Thập Thất Thiếp

Chương 92: Ám trào


Đọc truyện Thập Thất Thiếp – Chương 92: Ám trào

Sau khi Hiên Viên Hạo tỉnh lại, lập tức thấy đám người Độc Cô Ngạo Thiên.

Hắn nằm trên giường không cách nào động đậy, sắc mặt trắng bệch.

“Trẫm muốn đem Liễu Nguyệt Phi bầm thây vạn đoạn!” Giọng Hiên Viên Hạo đầy âm u, áp lực kiềm nén giận dữ hét. Đêm qua, là
sỉ nhục lớn nhất đời hắn. Hắn vậy mà lại bị Liễu Nguyệt Phi đùa bỡn. Mà
Hiên Viên Hạo lúc này lại không hề hay biết, đêm qua, người đùa bỡn hắn
không phải là Liễu Nguyệt Phi, mà khi hắn biết được điều này, đã là
chuyện của sau này.

Độc Cô Ngạo Thiên khó nén hổ thẹn, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, là thần sai sót. Nếu không phải thần không có trù tính
chu toàn, Hoàng thượng cũng sẽ không gặp phải sự công kích bất ngờ của
Liễu Nguyệt Phi.”

Hiên Viên Hạo phất phất tay, hữu khí vô lực nói: “Chuyện này không liên quan gì đến khanh, ngay cả trẫm cũng không ngờ nhất giới nữ lưu yếu đuối lại có năng lực phản kích.”

“Vậy bây giờ nên làm gì?” Lăng Dạ hỏi. Nếu mọi chuyện đã không diễn ra theo kế hoạch của Độc Cô
Ngạo Thiên, Liễu Nguyệt Phi lại chạy thoát ra khỏi cung, trước mắt,
dường như chỉ có thể đem chuyện này coi như chưa từng phát sinh.

“Trị tội Liễu Nguyệt Phi.” Hiên Viên Diệp âm trầm nói. Đả thương hoàng huynh, muốn xem như chưa
từng xảy ra, tuyệt đối không có khả năng, có thế nào cũng không thể đơn
giản buông tha Liễu Nguyệt Phi.

“Tuyệt đối không thể, nếu chuyện
tối qua tiết lộ ra ngoài, người bị lên án chỉ có thể là Hoàng thượng.
Cho nên, chỉ có thể án binh bất động. Thần tin rằng Liễu Nguyệt Phi cũng sẽ không để chuyện tối qua lộ ra ngoài.” Lăng Dạ lập tức phủ
quyết. Tạm thời không tranh cãi chuyện tối qua có tư mật, không thể tiết lộ hay không. Còn về tâm tư của hắn với Liễu Nguyệt Phi, hắn sẽ không
đứng yên nhìn danh dự của Liễu Nguyệt Phi bị phá hủy.

Mặt Hiên Viên Diệp âm trầm, hắn rất muốn
thu thập Liễu Nguyệt Phi, nhưng khi nghe được kiến giải của Lăng Dạ, hắn cũng cho rằng không thể lỗ mãng hành sự.

“Lăng Dạ nói rất có lý, chuyện

tối hôm qua vạn vạn không thể để lộ ra ngoài. Vì chi kế lúc này, chỉ có
thể bàn bạc kỹ hơn. Còn về phần quan hệ của Liễu tướng và Tam đệ, cũng
chỉ có thể âm thầm tra khám chứng cứ.” Hiên Viên Hạo trầm tư nửa khắc, rồi nói ra quyết định của hắn.

Độc Cô Ngạo Thiên cảm thấy thật sâu tự
trách nghe thế, chỉ có thể gật đầu. Hành động ngày hôm qua của Liễu
Nguyệt Phi lại gia tăng thêm cho hắn sự vũ nhục, hắn nhất định đòi lại!
Đồng thời cũng phải báo thù cho Hoàng thượng!

“Được rồi, Ngạo Thiên. Sáng sớm
hôm nay, Hữu tướng đến đây thỉnh cầu huỷ hôn, nói tất cả đều là chủ ý
của Trình Tuyết Nhi, khanh và Trình Tuyết Nhi có khúc mắc gì sao?” Sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, Hiên Viên Hạo đột nhiên nhớ tới
tấu sớ mà Hữu tướng trình lên cho hắn, bèn nhìn sang Độc Cô Ngạo Thiên
hỏi.

Nghe vậy, Hiên Viên Diệp và Lăng Dạ không thể tin nhìn Độc Cô Ngạo Thiên, hắn vẫn luôn rất yêu thích Trình Tuyết
Nhi, với lại vị trí Vương phi cũng là để cho Trình Tuyết Nhi.

Không phải Trình Tuyết Nhi đã nói không phải Độc Cô Ngạo Thiên thì không lấy chồng sao? Vì sao lại từ hôn?

Khuôn mặt tuấn lãng của Độc Cô Ngạo Thiên từ từ u ám. Nhiều ngày nay, thái độ Trình Tuyết Nhi đối với hắn càng
lúc càng hờ hững, hôm qua thậm chí còn tìm một cái cớ trở về Trình phủ.

Mà hôm nay nàng lại từ hôn…

Lẽ nào? Nhớ tới ngày thứ hai hắn bị phế
võ công, nàng đã nhìn hắn khang khác. Lòng khẽ cười nhạt, xem ra, nàng
quả thật ghét bỏ hắn.

Đã như vậy, không nên cưỡng cầu!

“Nếu nàng muốn hối hôn, vậy bổn vương thành toàn nàng! Ngày mai phái người đăng môn hủy hôn ước!” Độc Cô Ngạo Thiên âm trầm nói.


Đám người Hiên Viên Hạo không biết giữa
bọn họ xảy ra chuyện gì, nên cũng không nói thêm gì nữa. Kỳ thực có đủ
loại nguyên nhân, bọn họ cũng đại khái đoán ra một hai. Độc Cô Ngạo
Thiên bị phế võ công, sau này sẽ không thể ra chiến trường, chỉ có thể ở kinh thành làm một Vương gia nhàn hạ. Nàng ta đại khái là ghét bỏ hắn.

Nói đến huỷ hôn, Lăng Dạ nhớ tới điều Lăng Thanh nói với hắn ban nãy, vội vã nói với Hiên Viên Hạo: “Hoàng thượng, vừa rồi Thanh nhi nói cho thần biết, Tứ Vương gia muốn giải trừ hôn ước.”

“Từ hôn?” Hiên Viên Hạo đột nhiên nhăn lại đôi mày kiếm, hôn sự của Tứ đệ và Lăng Thanh là hắn tứ hôn, Tứ đệ còn muốn huỷ hôn?

“Thần hiểu rõ cá tính của Thanh
nhi, nhất định là nàng chọc giận Tứ Vương gia. Song, nếu hôn sự đã quyết định, với lại ba ngày sau lại là ngày đại hôn, có thể nào dễ dàng thối
lui. Việc này sẽ tổn hại đến danh dự của Thanh nhi. Không biết Tứ Vương
gia nghĩ như thế nào nữa.” Lăng Dạ nói. Thanh nhi dù sao cũng
là muội muội hắn, tuy rằng nuông chiều thành quen, thế nhưng quý ở chỗ
ngây thơ, không có tâm cơ. Nam tử coi trọng cũng chỉ có Tứ Vương gia,
nếu thật để Tứ Vương gia từ hôn, Thanh nhi biết phải làm sao đây? Cho
nên, tuyệt đối không thể để Tứ Vương gia lui hôn.

Độc Cô Ngạo Thiên vẫn chìm đắm trong
chuyện của hắn và Trình Tuyết Nhi, đối với chuyện của Lăng Thanh, hắn
không có bao nhiêu tâm tư, cũng không có ý kiến. Suy cho cùng cá tính
của Thanh nhi cũng không tốt, thái độ làm người của Tứ Vương gia luôn ôn hòa, có thể không chấp nhận được, cũng không kỳ quái.

“Tứ ca sẽ không tùy tiện chống
lại thánh chỉ, theo như huynh nói, có lẽ là Thanh nhi mạo phạm Tứ ca.
Mới có thể khiến cho Tứ ca trước giờ vẫn luôn ôn hòa bỗng nghĩ đến
chuyện từ hôn.” Hiên Viên Diệp híp phượng nhãn nói.

Nét mặt Lăng Dạ có chút xấu hổ, Hiên Viên Diệp nói rất đúng, cho dù có sai trái, cũng nhất định là Thanh nhi, nói thì nói như vậy, nhưng hôn sự đã định ra, vì danh dự của Thanh nhi, hắn tuyệt đối không thể để hôn lễ bị hủy bỏ, “Hoàng thượng, vậy nên làm thế nào cho phải?”

“Nếu là tứ hôn, sao có thể kháng chỉ.” Hiên Viên Hạo rũ đầu, che giấu tia sáng lạnh trong mắt. Mặc dù là Tứ đệ của hắn, cũng không thể kháng chỉ, chống lại mệnh lệnh của hắn.


Nghe thấy lời Hiên Viên Hạo nói, Lăng Dạ
yên tâm, chuyện của Thanh nhi coi như đã giải quyết được, như vậy Liễu
Nguyệt Phi thì sao? Hắn không muốn thấy nàng gặp chuyện không may, có lẽ hắn nên tìm thời gian thích hợp đi nhắc nhở nàng một chút.

Đêm khuya thanh vắng, trăng thanh gió mát.

Hôm nay Thập Thất không hề ra khỏi phòng, mà là ở lại trong phòng nghỉ ngơi.

Lý Uyển Nhi tưởng rằng Thập Thất bị phong hàn nên mới có thể mặt trời lên cao mà còn chưa rời giường, đang tính
tìm đại phu đến xem, thì Thập Thất cười giải thích với bà, chỉ vì đêm
qua gặp ác mộng nên không ngủ được, nên ban ngày mới ngủ bù.

Cẩm Sắc cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, sao không thấy Mai Hoa. Thập Thất tùy tiện nói hai câu, liền ứng phó qua.

Lúc này hai người mới yên lòng.

Đêm khuya nhân tĩnh, một bóng đen xuất
hiện trong Mộ Dung phủ. Bóng đen đạp mái ngói ngọc lưu ly, đến gian
phòng của Thập Thất thì dừng lại.

Sau khi Thập Thất nghe được tiếng vang, liền mở cửa phòng.

Bóng đen thần tốc tiến vào.

“Lâu chủ, thông tin người muốn
đều ở đây. Chỉ có điều, cho dù ta điều tra thế nào, cũng không tra được
tin xấu về Liễu Nguyệt Phi.” Sài Lang hé tờ giấy giao vào tay Thập Thất, có chút tiếc nuối nói.

“Ồ?” Thập Thất rũ mắt,
có chút khó tin, Liễu Nguyệt Phi tuy là chi nữ Tả tướng, thế nhưng lại
có quan hệ mờ ám với Hiên Viên Mặc. Muốn nói nàng ta không có gì không
thể cho ai biết, nàng tuyệt đối không tin, nếu như Thiên Hạ Lâu cũng
không có thông tin của nàng ta, điều đó chỉ có thể nói lên, nàng ta che
giấu rất tốt.

Liễu Nguyệt Phi, thật đúng là một cường địch!


“Không sao, tiếp tục tra, báo cho thủ hạ bên dưới biết, sáng mai bắt đầu rải tin đồn, Liễu Nguyệt Phi đêm khuya tiến cung, cám dỗ Hoàng thượng. Đồng thời lại quyến rũ Minh Thụy
vương.” Thập Thất lạnh giọng ra lệnh. Nếu không có tin tức bất
lợi về nàng ta, thế thì, trước hết bắt đầu từ việc hủy diệt danh tiếng
của nàng ta. Nam nhân và nữ nhân cổ đại không phải coi trọng cái này
nhất sao? Nếu như không phải, Liễu Nguyệt Phi làm sao lại nghĩ đến việc
bắt nàng vào cung?

Mà nàng càng muốn thông qua việc này, làm cho nam tử mà lòng Liễu Nguyệt Phi ngưỡng một rời xa nàng ta! Để Liễu
Nguyệt Phi đau đớn! Nếu đã muốn chơi, đương nhiên phải chậm rãi chơi.
Như vậy mới thú vị.

“Lâu chủ, không bằng như vậy, để
ta hóa thân thành hái hoa tặc tà ác, đêm khuya đi hái nàng! Sau đó cầm
cái yếm của nàng treo ở cửa thành, kể từ đó, nàng sẽ không còn mặt mũi
gặp người.” Mà hắn còn có thể cùng mỹ nhân có một đêm tình cảm
mãnh liệt. Sài Lang ghé vào bên tai Thập Thất, sau khi âm hiểm cười hai
tiếng, nói chiêu thức nhanh trí mà hắn nghĩ ra được.

Khóe miệng Thập Thất run rẩy, Sài Lang này không đứng đắn một chút nào! Chẳng khắc gì sắc lang. “Cô nương Thiên Hạ Lâu, ngươi chạm bao nhiêu rồi?”

“Những cô nương đó giá quá cao, ta luôn thích loại mặt hàng chủ động đưa lên cửa.” Sài Lang bĩu môi tự kiêu nói. Chủ động đưa lên cửa, đại thể đều là
hoàng hoa khuê nữ, thậm chí còn có tiểu thư quan gia, quả nhiên là duyệt vô số người, đủ loại mùi vị khác nhau a!

“Cẩn thận bệnh hoa liễu. Ta cũng không muốn mới vừa nhậm chức, thuộc hạ lại mắc phải loại bệnh này, chết cũng không quang vinh.” Thập Thất nhịn không được thốt ra hai câu tổn hại, thân là nữ nhân, ghét nhất là nam nhân phong lưu như vậy.

Khuôn mặt tuấn tú của Sài Lang cứng đờ, khà khà cười: “Lâu chủ sẽ không cho ta là hái hoa tặc thật đấy chứ? Ta vẫn luôn giữ
mình trong sạch. Không phải loại nữ nhân gì ta cũng đụng. Song, nếu nữ
nhân nằm trên giường là Liễu Nguyệt Phi, ta nhất định chạm. He he!”

“Sẽ có cơ hội. Không còn sớm nữa, ngươi đi đi. Đem phong thư này giao cho Trung thúc.” Thập Thất từ dưới gối lấy ra một phong thư giao cho Sài Lang. Nội dung
trên thư đại khái chính là bảo Trung thúc mau chóng mở rộng Thiên Hạ
Lâu, ở khắp nơi trong thiên hạ, từ từ mở hiệu buôn của Thiên Hạ Lâu. Tỷ
như tơ lụa trang, ngân hàng tư nhân, tửu lâu, kỹ viện. Từng cái từng cái mở ra. Nàng hiểu rất rõ, tin tức của Thiên Hạ Lâu tuy rằng đáng giá,
nhưng không được đầy đủ về nhiều mặt, nàng cần Thiên Hạ Lâu càng ngày
càng cường đại.

20) { content.eq(midLength).after(Loading…]]>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.