Thất Gia

Chương 43: Hựu kiến thí tham (lại thấy thăm dò)


Đọc truyện Thất Gia – Chương 43: Hựu kiến thí tham (lại thấy thăm dò)

Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Chu Tử Thư ở phía sau Hách Liên Dực lùi lại một bước, như có điều suy nghĩ mà nhìn nhìn Ô Khê đang đứng ở bên cạnh, mày khẽ nhăn lại.

Cảnh Thất trầm mặc một lúc lâu, vẫn là gương mặt xanh xao vàng vọt kia, mí mắt động cũng không động, trong lòng lại trăn qua trở lại không biết bao nhiêu lần. Ngày ấy tại Đông Cung, những lời Hách Liên Dực thốt ra lúc gần đi như còn văng vẳng bên tai, ẩn ẩn lộ ra một thứ vị đạo khác biệt.

Thế sự như một hồi đại mộng, nhân gian mấy độ thu lương*, ba trăm năm yêu ghét vùn vụt trôi qua, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc nhanh chóng như chỉ trong nháy mắt, hồng nhan vân tấn(tóc mây) đều hóa thành khô cốt, kiếm đảm cầm tâm** chỉ còn là tro bay.

*Nguyên văn: Thế sự nhất tràng đại mộng, nhân gian kỷ độ thu lương. Trích trong bài Tây Giang Nguyệt kì 1 của Tô Thức.

**: Kiếm đảm cầm tâm: Sự dũng cảm cùng với nội tâm giàu cảm xúc

Sáu mươi ba năm một dáng vẻ hào sảng làm khách bên Tam Sinh thạch, sáu mươi ba năm minh tư khổ tưởng, nhưng như thế mới biết được, nguyên lai trên tam sinh thạch một chữ cũng không hề có. Thế thì cái gọi là duyên định kỷ sinh kia(duyên định mấy đời), chẳng phải chỉ là vớ vẩn thôi hay sao?

Thế gian này bất biến, chỉ có vô thường mà thôi.

Chỉ có… Vô thường mà thôi.

Cảnh Thất nhẹ nhàng cười, bàn tay nắm lại, chậm rãi nói: “Thuyết Văn Giải Tự* có nói, Cảnh cũng là Quang, phía trên mặt trời, phía dưới kinh thành, chữ này tốt, chỉ là đại nhân lại hỏi sai vấn đề”.

*Tác phẩm của Hứa Thuận. Văn Giải Tự là cuốn từ điển từ nguyên chữ Hán đầu tiên, cũng là cuốn từ điển đầu tiên sắp xếp các chữ Hán theo bộ thủ. Bộ từ điển này có hơn 9.000 mục tự với 540 bộ thủ (部首), giải thích nguồn gốc các chữ Hán căn cứ chủ yếu trên cơ sở nghiên cứu chữ triện ban đầu.

Hách Liên Dực ánh mắt nặng nề nhìn hắn: “Ta hỏi sai cái gì?”

Cảnh Thất vươn tay, chấm chút nước từ trong bát trà thô nứt, dùng ngón tay dài nhỏ viết một chữ “Cảnh” lên trên bàn, nói: “Mặt trời mọc ở phương đông, ánh mặt trời nổi lên bốn phía, núi chồng núi, từ từ mà leo lên, trên đầu chữ ‘Hoàng’ lại khuyết nét chấm, phía dưới thì là chữ ‘Kinh’, đã tiến thì không thể lùi, chữ này nếu đại nhân muốn hỏi tiền đồ, thì mặc dù gian nan hiểm trở, cũng quý bất khả ngôn”.

Hách Liên Dực khẽ cười một tiếng, trên mặt lại không có nếp nhăn nơi khóe mắt khi cười, hắn đè thấp thanh âm hỏi: “Ta nếu… càng muốn hỏi về nhân duyên thì sao?”

Cảnh Thất lắc đầu, cười nhẹ: “Đó là một chữ vô duyên, nếu có chút duyên định tam sinh, thì cũng chẳng qua là hư ảnh một hồi, đại nhân không cần hỏi ta, trong lòng ngài cũng tự hiểu được”.

Hách Liên Dực cúi đầu, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười, đứng dậy, vai chùng xuống như bị thứ gì đó chặn lại, có chút không sao đứng thẳng lên được, ngẩng đầu nheo mắt nhìn chiêu bài “Thần cơ Thất gia” đang lay động, biểu tình trên mặt có điểm đau khổ không thể che giấu: “Tiên sinh nói thực hữu lý…”

Những lời này giống như đặt ở trong cổ họng hắn, mỗi một chữ phun ra, đều như dao nhỏ đang cứa vào cuống họng, nghe có vài phần khàn khàn: “Hữu lý…”

Hắn bỗng dưng từ trong lòng ngực lấy ra một cái hà bao thập phần tinh xảo, để vào trong cái bát bể thu tiền quẻ của Cảnh Thất, hà bao va chạm vào cái bát bể tạo ra âm thanh thanh thúy rung động, đoạn hắn xoay người nhanh chóng rời đi, dường như ngay cả quay đầu lại nhìn một lần cũng không đủ dũng cảm, Chu Tử Thư đối Cảnh Thất cùng Ô Khê gật gật đầu, vội vàng đuổi theo cho kịp.


Nụ cười trên mặt Cảnh Thất vẫn cứ giữ vững như vậy, một lúc lâu không biến mất, thật lâu thật lâu sau, hắn mới đem tiểu hà bao kia nhặt lên, vừa mở ra liền thấy, bên trong không phải là bạc vụn tiền lẻ, mà là một con thỏ ngọc lớn chừng hai tấc, trên chân con thỏ có đục một cái lỗ, mặt trên treo một cái chuông nho nhỏ, gió thổi qua, liền đinh đang vang lên mấy tiếng giòn tan.

Hắn nâng con thỏ trong tay kia lên ngắm nghía một lúc thật lâu, mới nhớ ra đây là khi hắn còn rất nhỏ, Hách Liên Bái có cho một đôi thỏ ngọc, hắn cố ý tìm người xuyên cái chuông qua, đem cho Hách Liên Dực một cái, cái còn lại chỉ sợ còn đang ở trong quý phủ của chính mình, nằm cùng những thứ kinh niên cựu vật(vật cũ năm xưa) kia.

Nguyên lai đã mười mấy năm có lẻ. Cảnh Thất cười cười, đem hà bao thu hồi, chậm rãi đứng lên, biếng nhác duỗi duỗi thắt lưng: “Ai u, kẻ có tiền ra tay quả nhiên hào phóng, thu quán thu quán mau, tiểu Ô tử, gia mời ngươi đi tới sạp đối diện ăn hoành thánh a”. Nói xong, liền khom lưng xuống, đem cái sạp hàng ba lừa bảy bịp của mình thu vào trong cái tráp cũ tồi tàn, cầm mộc côn đang nằm một bên dưới đất, gõ gõ mặt đất tiến về phía trước.

Đi vài bước, mới phát hiện Ô Khê còn chưa có đuổi tới, quay đầu lại nhìn, đem ánh mắt hơi hơi mở ra một khe nhỏ, bĩu môi nói: “Làm gì không đi? Ghét bỏ ta sao?”

Ô Khê hỏi: “Vừa rồi ý tứ của người kia, là nói thích một người họ Cảnh sao?”

Cảnh Thất đứng lại, cọ cọ chóp mũi, tâm nói cái loại chuyện bát nháo này không nên dạy hư tiểu hài tử là hơn, nhân tiện nói: “Cái gì họ ‘Tỉnh’ họ ‘Hà’, đều là phú gia công tử làm chuyện bại gia chỉ để ngoạn tiếu một hồi mà thôi, nếu thực sự hi vọng là đúng, còn không tìm tới ta đâu”.

Ô Khê lắc đầu: “Hắn không phải ngoạn tiếu một hồi, là nghiêm chỉnh mà nói, ta biết”.

Cảnh Thất mỉm cười: “Ngươi thì biết cái gì? Tiểu hài tử nhà ngươi, hảo hảo đọc sách là đúng nhất, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Ô Khê nhíu mày: “Ta không phải tiểu hài tử”.

Cảnh Thất gật đầu cho có lệ: “Ừ, không tiểu, đích thị hồng nhan đang độ xuân sắc, thời điểm đa tình không thiếu sầu não lo âu, ai nha ——” hắn học theo cái kiểu hanh hanh tức tức của bọn tiểu hí tử mà xướng lên, trêu chọc đùa giỡn một hồi, giống như những chuyện mới vừa rồi hết thảy chưa từng phát sinh qua.

Ô Khê vẫn là đứng tại chỗ bất động, bướng bỉnh nói rằng: “Ta không phải tiểu hài tử”.

Cảnh Thất đã lắc la lắc lư đi đến quán hoành thánh phía trước, đem mấy thứ tạp vật đông tây kia buông xuống, đến gần lão bản của quán mà tán chuyện, khoảng cách khá xa, nên không nghe thấy mấy lời này của y.

Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương*, mà người đứng bên bở Bỉ Ngạn, chẳng thể chạm tay.

*: Trích trong bài Kiêm Gia 1 của Kinh Thi. Tạm dịch: Lau sậy xanh ngắt, xương trắng ngập đường.

Công danh như cát bụi, đường xa tha hương, làm gì có ai rảnh rỗi, chỉ vì chút tư tình nhi nữ này mà buông một tiếng thở dài?

Ô Khê bỗng nhiên đi nhanh về phía trước, một phen giữ chặt lấy cánh tay Cảnh Thất, mục quang sáng quắc mà nhìn hắn, hỏi: “Trong lòng ngươi… đã có một người nào… mà ngày ngày nhìn thấy người ấy, trong lòng tựa như trăm hoa nở rộ, nếu không thấy được người ấy, liền thời thời khắc khắc đứng ngồi không yên, lại không dám thổ lộ với người ấy, chỉ cảm thấy mình làm sao cũng đều không xứng với người ấy, chuyện lớn chuyện nhỏ đều vì người ấy mà suy nghĩ, chẳng sợ chính mình dù có chết, cũng không nguyện ý để người ấy khó xử dù chỉ một chút, mất hứng dù chỉ một điểm?”

Cảnh Thất đang vươn tay lấy đũa thì dừng lại, giống như nghe vậy khiến hắn nhớ ra một điều gì đó, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng mà nở chút nụ cười, nói rằng: “Có”.

Ô Khê run bắn lên, há hốc mồm, những lời định nói ngắc ngứ trong cổ họng, nhả ra chẳng được mà nuốt vào cũng không xong. Thật lâu sau, y mới hít vào một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi: “Là… người như thế nào?”


Hai chén hoành thánh nóng hầm hập được bưng lên bàn, nhiệt khí phả vào mặt, Cảnh Thất cầm lấy giấm trên bàn, đổ vào trong bát chút ít để điều vị, thuận miệng nói: “Chết rồi, sớm không còn nhớ rõ”.

Ô Khê nói: “Nếu thực sự có người như vậy, cho dù ngươi có chết cũng chẳng thể nào quên hắn, ngươi lại không nói thật nữa rồi”.

Cảnh Thất cười cười, cũng không nói nữa, nhắm mắt cúi đầu, làm bộ diễn trò mà sờ soạng ăn hoành thánh.

Nhớ không rõ, không phải vì người đã chết, mà là… Tâm chết.

Ngày thứ hai lâm triều, Hách Liên Bái lại ngoài ý muốn xuất hiện, thời điểm trước khi đi còn cố ý giữ Cảnh Thất lại, bảo hắn bồi mình uống trà chơi cờ.

“Tiểu hài tử, lại muốn chạy sao, thứ gì lại hấp dẫn ngươi đến thế hả? Ngay cả Hoàng bá phụ ngươi cũng lười muốn thấy sao?”

Cảnh Thất bồi tiếu: “Kia sao có thể a, đây không phải là do… Công vụ bận rộn sao?”

Hách Liên Bái mở to mắt trừng hắn một cái: “Bận rộn? Bận rộn nên đến thành Nam dựng quán làm thần cơ toán mệnh sao?”

Cảnh Thất vẻ mặt đau khổ oán giận nói rằng: “Khụ, người xem… Thái tử điện hạ lại cáo trạng thần rồi, không phải là vì thần xem phân thượng chỗ người quen nên mới tính thêm chút đỉnh tiền quẻ sao.”

Hách Liên Bái cười cười, khẽ đẩy đầu hắn: “Hồ nháo! Phụ vương ngươi lúc còn trẻ chính là kinh thành đệ nhất tài tử, như thế nào lại sinh ra cái loại bại hoại ham chơi như tiểu tử ngươi kia chứ!”

Cảnh Thất thuận miệng tiếp lời: “Đáng tiếc phụ vương mất sớm, nếu không thì đã có thể một chút, liệu có phải là ôm nhầm con hay không a?”

Lời này không ngờ lại gợi lên ý hoài niệm nơi Hách Liên Bái, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Cảnh Thất một lần, cảm khái nói rằng: “Minh Triết… có nhẽ… ra đi dễ cũng được tám năm rồi ấy nhỉ?”

Cảnh Thất đáp: “Bẩm, hồi Hoàng Thượng, đúng tám năm”.

Hách Liên Bái nhãn tình híp lại, nhớ tới vãng sự, lại có chút thương cảm, vươn tay khoa tay múa chân trên không trung một chút: “Tám năm trước, ngươi mới lớn có như vầy… Nhỏ như một con búp bê ấy, hiện tại đã trưởng thành thành một đại nhân rồi”.

Cảnh Thất im lặng.

Hách Liên Bái lại thở dài: “Trẫm năm đó hay cùng nhóm lão hữu thi tửu đàm tiếu, bây giờ trong những người đó nhiều kẻ đã lìa dương thế, nhìn các ngươi đều đã trưởng thành, trẫm cũng lão lai tài tận rồi”.

Cảnh Thất lập tức nói: “Hoàng Thượng đang ở thời điểm xuân thu niên thịnh, như thế nào nói là lão kia chứ? Là phụ vương… không có phúc khí thôi”.


Hách Liên Bái lại thổn thức một lúc lâu, lôi kéo Cảnh Thất nói liên miên cằn nhằn toàn những chuyện lúc còn trẻ, trong lúc nói còn rơi lệ đến hai lần. Cảnh Thất chỉ đành phải một bên nghe, một bên vặn vẹo xuất ra biểu tình thần thật đỗi thương cảm với bệ hạ, bồi người cùng đau khổ, ai bảo mấy lời này của Hoàng Thượng đều là do mình khơi gợi ra kia chứ.

Hắn biết vị bệ hạ này là một người trọng tình, thời gian này đối với mình chưa từng thay đổi, nên mới nương cơ hội này, cố ý nhắc lại mấy chuyện quá khứ, không nghĩ tới vị gia này thương cảm vừa nổi lên, liền miên man chẳng dứt.

Nước trà liên tục châm ba bốn lần, Hách Liên Bái lúc này mới ngừng, lau lau khóe mắt: “Người đã già, thích nói chuyện xưa, mấy người trẻ tuổi các ngươi khẳng định không thích nghe”.

Cảnh Thất cười nói: “Sao lại có thể nói như thế, phụ vương mất sớm lúc thần hãy còn ấu niên, ấn tượng chẳng sâu đậm, mỗi khi nhớ đến người đều cảm thấy thật mơ hồ, Hoàng Thượng nhiều lời vài câu, thần trong lòng sẽ nhiều nhớ kỹ vài câu, lưu trữ để kiếp sau hiếu thuận với phụ vương”.

Hách Liên Bái lắc đầu, thở dài: “Ngươi a…”

Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Cảnh Thất: “Bắc Uyên, nhân tiện nhắc đến, ngươi cũng không còn nhỏ nữa đi? Đã tới lúc nên quan tâm đến chuyện chung thân đại sự rồi, tháng sau là ngày tuyển tú, đến lúc đó Hoàng bá phụ làm chủ, cho ngươi hảo hảo tuyển một ngừơi hiền lương thục đức trong số thiếu nữ danh môn vọng tộc kia, bất quá nếu ngươi đã có người vừa ý thì nên nói trước ta biết, khỏi cho lão đầu tử này vội vội vàng vàng lải nha lải nhải một hồi, lại không trúng người ngươi nguyện ý”.

Cảnh Thất có chút ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn Hách Liên Bái.

Hách Liên Bái a a cười mà vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Không còn nhỏ nữa, nên thành gia lập nghiệp đi, ngươi cả ngày chung quanh lêu lổng, thành ra bộ dáng gì nữa? Không sợ người khác chê cười sao?”

Vị tổ tông của lêu lổng này lại dám lên mặt giáo huấn người khác, Cảnh Thất vội cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Hoàng bá phụ nói gì vậy, Bắc Uyên cảm thấy mình còn nhỏ lắm, này… nếu thành gia thì… còn… còn sớm”.

“Khụ,” Hách Liên Bái trừng mắt, “Còn sớm? Thế ngươi nói khi nào thì không còn sớm?”

Cảnh Thất vội ho một tiếng, vắt hết óc một lúc lâu, mới nghẹn xuất ra được một câu: “Này… này Hung…Hung Nô tộc còn chưa diệt, sao lại có thể thành gia!”

Hách Liên Bái cười ha hả, cơ hồ là cười đến mức ngửa tới ngửa lui, nước mắt lúc nãy mới vừa lau sạch bây giờ lại tràn ra, hắn nật cười:” Hung nô tộc chưa diệt  thì liên quan gì đến chuyện thành gia? Ngươi cái đồ thứ lười biếng trì độn đến ngũ cốc cũng chả phân biệt được, Hung Nô tộc nếu thực đến đây, ngươi thì có thể làm gì?”

Cảnh Thất vẻ mặt đau khổ nói: “Hoàng Thượng, nói là nói như vậy, nhưng mà, nhưng…”

Hách Liên Bái xen ngang ngắt lời hắn: “Nhưng cái gì? Ngại cưới tức phụ rồi sẽ cản trở chuyện phong ngoạn(chơi bời điên khùng) của ngươi đúng không? Nên tìm một người lợi hại quản ngươi mới được. Đúng rồi, nói đến lợi hại, nha đầu nhà Phùng Nguyên Cát, nhũ danh là Thư nhi, khi còn bé ngươi cũng đã gặp qua, phụ thân nàng vì nước tận trung, trẫm thấy nha đầu kia cũng thật đáng thương liền thu nàng làm nghĩa nữ, vừa lúc Hiền quý phi không có con nối dòng, nên vẫn luôn dưỡng nàng ở nơi đó, nha đầu kia thuộc dạng nhan hồng chẳng kém bậc tu mi (mày râu), từ nhỏ đã yêu thích mấy việc vũ đao lộng thương, tính tình rất hoạt bát, ngươi xem…”

Cảnh Thất trong lòng “Lộp bộp” một chút, một bên cười bồi, một bên cẩn thận xem xét thần sắc Hách Liên Bái.

Nữ nhi của Phùng Đại tướng quân, người về sau được phong là Tĩnh An công chúa? Ai thú nàng, liền tương đương với việc thu về những bộ hạ cũ hiện đang bất đắc chí trôi dạt khắp các nơi của Phùng Đại tướng quân, huống chi sau lưng vị Hiền quý phi kia chính là Triệu thái sư quyền cao chức trọng nữa? Triệu thái sư cùng Lục Nhân Thanh quan hệ cá nhân vô cùng thâm sâu, tuy rằng trong ngày thường luôn bất hiển sơn bất lộ thủy*, nhưng có văn nhân môn khách nào lại không lấy vị này làm tôn trưởng?

*Sông chẳng lộ nước chẳng thấy: Ý nói kín kẽ như bưng, không để lộ sơ hở

Thú Tĩnh An công chúa, thì giữa văn võ triều đình, chính là vị trí gì đây?

Công chúa này đích thị là bánh trái thơm ngon, nhưng nếu đến tay hắn, lại chính là khoai lang phỏng tay.

Chuyện lần này từ Hách Liên Bái cũng là một chiêu thăm dò sao? Cảnh Thất mới thở phào được một hơi giờ lại thấy lo lắng đầy ngực, chợt cảm thấy một ý nghĩ lóe lên trong đầu, “Phác thông” một tiếng quỳ ngay xuống: “Hoàng Thượng, thần vạn lần không dám tòng mệnh!”


Hách Liên Bái quét mắt nhìn hắn một cái, không nhẹ không nặng mà nói: “Như thế nào, công chúa của trẫm không xứng với Vương gia sao?”

Cảnh Thất chính là dập đầu, cắn răng không phát ra tiếng nào, thái dương bị tróc mất một khối, hắn lại giống như không cảm giác thấy, Hách Liên Bái biến sắc, quát: “Được rồi, còn  thành bộ dáng gì nữa?!”

Đoạn lãnh tiếu: “Nếu Vương gia đã không thuận mắt công chúa của trẫm, trẫm cũng không phải hôn quân bất thông tình lý, làm sao dám cưỡng cầu đây?”

Cảnh Thất này mới thấp giọng nói: “Thần vạn lần đáng chết. Hoàng Thượng xá tội, trong lòng thần đã có người để chung tình, vạn vạn không dám làm ô uế thanh danh công chúa”.

Hách Liên Bái khởi mi nhìn hắn, dừng một chút, hỏi: “Là tiểu thư nhà ai thần thông quảng đại đến như vậy, đem Nam Trữ vương của trẫm mê đảo đến đến công chúa cũng không muốn?”

Cảnh Thất trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi mà nói: “Hồi Hoàng Thượng, Minh Hoa hắn… là… Nam nhân”.

Hách Liên Bái đang nhấp một ngụm trà liền suýt phun ra khỏi miệng, Hỉ công công  ở một bên thấy thế ngay lập tức bước lên vỗ nhè nhẹ sau lưng hắn. Hách Liên Bái  ngừng một lúc lâu mới lấy lại được khẩu khí, đề cao thanh âm hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Cảnh Thất quỳ trên mặt đất không đứng dậy, cúi đầu nói: “Hồi Hoàng Thượng, Minh Hoa mặc dù là người chốn yên hoa, nhưng tâm lại chẳng phải của kẻ phong trần, đã cùng thần khuynh tâm tương hứa, thấu hiểu nhau đã lâu, thần… thần…”

“Chốn yên hoa” mấy từ cừa nói ra, Hách Liên Bái lập tức mạnh ngẩng đầu, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Cảnh Thất, “Ngươi” nửa ngày, lại quên luôn từ ngữ.

Cảnh Thất vẫn không dừng lời: “Hoàng Thượng bớt giận, chính là… chuyện tình cảm, khó nhất tự kiềm chế, như Tử Ngọc* năm xưa, chỉ vừa ý sẽ trực giáo nhân sinh tương tử hứa**…”

*Con gái Ngô vương Phù Sai, tương truyền bị cản trở tình yêu mà chết.

** Khiến người ta thề nguyền sống chết bên nhau

“Vô liêm sỉ!” Hách Liên Bái tức giận mắng, đánh gãy lời hắn, “Bất hiếu có ba việc, vô hậu là lớn nhất, ngươi định từ bỏ con nối dòng sao? Muốn cho đệ nhất khác họ vương của Đại Khánh ta từ nay về sau đoạn tử tuyệt tôn sao?!”

Cảnh Thất im lặng không nói, thần sắc bi thương.

Hách Liên Bái cả giận nói: “Cảnh Bắc Uyên, ngươi hồi phủ cấm túc cho trẫm, ba tháng không được ra ngoài, nếu… nếu để cho trẫm biết ngươi lại đi cái nơi yên hoa hoang đường kia, trẫm, trẫm sẽ thay Minh Triết đánh gãy chân ngươi!”

Cảnh Thất ngã sấp tại chỗ không đứng dậy nổi.

Hách Liên Bái đem chén trà trong tay quăng thẳng xuống đất: “Đứng lên cút về cho trẫm! Trẫm thấy ngươi sẽ sinh khí! Cút! Cấm không được ra ngoài”

Cảnh Thất thời điểm đứng lên lảo đảo một chút, Hỉ công công vội sai Vương Ngũ phù hắn một phen, cuối cùng hắn mới miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Thần tuân chỉ”. Bấy giờ mới lui ra, sống lưng hơi cung xuống, người hắn vốn gầy, giờ chút cung xuống này khiến bóng dáng có điểm tiều tụy đôi phần. Hách Liên Bái  nhìn ngẩn ra, nhịn không được quay đầu đi chỗ khác.

Cảnh Thất một đường giữ nguyên tư thế như khô mộc xuất cung, lúc này mới đứng thẳng lưng, trên gương mặt có chút chật vật lại lộ ra một điểm tiếu ý.

Đại Khánh đệ nhất khác họ vương? Thôi cứ quyết tuyệt cắt đứt căn nguyên của cái quyền cao chức trọng này đi, đỡ cho cái bọn ngồi ở thượng vị kia suốt ngày nghi thần nghi quỷ. Cấm túc ba tháng… Nhưng ba tháng về sau, Hoàng Thượng sẽ không còn lý do gì để lo lắng nữa.

Đến lúc đó, có người chờ tiếp chiêu là được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.