Thất Gia

Chương 40: Đế đô xuân chí (Xuân chí ở đế đô)


Đọc truyện Thất Gia – Chương 40: Đế đô xuân chí (Xuân chí ở đế đô)

Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Mùa xuân đến với đế đô một cách âm thầm lặng lẽ, hơi lạnh khủng khiếp tuy vẫn còn đó, nhưng đã mơ mơ hồ hồ có xu hướng suy tàn dần, xuân hàn se lạnh, chợt ấm thoáng hàn, giống như đang một tiến một lui thay phiên nhau thăm dò vậy.

Cảnh Thất từ Kim Loan điện đi ra, trên mặt là chết lặng một mảnh, trực tiếp ngồi kiệu hồi phủ.

Hắn âm thầm tính toán, một đoạn thời gian trước mình quả thật có chút hành động quá đà, mấy năm nay im hơi lặng tiếng, đại đa số người trong triều đình đều khi hắn là một kẻ phú quý chỉ biết an hưởng lạc thú, thế nhưng bắt đầu từ lúc Tưởng Chinh khơi mào sự tình, hắn đã trong tối hoặc ngoài sáng làm không ít chuyện chấn động, việc Lưỡng Quảng lần này lại khiến những kẻ hữu tâm càng thêm nhìn rõ như gương.

Không hót thì thôi, đã hót thì kinh động cả đất trời. Câu này dùng cho Sở vương* thì rất đúng, còn nếu rới xuống đầu mình, chính là đại đại không ổn.

*:Sở Trang Vương – một trong Ngũ Bá thời Xuân Thu, ông vua với câu nói nổi tiếng ‘Đã không bay thì thôi, bay tất tới trời. Không kêu thì thôi, kêu khiến mọi người kinh sợ’.

Nước xiết nên lui, Cảnh Thất cho hạ nhân bãi, một mình trong thư phòng ngồi một hồi, vô ý thức đem chiếc nhẫn phỉ thúy đang mang trên cổ mà Ô Khê mới cho cầm lên tay thưởng thức, thầm nghĩ đến mấy lời của Hách Liên Bái nói lúc nãy, đại khái cũng tới lúc bản thân nên thoái lui rồi, thiên hạ này đến tột cùng vẫn là của Hách Liên gia, có một số việc, trợ giúp còn có thể, đi theo bọn họ lên đài hát hí khúc, thì không cần.

Hắn bỗng nhiên lên tiếng nói: “Bình An đâu? Bình An!”

Bên ngoài lên tiếng ứng, Bình An đẩy cửa tiến vào: “Chủ tử”.

Cảnh Thất nghĩ nghĩ, nói rằng: “Thời điểm Thái tử đại hôn, ta không ở kinh thành, cũng không tham dự, thường ngày giao tình cùng hắn cũng là thâm trọng, mấy năm nay hắn lại quan tâm chúng ta không ít, nghĩ như vậy một hồi, chung quy vẫn thấy có chỗ không ổn”.

Bình An sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng nghe hiểu hắn là đang ý tại ngôn ngoại, lập tức sắc mặt suy sụp xuống dưới: “Chủ tử, cho dù ngài không ở kinh thành, thì bậc này đại sự chúng hạ nhân cũng không thể không biết làm cho thỏa đáng, đại lễ cho đại hôn của Thái tử điện hạ đã sớm đưa qua, lúc đó cũng có đưa lên cho ngài xem qua, còn không, ngài cũng có thể mang theo thành ý của mình đến Đông Cung tạ tội”.

Cảnh Thất xem xét gã một hồi, chỉ cảm thấy buồn cười, mới cố ý đùa gã nói: “Tự mình đi, nếu hai tay trống trơn, cũng chẳng phải khiến người ta nói bổn vương không thành ý sao?”

Bình An vội hỏi: “Như thế nào lại không thành ý đâu? Cái gì có thể so được với chủ tử hữu tâm tự mình đến cửa kia chứ?”


Cảnh Thất thuận miệng nói: “Ta đây điểm tự mình hiểu lấy vẫn có, không đáng giá như vậy đâu”.

Nhìn lại gương mặt rối rắm xịu xuống như cái bánh nướng của Bình An, lòng cũng bối rối theo, vươn tay tại mi tâm của gã dùng sức trạc một chút, mắng: “Vương phủ chúng ta đói kém lắm hay sao? Bất quá bổ sung chút lễ vật cho Thái tử, lễ nhiều cũng chả ai trách tội, sắc mặt kia của ngươi chả khác nào đương cầm ván quan tài đi cầm cố cả, bớt sàm ngôn đi, nên làm gì thì làm đi”.

Người trong Vương phủ không coi là nhiều, Cảnh Thất sinh tại quý nhân gia, hằng ngày chi phí tất nhiên không cần phải nói, nhưng cũng không quá mức xa hoa nông nổi, hơn phân nửa là ấn theo phân lệ mà dùng, mặc dù có chơi bời hưởng thụ chút đỉnh, nhưng cũng có lúc này lúc nọ, không hề quá phận. Vương phủ đại bộ phận chi tiêu đều chuẩn bị cho việc xã giao hết.

Bình An lòng đau như cắt, mấy ai không tự làm ra tiền lại biết tiết kiệm tiền đâu, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể lẩm bà lẩm bẩm mà hậm hực ra ngoài.

Chưa tới nửa đêm, Cảnh Thất tự mình đi Đông Cung một chuyến.

Là người vừa mới thành thân, đáng nhẽ như thế nào cũng nên là gương mặt phát tài mới đúng, nhưng không hiểu tại sao Thái tử điện hạ lại trông có vẻ tiều tụy đi không ít, so với một kẻ vừa mới trở về kinh thành, nước còn chưa kịp uống một hơi liền chung quanh chạy tán loạn như hắn ngược lại còn mệt mỏi hơn nhiều, chỉ có thời điểm nhìn thấy Cảnh Thất, trên mặt y mới hơi có chút bừng sáng, đem hắn kéo qua cẩn thận đánh giá một phen, hồi lâu sau mới trầm thấp thở dài: “Ngươi gầy đi rồi”.

Còn không để cho Cảnh Thất đáp lời đã đối tả hữu nói: “Đi nhìn xem lò dược thiện hầm kia đã được chưa, bảo người đưa lên cho Vương gia một chén”.

Cảnh Thất liên tục khoát tay nói: “Không cần không cần, ta ăn không được cái thứ đó đâu!”

Hách Liên Dực hoàn toàn xem nhẹ kháng nghị của hắn, không thèm để ý mà liên tiếp hỏi han: “Làm việc có thuận lợi hay không? Nghe nói bên kia năm nay trời giáng đại tuyết, đã bị đông lạnh rồi hử?” Ánh mắt tha thiết, cũng không biết là vì không để ý hay nhất thời xúc động, bàn tay nắm chặt cổ tay Cảnh Thất chẳng buông ra.

Cảnh Thất ho nhẹ một tiếng, hướng bên cạnh lui nửa bước, dùng chút xảo kình khẽ khàng rút tay ra, ra chiều chẳng hề để ý mà nói: “Cái đó thì có gì đâu, Liêu Chấn Đông đối ta tốt lắm, sợ ta đông lạnh, còn đặc biệt dựng lều cả mấy dặm liền để hầu hạ, thời gian ở đó so với ở kinh thành thoải mái hơn nhiều”.

Vừa mới thoáng rồi, hắn bỗng nhiên cảm thấy thần sắc Hách Liên Dực giống như đang che dấu điều gì, nhưng lại không nguyện ý tìm hiểu đến cùng thứ đó.

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, có đôi khi đau đớn vô cùng liền sợ hãi khôn nguôi, nghĩ nhiều thêm một chút sẽ lập tức kinh hồn táng đảm, hận không thể cách xa y tám trượng.


Nghe nói phiên bang có loại động vật, tên là voi, mũi dài vóc lớn, sức mạnh có thể so với ngàn quân, nếu khi còn bé đem nó khóa trên một cái cọc gỗ, cứ trói nó như thế mà nuôi nó lớn lên, nhiều năm sau, cho dù nó có sức bạt cả một gốc cổ thụ, nhưng cũng không thể nào vùng thoát được cái cọc gỗ kia.

Cảnh Thất trong lòng hiểu được, nhưng lại không thể vượt qua được bản năng, bởi vì có đôi khi Hách Liên Dực chính là cái cọc gỗ kia của hắn.

Hách Liên Dực sắc mặt buồn bã khó có thể nhận ra, cũng lập tức thuận thế buông tay hắn, tại một bên ngồi xuống, làm như không có việc gì mà thiển xuyết một ngụm trà, đoạn mới nói: “Ta nghe nói ngươi hôm nay mới vừa trở về hướng phụ hoàng phục mệnh, như thế nào lúc này không nghỉ ngơi lại chạy đến chỗ của ta?”

Cảnh Thất cười nói: “Cấp điện hạ lễ vật a, chậm một chút e điện hạ không nhận được nữa”.

Hách Liên Dực phiêu mắt liếc chiếc rương mà Cảnh Thất sai người nâng vào một cái, lập tức liền hiểu được “Lễ” này là cái gì, lông mi khẽ hạ, cười cười, không vội nói chuyện, trước phất tay cho người xung quanh lui xuống rồi mới nói: “Ngươi đã nắm được nhược điểm của Hách Liên Chiêu rồi sao?”

Cảnh Thất lựa chọn những chuyện quan trọng, đem hành trình ở Lưỡng Quảng tiền căn hậu quả một phen nói hết, lúc này mới đem thùng mở ra, mặt trên bày bừa một tầng tranh chữ bút nghiên mực linh tinh, ánh mắt Cảnh Thất chẳng phải tầm thường, những thứ đưa đến Đông Cung đều là loại tinh phẩm, ngày thường Hách Liên Dực cũng thích săm soi mấy thứ này nhưng giờ đây lại không có tâm tư làm mấy việc đó, nhìn Cảnh Thất chả khác gì trâu nhai mẫu đơn đem những danh gia tự họa không dễ sưu tầm được đối xử chả khác gì hàng bán ở đầu đường xó chợ mà quẳng sang một bên, chỉ thấy bên trong lộ ra một rương đầy những sổ sách được ràng buộc cẩn thận.

Hách Liên Dực đứng dậy, vươn tay nhặt lấy một quyển tùy tiện mở ra, càng xem càng kinh hãi, sau đó lại cầm lên một quyển khác, người từ trước đến giờ hỉ giận không hiện ra sắc mặt như Thái tử điện hạ lúc này ánh mắt lại trừng lớn gấp hai lần, đè thấp thanh âm, nói: “Ngươi… ngươi ở đâu có được mấy thứ này?”

Cảnh Thất chỉ cười: “Trong này ghi lại đầy đủ chuyện qua lại mấy năm nay của Liêu Chấn Đông cùng thương hộ ở Lưỡng Quảng, việc mắt đưa mày tới với bọn thủy tặc, hay buôn quan bán tước tất cả đều có trong sổ sách ở trong rương, đây là nhờ Lý Duyên Niên bao năm qua đi theo Liêu Chấn Đông từng nơi từng việc nhất nhất ghi lại. Về phần những thứ khác… như chuyện tay trong tay ngoài của Liêu Chấn Đông cùng một số kẻ ở triều đình, thì là do lão quản gia của y bị dùng đại hình, chịu không nổi liền lặng lẽ chỉ điểm cho ta vào trong mật thất lấy ra”.

Hách Liên Dực lập tức nghe ra vấn đề, giương mắt nhìn về phía hắn, mi nhăn lại, “Ngươi là lúc thẩm vấn phạm nhân đã lén dùng đại hình?”

Đại Khánh từ trước đến nay bất dung ác quan, trừ bỏ được Hình bộ phê chuẩn, thì cho dù có được hoàng thượng khâm sai, lúc thẩm án cũng chỉ có thể thẩm án, đánh chút trượng còn tạm chấp nhận được, nhưng tuyệt không được lén vận dụng đại hình.

Cảnh Thất cười cười, thấp giọng nói: “Không có ai biết cả”.

—— Những kẻ biết được, đều đã chết.


Hách Liên Dực sắc mặt thay đổi mấy lần, nhìn chăm chú Cảnh Thất một lúc thật lâu, rồi mới thở dài: “Bắc Uyên, loại sự tình này… người đi làm không nên là ngươi”.

Khóe miệng Cảnh Thất khẽ nhếch lên thành một nụ cười vụn vặt, có điều ý chỉ mà nói rằng: “Nguyện vì Thái tử điện hạ ra công khuyển mã, chỉ cầu Thái tử điện sau này có chỗ gì tốt đừng quên kẻ này là được”.

Hách Liên Dực ánh mắt nặng nề mà nhìn hắn một hồi, giống như có chút thất vọng, rồi lại khoát tay: “Việc đã đến nước này, cũng không sao, chính ngươi… tóm lại nên tiểu tâm cẩn thận”.

Cảnh Thất vội thuận thế xuống đài*: “Vâng, đa tạ Thái tử đã dạy bảo, vậy ta không dám quấy rầy Thái tử điện hạ nghỉ ngơi thêm nữa”.

*: Nguyên bản: Thuận pha hạ lư (con lừa thuận thế xuống núi), nghĩa tương đương với mượn cơ hội xuống đài.

Hách Liên Dực thần sắc mệt mỏi, Cảnh Thất nói xong liền nhanh chóng khom người rời đi, thời điểm sắp sửa bước tới cửa, lại nghe thấy Hách Liên Dực bỗng nhiên ở phía sau mình lên tiếng: “Ngươi ngay cả qua một đêm cũng không đợi được liền chạy đến chỗ ta, là do phụ hoàng đã nói gì với ngươi sao?”

Cảnh Thất cước bộ tạm hoãn.

Quả thật, theo lý mà nói thì khi mới vừa từ bên ngoài xử lí một vụ đại án như thế trở về, trừ bỏ hướng Hoàng thượng phục mệnh xong, đối với những người khác không nên lập tức tiếp xúc, nếu không sẽ dễ dàng khiến người hoài nghi là dụng tâm kín đáo. Tỷ như, hắn đoán chắc là Hách Liên Chiêu sẽ không lớn gan tới mức trong ngày hôm nay đã đi tìm mình, liền nhân cơ hội này đem đồ vật mọi thứ vội vàng đưa đến đây, vừa lúc Thái tử quản Lại bộ, nếu về sau Hách Liên Chiêu có tìm đến, cũng coi như danh chính ngôn thuận.

Hắn vội vội vàng vàng tự mình đến chỗ Đông Cung, trừ bỏ duyên cớ này, cũng chính là ẩn ẩn hướng người khác biểu lộ lập trường Thái tử đảng của bản thân.

Vốn là chuyện chỉ nên hiểu chứ không nên nói, không biết Hách Liên Dực như thế nào lại đột nhiên vạch trần ra, Cảnh Thất lúc này liền sửng sốt một chút: “Thái tử điện hạ đây là có ý gì?”

Hách Liên Dực cũng không nhìn lại hắn, chỉ ý vị bất minh mà thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm đi”.

Yên tâm? Yên tâm cái gì? Yên tâm Hách Liên Bái, Hách Liên Chiêu, hay là Hách Liên Dực y?

Cảnh Thất cười thầm, giả ngu nói: “Thái tử điện hạ hồ đồ sao, thần có cái gì lo lắng kia chứ”. Nói xong cũng không hề quản đến y nữa. lại bái một bái, rời khỏi Đông Cung.

Người đã đi, chỉ còn ánh nến lập lòe ở lại, Hách Liên Dực đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tâm lực lao lực quá độ.


Chờ Hách Liên Chiêu kịp phản ứng chuyện bị Cảnh Thất lừa một vố, thì cũng liền nhận ra tất cả những thứ không nên để cho người ngoài biết của mình giờ nằm hết trong tay Thái tử, tâm kinh đảm chiến một hồi xong cũng hiểu được một việc —— trước mắt, mình lúc này đã thật sự cùng Thái Tử đứng chung trên một cái thuyền, gã âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cũng không quên đem Cảnh Thất ở trong lòng băm qua băm lại mấy trăm lần.

Hàng năm bắn nhạn, lần này lại bị nhạn mổ vào mắt, không nghĩ tới Cảnh Bắc Uyên kia tâm cơ thâm trầm đến như vậy, giả khờ giả dại ngu ngơ ngờ nghệch, lại đem tất cả mọi người tính kế vào tròng.

Lão già đang ngồi trên long ỷ kia tốt nhất là nên sống dai thêm một chút, nếu không, một khi lão chết rồi…

Nếu việc mưu phản thành công, thì sổ sách trên tay Hách Liên Dực kia, tự nhiên mà thành một đống giấy vụn.

Bên kia, Cảnh Thất đối Ô Khê nói rằng: “Trong thiên hạ này, thứ lợi ích có thể hấp dẫn được Hách Liên Đại điện hạ, là có thật, thế nhưng nó không nằm trên tay ta, mà nếu có ta cũng không thể đưa nó cho gã được, nếu đã lợi dụ không được, thì phải khiến gã ngồi chung một băng ghế với ta, không có được thì phải cưỡng bức  —— nói đến chuyện này, còn nên cám ơn Hách Liên Diệu”.

Ô Khê lại khôi phục thói quen mỗi ngày đúng giờ đi vương phủ báo danh, chính là lúc này càng thêm nghiêm túc hơn lúc trước, còn cố ý sai người mua một tập thư, từ vỡ lòng như Tam Tự kinh, Đệ Tử Quy các loại, đến tứ thư ngũ kinh cũng nhất tề mua về, mỗi ngày đến vương phủ quấn lấy Cảnh Thất đòi hắn giảng cho nghe.

Cảnh Thất thích lên mặt dạy đời, Ô Khê lại nghe đến nghiêm túc, dần dà cũng có chút thành quả, Cảnh Thất thậm chí còn nói giỡn nói Ô Khê phải hiếu kính thúc tu* cho mình. Ai ngờ đến ngày thứ hai, Ô Khê thật sự đi hỏi thăm phân lệ việc thúc tu cho các tiên sinh giảng bài là bao nhiêu, rồi chiếu y như vậy mà mà tặng một phần, khiến Nam Trữ vương gia lần đầu tiên kiếm được tiền phải dở khóc dở cười.

*Việc tặng lễ, trả công cho các phu tử xưa.

A Tầm Lai vốn thẳng tính nên trong lòng sốt ruột lắm, thầm nghĩ Vu đồng không phải nói thích người ta sao, nhìn như thế nào cũng không giống như có chút động tĩnh gì a, liền lấy tinh thần Hoàng thượng chưa vội Thái giám đã rối mà lặng lẽ hỏi Ô Khê  rằng: “Vu đồng, ngươi cùng Vương gia cứ như thế này thôi sao, thế thì đến khi nào hắn mới đáp ứng với ngươi cùng nhau về Nam Cương a?”

Ô Khê tầm mắt không rời thư quyển đang cầm trên tay, nghe vậy thì dừng một chút, nói: “Ta trước hết chưa nói cho hắn biết”.

A Tầm Lai liền nóng nảy: “Đây là vì cái gì a? Ngươi sợ hắn không muốn sao?”

Ô Khê gật gật đầu, lại lắc đầu, nói rằng: “Hắn cho dù có nguyện ý thì trước mắt ta cũng không có khả năng làm điều đó, đến lúc đó nếu có biến cố gì xảy ra, chẳng phải ta lại khiến hắn lo lắng thêm sao? Không bằng ta trước học cho tốt bổn sự cái đã, ngày sau sẽ có thể che chở cho hắn”.

A Tầm Lai nghĩ nghĩ, thăm dò hỏi han: “Kia… Nếu như hắn không thích ngươi, thì phải làm như thế nào?”

Ô Khê sửng sốt một chút, lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Đối hắn hảo, hắn tự nhiên sẽ biết”. Nói xong xoay người trở về thư phòng, không ở để ý tới A Tầm Lai còn đang vò đầu bứt tai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.