Thập Thất Thiếp

Chương 97


Đọc truyện Thập Thất Thiếp – Chương 97

Tứ hợp viện rốt cục cũng khôi phục lại sự yên bình như mọi khi, từ một góc hành lang, có một nữ tử thướt tha
thanh nhã, xinh đẹp, thoát tục đi ra, nàng nhìn về phía cánh cửa đã được đóng chặt, thì thào lẩm bẩm: “Cổ ca ca, xin lỗi, muội không yêu huynh. Nhưng lại không nhẫn tâm thương tổn huynh. Cho đến ba năm trước, muội gặp được Ninh, muội mới biết được yêu là như thế nào. Muội muốn
đợi cho tất cả mọi thứ kết thúc, sẽ đi tìm Ninh.”

“…hức…” Nước mắt trong
suốt của nữ tử chảy xuống, ở bên trong gian tứ hợp viện, lúc này vang
lên khúc ca dao khi còn bé. Đây là ký ức thuộc về tuổi thơ của nàng và
Cổ Trì.

Tuy rằng có được sự cam đoan của Lăng Dạ, rằng Tứ Vương gia sẽ không từ hôn, nhưng mà Lăng Thanh vẫn thấy lo
lắng. Hôm nay nàng lại tiến cung, chẳng qua, người lần này nàng tìm đến
là Mai quý phi.

Hy vọng Mai quý phi có thể giúp nàng.

Sau khi Mai quý phi nghe thấy lời Lăng Thanh nói, liền cười quyến rũ nói: “Lăng tiểu thư yên tâm, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không để cho Tứ Vương gia
giải trừ hôn ước. Lăng tiểu thư an tâm chuẩn bị hôn lễ từ bây giờ đi.
Đến lúc đó lo mà làm tân nương xinh đẹp.” Thời gian nàng đi
theo Hoàng thượng cũng tương đối dài, nên nàng rất hiểu hắn, thánh chỉ
đã ban, thì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép có người khiêu chiến uy
nghiêm của hắn.

Sau khi Lăng Thanh nghe được lời nói mà nàng muốn nghe, mặt mới giãn ra cười vui, “Cám ơn Mai quý phi.” Chỉ cần không lui hôn, nàng vào Tứ vương phủ, thì tuyệt đối có thể nắm chắc làm cho Tứ Vương gia càng thêm sủng ái nàng.

“Nghe nói là, vào hôm đại hôn của Lăng tiểu thư và Tứ Vương gia, còn có bốn vị trắc phi đồng thời vào cửa?” Mai quý phi cười hỏi, thật ra thân tại hoàng gia, đối với việc nam nhân của mình có nhiều nữ nhân, từ lúc ban đầu ghen tị, cho đến bây giờ chết lặng, nàng đã không còn để ý nữa. Nhưng với tính tình của Lăng Thanh,
nàng ta có thể chịu được sao?

Nghe thế, trong mắt Lăng Thanh hiện lên một tia tàn nhẫn, cắn răng gật đầu nói: “Phải.”

“Muốn nắm giữ trái tim của một người đàn ông, thì phải biết đón ý nói hùa với yêu cầu của hắn.” Mai quý phi khuyên Lăng Thanh, nàng hy vọng lời của nàng có thể có chút tác dụng, hy vọng Lăng Thanh đủ thông minh, có thể đem lời của nàng

nghe lọt vào tai, ghi tạc trong lòng.

Nhưng mà lại không như mong muốn, Lăng
Thanh lại không nghĩ như vậy, nếu bốn vị trắc phi kia dám cùng nàng
tranh sủng, vậy thì đừng trách nàng tâm địa độc ác.

Thập Thất không hồi phủ, mà mang theo Cẩm Sắc đi tới Thiên Hạ Lâu.

Nàng để Cẩm Sắc ngồi chờ ở trong một căn phòng yên tĩnh, mà nàng thì vào mật thất xem thương thế của Mai Hoa.

Trải qua ba ngày tu dưỡng, sắc mặt Mai
Hoa đã tốt hơn nhiều, miệng vết thương đã dần dần khép lại. Thấy Thập
Thất đến thăm, Mai Hoa rất cảm động, hốc mắt rưng rưng nói với Thập
Thất: “Thỉnh Lâu chủ cho Mai Hoa thêm mười ngày tu dưỡng, sau
khi thương thế của Mai Hoa tốt lên, sẽ lập tức trở lại bên người Lâu
chủ, bảo hộ Lâu chủ.”

“Không cần sốt ruột như vậy, cố gắng dưỡng thương. Chờ thương thế hoàn toàn khỏi, em hẵng trở về bên cạnh ta.” Thập Thất cười nói. Lòng trung thành của Mai Hoa vượt khỏi suy nghĩ của
nàng, có thuộc hạ như thế, nàng đương nhiên phải quý trọng.

Mai Hoa gật đầu, trong con ngươi hiện lên một tia sáng khác thường, trong lòng nàng đã thầm làm ra một quyết định quan trọng.

Cáp Tử đứng ở một bên nhìn Thập Thất quan tâm đến Mai Hoa, liền ăn dấm chua, nói: “Sớm biết rằng bị thương, có thể có được sự quan tâm từ Lâu chủ, ta tình nguyện là ta bị thương.”

“Đúng vậy, ta cũng muốn vì Lâu chủ mà bị thương.” Thược Dược cười hai tiếng, bỡn cợt nói.

“Thược Dược, ngươi tốt nhất nên
tỉnh lại đi, đừng để đến lúc đó bị một vết thương nhẹ, lại kêu ca cả
ngày cả đêm, làm cho người khác chịu không nổi.” Sài Lang khinh thường nói. Mọi người ở đây đều biết Thược Dược không thể chịu đau,

trước đây khi luyện võ, nàng sợ nhất là bị thương, cho nên đến tận bây
giờ, võ công của nàng vẫn yếu nhất, so với Mai Hoa thì không giống, tuy
rằng Mai Hoa nhìn thanh tú nhu nhược, nhưng mà võ công lại cao nhất
trong sáu người.

Nghe vậy, nụ cười của Thược Dược biến
mất, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Sài Lang một cái, hắn chỉ biết vạch
trần nàng, đáng ghét! Chờ ngày nào đó nàng có thời gian, sẽ đi phá hỏng
chuyện tốt lúc hắn và nữ nhân cá nước thân mật! Làm cho hắn nghẹn chết!

“Lâu chủ yên tâm, Mai Hoa bị thương không nặng, thêm mười ngày dưỡng thương, là có thể khôi phục hoàn toàn.” Mẫu Đơn thấy Thập Thất vẫn có chút lo lắng, liền mở miệng nói.

Thập Thất gật đầu, “Ừhm. Như thế thì tốt.”

“Lâu chủ, ta giao khúc phổ cho con, con có luyện không?” Trung thúc đứng một bên nhìn sang Thập Thất, hỏi.

“Còn chưa có thời gian xem, về
sau có thời gian sẽ luyện, chỉ là dùng tuyên cầm để diễn tấu khúc nhạc
thật sự là có chút khó khăn.” Thập Thất nhìn Trung thúc, mang theo vài phần tôn kính trả lời.

Những nếp nhăn đầy trên mặt Trung thúc hiện rõ lên có một ít thất vọng, “Lâu chủ về sau có thời gian thì nên luyện tập.”

Thập Thất gật đầu coi như trả lời.

Trung thúc nói tiếp: “Về chuyện
Lâu chủ bảo Sài Lang chuyển thư cho ta, ta đã đọc, và phái Hổ Báo bắt
tay vào làm. Theo tính cách trầm ổn và năng lực của Hổ Báo, ta tin rằng
trong hai ba năm tới đây, ở tất cả các thành trấn của tam quốc, đều sẽ
có phân nhánh của Thiên Hạ Lâu.” Lúc nhìn đến thư của Lâu chủ,

ông vô cùng vui mừng. Lâu chủ là người có dã tâm, muốn phát triển Thiên
Hạ Lâu! Tâm tình ông lúc đó vô cùng kích động, về sau cho dù ông chết,
xuống dưới hoàng tuyền, cũng sẽ có mặt mũi mà công đạo cho lão lâu chủ.

“Để tin tức của Thiên Hạ Lâu được chuẩn xác hơn, thì kỹ viện, tửu lâu, khách sạn, ngân hàng tư nhân, đều
phải là căn cứ tin tức, hơn nữa những hoạt động buôn bán này một khi làm tốt, nhất định sẽ mang đến một khoản lợi nhuận khổng lồ. Thiên Hạ Lâu
sẽ không chỉ giới hạn ở kinh thành.” Trong mắt Thập Thất ánh
thần thái sáng láng, lộ ra vẻ tự tin tuyệt đối. Đây là kinh nghiệm kiếp
trước của nàng, tự tin điều hành một tập đoàn đoàn lớn.

“Tốt!” Trung thúc gật
đầu. Trước kia không phải là ông không nghĩ tới việc mở rộng Thiên Hạ
Lâu, làm cho Thiên Hạ Lâu trở thành một môn phái trên giang hồ khiến kẻ
khác nghe tới đã sợ mất mật, nhưng bởi vì không có Lâu chủ lãnh đạo, nên ông không có hùng tâm như thế.

Nhìn nghiêng thấy tư thế lỗi lạc của Thập Thất, đầu Mai Hoa vừa mới nâng lên, lại cúi thấp xuống, đáy lòng nàng
dấy lên sóng triều cuồn cuộn, nàng không còn giữ bình tĩnh được nữa.

“Song, Trung thúc, tất cả đều
phải làm thần không biết quỷ không hay, tuyệt đối không thể để kẻ khác
biết Thiên Hạ Lâu đang phát triển.” Việc phát triển của Thiên
Hạ Lâu không thể để cho các môn phái khác biết được, nếu không Thiên Hạ
Lâu sẽ gặp phiền toái. Các đại môn phái trong chốn giang hồ, sẽ không
cho phép một môn phái nho nhỏ nhanh chóng lớn mạnh.

Những lợi hại trong việc này, nàng đã
phân tích cực kì rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ nhắn như liên hoa của Thập Thất, không thích hợp với vẻ thâm trầm cùng cơ trí ở độ tuổi của nàng. Mỗi
một động tác giơ tay nhấc chân của nàng, đều có một loại khí độ khiến
người ta khuất phục.

Cả bọn Mẫu Đơn khi nghe được mệnh lệnh
của Thập Thất, trong lòng đều kinh ngạc, Lâu chủ càng ngày càng làm cho
bọn họ phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Suy nghĩ mọi chuyện toàn diện như thế, bọn họ không có khả năng so được.

Bất tri bất giác, cả đám đã thần phục Thập Thất.


Kế tiếp, Thập Thất phân phó một ít công
việc và chi tiết cần chú ý khi xây dựng và phát triển Thiên Hạ Lâu. Khi
mặt trời sắp xuống núi, Thập Thất mới rời khỏi Thiên Hạ Lâu.

Tứ vương phủ, trong thư phòng.

“Hồi bẩm Tứ Vương gia, Thương Nguyệt quốc nay đã nội loạn, như vậy Thái Tử Long Quy rất nhanh sẽ rời khỏi Phượng Thiên quốc.” Phi Kiếm trầm giọng cung kính nói.

Hiên Viên Ninh gật đầu, con ngươi tối đen hiện lên một tia sát khí, “Làm cho nội loạn liên tục diễn ra trong nửa năm, để Long Quy không thể thoát thân mà đến Phượng Thiên quốc nữa.”

“Vâng.” Phi Kiếm đáp, sau đó hắn lại mở miệng nói: “Hỉ phục đã chuẩn bị tốt, tú nương phụ trách chế tác hỉ phục sai người đem hỉ phục đến vương phủ, muốn Vương gia mặc thử.”

“Bảo hạ nhân chuẩn bị một chút, bổn vương muốn vào cung.” Hiên Viên Ninh trầm giọng mệnh lệnh. Hỉ phục? Nhất định có một ngày sẽ mặc, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

“Vâng. Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị.” Sau đó Phi Kiếm lui ra.

Dung Nhi đứng canh ở ngoài cửa, sau khi
Phi Kiếm rời khỏi, nàng tiến vào, cúi đầu đứng ở bên cạnh Hiên Viên
Ninh, ngưỡng mộ cung kính nói: “Hồi bẩm Tứ Vương gia, hỉ phục
của bốn vị trắc phi đã thêu xong, đều đưa đến quý phủ của bốn vị trắc
phi. Sau đó, bốn vị trắc phi đều viết thư sai hạ nhân giao cho Vương
gia.” Trên mặt Dung Nhi hiện lên vẻ ghen tị, không cần nghĩ
nhiều, trên thư của bốn vị trắc phi, đều viết về lòng ái mộ đối với Tứ
Vương gia. Kỳ thật, bốn vị trắc phi này, luận tài tình, luận dung mạo,
đều không thể so sánh với nàng. Nhưng thân phận của nàng lại chỉ có thể
làm nha hoàn của Vương gia. Kỳ thật chỉ cần nàng có thể hầu hạ Vương
gia, cho dù thân phận là cửu đẳng thị thiếp, nàng cũng cam lòng.

“Đặt thư lên bàn đi.”
Hiên Viên Ninh lạnh lùng nói. Hiện tại đối với hắn mà nói, quan trọng
nhất đó là tiến cung giảng giải hôn sự của hắn với Lăng Thanh! Trong
lòng hắn, hắn mơ hồ không muốn đem ngôi vị chính phi cho người khác, hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là phải lưu trữ vị trí này.

20) { content.eq(midLength).after(Loading…]]>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.