Thập Thất Thiếp

Chương 104: Còn thêm một chiêu


Đọc truyện Thập Thất Thiếp – Chương 104: Còn thêm một chiêu

Cửa Tứ vương phủ, Hiên Viên Ninh mặc hỉ
phục và các tân khách đều nhìn về phía đường phố không có một bóng người phía trước, số ít người đã loáng thoáng đoán được, cuộc hôn lễ này hẳn
là phải hủy bỏ.

Bỗng phía trước có một người chạy tới,
người đó mặc trang phục hạ nhân Lăng phủ, hắn trông thấy Hiên Viên Ninh
mặc hỉ phục lập tức quỳ xuống đất nói: “Tiểu nhân tham kiến Tứ Vương gia. Hồi bẩm Tứ Vương gia, hôn lễ có khả năng phải lùi lại một chút, tiểu thư bị người cướp đi!”

“Cái gì?!”

Đám người Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Mặc, Độc Cô Ngạo Thiên kinh hô.

Chỉ có Hiên Viên Ninh trấn định như thường, sâu trong hắc mâu có tia sáng khiến người ta cảm thấy mơ hồ.

Lăng phủ.

Lăng lão gia đi qua đi lại trong đại
sảnh, đã qua một canh giờ, còn chưa có tin tức của Thanh nhi, ông thầm
cảm giác được, đây là một âm mưu đã được tính toán từ trước, khẳng định
là có người muốn hủy hoại cuộc hôn lễ này.

Lúc này, ông đã không quản được nhiều như vậy, ông chỉ muốn biết Thanh nhi có sao hay không!

Lăng Dạ dùng thời gian một canh giờ tiến
hành lục soát, sau khi vẫn không tìm được Lăng Thanh, liền sai người ra
ngoài thành tìm kiếm, mà hắn thì hồi phủ trấn an người nhà.

Trong đại sảnh, Lăng Dạ đi từng bước trầm trọng tiến về phía Lăng lão gia.

“Cha, con đã phái người ra ngoài thành tìm. Nhất định sẽ tìm được Thanh nhi.” Lăng Dạ trấn an cha mình.


Lăng lão gia hiểu rõ đây chỉ là lời nói
làm yên lòng của nhi tử, nhưng mà ông vẫn không có phương pháp nào khác, chỉ có thể gật đầu: “Hy vọng như vậy!”

“Lão gia, người đi bẩm báo cho Tứ Vương gia đã trở về, Tứ Vương gia đáp ứng rồi.” Hạ nhân vừa rồi đi Tứ vương phủ báo tin trở lại Lăng phủ, tới đại sảnh, nói với Lăng lão gia.

“Chỉ cần Tứ Vương gia ưng thuận hôn lễ trì hoãn thêm chút ít là tốt rồi. Nhanh đi tìm!” Lăng lão gia thở dài một hơi, chỉ cần Tứ Vương gia không có hủy hôn,
như vậy, là có thể đủ bảo trụ thanh danh của Lăng phủ, bây giờ thì chỉ
có thể ngóng trông có thể tìm được Thanh nhi sớm một chút, chỉ mong con
bé đừng gặp phải chuyện không may gì.

Lăng Dạ sau khi biết được Hiên Viên Ninh
đáp ứng trì hoãn hôn lễ, trong lòng lại có nghi hoặc khác thường, hai
ngày trước không phải Tứ Vương gia vẫn còn muốn huỷ hôn ư? Bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để đưa ra lời huỷ hôn sao?

Chẳng lẽ là ngại Hoàng thượng, không muốn cưỡng lại thánh chỉ, nên mới quyết định như vậy? Lăng Dạ cười khổ, kết
quả Thanh nhi gả đi, chỉ có tương tư đơn phương.

“Lão gia, lão gia, tiểu thư đã được đưa trở về! Ngay cổng! Thế nhưng…” Hộ vệ chịu trách nhiệm canh giữ ở đại môn, kinh hoảng chạy vào đại sảnh, sau khi thấy Lăng lão gia và Lăng Dạ, liền kinh hô.

“Trở về?! Đi, mau đi xem một chút!” Lăng lão gia sốt ruột, và bởi vì quá cấp bách, nên đã xem nhẹ lời nói e ngại của hộ vệ.

Lăng Dạ dìu Lăng lão gia đi ra ngoài.

Hộ vệ đi ở phía sau bọn họ, không ngừng lau mồ hôi, nếu như lão gia nhìn thấy tiểu thư, chắc chắn sẽ tức giận đến ngất xỉu.

Sau khi Lăng lão gia và Lăng Dạ đi ra cửa, không có thấy Lăng Thanh mà chỉ thấy có một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa.

Đám hộ vệ đều cúi đầu không dám nhìn Lăng lão gia và Lăng Dạ. Dân chúng chung quanh và người đi ngang qua đều chỉ vào xe ngựa, thì thầm to nhỏ.

Ngờ ngợ có thể nghe được tiếng nghị luận của bọn họ.

“Xem ra cuộc hôn lễ này phải hủy
bỏ rồi! Lăng tiểu thư bị người hủy trong sạch, sao còn có thể gả cho Tứ Vương gia được nữa chứ.”

“Đúng vậy, đây chính là cuộc gièm pha đầu tiên trong vòng trăm năm nay của Lăng thị gia tộc à nha.”

“Thảm a, thảm a, thảm a!”

Sắc mặt Lăng Dạ theo những lời này từ từ trầm xuống, tầm mắt rơi vào xe ngựa. Một đạo linh quang bỗng thoáng hiện, lẽ nào…

Thân hình Lăng lão gia không ngừng run run. Gièm pha…

Lúc này, từ trên xe ngựa truyền đến từng đợt tiếng khóc.

“Hu hu hu…..”

Nghe thanh âm này, rất là quen tai. Lăng Dạ vươn tay, muốn đẩy màn xe ra. Thì một hộ vệ ở phái sau cuống quít hô: “Thiếu gia, người bên trong xe là… tiểu thư?”

Thật là Thanh nhi!


Nếu là Thanh nhi, các hộ vệ hẳn nên vui mừng mới phải, thế nhưng vì sao đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi?

Hắn vẫn đẩy rèm xe ra, khi hắn thấy tình cảnh bên trong thì khuôn mặt tuấn lãng đột nhiên tái mét: “Thanh nhi!”

Trời ạ!

Tóc nàng cực kỳ rối bù, mũ phượng trên
đầu biến mất, hỉ phục trên người bị xé rách tơi tả, áo lót cũng bị xé
rách, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng quần áo đã không còn che được cơ thể, chiếc cổ trắng nõn và bả vai của nàng đều bại lộ ra bên ngoài.
Hơn nữa xen lẫn với da thịt trắng ngần chính là những vết hồng hồng tím
tím chói mắt.

Thanh nhi quả thật đã bị người vấy bẩn!

“Thanh nhi!” Lăng lão gia khẽ đảo bạch nhãn, chóang váng ngã xuống đất. Thật là chuyện xấu mà!

Hôn lễ này nhất định sẽ bị hủy bỏ! Lăng Thanh chắc chắn sẽ bị thế nhân thương hại và cười nhạo!

“Ca…” Lăng Thanh dựa
người vào thành xe ngựa, vừa rơi lệ, vừa thì thào kêu. Sau khi bị người
bắt đi, nàng đã bị đánh hôn mê, vừa tỉnh lại, thì phát hiện nàng ở trên
xe ngựa, nàng không hề suy nghĩ nhiều, liền vén rèm lên, kết quả người
đi ngang qua xung quanh sau khi nhìn thấy nàng, đều kinh hô ra tiếng,
sau đó đều nghị luận, nàng cúi đầu mới phát hiện trên người mình khác
thường!

Nàng bị những kẻ đó…

Nàng tuy kiêu căng ngang ngược, nhưng cũng hiểu rõ trong sạch đã không có, nàng sẽ không thể gả cho Hiên Viên Ninh được nữa!

Vội vã trốn vào trong xe ngựa, nàng thương tâm muốn chết.

Tứ vương phủ.

Lại trôi qua một canh giờ, vẫn không thấy đội ngũ đưa dâu của Lăng tiểu thư, các tân khách đã dần dần mất đi kiên nhẫn. Nếu không phải ngại cho thân phận của người thành thân là Tứ
Vương gia đương triều, hơn nữa người chủ hôn lại là Hoàng thượng, bọn họ đã sớm rời khỏi.


Hiên Viên Ninh vẫn đứng trước cửa như
trước, khiến mọi người thay hắn mà cảm thấy chẳng đáng. Rõ ràng là một
cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhưng không ngờ đột nhiên xảy ra tình trạng như
vậy. Cũng quét đi mặt mũi của Hiên Viên Ninh.

Lại có một người kinh hoảng chạy tới, vừa thấy Hiên Viên Ninh, kẻ đó lập tức quỳ xuống đất, “Tứ Vương gia, Lăng tiểu thư đã được người đưa về Lăng phủ.”

“Hmm? Nếu đã tìm được rồi, vì sao không tới thành thân?” Thân ảnh nam tử đỏ sẫm đứng trong gió, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng đè thấp hỏi.

Hạ nhân cảm thấy áp lực bội phần vội vàng lắc lắc đầu đầu trả lời: “Lão gia muốn thỉnh tội với Tứ Vương gia, hôn lễ e rằng phải hủy bỏ!”

“Tại sao?” Không chờ
Hiên Viên Ninh mở miệng hỏi, Hiên Viên Hạo giành trước giận dữ hỏi,
thánh chỉ của hắn, Hiên Viên Ninh không thể trái lại, vậy thì, cho dù là tộc trưởng của Lăng thị gia tộc cũng không thể bất tuân!

Hiên Viên Ninh nhướng đuôi lông mày.

Hiên Viên Mặc nghĩ thầm: thật thú vị, đợi thời gian lâu như vậy, rốt cục đợi được kịch hay. Dư quang nhìn về phía Hiên Viên Hạo, chắc chắn hắn ta đang tức giận không nhẹ.

Độc Cô Ngạo Thiên xanh mặt, lông mày
phách đạo nhướng lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Lăng Dạ
không biết, Hoàng thượng ghét nhất chính là kháng chỉ bất tuân sao?

“Tiểu thư người… người…” Hạ nhân kia đầu đầy mồ hôi, căng thẳng nói không ra lời, đúng vậy nha!
Lẽ nào muốn hắn nói trước mặt mọi người, tiểu thư bị người khác vấy bẩn
sao?!

20) { content.eq(midLength).after(Loading…]]>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.