Thập Thế Đợi Quân An

Chương 1: Kiếp này, kết thúc từ đây


Đọc truyện Thập Thế Đợi Quân An – Chương 1: Kiếp này, kết thúc từ đây

Từ cổ chí kim, nhân-yêu yêu mến nhau không phải là chuyện hiếm.

Vượt qua khoảng cách chủng tộc đến để với nhau, ngươi là ai không còn quan trọng, bởi vì ta yêu chính là ngươi độc nhất vô nhị.

Cho dù trái với đạo trời, cho dù người ngoài bàn tán, người ta muốn vẫn chính là ngươi.

Những lời đó là trong một cuốn sách kể về câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, xúc động lòng người, đau thương không ngớt, đến chết không đổi, khiến hậu thế vẫn còn bàn tán say sưa.

Chạng vạng tối, thành Nam Tô của Lung Quốc dần dần chìm trong ánh chiều tà đỏ như trái trần bì, mờ ảo như một giấc mộng, màn đêm dần dần bao phủ khắp nơi, tiểu thành với hàng vạn gia định cùng các bờ ruộng ngang dọc dần dần lên đèn, ánh sáng từ ngọn đèn từng cái từng cái thắp lên lập lòe tạo thành các đường quanh co uốn lượn.

Trên đường người đi kẻ lại, tiếng rao bán hàng rong hòa lẫn trong bóng đêm, chiếc lồng bánh bao nhỏ tỏa khói trắng khiến khung cảnh xung quanh đó trở nên mờ mịt.

“Nương, con muốn ăn bánh bao.”

Tiểu nữ hài một thân tiểu sam màu vàng, búi tóc có cái bông hoa nhỏ màu đỏ tươi, kéo tay mẫu thân đứng bất động trước sạp hoành thánh.

“Ngọc nhi đừng nháo, đào kép kia sắp biểu diễn rồi, chậm trễ sẽ không tìm được vị trí tốt,” mẫu thân thở dài kéo tay nàng đi, ngẩng đầu nhìn kịch viện cách đó không xa, nhìn thấy nam nhân đang khoác áo dài, phụ nhân trang điểm lộng lẫy, từng người từng người đi vào trong viện, trên mái hiên cửa viện có treo dải lụa màu đầy màu sắc trong bóng đêm trở nên thật mơ hồ, “Ngọc nhi bữa tối con đã ăn rồi mà, có muốn đi xem hồ ly tinh kia nữa không? Nghe nói diễn rất hay.”

Tiểu nữ hài nhăn lỗ múi, “Nương, Ngọc nhi đói…”

“Đợi vào kịch viện, nương sẽ mua bánh ngọt cho con ăn.”

Tiểu nữ hài chần chừ, mẫu thân lập tức nàng kéo cánh tay nàng rời xa sạp hàng đang bốc khói nghi ngút.

“Lão bản, cho ta một cái bánh nhân thịt.”

“Có ngay.”

Nghe âm thanh, tiểu nữ hài liền dừng lại, quay đầu giương mắt nhìn, “Nương, bánh bao nhà này rất ngon.”

Ta đứng trước sạp bánh bao, ánh mắt rơi trên dải lụa bảy màu trước cửa kịch viện, thật sự là quá khoa trương đi, vải lĩnh thượng hạng như kia, màu sắc đó giữa ánh sáng ban ngày càng trở nên chói mắt, rất thu hút ánh nhìn.

“Vị này…khách quan, bánh bao của ngài.”

Ta quay đầu hướng ông chủ cười một tiếng, lướt qua một thân hắc y trên người, trong lòng suy nghĩ lúc nãy hắn gọi nàng hơi chậm lại có lẽ bởi vì không nhận ra được giới tính của ta, “Cảm ơn ngươi.”

Đi tới trước mặt tiểu nữ hài hoàng sam đem túi giấy bọc bánh bao đưa qua.

“Này, cẩn thận nóng.”


“A…?”

Ta hướng nàng cười ôn nhu, “Ngọc nhi thích ăn bánh bao phải không?”

Mẫu thân nàng ngẩn ra lộ vẻ do dự, “Công tử chuyện này thật không…”

“Thích nha,” nàng chưa nói hết, Ngọc nhi đã ngơ ngác gật đầu một cái, lẩm bẩm nói, “Ngọc nhỉ thích ăn bánh bao nhà này nhất, trước kia phụ thân vẫn còn, cũng hay mua bánh bao ở đây cho Ngọc nhi, bánh bao nóng hổi rất ngon.”

Sắc mặt phụ nhân chợt thay đổi, ta đem bánh bao đưa cho tiểu nữ hài, lại sờ sờ đầu nàng, “Ngọc nhi ngoan, ăn thật ngon nhé, đợi một lúc hãy ăn kẻo nóng.”

Kịch viện thiết kế rất khá, mái hiên kiều giác bao quanh bốn phía một sân đá xanh, gió đêm thổi nhẹ, bóng cây khẽ lắc lư.

Ánh đèn chợt tắt, đào kép bắt đầu bước ra xướng khúc, giọng hát đè nén tới mười phần.

Bài hí này cũng có lịch sự bảy tám chục năm, nghe nói trong triều đại đó, vừa ra lập tức nổi danh.

Thư sinh cùng hồ yêu yêu nhau, hắn thì hàn song khổ độc, nàng thì hồng tụ thiêm hương (ý là thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương), cuối cùng hắn trúng Trạng nguyên liền trở về cưới nàng làm vợ.

Hắn chưa bao giờ quan tâm nàng là người hay yêu, huống chi nàng lại rất xinh đẹp hiền lành.

Cuối cùng thiên sư tìm đến cửa đem hồ yêu bắt đi, mà thư sinh họ Vương kia sau đó cũng không lập thê cưới thiếp, lúc về già liền từ quan lui về ở ẩn, trở lại sườn núi nhỏ nơi bọn họ gặp nhau lần đầu, xây ngôi nhà lá, an an ổn ổn sống nốt quãng đời còn lại.

Ta rảnh rỗi tựa vào cột gỗ đen trên hành lang uốn lượn của viện, lúc diễn đến ảnh hồ yêu bị bắt đi, phụ nhân kia khẽ lấy tay lau nước mắt, ta nhìn lướt qua, bấm ngón tay tính toán số mệnh.

A, bây giờ vẫn chưa đến lúc.

Chỉ trong nháy mắt, gió lạnh bốn phía nổi lên, tấm màn đen trên sân khấu bị kéo xuống, nháy mắt xé nát thành từng mảnh vụn bay khắp không trung, huyết quang từ dưới chân vọt lên lan rộng ra bốn phía, khiến mọi người kinh hãi.

Từ trên bầu trời vọng xuống một tiếng cười thê lương của nữ tử, đào kép trên sân khấu ngẩng đầu lên, con ngươi trợn trắng, đám hạ nhân không kịp kêu lên thì cả người đã run sợ đến không thể động đậy, từng luồng dương khí từ giữa cánh môi phiêu dật bay ra, giống như từng sợi tơ nhện trong suốt, tập trung trên bầu trời hắc vũ.

“A, tiểu Hắc ngươi xem, đúng là lệ quỷ chí âm, đã lâu không gặp a.”

Ta dựa vào cột, khoảng không bên cạnh phát ra âm thanh, “Đừng nháo, mau thu phục nàng ta đi.”

“Ngươi nóng vội cái gì, ta cũng không phải thiên sư, trảm yêu trừ ma không phải chức trách của ta,” ta dõi mắt nhìn lại, người trong viện đã gục xuống phân nửa, đếm một chút, những linh hồn kia đều đã rời khỏi xác, vỗ vỗ bụi bặm trên người, khép ống tay đi tới.

“Vương phu nhân gần đây có khỏe không?”

Ta bước vào trong huyết quang, giống như chậm chạp đi trên hoa bỉ ngạn trên đường hoàng tuyền ở Phong Đô kia, ta ngửa đầu nhìn một đoàn đen kịt trên không trung khẽ mỉm cười.


“Vương phu nhân gần đây tiêu dao tự tại, chỗ Phong Đô kia đúng là ở lâu sẽ buồn chán, mười năm rồi cuối cùng ngài cũng lộ mặt, là đã suy nghĩ lại sao?”

Táp.

Một luồng khí đen như mũi kiếm bắn xuống, cực kỳ hung ác, đâm thẳng vào đầu ta.

Ta bẹp miệng, mũi kiếm cách trán ta ba tấc liền hóa thành bụi phấn, “Vương phu nhân, Phong Đô cũng là một địa phương tốt, rất nhiều nữ tử như Vương phu nhân ở Phong Đô rất tốt, thỉnh thoảng lại chơi chút mạt chược, Phong Đô cũng nhiều bát quái, ngài xem ngài không nên ở dương thế gây rối, có được không?”

Khoảng không bên cạnh lại phát ra âm thanh, “Mẫu đơn, ngươi lại đùa giỡn rồi.”

“Ta đây là có lòng tốt khuyên nàng nha, người ta là một cô nương tốt.”

Khoảng không trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Ngươi tự cao tự đại.”

“Mặt bàn luôn phải có đủ chân, như vậy đánh nhau mới oai phong.” Ta khẽ nhún chân nhảy về phía sau ba bước, ba ba ba, lại là ba thanh kiếm đen bắn xuống, cắm sâu vào nền gạch xanh ba tấc, thân kiếm khẽ đung đưa.

“Nàng hôm nay chưa sử dụng đến nửa phần oán niệm, chiêu thức này, có vẻ là đã nhập ma đạo rồi.”

“Ừ,” ta đáp một tiếng, phi thiềm tẩu bích (ý là sử dụng khinh công vượt trội) khắp nơi trốn tránh các đòn công kích đang dần trở nên hiểm ác của nàng, “Hay là ta cứ trực tiếp thêu nàng thì tốt hơn.”

Ta dùng thuật ép nàng hiện hình.

Vương phu nhân là lệ quỷ trăm năm, cả người y phục đỏ diêm dúa, mái tóc đen nhánh tung bay, đúng là một con quỷ diễm lệ.

Ta lôi đèn lồng giấy đang đung đưa từ trong ngực ra, gỗ lim đỏ thắm điểm xuyết hoa văn, đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi ánh lên từ chiếc đèn lồng, trong khoảnh khắc dao động từng đợt phát ra, bốn phía rừng cây đung đưa lá cây xào xạc, đóa hoa trên giấy chợt mọc ra những cành cây, quanh co leo đến bàn chân nàng rồi nở rộ những đóa mẫu đơn.

Cánh hoa xếp chồng lên nhau, như châu ngọc.

Oanh.

Tiếng động nhỏ, đèn lồng lắc lư rồi sáng lên, chiếu lên màu đỏ nhạt nhòa trên nền giấy, chiếu sáng những đóa mẫu đơn nở rộ trên bức tranh.

Ngọn lửa càng rực rỡ, lệ quỷ hai mắt đỏ thẫm lao tới phía ta, gió lạnh khiến ta run lên, đúng là rất lạnh. Oán kí kia tràn ra, trong bóng đêm trở nên quỷ dị.

“Các ngươi thì biết cái gì ——-hắn cưới hồ ly tinh cũng không cần ta——-!”


Vương phu nhân điên cuồng gào thét.

“Ta rất hận a—-hắn rõ ràng nói yêu ta cả đời, sao ta cam tâm—— ta hận a!”

Ta nhìn thấy trong đôi mắt trợn trừng của nàng là hình bóng của ta, nam bào đen nhánh, mái tóc đen buộc phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến khoa trương, cầm đèn lồng mẫu đơn phát ra ánh sáng yêu dã.

Ta cùng nàng qua lại mấy chiêu, hoa mẫu đơn phóng ra vô cùng nhuần nhuyễn, cuối cùng đem hồn phách nàng thu vào bên trong đèn lồng.

Nhìn bốn phía, nguyệt hắc phong cao, thời điểm thích hợp để phóng hỏa giết người, ta run rẩy giơ đèn lồng nhìn một viện toàn xác người, lên tiếng gọi, “Tiểu Hắc.”

Nam nhân áo đen không tiếng động hiện hình.

Giống ta cả người hắc bào tóc đen, chỉ khác là bên hông có đeo một khối bạch ngọc hình rồng cưỡi mây, dáng người cao gầy, đội cái mũ cũng cao gầy, khuôn mặt không biết bôi cái gì mà đen xì, vác theo Trảm phách đao đi tới, giống như lối ăn mặc của đào kép.

“Ngươi thu thập những linh hồn phàm nhân này, ta đem lệ quỷ trở về trước, cha còn đang chờ ở thập điện Diêm La để xét hỏi nàng.” Sau một lát lại thở dài, “Ngươi nói xem sao Ti Mệnh tinh quân lại lười đến thế, viết đúng một câu “Nữ quỷ làm loạn” toàn bộ bị giết hết, thế là không cần nghĩ số mệnh những người này.”

Tiểu Hắc lập tức ném cho nàng ánh mắt khinh bỉ.

Ta vỗ vỗ y phục xoay người lại, vô tình trông thấy một bóng người nhỏ bé nằm dưới đất bị khán đài đè lên, y sam bằng tơ lụa màu bằng trong đêm tối hết sức bắt mắt, ta nhanh nhẹn bước tới, thân thể bị ép phân nửa, lộ ra bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt cái bánh bao mới cắn một miếng, miệng cô bé rất nhỏ, vì vậy vết cắn có chút gồ ghề.

Bóng đêm lặng lẽ trôi đi, tử hồn bị xích chặt đứng đầy trên sân, ta ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, bỗng nhiên nói với Tiểu Hắc đang thu thập linh hồn: “Thật ra thì ta không biết thư sinh kia còn có một người vợ.”

Tiểu Hắc khuôn mặt không chút thay đổi nói: “Trước kia ta cũng không biết.”

Sau khi trở về Phong Đô, ta nói muốn đưa lệ quỷ tới thập điện Diêm La để tra hỏi, tiểu Hắc đen mặt nhìn ta từ trên xuống dưới, “Bộ dạng bẩn như này.”

“Lệ quỷ tám mươi năm, ngươi thử một chút xem.” bước chân ta không ngừng, dùng tay áo xoa xoa mặt.

Lúc lệ quỷ bị ta thả ra, oán khí trên người đã bị đèn lồng thiêu sạch, đôi mắt nàng sưng vù trống rỗng, nàng yếu ớt quỳ gối trên sàn đại điện rộng rãi sáng bóng, ngưu đầu mã diện hai hàng hai bên thật có khí thế.

Sợi tóc nàng rủ xuống hai bên má trắng như tuyết, không biết có nghe tra xét hay không, cũng không có bất kỳ biểu tình gì.

Lúc này ta mới cảm thấy nàng thực sự đã chết.

Ta dẫn nàng đi qua đường hoàng tuyền đến cầu Nại Hà.

“Thật sự không muốn ở lại Phong Đô một chút sao?” ta nâng đèn lồng, ánh sáng mông lung chiếu sáng con đường dưới chân, hai bên hoa bỉ ngạn đỏ như máu.

Vương phu nhân một mực lay động, cúi thấp đầu, dáng người mỏng manh như một con diều giấy.

Cuối cùng cũng đến cầu, dưới cầu hơi nước bốc lên, một mảnh trắng xóa mờ mịt, vong xuyên máu đỏ nhuộm trên bề mặt sông sương mù mời mịt, không nhìn thấy bờ bên kia, linh hồn lặng lẽ bước lên cầu, trên cầu Mạnh bà đagn múc từng chén canh đưa tới.

Đời này kết thúc tại đây.

Vương phu nhân mặc váy đỏ được làn khói phía sau lưng làm nổi bật lên, hai mắt nàng ta nhìn về phía mặt sông một lúc rồi mới cất tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: “Ngươi không phải là đạo sĩ ư?”


Ta thoáng cau mày nhăn mặt: “Tại sao các người đều nghĩ ta là đạo sĩ! Ngươi đã gặp gã đạo sĩ nào chờ người chết hết rồi mới thu quỷ như ta chưa? Sổ sinh tử đã viết khi ấy bọn họ phải chết, ta cũng chỉ là một quỷ câu hồn làm việc phân minh thôi.”

Nàng ta lại lẳng lặng nhìn ra mặt nước, sau đó xoay người chậm rãi bước lên cầu Nại Hà.

“Chàng đã nói yêu ta, yêu ta cả đời.”

Nàng ta vừa đi vừa thì thào, âm điệu bình bình, ánh mắt trống rỗng mà tiến lên phía trước.

“Nhưng chàng lại thích con hồ ly tinh kia, chàng không cần ta nữa. Sao chàng lại không cần ta được cơ chứ, chàng nói chàng yêu ta cơ mà…”

Ta chầm chậm đi theo sau nàng.

Hậu thế đều nghĩ bọn họ là một đôi. Dựa vào cái gì chứ, nàng là yêu mà, vì sao nàng được tha thứ, vì sao ta lại bị vứt bỏ?”

Nàng yếu ớt quay đầu lại nhìn ta, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ máu.

“Phu nhân, sau khi cô chết đi đã hóa thành lệ quỷ làm nhiều việc ác. Mệnh lệnh vừa nãy của Diêm Vương cô cũng đã nghe rồi, tuy thoát được cảnh hồn phi phách tán không được siêu sinh, nhưng cũng khó có thể đầu thai vào chỗ tốt…” Vài kiếp tới nàng ta đều đầu thai vào đạo súc sinh, chuyện này thì ta không nói ra.

Nàng ta kinh ngạc nhìn ta, khóe môi đỏ tươi bỗng nở một nụ cười yêu mị, có chút khinh thường, có chút thương hại, lại có vài phần thê lương, chỉ riêng khuôn mặt và ánh mắt là trắng bệch.

“Ngươi thì biết cái gì cơ chứ?”

Nàng ta nghiêng đầu, như đang độc thoại.

“Mấy người các ngươi sao có thể hiểu được tình yêu chốn nhân gian? Các ngươi căn bản là không hiểu, không thể hiểu.”

Nàng ta nhẹ nhàng nói xong, ta cúi đầu nâng đèn lồng nhìn xung quanh, khẽ cười nói: “Đúng đúng, ta không hiểu, vì vậy Vương phu nhân, cô hãy nhanh nhanh lên đường đi.”

Dường như nàng ta không nghe thấy lời ta nói, cứ mơ mơ hồ hồ đặt chân lên cầu Nại Hà. Vạt váy tung bay, đón lấy bát canh trên bàn tay khô gầy nhăn nheo của Mạnh Bà.

Ta thấy hình bóng nàng dần nhập vào trong sương mù, nhún vai cười cười cầm theo đèn lồng chậm rãi trở lại.

Sau sự việc này ta liền về phủ nghỉ ngơi dưỡng sức, một lúc sau Tiểu Hắc cầm cái túi bánh hoa đào đi tới.

Ta đang ăn bánh sung sướng tới híp cả mắt, Tiểu Hắc ngồi trên cái ghế gỗ lim nâng mặt nhìn ta chăm chú, qua một lát mới nói: “Nếu ngươi thiêu đốt nàng ta sạch sẽ thì có thể tăng thêm vài chục năm tu vi, huống hồ lệ quỷ vốn phải bị hồn phi phách tán không được siêu sinh.”

Ta cười ha ha hai tiếng, tiếp tục ăn bánh hoa đào đang cầm trên tay.

“Tiểu Hắc, bởi vì ta là một cô nương tốt mà.”

Trước khi gặp Vương phu nhân, ta vẫn không biết thì ra thư sinh trong sách kia còn có một người vợ chính thức.

Y và hồ yêu tình cảm lưu luyến khiến hậu thế phải thổn thức, chỉ là tám mươi năm trôi qua, không ai nhớ rõ y còn có một vị thê tử – người thiếu nữ đang tuổi thanh xuân mà ban đầu y nguyện ý lấy về nhà, thề thốt chở che nàng cả đời. Ngay cả người làm chồng như y, cũng đã quên.

Cũng giống như ta vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.