Đọc truyện Thất Giới Truyền Thuyết – Chương 1097: Tân đích tuyển trạch (Chọn lựa mới)
Ngây ngốc nhìn vật trong lòng bàn tay, Hách Triết kêu lên điên cuồng một tiếng, mang theo Thất Tuyệt Phích Lịch xà bị trọng thương, như nổi điên chạy thẳng ra ngoài điện.
Lúc này, Bách Linh không hề ngăn lại, mặc hắn rời đi. Chỉ trong chốc lát, tiếng la bi thảm thê lương liền nhanh chóng đi xa.
Chăm chú nhìn cửa Hư Vô đại điện, mọi người trong điện vẻ mặt khác nhau.
Cao hứng vì kết quả của Vu Thần, hay than thở cho những điều cả đời hắn gặp phải?
Trước đây, Vu Thần dương danh thiên hạ, hiện nay lại bị hủy diệt như vậy. Điều này đối với những người ở đó như một lời cảnh tỉnh, nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận.
Thở dài u oán, Lăng Thiên hơi thất vọng, nhỏ nhẹ nói:
– Không lâu trước đây, lão làm sao nghĩ được kết quả hiện nay? Có lẽ, khi còn sống là một loại mệt mỏi, vì thế hắn chờ đợi thay vì phải rời đi.
Nghe vậy, mọi người trong lòng chấn động. Câu nói tùy tiện của Lăng Thiên lại chứa đựng hương vị thương cảm, nói ra một số triết lý cuộc sống nào đó, khiến cho những người ở đây có một cảm giác bi thương không biết tên.
Có lẽ, khi bản thân bước tiếp con đường của Vu Thần, lúc đó mới có thể cảm nhận rõ ràng được loại tâm tình này.
Thôi không suy tư, Lục Vân nhìn mọi người, điềm nhiên nói:
– Chuyện xưa của Vu Thần đã kết thúc rồi, tiếp theo đến lượt của vị nào đây?
Âm Đế không nói, Thiên Sát trầm ngâm, Hư Vô tôn chủ lại không chút động tĩnh.
Liệt Thiên vẻ mặt lo lắng, thấy mọi người không nói gì cả, nóng nảy lên tiếng:
– Lục Vân, ngươi muốn thế nào mới có thể ra tay, cứ nói thẳng ra đi.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Liệt Thiên, Lục Vân trầm ngâm nói:
– Hỏi ngươi một vấn đề, thiên hạ và Bạch cô nương, ngươi muốn cái nào?
Liệt Thiên sửng mình. Vấn đề này Bạch Như Sương cũng đã từng hỏi qua, không ngờ được bây giờ lại đổi thành Lục Vân.
Quay đầu, Liệt Thiên nhìn thiếu nữ mê hồn trong lòng Huyền Dạ, chần chừ nói:
– Không thể đổi vấn đề khác sao?
Lục Vân đáp:
– Có một số chuyện không thể lựa chọn, chỉ có thể đối mặt với nó mà thôi. Đối với hiện tại, nếu cô nương ấy hoàn hảo không chút thương tổn, giữa chúng ta lại sẽ có một loại định mệnh khác.
Liệt Thiên không nói, chìm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường, Bạch Như Sương và thiên hạ đều là những thứ cả đời Liệt Thiên mơ ước nắm giữ.
Chăm chú nhìn tình cảnh hai người, Âm Đế truyền âm cho Thiên Sát:
– Vu Thần đã chết, tiếp theo nếu Lục Vân giao chiến với Hư Vô tôn chủ, chúng ta liền có thể bỏ đi quyết định ban đầu.
Thiên Sát nói:
– Suy nghĩ không sai, nhưng ta thấy Lục Vân sẽ tìm đến chúng ta trước tiên.
Âm Đế lo sầu:
– Điểm này ta cũng rất lo âu, với tu vi hiện nay của hắn, một khi tìm đến chúng ta, ai cũng không chiếm được phần hơn. Đến lúc đó, còn lại Hư Vô tôn chủ tất nhiên sẽ làm ngư ông hưởng lợi.
Thiên Sát đáp:
– Chuyện này phải đánh cuộc với may mắn thôi.
Âm Đế kích động trả lời:
– Chuyện này quan hệ cả cuộc đời chúng ta, quả thật khó mà quyết định dứt khoát được. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thiên Sát ánh mắt hơi động đậy, có chút tức giận nói:
– Chúng ta trước đây đã mất đi quá nhiều thứ. Bây giờ, nếu phải chọn lựa lần thứ hai, kết quả đang chờ đợi chúng ta sẽ là như thế nào đây?
Cảm nhận được sự tức giận của Thiên Sát, Âm Đế đau thương nói:
– Đúng thế, một khi chúng ta mở được cửa này, vài ngàn năm chịu đau khổ và dằn vặt đều hóa thành nước trôi đi. Lúc đó, điều duy nhất đáng vui mừng chính là tất cả những người trước mặt đều chịu một công kích tàn khốc nhất. Chỉ đáng tiếc, sự đau khổ trong lòng chúng ta lại chỉ có thể đào sâu chôn chặt mà thôi.
Thiên Sát hơi đau thương, trong mắt mờ mịt hơi nước, nhỏ nhẹ nói:
– Không mở cửa này, chúng ta làm sao có thể tiêu diệt địch nhân trước mắt? Đảo chuyển thế cục hiện tại đây?
Âm Đế cười cười, hơi cay đắng nói:
– Thế thì phải trông vào vận may. Nhưng cái gọi là vận may này, từ trước đến giờ chưa từng gần gũi với chúng ta.
Thiên Sát không đáp, chỉ cười nhàn nhạt, trong lòng mơ hồ nổi lên sự khổ sở.
Biết được ý muốn của Liệt Thiên, Lục Vân than nhẹ:
– Thật ra đến lúc này, ngươi hẳn phải bỏ hết quá khứ, nhìn cho rõ tình thế, lúc đó chọn lựa của ngươi mới không khiến cho ngươi phải hối hận sau này.
Liệt Thiên lạnh nhạt nói:
– Tình thế? Ngươi cho là ta chưa từng nhìn rõ?
Lục Vân hỏi ngược lại:
– Nếu như ngươi đã thấy rõ, hà tất phải khó xử như vậy?
Liệt Thiên hừ giọng nói:
– Đó là bởi vì ta nhìn rõ tình thế, cho nên mới khó khăn như vậy.
Lắc đầu thở dài, Lục Vân trả lời:
– Liệt Thiên, ngươi sai rồi, ngươi chỉ nhìn thấy hiện tượng giả tạo bên ngoài mà thôi.
Liệt Thiên hơi nhướng đôi mày kiếm, hừ lạnh nói:
– Hiện tượng giả tạo? Thế thật sự như thế nào?
Lục Vân trầm giọng nói:
– Ngươi quả thật muốn biết chăng?
Liệt Thiên ngạo nghễ đáp:
– Tự nhiên là muốn biết, bổn hoàng có gì phải sợ hãi đây?
Nghe vậy, Lục Vân hơi biến sắc, hơi bất nhẫn đáp:
– Nếu như ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta sẽ cho ngươi biết.
Nói rồi bước lên ba bước, tay phải phất lên nhè nhẹ về phía vầng mây sáng biến ảo bất định ở giữa đại điện, lập tức một loạt khuôn mặt xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy những khuôn mặt này, Liệt Thiên hơi kinh ngạc, nội dung đang hiện rõ trên bề mặt không ngờ chính là cảnh tượng đại quân Yêu vực đang giao chiến với Trừ Ma liên minh.
Những hình ảnh thể hiện đại quân Yêu vực số lượng rất nhiều, nhưng bị cao thủ Trừ Ma liên minh công kích, bị tổn thất mười phần nặng nề, hẳn đã xuất hiện dấu hiệu thất bại.
Trong đó, Tam Nhãn Long Lang bị Trần Ngọc Loan ngăn chặn, hai bên giao chiến kịch liệt, tình hình vô cùng không ổn.
Gào lên giận dữ, Liệt Thiên nói:
– Lục Vân, ngươi dùng những thứ này để mong có thể đánh tan ý niệm trong đầu bổn hoàng chăng?
Thu tay phải lại, Lục Vân đáp:
– Ta để cho ngươi thấy những chuyện này chỉ để cho ngươi biết, sau ngàn năm, tình thế đã dịch chuyển. Trước đây ngươi có cơ hội thống nhất Thất giới, nhưng không có nghĩ cơ hội đó có thể kéo dài đến hiện nay.
Liệt Thiên lãnh đạm lên tiếng:
– Ý của ngươi nói là sau ngàn năm, bổn hoàng đã không còn cơ hội nữa.
Lục Vân hỏi ngược lại:
– Ngươi cho là như vậy chăng?
Liệt Thiên đáp:
– Bổn hoàng cho là không phải. Hiện nay, ở đây chỉ còn bốn người chúng ta, giữa chúng ta đều không thể nói rõ ân oán được, ai có thể đi đến cuối cùng, người đó lại có hy vọng thống nhất Thất giới.
Nghe vậy, Lục Vân lạnh nhạt nói:
– Nếu như vậy, chúng ta phải xem ai có thể đi đến cuối cùng thôi.
Dứt lời, Lục Vân xoay người không để ý đến Liệt Thiên nữa, ánh mắt nhìn lại Thiên Sát.
Phát hiện được ánh mắt của Lục Vân, Thiên Sát lạnh lùng nói:
– Thế nào, ngươi muốn tìm bổn sát để tính toán nợ cũ?
Lục Vân đáp:
– Ân oán giữa chúng ta giằng dai cũng đến lúc tính toán hết rồi.
Thiên Sát hừ giọng nói:
– Nếu coi là tính sổ bổn sát cũng không chút để ý, nhưng ngươi có nghĩ qua hậu quả chăng?
Lục Vân cười cười, điềm nhiên đáp:
– Làm bất kỳ chuyện gì đều có hậu quả của nó, nhưng xấu hay tốt thì rất khó mà xác định được.
Thiên Sát hừ lạnh nói:
– Ngươi rất cuồng vọng.
Lục Vân cười hỏi:
– Những người ở đây ai không cuồng vọng đây?
Hơi không quen nhìn thái độ đắc ý của Lục Vân, Thiên Sát quát lên:
– Đủ rồi, bổn sát không muốn nói nhảm với ngươi nữa, nếu muốn tính sổ cứ trực tiếp làm đi.
Âm Đế nghe vậy, mở miệng nói:
– Không vội, ta có một câu muốn hỏi trước.
Dường như biết Âm Đế sẽ lên tiếng, Lục Vân rất bình thảnh nói:
– Ngươi có phải muốn hỏi ta vì sao không chọn Liệt Thiên trước mà lại chọn Thiên Sát.
Âm Đế ánh mắt lạnh xuống, hừ giọng nói:
– Ngươi đúng là rất thông minh, nhưng thường hay làm những chuyện hồ đồ.
Lục Vân cười hỏi:
– Ngươi nói vậy không biết có phải tỏ ra trong lòng có chút sợ hãi?
Âm Đế giận dữ nói:
– Nói bậy, khắp cả thiên hạ, ai có thể khiến bổn đế phải cảm thấy sợ hãi đây?
– Phải vậy chăng? Quả thật không có sợ sệt gì chăng? Nếu không sợ, ngươi sao phải kích động làm gì?
Bật cười tà mị, Lục Vân hỏi cho Âm Đế phải á khẩu không nói được gì.
– Thật ra ta không chọn lựa Liệt Thiên bởi vì ta không muốn giao chiến với hắn. Dù sao ngày đó chính ta giải trừ phong ấn của hắn, lúc này ta lại ra tay đối phó hắn chẳng phải tự tìm lấy phiền toái sao.
Âm Đế nghe vậy, mỉa mai:
– Ngươi không tìm hắn, nhưng không phải hắn không tìm ngươi. Đến lúc thật sự động tay động chân, ngươi sẽ biết được ngươi ngày đó đã ngu xuẩn đến thế nào.
Biết dụng ý của Âm Đế, Lục Vân điềm nhiên đáp:
– Nếu như ta đã làm, tuyệt đối sẽ không hề hối hận, ngươi đừng ở đây lo lắng cho ta. Bây giờ, ngươi còn có vấn đề gì nữa không? Nếu không có, chúng ta hãy tính toán hết những quá đáng giữa hai bên.
Âm Đế ánh mắt lạnh xuống, ngắm nhìn Lục Vân một lúc, cuối cùng trầm giọng nói:
– Lục Vân, chọn lựa sai lầm xác định sinh mạng ngươi đã kết thúc rồi. Cuộc đời này của ngươi sẽ vì sự kiện này mà hối hận.
Nói rồi bước lên một bước, khí thế to lớn hùng dũng toát ra khóa chặt Lục Vân tại chỗ.
Cũng cùng lúc đó, Thiên Sát lóe lên đi mất, chỉ một lát sau đã xuất hiện ở giữa đại điện, phất tay đánh ra một chưởng, mục tiêu ngay đúng vào vầng mây sáng biến ảo bất định.
Hành động như vậy khiến người ta kinh ngạc. Tất cả mọi người trừ Hư Vô tôn chủ và Âm Đế ra, ai cũng không biết rõ lý do.
Lúc này, Lăng Thiên hô lên thất thanh, ý đồ muốn ngăn lại, đáng tiếc có lòng nhưng không còn sức mạnh.
Nhưng một chưởng cực mạnh đó của Thiên Sát cuối cùng cũng chưa từng đánh trúng vào vầng mây sáng kia.
– Một chưởng nhẹ nhàng, mấy ngàn năm chịu đau khổ dằn vặt liền hóa thành nước trôi đi, ngươi quả thật cam lòng chăng?
Ánh tím lóe lên, Hư Vô tôn chủ lắc mình xông đến vừa hay ngăn được một chiêu hủy diệt kia của Thiên Sát.
Gầm lên giận dữ, Thiên Sát hung hăng nói:
– Cút đi, nếu không bổn sát sẽ diệt ngươi trước.
Hư Vô tôn chủ đứng yên tại chỗ, điềm nhiên nói:
– Thiên Sát, ngươi quả thật không một chút tiếc nuối sao, cố tình muốn làm cá chết cũng phá hư lưới sao?
Giận dữ nhìn Hư Vô tôn chủ, Thiên Sát điên cuồng la lên:
– Tiếc nuối? Ha ha ha Chuyện này có thể tùy thuộc vào ta chăng?
Hư Vô tôn chủ nói:
– Thiện ác là từ tâm, đúng sai chỉ là ý niệm. Ngày đó các ngươi nếu bình tĩnh xử lý, làm sao đến lúc này sa tới bước khốn khổ đây?
Thiên Sát giận dữ nói:
– Câm miệng, chuyện quá khứ chớ có nhắc đến nữa, có ân oán gì chúng ta kết thúc bây giờ.
Lắc đầu thở dài, Hư Vô tôn chủ hơi cảm xúc nói:
– Nếu kết thúc mọi thứ, ngươi hà tất phải để ý chuyện trước đây.
Lăng Thiên hiếu kỳ nói:
– Tôn chủ, thật ra từ trước đến giờ bọn chúng ẩn chứa cái gì vậy, vì sao người vài lần đề cập đều muốn nói lại thôi vậy?
Lời này vừa phát ra, trong điện Liệt Thiên, Huyền Dạ, Lục Vân, cửa điện bốn cô Bách Linh đều quay đầu nhìn lại, rõ ràng rất cảm thấy hứng thú với chuyện xưa của Thiên Sát.
Thấy Lăng Thiên hỏi vậy, Hư Vô tôn chủ trầm ngâm một lúc, ánh mắt quét qua Thiên Sát và Âm Đế, nhẹ giọng nói:
– Về chuyện này, thật ra dính dáng đến rất nhiều thứ. Ngày đó …
– Ồ, chủ nhân, người coi nhanh, Bạch cô nương …
Huyền Dạ đột nhiên la lên thất thanh, cắt lời của Hư Vô tôn chủ.
Chỉ thấy Bạch Như Sương trong lòng Huyền Dạ lúc này mái tóc đen tuyền lúc này bạc trắng, dung mạo xinh đẹp chớp mắt cũng chuyển thành già nua, phảng phất như một đóa hoa bị héo rũ, chớp mắt liền tàn tạ.
Liệt Thiên thấy vậy, giận dữ gào thét, điên cuồng la lên:
– Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Như Sương, Như Sương, nàng chớ có dọa ta, nàng trả lời ta đi.