Đọc truyện Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca – Chương 5
Chiến sự chưa dừng, Dương Tĩnh chỉ chợp mắt trong chốc lát, khi mặt trời mọc thì, hắn liền thức dậy.
Tin tức Hoàng hậu ở trong đại doanh sinh hạ Hoàng tử, đã truyền ra ngoài. Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, mang theo một loại phấn chấn khó hiểu nhìn về hướng của chủ trướng.
Dương Tĩnh phái người quay về kinh truyền chỉ, đem tin Hoàng hậu thuận lợi sinh hạ Hoàng trưởng tử cấp báo cho Hoàng Thái hậu. Lại gọi mấy đại trướng cùng vài vị quan văn đi theo vào, thương nghị một phen, liền đến chỗ của Tiêu Tể.
Lúc này đã đến gần chính ngọ, Tiêu Tể vừa tỉnh ngủ.
Y tỉnh lại không thấy hài tử đâu, sắc mặt liền trầm xuống. Uyển Nương nhanh chóng đem ý tứ của Hoàng thượng nói cho y:
“Bệ hạ sợ tiểu Hoàng tử khóc nháo, làm ồn ngài nghỉ ngơi, liền bảo nô tỳ giao cho vú em.”
Vú em cũng không phải đi ra từ hậu cung. Mà là mẹ cả của Tiêu Tể là Thôi thị sau khi nghe nói y có thai, phái tới từ Tiêu gia ở Giang Nam.
Tiêu Tể nghe xong, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút, đứng dậy ăn vài thứ, liền cho người ôm hài tử đến.
hài tử mới sinh ra vẫn chưa nẩy nở, có thể là mới bú sữa xong, lúc này dường như có chút cảm thấy mỹ mãn, cuộn mình nằm trong vải bọc, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, ngủ cũng không ngủ, không hề khóc nháo.
Tiêu Tể cuối cũng cũng hạ quyết tâm, thật cẩn thận ôm nhi tử vào trong lòng.
Khoảnh khắc hài tử nho nhỏ rơi vào khuỷu tay của y, cái loại cảm giác huyết nhục tương liên này trong nháy mắt đã bắt giữ y.
Ngực thoáng chốc bị lấp đầy, trướng trướng, tình cảm không nói nên lời dâng lên, vô pháp dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Tiêu Tể nhìn hài tử trong lòng, thần thái cũng không giống với đêm qua.
Đây là con y a!
Là nhi tử y dùng thân nam tử hoài thai mười tháng, tân tân khổ khổ sinh hạ. Là hài tử y cùng ái nhân cầu khẩn nhiều năm, huyết mạch tương liên!
Tiêu Tể nhẹ nhàng lay động cánh tay, trìu mến không lời nào có thể diễn tả được.
Lúc Dương Tĩnh đi vào, liền thấy một màn ấm áp này.
Trái tim kiên cường quyết đoán của hắn mềm xuống, nhỏ giọng đi tới bên giường, một tay ôm lấy Tiêu Tể, một tay vuốt hài tử nằm trong vải bọc.
Tiêu Tể cúi đầu nhìn hài tử, nhẹ giọng cười nói:
“Nó thật xinh đẹp.”
Dương Tĩnh ừ một tiếng, mỉm cười.
Hắn chưa từng thấy qua thần tình như vậy của Tiêu Tể, không khỏi vô cùng thương tiếc, cùng y đầu ghé đầu, cùng nhìn hài tử.
Tiêu Tể là một người rất kiêu ngạo, rất chói sáng a. Vì mình, lại ở trong thâm cung nặng nề, rơi vàocung kế tranh đấu của đám nữ nhân trong hậu cung không thể tự thoát ra được. Với một người nam tử mà nói, nhất là một nam tử tài hoa hơn người, ngạo khí mười phần, đã từng mộng tưởng một phen đại nghiệp mà nói, là thống khổ lớn như thế nào đây.
Thế nhưng giờ khắc này, Dương Tĩnh thấy được sự thỏa mãn của Tiêu Tể. Điều này khiến cho tâm lý vốn có chút hổ thẹn của hắn, chiếm được một chút thoải mái.
Dù sao, bọn họ vẫn có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với nhau như vậy. Hài tử của bọn họ, tương lai cũng có thể đường đường chính chính đăng cơ vi đế, kế thừa giang sơn hoàn hảo đẹp đẽ mà hai người bọn họ đã nắm tay nhau đoạt được.
Qua một hồi lâu, Tiêu Tể đột nhiên nghĩ ra:
“Tên của hài tử đã quyết định chưa?”
Từ ngày biết y mang thai, Dương Tĩnh đã lệnh cho đám đại học sĩ của nội các chuẩn bị tên. Cho đến lúc này, danh sách ‘tên’ đưa lên đã có đến mấy xấp mấy chồng lớn. Chỉ là Dương Tĩnh từ đầu đến cuối vẫn không hài lòng, vì thế quyết định chờ đến sau khi hài tử sinh ra, thấy dáng dấp của hài tử rồi mới quyết định.
Dương Tĩnh nghe vậy, mỉm cười, nói:
“Ngày hôm qua trẫm có một giấc mộng, mộng thấy giang sơn Đại Thịnh ta ngày sau càng thêm phồn vinh hưng thịnh, giang sơn vạn lý, đều đứng dưới chân hài nhi của chúng ta. Không bằng hài tử này tên là ‘Quang Vinh’. Ngươi thấy thế nào?”
“Dương Quang Vinh, Dương Quang Vinh….”
Tiêu Tể nhẩm lại hai lần, khẽ cười nói:
“Tên rất hay. Tiểu hài tử của chúng ta ngày sau, sẽ tên là Dương Quang Vinh.”
Tuy rằng Dương Tĩnh còn chưa nói rằng sẽ phong hài tử này thành Thái tử, nhưng Tiêu Tể đã nhận định việc này, hiện tại liền tự nhiên mà nói ra.
Dương Tĩnh cũng hiểu được phải làm theo lẽ thường, nói:
“Thương Hải, vài ngày nữa trẫm sẽ cùng người Hồ Nô đánh một trận cuối cùng. Ngươi hiện tại vừa sinh con, Vinh nhi cũng quá nhỏ, trẫm muốn đưa các ngươi quay về kinh thành.”
Tiêu Tể dừng lại một chút, hiểu được lúc này nếu còn lưu lại, đó sẽ là làm vướng chân Dương Tĩnh. Tuy rằng từ tận đáy lòng cực không tình nguyện, nhưng vì Dương Tĩnh cùng hài tử, đành gật đầu nói:
“Được.”
Dương Tĩnh nói:
“Trẫm lệnh bọn họ đi chuẩn bị, ngươi mới sinh sản xong, trước tiên cần bảo dưỡng thân thể, ba ngày sau sẽ khởi hành.”
Tiêu Tể gật đầu. Y đột nhiên nhớ tới hôm qua Dương Tĩnh vắng mặt, nói:
“Hôm qua ngươi đi tập kích ban đêm thành Hô Hà?”
Dương Tĩnh nhớ tới đại thắng ngày hôm qua, tâm tình không khỏi rất tốt, nói:
“Đúng. Trẫm đã đoạt được thành Hô Hà, hiện do Hạ Chiếu tướng đóng ở đó. Vinh nhi của chúng ta quả thật có vận đế vương, nó vừa ra đời, trẫm liền đạt được đại thắng, ha ha ha…”
Tiêu Tể thế nhưng không có cười, trái lại còn trầm tư một chút, hỏi:
“Thành Hô Hà đánh chiếm rất thuận lợi? Người Hồ Nô có liều mạng phản kháng hay không?”
Dương Tĩnh đem tình hình đêm qua kể lại đại khái.
Tiêu Tể có chút hoài nghi nói:
“Thành Hô Hà là đạo phòng thủ cuối cùng của người Hồ Nô bên bờ Trường Giang. Nô Mã Vương kia há có thể đơn giản như vậy bị chúng ta đánh hạ? Cái này, không biết là có đặt bẫy rập gì đây.”
Dương Tĩnh cười ha ha, tự tin nói:
“Người Hồ Nô bất quá chỉ là man nhân chưa được khai hóa. Bọn họ ngoại trừ chăn dê nuôi ngựa, còn có thể làm cái gì? Năm đó nếu như không phải vì Đại Thịnh ta thiên tai liên tục, quốc khố trống rỗng, nào có cơ hội thừa cơ mà vào, xâm chiếm nửa giang sơn của Đại Thịnh ta? Hừ, lúc này, trẫm nhất định phải cho bọn họ một cái giáo huấn máu chảy thành sông.”
Tiêu Tể nói:
“Nô Mã Vương này đa trí vũ dũng, ngươi cần cẩn thận thỏa đáng. Người Hồ Nô chiếm vùng Trung Nguyên này vài chục năm, Nô Mã Vương từ nhỏ đã bái đại Nho tử của Thông Sơn Vương thị là Bạch tiên sinh làm môn hạ, trong lòng có phần mờ ám, Ký Nô trăm triệu lần không thể khinh thường.”
Dương Tĩnh hăng hái đang cao, bị y hắt một bát nước lạnh, trong lòng có chút mất hứng, nhưng thấy y vừa hạ sinh Thái tử, nên cũng không nói cái gì, chỉ nói:
“Trẫm đã biết. Thương Hải không cần lo lắng, mau mau bảo dưỡng thân thể cho tốt quan trọng hơn.”
Tiêu Tể thấy hắn không cho là đúng, trong lòng thầm cau mày, nhưng cũng không khuyên nữa, liền cúi đầu nhìn nhi tử trong lòng.
Ba ngày sau, Tiêu Tể mang theo hài tử mới sinh khởi hành về kinh thành. Thịnh Huy đế tự mình mang binh theo tiễn hơn ba mươi dặm, lại phân ra năm nghìn binh sĩ hộ tống, nhìn phượng giá của Tiêu Tể tiêu thất giữa núi non trùng trùng.
Phượng giá của Hoàng hậu cực độ xa hoa, tốc độ rất chậm. Tiêu Tể nằm ở trên chiếc giường rộng rãi thoái mái, đùa giỡn với hài tử nằm trong vải bọc ở bên cạnh.
Uyển Nương hầu hạ ở bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn tiểu Hoàng tử, nói:
“Điện hạ, tiểu Hoàng tử càng nhìn càng giống ngài mà.”
“Đúng không?”
Tiêu Tể vươn đầu ngón tay chạm lên gương mặt nộn nộn toàn thịt của hài tử, nói:
“Ta ngược lại nghĩ nó rất giống Hoàng thượng mà.”
Uyển Nương bỗng nhiên có chút lo lắng, nói:
“Điện hạ, ngài nói xem trở về kinh thành rồi, Thái hậu có thể hay không sẽ ôm hài tử đi nuôi nấng?”
Nhãn thần của Tiêu Tể thâm sâu, khóe môi nhếch lên nói:
“Uyển Nương, công tử nhà ngươi còn chưa có vô dụng như vậy. Nếu ngay cả nhi tử của chính mình đều không giữ được, còn làm Hoàng hậu cái gì.”
Uyển Nương là người trong tộc Tiêu thị đã theo hầu hạ Tiêu Tể từ nhỏ, đi theo bên cạnh y đã vài chục năm, quan hệ của hai người không hề giống chủ tớ. Vốn Uyển Nương vẫn gọi Tiêu Tể là ‘công tử’, sau khi vào cung một thời gian cũng không có đổi giọng. Thẳng đến khi có một lần Hiền phi bẩm báo đến chỗ Thái hậu, Thái hậu liền nắm lấy nhược điểm này phát tác một phen, suýt chút nữa là đem Uyển Nương đánh chết, Uyển Nương ngược lại mới gọi Tiêu Tể là ‘Điện hạ’, nếu không sẽ bị coi là khinh thường bề trên.
Nàng mất tính mệnh là nhỏ, nhưng nếu như bởi vì vậy mà làm phiền đến công tử nhà nàng, đó chính là có muôn lần chết cũng không thể bù được.
Uyển Nương biết rõ công tử sau khi vào cung không hềthay đổi, đối với cung đấu trong hậu cung càng run sợ trong lòng, bởi vậy càng vô cùng lo lắng tiểu Hoàng tử sau khi sinh ra, ‘phiền phức’ bên người công tử trái lại càng nhiều hơn.
Tiêu Tể thực ra vô cùng chán ghét tranh đấu trong hậu cung. Y thân là một nam nhi, cũng không thèm ám đấu cùng với một đám nữ nhân, hơn nữa tranh cũng không phải quyền thế địa vị, mà là sủng ái của một nam nhân.
Chỉ là y đã hãm sâu trong đó, từ lâu không thể thoát khỏi. Tuy rằng chán ghét, nhưng vì Dương Tĩnh, hiện tại là vì nhi tử, càng không thể buông tay.