Thất Hôn

Chương 33


Đọc truyện Thất Hôn – Chương 33


Hàng hiên giống với tiểu khu cũ, nhưng lại không quá rách nát, màu xám bùn, Tô Hảo đi bước một lên đến lầu 3, một tầng hai hộ, trên cửa phòng 301 có cắm chìa khóa, cô rút ra, kéo ra cửa đi vào, ánh sáng trong phòng không tệ lắm, gần phòng bếp và nhà ăn hơi tối một chút.


Là kiểu cũ phòng, đối diện là hai gian phòng liền nhau.


Đóng cửa sắt lại, lại đóng tiếp cửa gỗ, Tô Hảo đem rương hành lý đẩy mạnh vào phòng ngủ chính, rồi bắt đầu làm vệ sinh.


Nơi này rất sạch sẽ, kỳ thật cũng không cần làm như thế.
Sau khi xong đã gần giữa trưa, cô không có gì để ăn uống, ngồi trên sô pha, kiểm tra di động, báo bình an với Tô Thiến trước, chụp lại ảnh chụp nơi này, lần lượt chia sẽ cho mẹ và Liêu Vân, sau đó, cô vào danh sách, gõ hai chữ “Chu Dương”.


WeChat của Chu Dương liền đơn độc hiện lên.


Không nhớ đã thêm khi nào, thêm cũng chưa từng nói chuyện, mấy năm kia cô bận đến không có thời gian chơi WeChat.


Sau khi tiến vào, Tô Hảo đến thẳng chủ đề.


Tô Hảo: Anh đã ứng trước bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh.


Gửi xong, cô liền chờ.


Chừng năm phút sau.


Chu Dương: XXXX

Tô Hảo chuyển tiền qua.


Bên kia lại qua bảy tám phần chung mới tiếp thu.


Chu Dương: Đây là thuê hợp đồng.


Tô Hảo: Được.


Cô click mở hợp đồng, thuê nửa năm, áp một bộ một, không có phí bất động sản, phí điện nước và phí thuê nhà rất tiện nghi, quan trọng nhất là đỡ gánh nặng cho cô.


Tô Hảo thở một hơi, lưu lại ảnh chụp.


Giao diện nói chuyện phiếm lâm vào an tĩnh, cô chần chờ, tiến vào vòng bạn bè của anh.


Đăng gần nhất là ba ngày trước.


Ba ngày này đã đăng hai động thái.


Một cái trước là về luận văn hàng không.


Phía dưới là bãi đua xe, rất nhiều xe đẹp, cũng rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, anh ở chỗ rất xa, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy anh ở đó hút thuốc.


Mặc áo thun đen cùng quần dài, trong đám người rất dễ gây chú ý.


Tô Hảo nhìn trong chốc lát, yên lặng lui ra.


Cuộc sống của anh, vốn dĩ khác biệt quá lớn so với cô.

Liêu Vân cũng không có kinh nghiệm làm việc gì, không có cách nào giúp Tô Hảo, Tô Hảo chỉ có thể đọc nhiều sách, hy vọng có thể giúp ích.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hảo mang theo bọc nhỏ ra cửa, đối với giao thông không quen thuộc, cho nên trực tiếp gọi xe đến Phí Tiết trước, tiêu chí Phí Tiết nhận, lúc đến đại đường chỉ có vài người.


Tô Hảo cầm lý lịch đi qua, tìm nhân viên.


Nhân viên này trông rất xinh đẹp, trang dung tinh xảo, nhận lý lịch xem một cái sau đó cúi đầu nhìn bản ghi chú, nói: “Cô trực tiếp lên lầu 16 tìm Tằng tổng.”

Tô Hảo nhận lý lịch, cười nói: “Cảm ơn.”

Nhân viên gật gật đầu, liền không quản Tô Hảo.


Tô Hảo đi hướng thang máy, ấn số tầng.


Nơi này ánh sáng quá mức, bóng người đều có thể ấn, cô nhiều ít có chút không thích ứng, theo bản năng mà đi xem ấn bóng người.


Đinh — một tiếng.


Cửa thang máy mở.


Tô Hảo đi ra ngoài, dò hỏi một chút, đi tới văn phòng giám đốc tài vụ, tìm Tằng tổng.
Tằng tổng đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng của trợ lý thì ngẩng đầu, nhìn về nữ nhân đang đứng cạnh trợ lý, Tằng tổng sửng sốt một giây mới phản ứng lại, đây hình như là trợ lý tài vụ mà trợ lý Lục an bài ngày hôm qua.


Trợ lý Lục chưa nói rõ cô là ai, nhưng nếu là trợ lý Lục dám an bài như vậy, không chừng là có chút quan hệ với Chu tổng, tuy vẫn chưa được chứng thực.


Sau khi Tằng tổng nói hai câu liền tắt điện thoại, đến chỗ Tô Hảo gật đầu, “Vào đi.”

Tô Hảo lấy lý lịch ra, đi vào, đem lý lịch đặt trên bàn Tằng tổng.


“Tôi đã xem qua, cô tên Tô Hảo?” Tằng tổng quét mắt một cái qua lý lịch, đầu ngón tay gõ trên mặt bàn, hỏi.


“Đúng vậy, chào Tằng tổng.” Tô Hảo lễ phép.


Tằng tổng giơ tay: “Ngồi đi.”

Tô Hảo ngồi xuống.


Tằng tổng nói: “Chúng ta nói đơn giản một chút, để thêm chút hiểu biết.”

“Được.” Trong lòng Tô Hảo có chút khẩn trương, nhưng sắc mặt vẫn trầm tĩnh, trông thực dịu ngoan, một bên Tằng tổng hỏi ít vấn đề, một bên đánh giá Tô Hảo.


Cư nhiên không trang điểm?

Chỉ đánh son môi?

Làn da này thật không tồi.


Nhưng trông cũng quá hiền huệ.


Loại này…
Có quan hệ với Chu tổng hẳn là không lớn.


Mặt khác, Chu tổng này, không ăn cỏ gần hang.


Tằng tổng tức khắc thả lỏng rất nhiều, chỉ cần không phải bạn gái hay bà chủ gì đó, áp lực sẽ không lớn.

Hai người trò chuyện qua xong, Tằng tổng rất vừa lòng với Tô Hảo, tảng đá trong lòng Tô Hảo cũng rơi xuống, trợ lý Tằng tổng tiến vào, đưa Tô Hảo đi, hướng đến bộ tài vụ.


Bộ tài vụ đã có ba người, một xuất nạp, hai kế toán.


Xuất nạp tên Trần Ngọc, hơi nhỏ tuổi, lớn lên rất thanh tú.


Hai kế toán, một người là Lục Mễ Mễ, lớn tuổi hơn Trần Ngọc một chút, nhưng trông cũng rất trẻ, tương đối diễm lệ, dẫm lên giày cao gót, khí thế kiêu ngạo.


Một kế toán khác thực trầm ổn, là Trương Nhàn, lớn tuổi nhất trong ba người, lớn hơn Tô Hảo ba tuổi, có chút nghiêm khắc.


Vào cửa sau, Trương Nhàn chỉ vào bàn làm việc để Tô Hảo chuẩn bị bàn làm việc trước.


Sau khi Lục Mễ Mễ nhìn đến Tô Hảo, sách một tiếng, xoay người trở về, tiếp tục công việc.


Chỉ có Trần Ngọc chớp mắt chào hỏi Tô Hảo.


Tô Hảo cũng mỉm cười với cô ấy, đứng bên bàn, bắt đầu thu thập.


Buổi sáng 10 giờ, cửa thang máy lầu 16 Phí Tiết mở ra, trợ lý Lục cầm văn kiện đi theo phía sau Chu Dương, Chu Dương nhéo di động, cúi đầu nhìn, cười nhạo một tiếng, một lát sau ngón tay thon dài mới gõ, đi ngang qua bộ tài vụ, vừa lúc ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài lơ đãng mà đảo qua.


Nhìn thấy nữ nhân mặc váy chữ A màu đen cùng sơmi trắng đứng ở bên bàn, trang phục hiện ra dáng người, trước đột sau kiều, eo thon như cành liễu, tóc đen như mực.


Chỉ là bóng dáng nhưng lại làm người ta mơ màng.


Bước chân Chu Dương hơi dừng, nhìn vài lần nữa.


Đây là ai?

Anh nghiêng đầu, đang muốn hỏi trợ lý Lục.


Nữ nhân kia xoay người lại, sườn mặt lộ ra, tiếp theo, cô ngẩn đầu nhìn qua thấy Chu Dương.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Dương thấy rõ gương mặt cô.


Dừng một chút, nửa giây sau, anh nhướng mày.


Sau đó rời nhanh đi.


Tầm mắt Tô Hảo cũng quay lại, tiếp tục làm chuyện của mình.


Trợ lý Lục vội vàng đuổi kịp Chu Dương đi phía trước, mắt nhìn qua Tô Hảo, đây là trợ lý tài vụ mới đến – Tô Hảo.


Trên bàn đã làm sạch sẽ, Tô Hảo đem phiếu định mức phân loại ra, liền nghe Lục Mễ Mễ đứng lên, lấy sổ sách của Trần Ngọc, “Chị giúp em giao cho Chu Dương.”

Trần Ngọc bĩu môi, tựa như bất đắc dĩ phản kháng, thở phì phì, nhìn chằm chằm giày cao gót của Lục Mễ Mễ rời đi, quay đầu lại oán giận cùng Trương Nhàn.


“Ỷ vào Chu tổng sủng nên trực tiếp gọi tên họ người ta! Hừ.”

Trương Nhàn dường như khinh thường nhìn các cô đấu đá, “Em đi nhanh đem trướng lục, tính toán tiền mặt trong két sắt, một mình làm không xong thì chị cho Tô Hảo giúp.”

Tô Hảo nghe thấy tên mình, lập tức xoay người chờ lệnh.

Trần Ngọc liếc mắt Tô Hảo một cái, cười tủm tỉm nói: “Vậy chị đến đây giúp em.”

“Được.” Tô Hảo tổng không thể vẫn luôn ở bàn thu thập.
Cô đi qua, lôi kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Trần Ngọc.


Trần Ngọc cầm lấy sổ sách, mặt trên rất nhiều bút trướng kẹp, cô chạm màn hình máy tính, “Chị từng cái lục đi vào, chuẩn bị cho xong thì gọi em.”

“Được.”

Vội đến hơn 11 giờ trưa, Tô Hảo mới đến, còn chưa biết ăn ở đâu, là Trần Ngọc đưa cô xuống lầu, đến lầu 2 là nhà ăn, toàn bộ nhà ăn trang hoàng rất thời thượng, chỉnh đống lâu đều là Phí Tiết, cho nên nhân viên đều tới lầu 2 để ăn.


Đại bộ phận đều là người trẻ tuổi, bộ khai phá, bộ công trình, một đám chào hỏi cùng Trần Ngọc, còn hỏi bên cạnh Trần Ngọc là ai?

Trần Ngọc cười giới thiệu.


Tô Hảo ngay từ đầu ít nhiều có chút mất bình tĩnh, sau đó tự tại rất nhiều, người ta chào hỏi, cô cũng gật đầu mỉm cười theo.


Hai người nhận cơm và canh, vào bàn chỗ cửa sổ, nơi này có điều hòa lạnh, ngồi xuống Trần Ngọc liền hô một hơi, nói: “Thật mát.”

Tô Hảo uống trước một ngụm canh.


Trước mắt là cửa kính sát đất, liếc một cái là cảnh ở lầu một, lúc này, một chiếc Maserati đỏ rực chạy đến cửa cao ốc.


Cửa sổ ở mái nhà mở ra, một nữ nhân mặc ngắn tay lộ eo ngồi ở vị trí điều khiển, cầm di động ngẩng đầu hướng lên trên, gương mặt diễm lệ kia, xinh đẹp, giống như trương dương hoa hồng, cực kỳ chước người.


Một loạt người ở bàn ăn toàn nhìn cô.


Cô thậm chí vươn chân dài đạp lên sàn nhà, bộ dạng muốn đi lên.


“Lại tới tìm Chu tổng, đáng tiếc Chu tổng đã mở họp.” Trần Ngọc hắc hắc hai tiếng, đầu ngón tay chạm chạm pha lê, phát ra âm thanh loảng xoảng loảng xoảng.


Lúc mới ra cửa, cửa phòng họp đóng lại, bên trong mở đèn, Trương Nhàn cũng bị gọi lên họp, Tô Hảo kẹp đồ ăn, ăn một ngụm, tầm mắt dừng ở điện thoại đang gọi kia, nữ nhân dường như có chút không kiên nhẫn, Lục Mễ Mễ cũng ăn cách đó không xa sách một tiếng, nói: “Đều nói nữ theo đuổi nam, cách tầng sa, vị này là tiểu thư Lý gia còn chưa từ bỏ ý định a.”

“Đều đã theo đuổi rất lâu rồi.”

Sau khi Trần Ngọc nghe xong, mặt tới gần Tô Hảo, tức giận Lục Mễ Mễ: “Ít nhất Chu tổng người ta còn đáp lại a, sớm hay muộn cũng có thể thành, không tin thì chờ xem.”

Lục Mễ Mễ hung hăng trợn mắt với Trần Ngọc: “Cô hiểu biết quá nhỉ!”

“Cô cho rằng ôn nhu nhàn thục là có thể làm Chu tổng thích sao? Phi, anh ấy không thích loại như cô đâu.” Lục Mễ Mễ đồ sơn móng tay màu đỏ chỉ vào Trần Ngọc, trên dưới hoạt động, cực kỳ khinh miệt.
Tô Hảo mặc không lên tiếng mà sau dịch người qua một chút, miễn cho chiến hỏa lan tràn đến mình.


Cô cúi đầu an tĩnh tiếp tục ăn.


“Tôi mới không có ôn nhu nhàn thục.” Trần Ngọc há mồm muốn cắn.


Lục Mễ Mễ hừ một tiếng, tầm mắt vừa lúc nhìn đến Tô Hảo, tức khắc nói: “Cũng đúng, sau khi nhìn thấy trợ lý Tô, tôi mới biết ngay cả ôn nhu nhàn thục, cô cũng không đủ trình.”

Trần Ngọc tức giận muốn chết.


Thiếu chút nữa tiến lên đánh Lục Mễ Mễ.


Vừa lúc dưới lầu, phanh một tiếng, cửa xe đóng lại.


Tiểu thư Lý gia kia chân dẫm giày cao gót, cầm di động đi lên bậc thang, chiếc Maserati màu đỏ kia liền kiêu ngạo như vậy mà ngừng ở cửa.


Vài người nhìn cô biến mất ở cầu thang.


Trần Ngọc cũng không mắng Lục Mễ Mễ nữa, thu hồi tầm mắt cúi đầu ăn cơm, nói: “Ôn nhu nhàn thục có gì mà không tốt, Chu tổng này đúng là không có mắt nhìn.”

“Lại thích mang thứ hoa hồng, hừ.”

Giọng rất nhỏ, nói thầm.


Nghe có chút không cam lòng.

Tô Hảo liếc nhìn cô một cái.


Trần Ngọc lớn lên thanh tú, nhưng trang điểm rất đậm, nhìn dáng vẻ là vì anh ta mà làm.


Lúc trước cô truy anh, xác thật không biết mẫu hình anh thích.


Để mặt mộc.


Muốn làm chút ôn nhu.


Cô cười cười, bưng canh lên tiếp tục uống.


Ăn cơm trưa xong, còn có trái cây, mỗi người đều được một hộp, Tô Hảo và Trần Ngọc mỗi người cầm một hộp lên lầu, các cô ăn chậm, thang máy không còn nhiều người nữa, có chút trống trải.


Đến lầu 16, cửa thang máy đinh một tiếng, hai người đi ra, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy tiểu thư Lý gia đứng ở cửa phòng họp, chân dài, có chút không kiên nhẫn mà chờ.


Lúc này, phòng họp cửa mở, Chu Dương lôi kéo cổ áo đi ra, nói với tiểu thư Lý gia, “Chiều tôi còn cuộc họp, cô là chạy tới nhà ăn công ty chúng tôi ăn sao?”

“Thế cũng không phải không thể.” Tiểu thư Lý gia đứng thẳng thân mình, ngữ khí kiều nộn.


“Được a.” Chu Dương tiếp nhận thuốc lá từ trợ lý Lục, chuẩn bị hút, dư quang nhìn đến hai người Tô Hảo và Trần Ngọc chạy nhanh chào hỏi: “Chào Chu tổng.”

Chu Dương câu môi cười: “Chào.”

Tô Hảo cũng hướng hắn gật đầu, “Chào Chu tổng.”

Chu Dương cũng gật gật đầu.


Tô Hảo đẩy cửa văn phòng ra, cùng Trần Ngọc đi vào.


Cửa đóng lại.


Chặn lại ánh mắt đánh giá của vị tiểu thư Lý gia kia, Tô Hảo ngồi xuống ghế làm công, xốc hộp trái cây lên, thấy di động có WeChat.


Cô duỗi tay cầm lại đây.


Lại là Chu Dương gửi.


Cô dừng một chút, mở ra.


Anh đã gửi hai tấm ảnh.


Đều là nam nhân.


Đều rất tuấn lãng.


Trong đó một người có chút xấu xa.


Tô Hảo chần chờ, tuyển người này, gửi lại cho anh.


Tô Hảo: Người này.


Vài phút sau, WeChat tích tích vang.


Chu Dương: Sẽ chọn.


Tô Hảo: Anh chọn rất tốt.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.