Thập Thế Đợi Quân An

Chương 67


Đọc truyện Thập Thế Đợi Quân An – Chương 67

Ta chưa suy nghĩ kỹ càng đã lắc đầu luôn, y bình tĩnh đứng lên, nói: “Cũng sắp đến lúc phải đi rồi, nàng hãy chuẩn bị chút đi.”

Ta gật đầu một cái, y nói thêm: “Đông Hoa Đế quân truyền tin nói trên Trời khá nhiều việc, sáng mai ta đưa Ly Nhi đi, nàng có muốn cho thằng bé
cái gì thì chuẩn bị đi nhé.”

Ta lại gật đầu, thật ra thì cũng biết rằng, ý đó là muốn nói rằng y phải đi rồi.

Ta đã tính trước, nếu như có thật sự rung động bởi y, lại phải lên đó tìm y, chuyện này ta có phần chần chờ.

Ta nhớ Ly Nhi thì còn có thể gặp được, bởi ta mãi mãi là mẹ của thằng bé,
thế nhưng ta không biết rằng liệu ta có thể mãi mãi là vợ của cha Ly Nhi hay không. Ta có một loại cảm giác mơ hồ rằng, qua đêm nay dường như là sẽ không gặp được y nữa.

_

Nữ quỷ lưỡi dài thành thân với phú thương, hôn lễ rất hoành tráng, đội ngũ rước dâu đỏ tươi nghênh ngang giễu từ đường lớn cửa đông, sôi động náo
nhiệt đến tận cửa nhà nữ quỷ lưỡi dài ở phố tây. Ta thầm nghĩ, nếu thành thân thì hẳn là nàng ta sẽ trở lại thành hình dạng người bình thường
rồi nhỉ, ta bèn tìm gia đinh bên phú thương gia kia hỏi một chút, ai
cũng khen ngợi nàng ta không ngớt.

“Không ngờ lại là một người đẹp đến như vậy, lão gia thật là có mắt nhìn mà.”

Ta nhớ đến bộ dáng đáng sợ của nữ qủy lưỡi dài ấy, phú thương kia làm sao
mà lại phát hiện được chứ. Hỏi thăm một hồi mà chẳng thu được kết quả
gì, cuối cùng có lão quản gia trong phủ Phong Đô nói cho ta biết.

Bọn họ từ khi còn sống đã quen biết nhau rồi, chỉ có điều là vị phú thương
kia chưa bao giờ dám bày tỏ tâm ý của mình, mà lại chúc phúc cho nàng ta với người đàn ông khác, sau đó chẳng bao lâu lại nhìn nàng tự sát rồi
hóa thành oán quỷ. Mà vào lúc ấy, hồn phách của vị phú thương kia sau
khi chết cũng không đầu thai chuyển kiếp nữa, gã một mực chờ đợi nàng
ta, chờ nàng ta từ ngày nàng ta vẫn còn sống, có chồng, có con rồi vẫn
cứ chờ.

Gã chờ đợi mãi, đợi suốt năm trăm năm, đến khi mà gã đủ lớn mạnh để có thể bao vệ nàng ta không phải chịu một chút uất ức nào nữa.

Đoạn này truyền ra Phong Đô đã khiến dân chúng thổn thức khôn ngồi, nghe đâu sau khi cô dâu biết được đã khóc tới mức trở lại thành diện mạo con
người. Ta nghe xong mỉm cười, bên cầu Nại hà, bên sông Vong Xuyên có
biết bao nhiêu huyết lệ si oán, dây cũng coi như là câu chuyện đẹp nhất mà ta nghe được suốt hàng trăm năm qua.

Chúng ta được mời vào nhà uống rượu tiệc, ngôi nhà rộng lớn, các loại quỷ
quái Phong Đô đều tề tựu về đây, pháo hỷ bái thiên địa nổ giòn vang, quỷ thì lúc còn sống cũng đều là người cả, thế nên tập tục cưới hỏi của
Phong Đô cũng không khác gì phàm trần cả.

Dưới ánh nến đỏ thắm ta ngắm nhìn cô dâu trùm tấm khăn hoa văn kim tuyến màu đỏ trên đầu, bàn tay nhỏ nhắn được người đàn ông nắm chặt lấy, những

ngón tay đan chặt vào nhau, bỗng nhiên trong lòng có chút cảm giác buồn
sầu.

Bái Thiên Địa xong là khai tiệc. Lúc mới bắt đầu vẫn còn tỏ vẻ đàng hoàng
đoan chính uống rượu mừng, một lát sau các qủy hồn bắt đầu mượn rượu làm càn. Ta thấy một quỷ hồn uống rượu, hắn uống trên miệng, số rượu đó lại theo vết rách hở trên người hắn mà chảy ra, bên trong toàn bộ đều là
xương trắng; lại thấy một bà thím ăn uống tự nhiên như người trong nhà,
con ngươi bị rơi vào trong đĩa thịt viên chưng, bà ta không hề để ý,
dùng đũa lưu loát gắp lên, nhét vào trong hốc mắt, rồi lại tiếp tục ăn.

Ta lặng lẽ thu bàn tay đang định gắp món thịt viên chưng về.

Quỷ hồn không đầu bên cạnhnày thì vốn dĩ cũng có đầu, rất nhiều quỷ không
đầu ở Âm phủ cũng có thể tìm được đầu của mình, bởi dù sao hồn phách
cũng gắn liền với cơ thể mà, chỉ có điều lúc hắn bưng bát gắp thịt thì
không biết cái đầu đâu mất rồi, ta cúi đầu nhìn một chút, cái đầu to
tròn ấy đang chơi vui vẻ với Ly Nhi ở trong sân, cái đầu lăn qua lăn
lại, Ly Nhi cũng lăn qua lăn lại theo.

Ta lại lặng lẽ đặt đũa xuống, uống một hớp rượu.

Sau khi cái đầu kia chơi đùa thoải mái rồi mới lại trở về, nó lấy đà một
cái nhảy trở về cổ con quỷ không đầu kia, hắn đỡ đỡ cái đầu mình, chỉnh
lại vị trí cho khớp một chút, sau đó lại bừng bừng khí thế như trước mà
cùng đám nam quỷ chơi trò oẳn tù tì uống rượu.

Ta bỗng nhiên cảm thấy, đã lâu rồi không cùng ăn cơm cùng với trăm họ
Phong Đô như vậy, hôm nay tề tựu cùng nhau thế này, ta vô cùng thỏa mãn.

Thương Âm quả thực có tới, y ngồi xuống một bàn ở trong góc, uống mấy ly rượu, toàn thân mặc áo bào đen vô cùng khiêm nhường. Tới khi ăn uống thỏa
thuê đến tàn tịch rồi đám quỷ mới nhận ra hắn dưới bóng tối, tất cả yên
ắng rồi mỗi kẻ như bừng tỉnh vội vàng quỳ xuống hành lễ, con ngươi, đầu, tai rơi đầy trên mặt đất

Ngón tay Thương Âm khẽ vuốt dọc theo chiếc ly, cười nói: “Đừng ngại, các ngươi cứ tiếp tục đi.”

Bọn họ nào dám tiếp tục nữa chứ.

Thương Âm cười nói tiếp: “Không ngờ Phong Đô này cũng là một nơi sôi động vui
vẻ như vậy, so với trên Trời còn có phần vui vẻ hơn.”

Ta nghĩ thầm trong lòng, sống càng lâu càng chai lì, trên Trời đều là
những lão Thần tiên mấy chục ngàn tuổi, Phong Đô thì đều là quỷ, sống
ngàn năm cũng là giỏi lắm rồi. Từng kẻ chết đi, siêu thoát, ngày ngày

lấy trò chơi mạt chược rồi buôn chuyện làm thú vui, sao có thể không vui vẻ được chứ.

Ta ăn nốt cơm trong bát, uống rượu xong bèn đứng dậy đi hóng gió một chút. Trong tiệc rượu, ta thân là Hoa Nhi gia nên đã được kính không ít rượu, rượu nhà phú thương gia này cũng ngọt chứ không gắt, nghe nói là được
cất từ quả hồng tỳ ở chân núi Bất Chu, đối với quỷ uống rất có lợi.

Đám quỷ cũng như ong vỡ tổ đi nháo động phòng, chỉ còn lại mấy tên gia đinh dọn dẹp. Ta nhìn một chút, Thương Âm cũng không có ở đây, chẳng hiểu
sao trong lòng trống vắng, dường như có gió thổi vào vậy.

Đi ra ngoài lượn lờ ngắm hoa hóng gió một vòng thì rượu trái cây bắt đầu
ngấm sâu hơn, ta choáng váng, thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm một người
trong nhà này hỏi xem phòng khách của ta ở đâu mới được. Trên thiệp mời
có viết đêm nay ta và cha ta cũng phải ngủ lại chỗ này mà.

Chân ta vấp một cái, cứ thế va vào một lồng ngực.

Người này cũng khá vững vàng, không hề động đậy, ta ở trước ngực người này từ từ đứng dậy, “Ôi chao, vị tiểu ca này, xin lỗi nhé…Ấy?”

Ta liếc thấy người này mặc áo bào đen,bên hông đeo miếng ngọc bội Long Văn nữa thì ngẩn người, gió se se lạnh khẽ thổi khiến tai ta càng nóng hơn, ta ngẩng mặt cười ha ha hai tiếng, khẽ vỗ vỗ vai người kia một cái,
nói: “Trời, Tiểu Hắc, đã lâu không gặp…”

Người ta mềm nhũn, Tiểu Hắc đỡ ta vững lại, ta thở ra hai hơi nóng rực, “Sao ta cứ cảm thấy…huynh luôn tránh mặt ta vậy…?”

Y nói, giọng rất trầm: “Mẫu Đơn, nàng say rồi.”

Ta say rồi, ý thức ngày càng mơ hồ, cảm giác có người ôm ta vào một nơi vô cùng ấm áp, đó hẳn là gian phòng có bếp sưởi. Ta nặng nề mở mắt một
cái, thấy Ly Nhi đã say ngủ bên trên, ta yên lòng đây chắc là phòng
khách cho mình rồi.

“Ta bảo, Ly Nhi là huynh đưa về đây à?”

“Ừm.”

Ta hừ hừ, “Nói phét, nhất định là Ly Nhi thông minh, tự mình trèo lên
giường ngủ. Ly Nhi chưa bao giờ đi cùng huynh, sao quen thân huynh được
chứ, ta nhớ mấy tháng này huynh đều bận bịu, thằng bé cũng không quen
huynh mấy mà.”

Y không nói gì, ta thoải mái nằm trên giường, mơ hồ ngủ thiếp đi.

_


Ta đã ngủ một giấc rất sâu, có thể là bởi vì trót uống nhiều rượu quá, nếu không sao ta lại mơ một giấc mơ chân thực, mà…ướt át đến thế chứ.

Lúc đầu giấc mơ rất đơn giản, chỉ là một sân nhỏ tràn ngập hoa đào, dưới
tán hoa đào có một người đàn ông lặng lẽ đứng đó, lại lặng lẽ nhìn ta
chăm chú, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Những cánh hoa hồng rơi xuống bờ vai trắng tinh và mái tóc đen nhánh, người ấy gọi tên ta.

Ta nghĩ đây chắc chắn là ảo giác, ta không nhớ quen ai mặc đồ trắng, cũng không nhớ cái sân nhỏ đầy hoa đào yên ả này.

Ta miên man nằm một lúc thấy cơ thể hơi dính dớp khó chịu bèn bò dậy tắm
rửa một lượt rồi lại lên giường ngủ tiếp. Chiếc giường rất rộng, ta và
Thương Ly ngủ cùng nhau, ôm cục thịt mũm mĩm này ngủ rất là thoải mái.
Ngủ một lúc ta lại thấy hơi nóng nên đạp chăn ra, than một tiếng rồi lại yên ổn ngủ tiếp.

Khoảng chừng một lát sau, ta không thấy cái cục thịt mềm mại trong ngực đâu,
ta xoay người, rồi có một bàn tay xoa xoa mặt ta, mà ta vốn đang nóng,
được xoa như vậy cảm thấy rất dễ chịu, lập tức hướng theo bàn tay ấy khẽ thì thào mấy tiếng, bàn tay kia dừng lại rồi buông ra.

Ta cảm nhận có người vươn sang bên cạnh kéo chăn lên đắp cho ta, ta lại đạp một cái, miệng lầm rầm: “Nóng…”

Đáp lại ta là một giọng nam nhẹ nhàng mà dễ nghe, rất trầm ấm, giống như
lâm phong nguyệt sắc: “Cũng đã làm mẹ rồi, sao vẫn còn bướng bỉnh thế
chứ.”

Ta khịt khịt mũi, nhắm mắt lại chẳng muốn mở ra, xoay người một cái: “Ta…ta nóng thật mà.”

Lúc ấy ta nào ngờ chỉ xoay người một cái thôi, áo lót lại bị cuộn lên, phần eo ta bị hở ra rất mát khiến ta cảm thấy khá thoải mái, vậy là ta theo
bản năng kéo áo lên thêm chút nữa, người đàn ông ngồi bên mép giường
bỗng nhiên im bặt.

Ta nghĩ hai má ta nhất định là nóng bỏng rồi, tối nay uống khá nhiều mà.
Ta ôm lấy cái chăn vào ngực, cuộn gọn gọn nó vào lòng, chẳng hiểu sao
lại nghĩ tới chút vị chát chúa trong giấc mộng ban nãy, nói: “Ly Nhi
ngoan, cha con không cần mẹ, con hãy mãi ở cạnh mẹ nhé…”

Người bên mép giường thoáng dừng, đưa tay kéo áo lót của ta lại ngay ngắn,
đầu ngón tay của y hơi lạnh chạm vào da thịt ta khiến tim ta đập nhanh
vài nhịp, rồi một luồng hương thơm thanh nhã áp sát lại gần ta, “Ta nói
không cần nàng khi nào chứ?”

Ta hừ hừ, ôm chặt lấy chiếc chăn, hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ xuôi
theo ý của người đó, dẩu môi mà nói: “Ngài cưới công chúa rồi, đâu còn
cần hai mẹ con ta nữa chứ, ngài đi ra đi.”

Y vô cùng cẩn thận lấy chăn từ trong tay ta ra, rồi nhẹ nhàng đắp lên
người ta, “Ta cưới người khác khi nào đâu, đó toàn là người ta nói nhăng nói cuội mà thôi.” Y lại ve vuốt khuôn mặt ta, dịu dàng nói: “Mẫu Đơn,
ta là phu quân của nàng, cả đời này cũng chỉ có một người vợ là nàng mà
thôi.”


Câu nói này thật lừa lọc biết bao, ta dường như có phần tỉnh táo, nhưng
chẳng hiểu sao trong lòng lại xót xa, rồi sống mũi cũng chua xót, ta vùi mặt vào trong chăn, hốc mắt nóng lên, bực bội nói: “Ngài nói dối, ta
không có phu quân…Mấy trăm năm qua ta chỉ có một mình thôi, phu quân ở
đâu ra chứ, phu quân ta không cần ta…” Lúc này ta mang máng nhớ lại vài
chuyện, hẳn là chất lượng của canh mạnh bà hơi kém rồi, không biết bản
thân đang ở cõi mộng nào nữa đây.

Người kia im lặng hồi lâu, lúc ta gần như mơ màng thiếp đi thì nghe thấy y
nói: “Ta thấy nàng nóng quá, để ta đi rót cho nàng ly nước né.” Nói rồi
luồng hương thơm cùng hơi thở kia đi mất, trong lòng ta trống rỗng, nhắm mắt khó chịu quờ loạn trong khoảng không, đến khi bắt được một góc ống
tay áo, ta nắm lại lẩm bẩm: “Ta không muốn nước…Ta muốn phu quân…”

Luồng hương thơm kia lại ập đến, lúc này còn gần hơn nhiều, ta cảm giác có gì đó khá nóng phả lên mặt ta, sau đó miệng ta bị thứ mềm mại mút vào.

Cả người ta như có điện mà giật run lên, cuối cùng ta mở mắt ra.

Người đàn ông trước mắt này có khuôn mặt đúng là vô cùng anh tuấn, vừa xa lạ, lại vừa có phần quen thuộc, hình như ta đã gặp ở đâu đó rồi, cơ thể
nóng đến mức ý thức mờ mịt, ta mơ hồ một lúc mới phản ứng được, người
đàn ông này đang hôn ta.

“…Ưm…”

Môi ta tê rần, đầu lưỡi y thật mềm, ta cảm giác dường như y đang mút lấy
lưỡi ta vậy, vừa mạnh bạo lại ngang tàng, vô cùng nóng bỏng. Ta bị nóng
mà run lên một cái, nhưng lại cảm thấy bị miệng y ‘ăn’ rất dễ chịu.

Ta gần như ngạt thở mà tức giận y mới chịu thu lưỡi lại, nới chút khoảng
cách, hơi thở nóng hổi, vô cùng vui thích mà thở dài một hơi. Hắn thở
dài vậy lại khiến tim ta có phần ngứa ngáy không thở nổi, mà thân nhiệt
lại càng tăng lên nữa.

Y nói: “Mẫu Đơn, nhắm mắt lại.”

Giọng nam dịu dàng mà quen thuộc, ta mơ màng một lúc, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hôn rồi lại hôn, ta thành ra ngồi trong lòng y mất rồi, cả người y mặc quần áo màu đen ngồi bên mép giường, ống tay áo có hoa văn hình rồng vô cùng đẹp đẽ, một tay y vòng bên eo ta, một tay giữ sau gáy. Y trở nên nóng
bỏng, ngón tay vuốt qua mái tóc dài xõa tung của ta, đầu lưỡi y men theo khóe miệng mềm mại mơn trớn xuống tai ta, ngậm vào lại nhả ra khiến cả
người ta bắt đầu run rẩy, phía dưới hơi nóng, có phần khó chịu, ta đẩy
y, mơ hồ mắng một tiếng: “Đồ háo sắc.”

Y thoáng dừng, rồi lại liếm một cái sau tai trái ta, nói: “Ở chỗ này của
nàng có một ấn ký hoa lan hình thoi.” Giọng y ngày càng trầm khàn, bàn
tay đặt bên hông ta nóng như lửa đốt di chuyển dần vào trong áo lót của
ta, ta kêu lên, sắc mặt đỏ bừng như bị thiêu rụi.

“Đây là ấn ký ngầm của thê tử Hoàng thất Thiên tộc, hoa ấn làm chứng, nàng
chính là Đế hậu duy nhất trong suốt cuộc đời này của Thái tử Trọng Lam
ta.” Y chầm chậm nói xong, lại hôn xuống bả vai ta, lời còn sót lại cũng chìm nghỉm, y dường như đang cười khổ, “Nhưng mà Mẫu Đơn à, sáng mai
khi nàng tỉnh lại, sẽ không còn nhớ gì nữa cả.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.