, có chút mờ mịt, số 21…… từ khi nào đã biến thành con số may mắn vậy?

Bất quá cậu rất hiếu kỳ, nếu Cố Văn Vũ chắc chắn như thế, vậy có phải đã giở trò gì bên trong hay không? Cậu đã sớm chú ý tới cái máy tính ở trung tâm hội trường kia, mặc dù biết Cố Văn Vũ là cao thủ máy tính, nhưng chỉ là một khách hàng rút thăm, có lý gì để cậu ta chạm được đến cái máy tính kia đâu? Nếu đến cả chạm vào cũng không được, làm sao có thể cam đoan bọn họ sẽ trúng thưởng?

Thật đúng là…… Càng ngày càng hiếu kỳ……

Thái Dương thậm chí đã bắt đầu tính toán nếu Cố Văn Vũ không thể thực hiện lời hứa thì nên xử lý cậu ta thế nào mới phải, thì đột nhiên nghe được cách đó không xa có một hô lớn thân thiết: “Lão Đại!!”

Ngay sau đó, liền thấy được một anh chàng đeo kính lếch thếch lôi theo túi laptop, chạy rất nhanh về phía bọn họ.

Thái Dương nhìn người đang đến, đột nhiên cảm thấy người này cực kỳ nhìn quen mắt.

Hình như là một trong đám năm người lúc trước ở cùng tiệm cafe với Cố Văn Vũ thì phải? Bất quá cậu cảm thấy không chỉ vì mỗi lý do đó mà quen mắt…… giống như vẫn còn nguyên nhân khác……

“Cậu hẳn chính là Thái Dương ngủ cùng với Lão Đại chúng tôi hả! Lần trước gặp mặt quá vội vàng, cũng chưa kịp chào hỏi, ha ha, xin chào xin chào!” Anh chàng lôi thôi bộ dáng trắng trẻo nhã nhặn, nhìn qua tưởng hướng nội, ai dè một khi mở miệng chính là phanh không được, không thèm đợi Cố Văn Vũ giới thiệu, liền chủ động đưa ra nắm tay cùng Thái Dương, nhe ra một miệng răng trắng.

Biểu tình trên mặt Thái Dương liền cứng ngắc.

Ngủ cùng Lão Đại của bọn họ…… ngủ cùng……

Được rồi dù rằng đây là sự thật, nhưng mà, vì cái gì nghe ra lại thấy không được tự nhiên?!

“Đây là Trương Húc, người cùng hoàn thiện phần mềm với tôi.” Cố Văn Vũ giới thiệu ngắn gọn, đem Trương Húc kéo khỏi người Thái Dương, lôi ra một góc không người……

Thái Dương ù ù cạc cạc nhìn hai người, đột nhiên nghĩ ra vì sao cảm thấy Trương Húc nhìn quen mắt như vậy, cậu ta hình như…… Bộ dạng có điểm giống…… Trương muộn tao.

“Cái gì…… anh….. anh bảo em đến…… là vì thế á!!” Trong góc hội trường, Trương Húc trừng lớn hai mắt không thể tin nhìn ông chủ mà mình vẫn luôn sùng bái như thánh thần, “Đi…… chỉnh lại thứ phần mềm rút thăm trúng thưởng cấp thấp nhất! Ngớ ngẩn nhất! Đơn giản nhất! Không chứa chút kỹ thuật nào nhất như vậy sao?!”

“Tăng lương cho cậu được không?” Con người không có chút cảm giác áy náy nào bắt đầu ôn hòa nhã nhặn đưa ra điều kiện đàm phán.

“Đây không phải vấn đề tiền bạc! Là nguyên tắc! Nguyên tắc!”

Đương lúc cậu nhân viên vì giá trị bản thân bị hạ thấp nghiêm trọng mà tức giận đang hô to gọi nhỏ với Cố Văn Vũ, chợt nghe phía sau có người gọi tên: “Trương Húc? Sao lại ở đây vậy?”

Trương Húc nghe được thanh âm, thân thể cứng ngắc một chút, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Trương Gia, Lý Lập Bang cùng Quách Minh Viễn đang đi tới.


Trương Gia dẫn đầu đang dùng ánh mắt như nhìn con rệp nhìn Trương Húc.

Trương Húc trừng lớn mắt, nhưng rất nhanh sửa sang vẻ mặt, lộ ra nụ cười ôn hòa trưởng giả, “Hey, đã lâu không gặp, em họ yêu dấu. Bất quá, anh vẫn thích em gọi là anh Trương Húc hơn ”

Nói xong liền di từng bước nhỏ đến bên người Cố Văn Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười, bảo trì đôi môi bất động, từ hàm răng phát ra một câu: “Lão Đại…… hôm nay em đụng phải khắc tinh rồi…… công việc anh giao, chỉ e…… có vấn đề……”

Đúng lúc này, trong hội trường truyền đến âm thanh phóng đại từ micro của MC: “Được rồi, đã để các vị khách quý đợi lâu. Hoạt động rút thăm trúng thưởng của Pudding hoa quả Hỉ Chi Lang chúng tôi lập tức bắt đầu! Hiện tại, trong tay mỗi cặp tình nhân đều có thẻ số……”

Tình nhân?!

Giây tiếp theo, ánh mắt ba người Trương Gia, Lý Lập Bang cùng Quách Minh Viễn nhất loạt chuyển hướng Thái Dương, sau đó lại chuyển hướng thẻ số Thái Dương nắm trong tay……

Lúc này Thái Dương đang quay lưng về phía bọn họ cách đó không xa đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh âm âm sau cổ, quay đầu, kinh ngạc nhìn ba đồng chí cùng nhà kia của mình.

“Ế? Các cậu…… Các cậu sao cũng đến đây thế?”

Hai mắt Thái Dương sáng lên, trong lòng nhanh chóng bắt đầu tính toán:

Thêm cả thuộc hạ của Cố Văn Vũ, cộng cả bốn người mới tới, nếu như để bọn họ hai người làm một đôi lên nhận thẻ số…… Tỷ lệ trúng thưởng liền cao hơn rất nhiều a……

Cũng cùng chung tình trạng hai mắt tỏa sáng như Thái Dương, là tiểu thư phụ trách đang ở một góc khác trong hội trường, à không, ánh mắt lúc này của nàng có thể dùng ngũ quang thập sắc để hình dung, giống như bên trong đang nở rộ pháo hoa sáng lạng!

Nàng khoanh tay nhìn đám người Thái Dương, sau đó một phen tóm lấy cavat của nhiếp ảnh gia hiện trường, lôi hắn tới bên cạnh nói:

“Phó nháy! Nhắm ngay mấy anh chàng phía trước! Mau! Phải đặc tả! Đúng rồi! Phụ đề bên cạnh nhất định phải kết hợp với hàng chữ rút thăm tình nhân! Thông tri siêu thị, phát sóng hiện trường trực tiếp đến tất cả các quầy hàng tiêu dùng dành cho nữ giới! Mau lên!”

“Chính là…… Chúng ta…… Không phải là quầy thạch hoa quả sao…… lẽ ra…… phải đưa hình ảnh thạch hoa quả lên màn hình chứ?” Nhiếp ảnh gia loắt choắt ở dưới bóng cao lớn của tiểu thư phụ trách, dựa trên nguyên tắc chuyên nghiệp, yếu đuối phản kháng.

Tiểu thư phụ trách cầm bộ đàm vừa chỉ huy hiện trường, vừa liếc xéo cậu nhiếp ảnh gia, khinh thường nói: “Khách hàng mong muốn chính là kết quả cuối cùng! Cậu cho rằng thạch hoa quả hấp dẫn hay mỹ nam hấp dẫn ánh mắt người hơn đây?”

Nhiếp ảnh gia vô lực:……

“Đi thôi, cứ làm theo lời tôi! Cho cậu biết thế nào gọi là sự điên cuồng của phụ nữ! Tôi cam đoan đó!”

Tiểu thư phụ trách rất có khí thế vỗ vỗ bả vai gầy yếu của nhiếp ảnh gia, lộ ra nụ cười dữ tợn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Câu chuyện về nông trường Cao Kỳ 1

Thuở xưa, có một nông trường đẹp đẽ phù nhiêu.

Bên trong nông trường có nuôi một chú gà con, một chú vịt con, một chú cún nhỏ, một chú trâu, một chú dê con.

Năm con vật nhỏ này chính là bạn bè thân thiết của nhau.

Có một ngày……

To be continued…

Thôi từ hôm nay trở đi, mỗi lần xong chương là viết tiếp nông trường Cao Kỳ mọi người đoán thử coi, năm con vật nhỏ này lần lượt là những ai vậy?! XD Đoán trúng sẽ có thưởng nga!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.