Đọc truyện Thập Thất Thiếp – Chương 159
Phi Kiếm vô cùng tức giận, Mộ Dung tiểu thư há là người mà hắn có thể vu khống! “Nếu ta nhớ không lầm, ban đầu là Tam vương gia mang theo sính lễ dành cho
trắc phi, tự mình tới cửa cầu hôn. Tại sao lại nói là Mộ Dung tiểu thư
chủ động?”
Lưu Trầm giận đến tay hằn gân xanh, quả
thật hắn có tư tưởng không an phận với Liễu tiểu thư, nhưng, cho tới bây giờ hắn chưa hề vọng tưởng sẽ có bất kỳ quan hệ gì với Liễu tiểu thư.
Hôm nay, sự tình đã phơi bày ra hết. Chỉ có nước ngươi chết ta sống!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Kiều Linh Nhi nhìn Mộ Dung Thập Thất. Nàng ấy chủ động tiếp cận Hiên Viên Ninh? Càng
nhìn Mộ Dung Thập Thất, nàng càng cảm thấy mê hoặc. Nhìn thế nào cũng
thấy Mộ Dung Thập Thất không phải là nữ tử mà hắn ta nói.
“Bớt xàm ngôn đi! Để mạng lại!” Lưu Trầm
quát to lên, sau đó liền giơ tay ra hiệu cho ngàn người sau lưng giương
cung chuẩn bị bắn!
Sắc mặt Thập Thất trầm xuống.
Vào lúc này Hiên Viên Ninh lại cười khẽ, hời hợt nói: “Động thủ đã chậm.”
Hắn vừa dứt lời, ở phía sau hắn, bụi đất
tung bay, trong khung cảnh mịt mù, có mấy vạn người đếm không hết, nam
nữ già trẻ, ai cũng có, chen chúc nhau chạy tới.
Đây là các bách tính thông thường!
“Đây là người của ngài?” Thập Thất nhướng mi thấp giọng hỏi. Không ngờ thuộc hạ của hắn lại có cả già lẫn trẻ.
Hiên Viên Ninh nghiêng đầu dịu dàng nhìn sang Thập Thất, cúi đầu nói: “Trong vạn người này, chỉ có ba người lả thủ hạ của ta.” Còn lại đều là các bá tình bình thường.
Hắn muốn an toàn vô sự trở lại kinh thành, không phí một phần binh lực!
“Bắt đầu từ giờ khắc này, ta sẽ không đối địch với ngài.” Tròng mắt Thập Thất lóe lên, khẽ mỉm cười nói. Người như vậy rất đáng
sợ, vào lúc bị truy sát, vẫn có thể thao tác ngon ơ thế này, hơn nữa
dưới tình huống mà nàng không hề phát hiện còn làm ra hành động tà ác
này. Tất cả giống như một thế cờ, mà hướng đi của tất cả con cờ, đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Thập Thất, ta không phải là kẻ địch của nàng, từ đầu đến cuối đều không phải.” Hiên Viên Ninh quay đầu, mắt nhìn phía trước, thanh âm trầm thấp gợi cảm, mỗi một chữ đều nện vào lòng Thập Thất.
Tim Thập Thất rung động.
Lưu Trầm vừa định hạ tay xuống để tên bắn ra, kết quả thấy bách tính chen chúc nhau ùa tới, khuôn mặt dưới tấm
khăn che đại biến. Sao lúc này lại có bách tính tới đây!
Kiều Linh Nhi đầu tiên là sửng sốt một
chút, ngay sau đó lập tức nhìn sang Hiên Viên Ninh, có chút hiểu rõ,
chẳng trách hắn lại bất động tiếng gió, thì ra đã sớm nghĩ ra cách đối
phó.
Chỉ thấy, vạn người quỳ xuống, hô to: “Tham kiến Tứ vương gia!”
Trong đó, có một người đàn ông trung niên đi lên trước nghẹn ngào nói: “Đại ân đại đức của Tứ vương gia chúng thảo dân vĩnh viễn khắc sâu trong
lòng! Ngài mở kho cứu tế cho những nạn dân chúng tôi, ân đức này, tựa
như cha mẹ tái sinh!”
Dứt lời, vạn người cùng nhau dập đầu.
“Xin mời các vị theo bổn vương hồi kinh, tất cả lương thực đều được bổn vương cất giữ trong kho lương.” Hiên Viên Ninh lại khôi phục lại bộ dáng như gió xuân, phong độ ưu nhã
như lúc ban đầu Thập Thất gặp. Khí tức hoàn toàn khác hẳn với người mới
vừa rồi hạ lệnh cho Phi Kiếm phế Kiều Vũ.
Thập Thất cười tà, Hiên Viên Ninh thật là âm hiểm! Lợi dụng nạn dân thoát khỏi hiểm cảnh đồng thời lại nặn đắp
hình tượng yêu dân trong lòng trăm họ!
Mà hành động đuổi giết của Hiên Viên Mặc, lại vừa vặn trợ giúp thêm! Không biết sau khi Hiên Viên Mặc biết việc
này, có bị giận đến hộc máu không!
Quả nhiên, Lưu Trầm dám động thủ với Hiên Viên Ninh, nhưng nhìn trăm họ vô tội đông nghìn nghịt kia, hắn lưỡng
lự! Hắn chỉ có ngàn người, dù cho có thần dũng ra sao, cũng không thể
nào giết hết vạn người! Chắc chắn trong đó sẽ có kẻ chạy thoát, đến lúc
đó, trăm họ sẽ truyền nhau những lời bất lợi về Tam vương gia!
“Tạ Tứ vương gia! Tạ Tứ vương gia!” Tiếng cảm tạ chấn vỡ màng tai.
Làm cho bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị. Khiến Lưu Trầm muốn giết người diệt khẩu lâm vào tình thế khó xử!
Kiều Linh Nhi mê ly nhìn Hiên Viên Ninh, không ngờ hắn lại khẳng khái như thế với nạn dân, khai thương cứu tế.
Mẫu Đơn, Mai Hoa, Phi Kiếm cũng thở phào
nhẹ nhõm. Tình hình bây giờ, Lưu Trầm căn bản không thể làm gì! Hắn chỉ
có thể trơ mắt nhìn Tứ vương gia quang minh chính đại tiến vào thành
trong tiếng hô kính yêu của vạn dân!
Không thể không nói, Hiên Viên Ninh ra chiêu này rất cao siêu! Cũng khiến cho người ta hận đến ngứa răng!
Lúc này, một làn hương thơm ngát bay tới, bốn người nâng lấy xe lăn đáp xuống chính giữa.
Nam tử ngồi trên xe lăn, áo bào trắng hơn tuyết, trên khuôn mặt như viên ngọc được mài giũa có một đôi mắt trong
suốt như nước suối trên Thiên Sơn, da thịt khác hoàn toàn so với màu da
đồng của những nam tử khác, hắn rất trắng, trắng đến trong suốt. Trong
mắt hắn vẫn chứa nét đượm buồn khiến lòng người ta đau xót. Môi hắn cười thản nhiên, nhìn sang Thập Thất, “Đã lâu không gặp.”
“Vô Trần công tử!” Trong đám nạn dân có người nhận ra Mặc Trần, lập tức kêu lên!
Thập Thất khó nén kinh ngạc, nhìn Mặc Trần, ngữ khí xuất ra lại rất bình tĩnh, “Đã lâu không gặp.” Vào thời khắc này gặp được hắn, nàng biết không phải là tình cờ, loại
cảm giác nhìn nhau cười như thế này, giống như xuyên thấu tâm linh, đôi
mắt thanh triệt của hắn như biết tất cả tâm tư của kẻ khác.
Tựa như người bạn quen biết đã lâu…
Ánh mắt Hiên Viên Ninh tối sầm lại, nhìn Mặc Trần đột nhiên xuất hiện, bàn tay nắm dây cương khẽ run.
Phi Kiếm nhanh chóng liếc nhìn Hiên Viên
Ninh. Lần trước lúc ở Tây Sơn, cảnh tượng Vương gia bảo hắn thổi tiếng
tiêu giết heo lúc này lại hiện hữu trong đầu.
Kiều Linh Nhi có nghe qua Vô Trần công
tử, hắn cao nhã xuất trần, lòng đầy từ bi. Là người được thiên hạ coi
trọng. Giờ phút này thấy Mặc Trần có hai chân bị tàn tật, có chút kinh
ngạc. Không ngờ, một người như vậy lại có khiếm khuyết! Hắn vừa xuất
hiện liền chào Mộ Dung Thập Thất, chẳng lẽ hắn có quan hệ không tầm
thường với Mộ Dung Thập Thất. Trên người hắn, nàng có thể ngửi được sự
đạm bạc sau khi đã khám phá hồng trần, nam tử như vậy có thể có quan hệ
gì với Mộ Dung Thập Thất?
Giờ đây, Lưu Trầm đã hoàn toàn cuống
cuồng, dân chúng vô tội xuất hiện đã làm cho hắn ứng phó không kịp, nay
lại có thêm Mặc Trần, càng khiến hắn rối loạn, không biết nên ứng phó ra sao! Mặc Trần là Cung chủ Đệ Nhị Cung, thế lực khổng lồ, hắn ta vừa
xuất hiên, đã thể hiện rõ là đứng về phía Mộ Dung Thập Thất, hắn nên làm gì đây?!
“Chỉ là nghe nói nàng gặp nguy hiểm, nên tới xem. Mấy hôm nay ta mới sáng tác ra một từ khúc, muốn đến cho nàng xem một chút.” Mặc Trần ưu buồn nhìn về phía Thập Thất, tươi cười thuần khiết nói, tựa như bầu không khí giương cung bạt kiếm chung quanh đối với hắn chỉ là
mây bay.
“Từ khúc?” Thập Thất cười hỏi. Thì ra hắn muốn cho nàng xem khúc phổ.
Mặc Trần gật đầu, vào khoảnh khắc mọi người đều cảm thấy đớ ra, hắn cười trả lời: “Là một từ khúc miêu tả vân vụ. Rất hợp cho cầm tiêu hợp tấu. Nhưng
trong đó có một hai điểm ta vẫn không thể thông, luôn cảm thấy có chút
kì kì.”
“Được, chỉ là trước mắt còn có chút phiền toái cần xử lý. Chờ trở lại kinh thành, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận.” Thập Thất gật đầu cười nói.
Ánh mắt Hiên Viên Ninh lại tối thêm vài
phần, khí tức âm hàn nồng nặc. May mà hắn không phải là người dễ xúc
động, không có lý trì, điều lúc này hắn có thể làm, chính là thăm dò
động cơ Mặc Trần tiếp cận Thập Thất!
Da đầu Phi Kiếm run lên.
“Phiền toái?” Mặc Trần hướng ánh mắt trong veo sang Lưu Trầm, cười nói: “Máu tươi là thứ ta không muốn nhìn thấy nhất. Mà mùi máu tanh sẽ chỉ làm cho tâm trí người ta bị mê hoặc.” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vung tay áo lên, mùi hương thoang thoảng vừa rồi lại nồng đậm thêm vài phần.
Trong không khí vốn còn có chút vị máu tanh, nay đã bị mùi hương kia áp chế.
Thân hình Lưu Trầm run lên, nam tử ngồi
trên xe lăn này, dường như có một loại lực lượng có thể chỉ cần giơ tay
lên là sẽ phá hủy hết thảy! Loại nhận thức này khiến cho Lưu Trầm thật
sâu sợ hãi, đưa mắt nhìn vạn người, hắn đã có tính toán cho việc rút
lui!
Từng tiếng huýt còi đứt quãng truyền đến, ánh mắt Lưu Trầm sáng lên, mau lẹ ra lệnh: “Hộ tống Tứ vương gia hồi kinh!” Nếu hắn cứ bỏ đi như vậy, nhất định sẽ làm cho trăm họ hiểu lầm. Cho
nên chuyển biến tình thế, là có thể an toàn thoát thân! Huống chi đây
còn là mệnh lệnh của Tam vương gia!
“Tứ vương gia phúc nhạc an khang!” Trăm họ cùng hô. Đứng trên đỉnh núi cao, Hiên Viên Mặc núp trong chỗ
tối xanh cả mặt, ưng mâu phủ kín lửa giận, lần giao phòng ngoài thành
này, hắn thua hoàn toàn. Kế sách của Hiên Viên Ninh cao hơn một bậc!
Mặc Trần nhìn Thập Thất, nụ cười vẫn tinh khiết.
Ánh mắt Thập Thất lóe lên, thu hồi tầm
nhìn, theo bản năng nhìn sang Hiên Viên Ninh, thấy sắc mặt hắn thâm
trầm, trong lòng lại nảy lên loại cảm giác khác thường kia. Sao hai ngày gần đây, đối với hắn, dường như nàng có thêm một chút cảm giác không rõ nào đó?
“Hồi kinh.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói.
Lúc này, đoàn người đều hành tẩu tiến về
hướng kinh thành, Kiều Linh Nhi bị Hiên Viên Ninh và Thập Thất quên lãng đứng dậy, đi tới trước mặt hai người, ngẩng đầu lên nói với Hiên Viên
Ninh: “Tứ vương gia, thân thể của ngài nếu không cố gắng bảo
dưỡng, cho dù ý chí của ngài có mạnh mẽ, có dùng lực không chế đến đâu,
trong vòng một năm, sẽ nước đổ khó hốt, khó có thể cứu trị.”
Lại nghiêng đầu nói với Thập Thất: “Mộ Dung tiểu thư mặc dù bị thương, nhưng so với Tứ vương gia, cũng chỉ là
nội thương nho nhỏ. Tứ vương gia mạo hiểm sinh mạng chi nguy, chuyển vận chân khí trị thương cho cô, đã làm cho cơ thể Tứ vương gia không có
cách nào chống đỡ. Nếu Mộ Dung tiểu thư đã có quen biết với Vô Trần công tử, xin hãy nhờ Vô Trần công tử giúp Tứ vương gia điều dưỡng thân thể.