Thập Thế Đợi Quân An

Chương 63


Đọc truyện Thập Thế Đợi Quân An – Chương 63

Sinh hoạt của Thái
tử rất có quy củ, cứ giữa ngày lại có một tiểu tiên đưa tấu chương trên
Trời xuống, lúc ta bưng trà tới cho y bị đống tấu chương dọa cho một
trận. Còn về việc vì sao ta phải pha trà cho y, đương nhiên là vì cái
viên dạ minh châu vỡ nứt kia rồi, chuyện này mà lộ ra ngoài thì ta biết
giấu mặt vào đâu đây, ta cảm thấy trong vòng năm trăm năm ta cũng không
thể xoay mình nổi rồi.

“Ngài không mệt sao?”

Thương Âm phê duyệt xong một bản tấu chương mới gác bút, nhấp một ngụm trà,
cười nói: “Nếu như bây giờ Mẫu Đơn có thể xoa bóp cho vi phu, vậy thì
quá tốt.”

Ta đặt ấm trà xuống bàn ‘cạch’ một cái, mặt tối sầm đi ra, y lại lẩm bẩm:
“Chợt nhớ ra tháng sau có thọ yến của Tam Thái tử Long cung, lúc ấy lại
có thể được thấy viên dạ minh châu tốt nhất trong vòng năm trăm năm
rồi…”

Ta xoay người, im lăng bước tới sau lưng đấm bóp cho chàng.

Trước đó còn bảo là lập ta làm Hậu cơ đấy, giờ thì coi ta là tỳ nữ mà sai bảo, ta chỉ hận không cắn y chết được mà thôi.

Kẻ làm Thái tử như Thương Âm khá là bận rộn, ban đêm lạnh lẽo, lúc gọi Ly
nhi đi ngủ ta thường nhìn qua cửa sổ một cái xem ánh nến bên kia phòng y còn sáng không.

Có một lần ta không ngủ, không biết tại sao cứ muốn chờ đến khi ánh nến
vàng le lói bên kia tắt đi. Tận mãi nửa đêm nó mới tắt, Ly Nhi đã đổi tư thế mấy lần rồi, tấm chăn dầy bịch bọc thằng bé thành cái bánh chưng.
Ta thấy ngoài phòng tối om rồi mới hoàn ồn trở lại, ta đang làm cái gì
vậy, lại đi chờ người ta đi ngủ sao, nghĩ vậy không khỏi tự khinh bỉ bản thân mình.

Đến lúc y ở đây cũng được hơn một tháng, ta giật mình cảm thấy, mặc dù y
cách ta khá gần, nhưng ta và y hiếm khi cùng xuất hiện. Y ở đây cũng
không khác trên Trời là bao, nghĩ tới đây ta lại có phần bực bội.

Ly Nhi dĩ nhiên là vui vẻ rồi, hết nhìn ta ở bên này lại nhìn sang đối
diện bên kia, lúc ăn cơm luôn ai oán nhìn ta, muốn ta và Thương Âm cùng
ăn cơm với nhau.

Cặp mắt đen láy như nai con hiện lên làn hơi nước lập tức khiến ta dao động, bèn gật đầu đồng ý.

Buổi tối hai Thần một quỷ ngồi chung một bàn thật sự thấy hơi gượng gạo,
Thương Âm cả người Tiên khí ngồi đối diện với ta, Ly Nhi ngồi bên cạnh,
một lớn một nhỏ nhìn thật giống như được đúc ra từ một khuôn vậy.


Trong lòng ta có phần kỳ lạ, khuôn mặt của Ly Nhi cho dù là trong mơ ta cũng
mô phỏng cả ngàn lần, mà Thương Âm thì dù chỉ chút xíu ta cũng không nhớ nổi, gương mặt đó quen thuộc mà xa lạ khiến ta mỗi lần gặp mặt đều có
phần bối rối. Có điều tin đồn rằng Thiên tôn có bà mẹ dị tộc vẫn được
Thiên quân yêu chiều là sự thật, thấy cháu trai và con trai của mình
giống hệt nhau khiến người làm ông nội vẫn cứ có phần hài lòng đắc ý.

Như vậy cũng tốt, ta chỉ mong Ly Nhi ở trên Trời không phải chịu bất kỳ ấm ức nào thôi.

Ta vùi đầu ăn cơm, cùng lắm là gắp thức ăn cho Ly Nhi. Ly Nhi ăn cơm không cần ai phải đút, thằng bé cầm đũa rất giỏi, đến giờ ta vẫn không nghĩ
ra nổi rõ ràng ngón tay Ly Nhi ngắn như vậy, lại mập mạp nữa, còn chỗ
nào cho khớp xương nữa đâu nhỉ…Ta vẫn cảm thấy không hợp lý.

Lúc ăn cơm chỉ có hai cha con nói chuyện, kẻ làm mẹ ta đây chỉ mải miết ăn
cơm. Đa số là Thương Âm hỏi thằng bé vài chuyện ở lớp, nghe nói là hàng
ngày phu tử đều có viết báo cáo đưa lên.

“Nghe nói thầy dạy Phật pháp không khỏe, bị nôn mửa, tiêu chảy, phải xin nghỉ tĩnh dưỡng trong phủ bốn ngày.”

Thương Âm bỗng hờ hững chuyển đề tài, đôi tay ôm bát của Ly Nhi run lên, ngẩng mặt lên nây ngô cười khan hai tiếng: “Ha ha, vậy ạ?”

“Trước đó vài ngày phủ Tiên dược có báo bị mất cắp, kết giới phòng thuốc không hề nhúc nhích, nhưng bên trong lại vô cùng lộn xộn. Kiểm tra qua một
lượt,” nói đến đây Thương Âm dừng lại, ta thấy trên mặt Ly Nhi toát hồ
hôi lạnh, Thương Âm lại nói tiếp: “chỉ thấy mất hai lượng cam lộ thuần.”

Khóe miệng ta méo xệch, cam lộ thuần, là thuốc xổ nổi tiếng, có tính hàn, vị ngọt, thanh tràng, trị kiết lị.

Thương Âm quan tâm gắp một miếng chân giò muối vào bát của Thương Ly, lại hờ
hững nói: “Nghe nói, ở lớp đang tiến hành kỳ thi Phật pháp.”

Thân người nhỏ bé của Ly nhi run lên một cái.

Thương Âm lại nói: “Thầy giáo kia đã hai trăm mười ngàn tuổi, cũng từng là thầy giáo của cha.”

Người Ly Nhi càng run rẩy hơn, ôm bát thịt giò muối len lén dịch người về bên ta một chút, thấy mặt Thương Âm không biểu cảm gì, lại dịch thêm một
chút nữa, nhìn ta nháy mắt mấy cái cầu cứu: “Mẹ.”

Ta liếc liếc Thương Âm, y lẳng lặng ăn cơm, lại thấy Ly Nhi rủ mắt rơi nước mắt, ta không chịu được mới nói: “Con đừng có sợ.”

Thương Âm nói: “Từ nhỏ nó ở Thiên cung gây ra bao chuyện, phụ quân bao che
cho, đều bảo ta không tốt. Nàng đừng tưởng nó ở trước mặt nàng khôn
ngoan biết điều, mới hai trăm tuổi đã tới núi tuyết Côn Luân bắt mất con chim xanh(*) vạn năm mà Tây Vương mẫu nuôi, đến khi người bên ấy đến
thì chỉ còn lại bộ xương mà thôi.”


(Còn được gọi là sứ giả của Tây Vương mẫu.)

Khóe miệng ta méo xẹo, chim xanh Tiên giới là loài vật quý hiếm chỉ ngồi
quanh Tây Vương mẫu. Ly Nhi bên cạnh dẩu môi, thấy ánh mắt như giết
người của ta phóng tới mới nhăn nhăn nhó nhó nói: “Mẹ…nướng lên ăn ngon
lắm, Ly nhi còn thêm ít muối ăn cùng nữa.”

Thương Âm tỉnh bơ, “Lúc Tây Vương mẫu biết được, đã phải đưa vào phủ Tiên dược ở một lần.”

Ta tưởng tượng ra dáng vẻ của Tây Vương mẫu Côn Lôn bị tức đến ngất xỉu
không kiềm chế được mà bật cười, thấy Thương Âm sầm mặt bèn nhịn lại,
làm bộ sửa sang vạt áo, ho khan một cái: “Việc này, sau này ta sẽ dạy
bảo thằng bé tốt hơn, Ly Nhi rất nghe lời mà.”

Ta vẫn không nhịn được cười, ánh mắt Thương Âm lại nhìn vào ta, đợi đến
lúc ta khôi phục lại tinh thần thì y đã nhìn một lúc lâu rồi, giọng nói
dịu dàng chứ không còn lãnh đạm như vừa nãy: “Tính thằng bé giống nàng,
thích cười đùa, không câu nệ tiểu tiết. Thằng bé mà cười một cái là các
Tiên bá trong cung đều hết cả giận, đành mặc kệ cho nó gây chuyện.

Đôi đũa của y đặt ngay ngắn trên bát, ta cúi đầu xuống, liếc mắt lên chỉ có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài trắng trẻo của y, Ly Nhi ở bên
cạnh tò mò đụng vào người ta, nói: “Mẹ, mẹ uống rượu à?” Ánh mắt ta lại
vô tình bắt gặp ánh mắt của Thương Âm, đôi lông mày của y cong lên, cuối cùng mỉm cười đến là hào hoa phong nhã.

Yêu nghiệt mà.

Giống như có một dòng điện xẹt xẹt chạy qua sống lưng ta vậy, ta đứng bật
dậy, dáng vẻ giống như Ly Nhi gây họa bị bắt gặp mà lắp ba lắp bắp: “Ta, ta ăn xong rồi, ta về trước đây. Ngài, ngài và Ly Nhi cứ ăn tiếp đi,
lát nữa sẽ có người tới dọn dẹp.”

***

Ngày hôm sau ta tìm Thương Ly đúng lúc thằng bé đang nằm trong đình viện bên hồ đọc sách. Thương Ly sinh ra vốn đã cực đáng yêu, lại dẻo miệng, đôi
mắt híp híp lại bày ra dáng vẻ vô tội nhìn giống như con thú nhỏ xù lông vậy, đến giờ ta cũng chưa thấy có ai là không ưa thằng bé cả. Trước đây Diêm Vương cha bế thằng bé đi một vòng hàng xóm láng giềng chơi, đến
khi về thấy hẳn ba tên tùy tùng xách đầy các thứ bánh ngọt do các thím,
các cô, các bác cho, chất đầy một bàn gỗ ở đình Hồng Đường.

Ta bước lên trước nhìn một cái rồi ngẩn ra, trên tay Thương Ly ấy vậy mà
lại là một cuốn kinh Phật, ta không nhịn được mà hỏi: “Ly Nhi đọc hiểu
được ư?”


Thương Ly thấy ta về, gọi ta một tiếng “Mẹ” rồi buông cuốn sách ra mà rúc vào
lòng ta nhanh như chớp, thằng bé cọ cọ, rồi lại cọ cọ, búi tóc đen nhánh mềm mại bị lỏng ra rối lên. Ta vuốt ve thân mình đầy thịt của thằng bé, thở dài nói: “Ly Nhi, con lại to hơn nữa rồi.”

Thương Ly cười hi hi hai tiếng, “Ở chỗ Đông Hoa thúc thúc ngày nào cũng đều ăn chay, còn chỗ mẹ thì ngày nào cũng được ăn thịt, tối hôm qua con lại ăn rất nhiều nữa, đương nhiên ở chỗ mẹ phải nhanh lớn hơn rồi.”

Ta nhìn cuốn kinh Phật bị thằng bé ném sang một bên kia, là một cuốn sách
cổ mạ vàng, chắc hẳn là được mang từ trên Trời xuống, “Ly Nhi, con đọc
kinh Phật làm gì thế?”

Thương Ly ai oán dẩu môi nói: “Mẹ, cha bảo chờ đến khi nào con trở về, phải
nhận lỗi với thầy giáo, còn phải học thuộc lòng mười bốn chương đã học
để đọc cho thầy nghe. Đông Hoa thuc thúc còn nói muốn tự mình hỏi một đề nữa, nếu thi tốt thì sau này mới có thịt ăn.

Ta nhớ lại bởi vì sức khỏe Thương Ly không tốt lắm, lúc Thương Âm bận rộn
bèn đưa đến chỗ Đông Hoa Đế quân tu cho tu luyện, chắc hẳn vị Đông Hoa
Đế quân kia cũng là người nói năng thận trọng, trong long ta thầm suy
xét.

“Cứ ở đây với mẹ, ngày nào mẹ cũng nấu thịt cho ăn.”

Thương Ly suy nghĩ một chút, đôi mi thanh tú nhíu lại, nói: “Không được, sau
này Ly Nhi phải thay cha chia sẻ chuyện Thiên đình nữa, Ly Nhi phải
trưởng thành, trở nên thật lợi hại để đuổi đánh Tranh Dung thúc thúc.
Cha đã vì mẹ và Ly Nhi mà cực khổ nhiều lắm rồi, Ly Nhi phải thật cố
gắng mới được.”

Ta nghĩ đến bộ dáng nhìn thấy ăn là nhảy cẫng lên của thằng bé, hầm hè răn thằng bé: “Con cố gắng để được ăn thịt chứ gì?”

Ly Nhi khẽ ‘dạ’ một tiếng.

Ta ôm thằng bé, cây liễu goài đình phất phơ, bỗng ta nhìn thấy Tiểu Hắc
mặc bộ đồ đen đứng ở lầu các xa xa bên ngoài, giống như một cái bóng mờ
nhạt vậy, thấy ta nhìn sang lại lập tức rời đi.

…Ảo giác ư?

Ta đang định xem sao, dạo gần đây không hề nhìn thấy huynh ấy, thì đúng
lúc này Ly Nhi lại kéo vạt áo ta, chớp chớp đôi mắt to vẻ kỳ vọng, hỏi:
“Mẹ, khi nào Ly Nhi có thể ngủ chung với cả cha và mẹ ạ?”

Ta nói: “Chờ đến khi nào con giảm cân được đã.”

Ly Nhi bĩu môi một cái, nghiêm mặt nói: “Mẹ, Ly Nhi muốn giảm cân.” Lát
sau lại kéo ống tay áo ta, “Mẹ ơi, Ly Nhi muốn ăn bánh bao thịt.”

Ta nghẹn lời, “Con vừa nói là muốn giảm cân kia mà.”

Ly Nhi không chịu thôi, nói: “Mẹ, vậy Ly Nhi muốn ăn bánh hoa đào.”

Ta chỉ đành đưa thằng bé ra ngòa mua bánh hoa đào.


Bây giờ toàn bộ quỷ hồn ở Phong Đô đều đã biết Thái tử Trọng Lam giá lâm,
ta cảm thấy có phần không thoải mái với ánh mắt họ nhìn ta, trước kia
ánh mắt luôn là cung kính, còn giờ thì luôn là mặt mày hớn hở. Ly Nhi
vốn trắng trẻo dễ thương, đôi mắt đẹp đẽ ngập hơi nước cứ phóng điện
khắp nơi khiến một đám nữ quỷ bám đuôi theo chúng ta, ánh mắt đầy vẻ si
mê. Ta không lạnh lùng quay đầu lại nhìn một cái, bọn họ vội vàng ‘loạt
xoạt’ lau nước miếng trên khóe miệng.

Ta ngày càng hiểu được vì sao bản mặt của Tiểu Hắc suốt cả tám trăm năm
đều lạnh băng như vậy rồi, ngày nào cũng đối mặt với đám quỷ hồn thần
kinh thế này sao có thể rung động cho nổi đây.

Ly Nhi thấy ta như vậy cũng tếu táo quay đầu lại nhìn một chút khiến nước miếng của đám nữ quỷ kia lại chảy ròng ròng.

Đi ngang qua một sạp hàng, bác gái ấy quen ta, đưa tay phải ra vẫy vẫy ta, nói: “Hoa Nhi gia, lại đây.” Sau đó chìa một con cá béo ú mắt xanh còn đang giãy đành đạch tới trước mặt ta: “Gần đây ngài chắc không chịu nổi rồi nhỉ, để bác gái bồi bổ cho nào, đừng ngại, này.”

Khóe miệng ta giật một cái, chuẩn bị từ chối, rồi chợt thầm nghĩ đến món nợ
năm trăm năm bổng lộc còn chưa trả được, bèn vâng lời nhận lấy con cá,
cứng ngắc cười nói: “Vậy cảm ơn bác nhiều.”

Dẫn theo Thương Ly gây sự chú ý khắp cả phố, mua được hai túi bánh hoa đào, lúc trở về tới một khúc quanh thì nhìn thấy một đám người nhốn nháo đầu đường phố.

Có chuyện để hóng? Miệng ta ngậm chiếc bánh hoa đào, kiễng chân lên nhìn
ngó, tiếc là chẳng nhìn được gì, chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng của một
cô gái vọng ra từ đám người: “Bọn ta đã chờ đợi chàng nhiều năm như vậy
rồi, chàng định khi nào trả lời bọn ta đây?”

Vậy mà khi ta tới gần hơn, đám quỷ đang tham gia náo nhiệt kia nhìn thấy ta vội vàng lặng lẽ tránh ra xa một chút, ta thầm nghĩ trong đầu, chắc hẳn là vẫn còn một phần kính trọng với Hoa Nhi gia đây, kết quả là bọn họ
vô cùng nể mặt ta mà nhường ta đến phía trước nhất.

Vừa nhìn sang mới biết chuyện chẳng như ta nghĩ, dân chúng Phong Đô vây
thành vòng trên khoảng đất trống, ở giữa là một nam một nữ đứng đối diện nhau.

Nữ mặc một bộ váy xếp lớp trăm hoa hướng phượng hoàng dài, mái tóc đen
chẳng đeo bất kỳ thứ trang sức nào, vẻ mặt tái nhợt, chỉ có đôi môi đỏ
thẫm như máu khiến khuôn mặt toát lên vẻ quỷ quyệt. Ta nhìn kỹ lại một
chút, lại nhìn bộ quần áo lộng lẫy kia, hẳn là một quỷ nữ nhà giàu, ít
ra ngoài giao lưu ở Phong Đô.

Nhưng người bên kia lại là người mà có hóa thành tro ta cũng nhận ra được –
Tiểu Hắc, Cố đại nhân. Huynh ấy đứng thẳng, chiếc mặt nạ đen không để lộ ra bất cứ ưu tư nào.

“Chàng có nhớ vì sao lúc đầu ta lại nguyện theo chàng tới đây không, chỉ vì
chàng nói chàng ở đây. Ta hỏi chàng là liệu có thể thường xuyên gặp được chàng hay không, chàng nói đại khái là có. Thế nhưng hơn mấy trăm năm
nay, ta và chàng có thể gặp nhau được mấy lần chứ?” Đôi môi đỏ mọng của
nàng ta mím chặt lại, đôi mắt lạnh lùng đau thương, nàng ta buồn rầu
nói: “Hôm nay ta muốn có một câu trả lời.”

Ta ngẩn người, Tiểu Hắc làm việc lạnh lùng khiêm tốn, thế nào mà ở đâu lại mọc ra nợ hoa đào vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.