Đọc truyện Thập Thế Đợi Quân An – Chương 23: Ta không đến chàng vẫn chờ ta ? 1
Phòng Thương Âm rất đơn giản, không xa hoa chút nào, được sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng, lại thuận tiện. Ta đi ra, liền nhìn thấy cửa số hướng về phía nam đang mở toang thông ra ngoài. Chắc là khi hắn không ở đây đã có tì nữ vô ý mở ra. Ta theo bản năng liền đi qua đóng, đóng xong quay lại nhìn thì thấy hắn đang dùng vẻ mặt không hiểu nhìn ta, nheo nheo mắt
Thương Âm khi trước không thích mở cửa sổ phía nam ra, thật là thói quen kì dị. Hắn không cần nói ra ta cũng tự biết mà đóng lại. Mấy kiếp vòng vo qua lại, chắc là tính cách vẫn không thay đổi chút nào
“Sao?” Ta nhìn hắn cười, “Gió đêm lạnh lắm, ta giúp chàng đóng cửa”
Hắn không trả lời, đi đến bàn trà cầm cái đĩa sứ màu xanh đen lên tay, bên trong cái đĩa lại có ba cái bánh, màu vàng xốp xốp. Ánh nến từ nến ngấm ngầm hạ xuống
Hắn nói: “Ăn đi”
“Ai cơ?”
“Ăn đi”
Ta ngoan ngoãn cắn một chiếc. Xốp xốp ngọt ngọt, lại còn có hương hoa. Ta liền cho nốt nửa miếng kia vào miệng
“Đây là bánh gì, rất ngon nha?”
“Bánh hoa mẫu đơn”
Ta liền nghĩ nghĩ. A đúng rồi, bây giờ đang là mùa hoa mẫu đơn nở rộ, làm bánh hoa mẫu đơn cũng đúng thôi. Ta ngồi lên ghế ăn thêm một cái nữa. Hương vị thật không tồi, có chút ngấy, lại hơi ngọt. Bình thường chắc nữ tử sẽ không chịu nổi đồ ngọt này, cũng may là có hương hoa ngào ngạt bên trong nên ta rất thích
“Ăn rất ngon à?” Thanh âm hắn nhẹ nhẹ, êm tai
“Ừ”
Ta trợn mắt, thấy khóe môi Thương Âm lấp ló ý cười, liền không nhịn được, trêu đùa, “Bánh này chắc không phải là do chàng làm đâu nhỉ?”
“Chính là làm để cho nàng ăn” Hắn nâng má nhìn ta chăm chú
“A?”
Ta liền nhận ra đây là lần đầu tiên hắn xuống bếp, vất vất vả vả mới làm ra ba cái bánh này. Rất lâu sau này nghĩ lại, ta chợt cảm thấy khi đó mình ăn ngấu nghiến cả ba chiếc như vậy thật quá lãng phí, lẽ ra phải tinh tế nhấm nháp từng cái mới phải. Xin thưa, dù sao đây cũng là trù nghệ của đương triều hoàng tử điện hạ kiêm tướng quân đại nhân nha (trù nghệ: tài nấu nướng)
Lúc này ta đột nhiên hứng trí, “Hoa để làm bánh này chắc chàng phải nghiên cứu dữ lắm hả? Ví dụ như bánh ta ăn này là làm từ hoa mẫu đơn gì?”
Thương Âm không mặn không nhạt nói: “Hắc mẫu đơn”
“…….”
Vậy là ta đã nuốt vào bụng mười hai vạn bạc trắng
Thương Âm nhìn bộ mặt nghẹn nghẹn của ta liền nhếch nhếch khóe môi, thanh âm mềm mại vài phần, liền nhấp một ngụm trà
“Mẫu Đơn”
“Hả?”
“Những gì nàng nói đều là sự thực sao?”
“Ý chàng là gì?”
Hắn nhìn về cửa số phía nam sau ta một lát, mới nói: “Lúc trước ta là người như thế nào?”
Ta nhìn trộm vẻ mặt của hắn, bộ dạng sắc bén đẹp như vậy, liền đem miếng cuối cùng vào miệng nhai, liếm liếm ngón tay, lại liếm liếm vụn bánh quanh miệng
Ý hắn là mười năm trước khi ta mới gặp hắn như thế nào sao, thực ra hắn đều nhớ rất rõ mà
“Chàng mấy kiếp trước nha…” Ta cười cười, “Thật là người ôn nhu. Chàng rất thích khi dễ ta, dạy dỗ ta, còn hay mắng ta, nhưng cũng là một phu quân rất sủng ái thê tử”
Sủng ái ta như vậy. Chính vì thế mà khi hắn rời xa ta thật lâu, ta đã không thể tự mình sống nổi
“Ta đối với nàng có tốt không?” Hắn nắm chén trà nhỏ, có chút sợ sệt
“Đương nhiên rồi, chàng sủng ta đến vô pháp vô thiên” Ta cười, khóe miệng như muốn rách đến nơi, “Nếu không sao ta phải tới tìm chàng sớm như vậy. Nếu chàng phụ ta thì ta đã sớm ăn sạch nội tạng chàng rồi, ta là yêu quái mà” (vô pháp vô thiên: không còn biết trên dưới trời đất là gì)
Lần này ta phải từ biệt Thương Âm đàng hoàng. Lần trước bỏ hắn ở chỗ biên giới đầy tuyết như vậy, hắn có chút bất mãn
“Mẫu Đơn”
Trước khi đi hắn chậm rãi gọi ta lại. Tiểu viện dưới ánh trăng, hoa đào nở từng đóa
“Năm sau, nàng nhớ đến đây”
“Đúng dịp lễ hoa đăng sao?”
“Ừ” Hắn nhìn ta cười, vẻ mặt không xa không gần, “Ta ở trên cầu Thanh Tư đợi nàng”
Cầu Thanh Tư, đọc gần giống như ‘tình ý’, chắc là có điển cố lưu truyền gì đó mới được mệnh danh như vậy. Đó không phải là cây cầu đá hình vòm vắt ngang con sông ở trung tâm, mà đèn hoa đăng mẫu đơn được thả đều đi qua đó sao (ý ở đây là thanh âm đọc lên gần giống từ kia nha)
Ta nghĩ nghĩ, nếu thay thế người ta mà mặc giá y thì thật không đúng chút nào, cứ xác nhận rồi tính sau vậy (giá y: trang phục cô dâu)
“Nếu ta không đến thì sao?” Ta nhún nhún vai, nghiêng đầu mím môi cười
“Ta chờ nàng”
“Ta không đến chàng vẫn chờ ta?”
“Phải”
“Ta nói này, sao chàng trưởng thành mà không có chút thẹn thùng gì vậy. Cô nương chỉ thích nam nhân tao nhã kín đáo thôi. Chàng đừng ỷ mình có bộ dạng xinh đẹp mà giở trò đùa giỡn lưu manh nha”
“Mẫu Đơn” Hắn hạ hạ con ngươi, biểu tình trở nên bất đắc dĩ, khóe môi hàm chứa ý cười, “Ta chưa bao giờ nhìn thấy nàng thẹn thùng cả”
“……” Da mặt hắn dầy quá rồi ư
“Lễ hoa đăng năm sau, ta chờ nàng” Hắn nhắc lại một lần nữa, con ngươi đen như mực phát ra vô cùng chân thực
Sang năm, thân phận của chàng sẽ là gì đây?
“Được”