Đọc truyện Thất Giới Truyền Thuyết – Chương 1076: Như Sương bị cầm
Phát hiện được chuyện này, Lăng Thiên hơi giận dữ nói:
– Nghiệt súc cút ngay, đừng ở nơi này cố chứng tỏ.
Còn đang nói đã dùng ngón tay thay kiếm, thi triển Trảm Thiên quyết trong Thiên Kiếm cửu quyết, vô số làn kiếm ngập tràn bầu trời hội tụ thẳng về phía Bạch Như Sương, mục tiêu là Chiêu Hồn sứ giả, dự tính mạnh mẽ phá giải kết giới của nó.
Bên này, Liệt Thiên cảm nhận được khí tức của Lăng Thiên, vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức bật kêu giận dữ, rồi buông bỏ Âm Đế phóng thẳng đến Lăng Thiên.
Âm Đế thấy vậy, bật cười âm hiểm nói:
– Đừng đi vội, giữa chúng ta còn chưa phân sống chết, ngươi gấp cái gì.
Nói dứt hai tay thu lại, không gian lân cận bị rung động kịch liệt tạo thành một luồng sức mạnh lập tức ngăn lấy Liệt Thiên giữa không trung.
Quay đầu, Liệt Thiên giận dữ nói:
– Cút đi, bổn hoàng bây giờ không còn tâm tư gây sự với ngươi.
Âm Đế cười nói:
– Ngươi không có lòng kệ ngươi, chỉ cần bổn đế cao hứng là được rồi.
Nói rồi thân hình lóe lên, chớp mắt đã thu ngắn khoảng cách giữa hai bên, tay phải ẩn chứa kình lực cực mạnh đánh thẳng vào ngực Liệt Thiên.
Chăm chú nhìn công kích của Âm Đế, Liệt Thiên cảnh giác vô cùng, biết một chưởng này không tầm thường, bất đắc dĩ phải lắc mình né tránh.
Đến lúc này, thế công của Âm Đế liên miên không ngừng nhanh chóng chiếm lấy thượng phong, ép cho Liệt Thiên né Đông tránh Tây, căn bản không cách gì xoay chuyển cục thế cũng không thể thoát thân được.
Đối mặt với làn kiếm đáng sợ của Lăng Thiên, Chiêu Hồn sứ giả bộc lộ thực lực của nó. Chỉ thấy kết giới màu nâu xám bề mặt hoa lửa bay lên, ánh sáng lấp lánh nhưng lại hoàn hảo như không.
Bạch Như Sương ở trong kết giới, vẻ mặt hơi kinh dị, tu vi của Lăng Thiên dĩ nhiên vượt sức tưởng tượng, ai ngờ Chiêu Hồn sứ giả cũng không phải đèn sắp cạn dầu.
Bên ngoài, vẻ mặt Lăng Thiên trầm trọng, trong lòng rất là nóng nảy lo lắng.
Đối với ông, việc bắt người yếu kém này vốn dễ dàng như trở bàn tay, ai ngờ lại có chuyện phát sinh bất ngờ.
Hiện nay, Âm Đế và Liệt Thiên ở bên cạnh, thân phận cao thủ Hư Vô giới của ông không tốt lành với cả hai bên, may có duyên nên bản thân mới cuốn vào được trong vòng nguy hiểm, vì thế phải tốc chiến tốc thắng.
Nghĩ đến đây, Lăng Thiên không dám chần chừ, toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể, dùng Diệt Thiên quyết với sức mạnh phá hủy lớn nhất mạnh mẽ tấn công.
Cứ như thế, uy lực của làn kiếm tăng gấp bội, áp lực lên Chiêu Hồn sứ giả càng tăng nặng, kết giới màu nâu xám dần dần xuất hiện vết nứt.
Thấy vậy, trong lòng Lăng Thiên vui mừng, lập tức giống trống mở cờ toàn lực tiến công, cuối cùng phá vỡ kết giới của Chiêu Hồn sứ giả, lóe lên đã xuất hiện bên cạnh Bạch Như Sương bị thương, chế ngự được nàng.
Hô lên thất thanh, Bạch Như Sương liền không cách gì nhích động, vẻ mặt lộ nét nóng nảy lo lắng.
Nàng không biết chút nào ý đồ của Lăng Thiên, tuy nói có phòng ngự, nhưng dù sao cũng bị thương, vì thế chỉ như thùng rỗng kêu to, sau khi bị bắt trong lòng nàng không khỏi lo lắng.
Hiện nay, nói những chuyện đó đã quá trễ, Bạch Như Sương không đoán được chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, chỉ có thể lòng không nỡ mà nhìn Liệt Thiên xa xa, trong lòng âm thầm chúc phúc hy vọng Liệt Thiên có thể bình an vô sự.
Lăng Thiên một chiêu thắng lợi nhanh chóng bỏ đi, nhưng Chiêu Hồn sứ giả không dễ đối phó, dễ dàng ngăn đường đi của ông, thân thể nhỏ bé bộc phát khí tử vong đáng sợ, khiến cho Lăng Thiên chấn động mạnh mẽ trong lòng.
Đối với Chiêu Hồn sứ giả, nó là dị thú trong truyền thuyết Yêu vực, có những điểm thần bí còn chưa sáng tỏ. Bây giờ Bạch Như Sương bị bắt giữ, nó quan tâm và kiên định vô cùng, làm sao có thể để Lăng Thiên cứ vậy đi được?
Phân tích khí tức trên người của Chiêu Hồn sứ giả, Lăng Thiên cau mày ngầm nói: “Con chim không đẹp đẽ này ngập đầy khí tức tử vong, thật ra lai lịch nó thế nào, sao lại có thực lực kinh người như vậy? Hiện nay, ta phải làm thế nào thoát khỏi sự vây kín của nó để nhanh chóng rời khỏi …”
Cân nhắc cẩn thận, Chiêu Hồn sứ giả thét lên xông đến, hai cánh bé nhỏ đột nhiên múa lên hóa thành hai ngọn gió kinh thiên thổi cho Lăng Thiên rung rinh cả người, trong mắt ông lộ ra vẻ kinh hãi.
Nghiêng mình, Lăng Thiên vừa né tránh, vừa múa tay phản kích, dùng ngón tay thay kiếm phát ra ngàn vạn làn kiếm, tầng tầng lớp lớp tràn đến Chiêu Hồn sứ giả, ý đồ ngăn chặn không cho nó đến gần.
Nhưng kết quả khiến người ta kinh ngạc. Chiêu Hồn sứ giả trông không khác lạ không ngờ lại có thân thể bất tử. Những làn kiếm kia chém xuống người nó ngoại trừ tạo nên hoa lửa tung bay, căn bản không tạo thành uy hiếp đối với nó.
Con thú kỳ lạ này tuy hình dáng không lớn, nhưng lại khó mà phòng ngự. Điều này khiến Lăng Thiên rất đau đầu, vẻ mặt lộ ra nét nóng vội.
Lúc này đây, Lăng Thiên không chỉ lo đến Chiêu Hồn sứ giả, còn phải đề phòng Liệt Thiên và Âm Đế, trong lòng áp lực càng tăng thêm.
Nhưng cho dù là như thế nào, không thoát khỏi vòng vây của Chiêu Hồn sứ giả, ông không cách nào rời đi. Đây là vấn đề không nghi ngờ gì nữa.
Đã hơi hiểu rõ, Lăng Thiên quát giận một tiếng, tay trái nắm chặt thân thể Bạch Như Sương, tay phải múa lên nhanh chóng, Thiên Kiếm cửu quyết liên tục không ngừng công ra tạo thành vài trăm kiếm trận giữa không trung vây chặt Chiêu Hồn sứ giả vào trong.
Đối mặt với làn kiếm của Lăng Thiên, Chiêu Hồn sứ giả gào thét liên miên, thân thể nhỏ bé như một chùm ánh sáng màu nâu xám tung hoành giữa trận kiếm, rọi đến nơi nào làn kiếm liền tan vỡ.
Sức mạnh của Chiêu Hồn sứ giả có nguồn gốc từ đất chết, có thuộc tính hắc ám, có thể khắc chế mọi sức mạnh quang minh thần thánh.
Sức mạnh Lăng Thiên chính đại tường hòa, có thuộc tính quang minh, vừa hay tương sinh tương khắc, cả hai trời sinh đối địch, vừa gặp mặt liền giằng co không thôi.
Cứ như vậy, hai người trong lúc chiến đấu, người mạnh sẽ thắng, Nhưng hai người ai mạnh hơn đây?
Vấn đề này không so rõ được, bất quá theo thời gian giao chiến, Lăng Thiên mới phát hiện rõ ràng, thực lực của Chiêu Hồn sứ giả rất mạnh, nhưng bản thân có thể ứng phó được, chỉ có điều muốn thoát khỏi nó lại không thể làm được.
Thấy vậy, Lăng Thiên ngầm kêu khổ, bắt đầu suy nghĩ đối sách. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có phương pháp nào thực hiện được đây?
Ông ngầm thở dài, nhưng đúng lúc này, Lăng Thiên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng rút trong người ra Ngọc Linh Lung báu vật trấn cung của Hư Vô Giới Thiên, phóng thẳng về phía Chiêu Hồn sứ giả.
Ngọc Linh Lung đứng hàng thứ bốn trong Đại La Chư Thiên nhị thập tứ thần khí, chính là bảo vật trấn cung của Cửu Thiên Hư Vô giới, bề ngoài như một hồ lô, toàn thân trong suốt tỏa sáng, trên bề mặt khắc vô số hoa văn, thỉnh thoảng lấp lánh ba màu vàng kim, đỏ, xanh, ẩn chứa sức mạnh thần thánh vô cùng.
Lúc này, Ngọc Linh Lung được Lăng Thiên thúc động bộc phát ánh sáng chói lọi, vùng miệng bắn ra một luồng hào quang ba màu, lập tức vây lấy Chiêu Hồn sứ giả giữa không trung, nhanh chóng áp chế được khí tức tử vong trên người nó.
Bị Ngọc Linh Lung vây khốn, Chiêu Hồn sứ giả nóng nảy vô cùng, thân thể hết sức tranh đấu, làn sáng màu nâu xám không ngừng mở rộng, muốn phá vỡ hạn chế của sức mạnh thần thánh kia.
Lăng Thiên thấy vậy trong lòng hơi kinh hãi, nhưng lại không hề dừng tay, lập tức đánh ra một chưởng phải, chân nguyên mạnh mẽ được truyền vào Ngọc Linh Lung, khiến nó hào quang rực rỡ, lập tức hất bắn Chiêu Hồn sứ giả.
Lợi dụng thời cơ này, Lăng Thiên thu lại thần khí, hào quang ngũ sắc lóe lên, chớp mắt đã rẻ không đi mất không còn hình dáng.
Bóng xám lóe lên, Chiêu Hồn sứ giả nhanh chóng quay lại, đáng tiếc không còn hình bóng Bạch Như Sương. Điều này khiến nó giận dữ rít lên, âm thanh điếc tai làm rung động không khí, khiến không gian lân cận vặn vẹo biến hình.
Cách đó vài trăm trượng, Liệt Thiên cảm nhận được sự giận dữ của nó, trong lòng lập tức thất kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại đã không còn thấy hình bóng Bạch Như Sương ở đó nữa.
Thấy vậy, Liệt Thiên giận dữ kêu réo điên cuồng, chớp mắt nổi điên gia tăng sức mạnh toàn thân, khiến cho Âm Đế kêu lên quái dị nhanh chóng lùi lại.
Liếc nhìn khu vực Bạch Như Sương trước đó, Âm Đế cười quỷ dị nói:
– Bất quá rơi vào trong tay của Hư Vô Giới Thiên, không cần phải lo lắng như vậy.
Liệt Thiên giận dữ lên tiếng:
– Câm miệng, không phải như ngươi, Như Sương dù không gặp nguy hiểm ra cũng muốn giết ngươi.
Hai mắt mở tròn sát khí kinh người. Một luồng khí lạnh thấu vào lòng người khiến Âm Đế biến sắc, không biết vì sao lại cảm thấy sợ hãi.
Né tránh ánh mắt bốc lửa giận của Liệt Thiên, Âm Đế quát lên:
– Muốn giết chết ta, ta còn muốn giết ngươi trước đó. Đến đây, ta thấy ngươi bị trọng thương chỉ có thể phát huy được vài tầng thực lực. Tại
Bước thêm một bước, khí thế đi theo, âm thanh sấm sét dày đặc lưu động qua lại giữa hai bên, vô số hoa lửa bay lên đầy trời.
Thân thể loáng lên, Liệt Thiên vẻ mặt giận dữ dần mất đi dưới thế công mạnh mẽ của Âm Đế. Liệt Thiên nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, trong não hiện lên hình bóng Bạch Như Sương mỉm cười xinh đẹp.
Nghĩ đến Bạch Như Sương lúc này rơi vào tay Hư Vô Giới Thiên, Liệt Thiên trong lòng đầy lo lắng, căn bản không còn tâm sức đánh với Âm Đế, chỉ một lòng muốn cứu người.
– Món nợ ngày hôm nay để sau này mới tính, bây giờ bổn hoàng phải đi cứu người, ngươi tốt nhất hãy cút mau.
Âm Đế giận dữ nói:
– Khẩu khí cuồng vọng, bổn đế còn chưa mở miệng, ngươi lại muốn đi, đúng là không coi người khác ra gì.
Liệt Thiên quát lên:
– Bổn hoàng không có thời gian lần mò với ngươi, bớt nói.
Nói rồi lắc mình muốn đi lại bị Âm Đế ngăn lại.
– Muốn đi, trừ phi để mạng ngươi lại.
Hai tay múa lên, khí đen thành mây, một kết giới đen ngòm xuất hiện quanh Liệt Thiên.
Cảnh giác nhìn Âm Đế, Liệt Thiên lạnh lùng nói:
– Bổn hoàng phải đi, làm sao ngươi có thể ngăn được?
Âm Đế quát lên:
– Khắp cả thiên hạ còn chưa có người bổn đế không giữ lại được. Ngươi hãy thử qua thủ đoạn của ta trước đi.
Nói rồi kết giới đen ngòm đó nhanh chóng thu nhỏ, vây lấy Liệt Thiên trong phạm vi ba trượng.
Long thương vung lên, hào quang tung tóe. Liệt Thiên toàn thân lấp lánh ánh bảy màu, chân nguyên mạnh mẽ đi dọc theo Liệt Nhật long thương bắn ra hóa thành một ngọn đao ánh sáng đỏ rực, từ trên chém thẳng xuống kết giới đó.
Âm thanh ri ri chói tai khó nghe, trong kết giới hoa lửa tung tóe, làn sáng bắn ra. Đao sáng Liệt Thiên phát ra giao tranh với kết giới của Âm Đế, cả hai co dãn không ngừng bất phân thắng bại, cuối cùng Liệt Thiên không đột phá được tầng kết giới này.
Khuôn mặt lạnh lùng, Liệt Thiên thu lại thế công, trong lòng suy nghĩ phương pháp đấu lại.
Hiện nay, thực lực hai bên có khoảng cách nhất định, dùng đơn thuần sức mạnh, bản thân Liệt Thiên không bằng Âm Đế, liều mạng hiển nhiên không phải là địch thủ của hắn.
Như vậy, phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi tình cảnh nguy khốn, sớm đi cứu người đây? Vấn đề này làm khó Liệt Thiên, nhất thời cũng không có được đối sách.
Bên ngoài, Âm Đế đắc ý cười lớn:
– Thế nào rồi, thủ đoạn của bổn đế không tệ chứ? Đừng gấp, đây mới là vừa bắt đầu, đợi một lúc đến lúc ngươi chết, ngươi sẽ biết được, thủ đoạn của bổn đế còn không phải chỉ như vậy. Ha ha ha … Ồ …
Tiếng cười dừng lại, vẻ mặt Âm Đế biến hẳn, sau đó rống lên giận dữ.