Thập Tam Yêu

Chương 47: Anh rất nhớ em


Đọc truyện Thập Tam Yêu – Chương 47: Anh rất nhớ em

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Khúc mắc giữa Chu Yểu và mẹ Chu, mượn cơ hội này cuối cùng cũng được mở ra. Vài lần bảo vệ cô lúc trước, còn có cái quỳ gối nặng nề khi biết được nguyên do chân cô bị thương, khiến trái tim vốn không còn ôm hy vọng của Chu Yểu lần nữa bốc cháy, nóng lên.

Chu Ma đã sớm ngóng trông cô về nhà, chỉ lo hai mẹ con cô có gì không vừa mắt lại muốn cãi nhau, thậm chí là đánh nhau, cho nên lúc trước mới tình nguyện để cô ở nhà Trần Hứa Trạch, cách không xa không gần, có thể gặp, quan tâm nhau, cũng có thể giữ khoảng cách với mẹ Chu.

Kêu Chu Yểu về nhà, là do mẹ Chu chính miệng nói, bao gồm cả lời xin lỗi, những cảm xúc vẫn luôn đọng lại dưới đáy lòng bà, phảng phất như không thể đụng vào, rốt cuộc bà cũng có thể nói ra khỏi miệng.

Mà những cảm xúc đó, sau khi nhìn thấy ánh mặt trời, mới cảm thấy hình như cũng không có gì quá khó nói.

“Trước kia ai cũng nói mẹ khiến nhà họ Chu tuyệt hậu, sinh được con trai nhưng lại không biết chăm nom, để nó rời đi sớm. Sau đó sinh con, sợ lại chăm nom không chu toàn như anh con, mẹ và bố con vẫn luôn bảo bọc con, những người đó lại chê cười bố mẹ, không có con trai, bị tuyệt hậu, còn coi một đứa con gái thành bảo bối.”

“Con đánh nhau với người khác, đều là mấy đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng đám người kia cố tình cảm thấy con trai cao hơn người một bậc, đánh con gái thì thế nào.”

“Trong lòng mẹ thật sự rất bức bối…”

Chu Yểu thay mẹ Chu lau nước mắt, bà lắc đầu, “Cũng trách chính mẹ. Người khác mắng khó nghe, mẹ lại lấy con để làm chỗ phát tiết, rõ ràng là miếng thịt từ trên người mình rơi xuống, lại vì người khác nói xấu sau lưng mà càng nhìn con càng không vừa mắt.”

“Có gì mà không vừa mắt đây? Yêu Yêu của bố mẹ vừa ngoan vừa nghe lời, từ nhỏ đã biết làm việc nhà, chưa bao giờ tranh cãi với bố mẹ, tan học về nhà liền yên lặng ngồi trên cái ghế nhỏ làm bài tập của mình…”

Dường như mẹ Chu đã rơi vào hồi ức, khóe môi có nụ cười, ẩn vài phần khổ sở.

“Con cái nhà người khác không làm bài tập, họ còn dắt đến nhà chúng ta tìm con giảng, giấy khen dán kín cả một bức tường, lớn lên con còn có thể lấy được những học bổng không mấy ai đạt được.”


“Nhà ai có con cái ưu tú bằng con? Là thủ khoa, thủ khoa đấy, một năm có thể được mấy người, con của bố mẹ lại có thể chen chân vào! Bọn họ dựa vào cái gì mà chê cười chúng ta? Con gái thì sao? Con gái của bố mẹ chính là người có tiền đồ!”

Chu Ma chen vào nói: “Bố cũng có một phần trách nhiệm. Haiz, lúc bà nội con còn sống, nếu những lúc bà ấy trách móc, bố quan tâm mẹ con nhiều hơn, mẹ con sẽ không đến mức bị ám ảnh như thế. Kết quả người chịu khổ vẫn là con…”

Mẹ Chu nắm chặt tay Chu Yểu, mặt đẫm nước mắt: “Mẹ xin lỗi con, xin lỗi con…” Bà ngồi trên ghế ôm lấy Chu Yểu, hốc mắt Chu Yểu cũng đỏ, vòng tay đặt trên lưng bà.

“Nghe mẹ nói, về nhà đi, chúng ta không cần phải ở nhà người khác. Con là con của bố mẹ, trước kia bố mẹ không tốt, đó là bố mẹ sai. Bây giờ con đã trưởng thành, thời gian có thể gặp nhau vốn cũng không còn bao nhiêu năm nữa, dựa vào cái gì mà một cô gái vốn nên được cưng chiều, lại phải làm chỗ trút giận cho nhà người ta? Mẹ Trần Hứa Trạch có cút đi cũng vô dụng, cậu ta là thứ tâm cơ, làm hại chân con bị thương, nhiều năm vậy không rên một tiếng, còn không biết xấu hổ mà đến nhà chúng ta, ra vẻ như không hề có việc gì vậy!”

Quả nhiên là câu chuyện nói một lúc rồi cũng dời đến trên người Trần Hứa Trạch, mẹ Chu ra lệnh: “Sau này không cho cậu ta đến nhà chúng ta! Chúng ta không lui tới với cậu ta nữa! Để cậu ta tương thân tương ái với bố mẹ mình, chúng ta là dân ngõ nhỏ, người cao quý, chúng ta không xứng với đám người đó!”

“Mẹ…” Chu Yểu khuyên bà, “Đừng nói mấy lời như thế, Hứa Trạch là dạng người gì, đã nhiều năm rồi sao hai người có thể không biết, cậu ấy đối xử với con thế nào, hai người đều nhìn thấy.”

“Đó là cậu ta nên làm!” Mẹ Chu cả giận, “Cậu ta làm hại chân con, cậu ta phải đối xử tốt với con! Trước kia mẹ còn không hiểu, ngõ nhỏ này nhiều nhà như vậy, sao nó lại nhìn trúng con, chỉ tốt với mình con, thì ra là vì trong lòng hổ thẹn!”

“Không thể nói vậy được…” Chu Yểu thở dài, “Nguyên nhân ngày đó bọn con chạy lên sườn núi rất phức tạp, không thể nói với bố mẹ, bố mẹ phải tin con, thật sự có nguyên nhân, nếu không sao Hứa Trạch lại có thể đẩy con? Chẳng lẽ cậu ấy mắc bệnh tâm thần? Bố mẹ cũng biết, ngày thường ai bắt nạt con, lấy đá ném con, đánh nhau với con, cậu ấy luôn đứng phía trước bảo vệ con.”

“Con còn nhỏ!” Mẹ Chu nói lời sâu xa: “Mẹ thấy tâm tư nó rất sâu! Con đơn thuần như vậy, bị nó lừa thì sao mà biết được!”

“Với cả bố mẹ nó, mẹ nhìn liền thấy tức giận, cùng thở một bầu không khí, hai người kia lại cảm thấy không ai so được với mình, chỉ có hai người họ là người, còn lại ai cũng thấp hèn, mẹ chỉ hận không thể lột da bọn họ!”

Chu Yểu nói: “Hứa Trạch với bố mẹ cậu ấy… Đã cắt đứt.” Cô dừng một chút, dưới ánh mắt nghi ngờ của bố mẹ, cô nói: “Sau này bố mẹ cậu ấy không dám quản cậu ấy nữa, gia tài ông bà cậu ấy để lại cũng đủ để cậu ấy sống qua ngày, tương lai cậu ấy còn tự mình kiếm tiền, thật ra thì với cậu ấy, bố mẹ không mấy liên quan nữa.”

Mắt mẹ Chu sáng như đuốc, “Có phải ý con là, về sau con sẽ cùng nó gánh vác?”

Chu Yểu im lặng vài giây, gật đầu.


“Con gái ngốc của mẹ!” Mẹ Chu tức giận đến mức vỗ đùi, “Cậu ta có cái gì tốt? Hả? Con nói xem thằng nhóc đó có gì tốt, cái bản mặt của cậu ta, thấy người lớn cũng không có chút biểu tình gì, lúc nào cũng lạnh mặt, vừa thấy liền biết không phải người hợp để chung sống!”

Đột nhiên nhớ đến cái gì, mẹ Chu hỏi: “Con và cậu ta đang yêu nhau?”

“… Vâng.”

Mẹ Chu càng cảm thấy đau đầu, “Ôi chao, đầu của tôi…”

“Mẹ.” Chu Yểu nhẹ nhàng gọi bà, “Trước kia không phải mẹ nói Hứa Trạch trông chững chạc sao, làm việc ra đâu vào đấy, đáng tin…”

“Đó là vì không biết gương mặt thật của cậu ta! Chững chạc gì chứ, mặt than thì có! Làm việc ra đâu ra đấy cũng không chắc là sẽ đến nơi đến chốn, vừa thấy liền biết không đáng tin cậy!”

Chu Yểu: “…”

Đây thật sự là tiến vào giai đoạn mẹ vợ chọn con rể, trước kia có tốt thì giờ cũng không tốt, tốt thế nào, trong mắt mẹ Chu cũng tệ đến vô cùng.

Ba người họ nói chuyện hồi lâu, nội dung câu chuyện hơn một nửa đều là mẹ Chu chê bai Trần Hứa Trạch. Sau đó Chu Yểu cùng bố mẹ đến nhà họ Trần, thu dọn toàn bộ đồ đạc trở về.

Lúc tách ra, hai người nhìn nhau, rất nhiều cảm xúc lưu luyến không rời khiến người ta nhìn không hiểu.

Lưng cô bị vỗ một cái, mẹ Chu mắng: “Đừng nhìn! Có cái gì đẹp!”

Chu Yểu đành phải thu hồi ánh mắt. Chuyện này Chu Ma cũng tán đồng, tuy rằng ấn tượng của ông với Trần Hứa Trạch không xấu đi, nhưng nhà cậu nhiều thị phi, lại là đầu sỏ gây tội hại Chu Yểu bị thương, ngẫm lại vẫn nên tách xa chút mới tốt.


“Sau này mẹ tìm cho con người tốt hơn, con xem, bề ngoài con đẹp thế, thành tích học tập lại tốt như vậy, công việc tương lai tuyệt đối sẽ không thành vấn đề, mà nói đến việc nhà, không có việc gì con không làm được, sao có thể tìm được một đứa con gái tốt hơn con? Cửa nhà chúng ta phải bị người ta đạp vỡ ấy chứ.”

Mẹ Chu lải nhải, “Còn nữa, con lên đại học, lỡ mà gặp được người còn tốt hơn ở trường thì sao? Lỡ mà con thích người khác thì sao? Đúng không, không cần phải nghĩ nhiều, mẹ hy vọng tầm mắt con có thể nhìn xa chút, nhìn nhiều chút, trải nghiệm cho nhiều, rồi hãy lựa chọn…”

Bà hơi tạm dừng, nghiến răng nghiến lợi: “… Đừng bị mấy tên xấu xa lừa!”

Những lời mà mẹ Chu nói, loáng thoáng truyền tới tai Trần Hứa Trạch đang đứng trước cửa nhìn theo bọn họ, cậu không biết mình nên khóc hay nên cười. Quả thật là đã đắc tội với mẹ vợ rồi, nghe được cái câu “tìm người tốt hơn”, trái tim cậu run rẩy, chỉ hận bây giờ mình không thể lập tức xông lên kéo Chu Yểu về.

Ba người nhà họ Chu về đến nhà, toàn bộ hành trình không quay đầu nhìn lại một lần, có lẽ Chu Yểu muốn nhìn, nhưng bị bố mẹ kẹp ở giữa, thật sự không dám gây thêm “phiền phức” cho Trần Hứa Trạch. Cô càng là lưu luyến không rời, bố mẹ càng cảm thấy cô bị Trần Hứa Trạch lừa.

Nửa đêm, Chu Yểu đang ở trong phòng đọc sách, trên bàn là chè mẹ Chu nấu cho cô, đang đợi nguội, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động.

Cô nhìn qua thì thấy Trần Hứa Trạch đang ở dưới chân tường, dùng hòn đá nhỏ ném vào tường, tạo nên tiếng động hấp dẫn sự chú ý của cô.

“Sao thế…”

Chu Yểu nhẹ giọng hỏi, không dám để bố mẹ phát hiện, sợ cậu nghe không rõ, lại nghiêm túc dùng khẩu ngữ hỏi lại một lần nữa.

Trần Hứa Trạch giơ bánh kem trong tay lên, vẫy tay với cô, ý bảo cô xuống dưới.

Chu Yểu xoay người nhìn trong nhà, suy xét thật lâu, nói: “Cậu chờ mình một chút…”

Chu Yểu dùng cái nắp sạch sẽ đậy bát chè lại, nhẹ tay nhẹ chân xuống tầng. Kết quả vừa xuống tầng một, lại thấy Chu Ma đang ngồi giữa phòng khách.

“Yêu Yêu con đi đâu đấy?”

“Bố…” Chu Yểu đứng lại, “Sao bố không ở trước tiệm mạt chược, mẹ làm một mình sao?”


“Không có gì, hôm nay không đông người, một lát nữa là đóng cửa rồi.” Chu Ma uống trà, đôi mắt sáng lên nhìn sang, “Đi đâu đó?”

“Ừm… Ở trong phòng chán quá, muốn ra ngoài hóng gió, hít thở không khí.”

“Vậy vừa lúc, bố cũng muốn đi tản bộ, hai người chúng ta đã lâu không cùng nhau nói chuyện phiếm rồi nhỉ? Gần đây con cứ ở với mẹ con, chuyện bố muốn nói không ít, chúng ta cùng đi một chút, hóng gió một vòng, trở về vừa lúc nghỉ ngơi.”

Chu Ma nói xong liền đứng dậy, Chu Yểu vội gọi ông lại: “Bố! Đột nhiên con hơi mệt, mẹ nấu chè cho con, con còn chưa ăn xong, con lên ăn hết đây.” Cô lúng túng nói: “Hình như có hơi buồn ngủ, con về phòng trước…”

Chu Ma nở nụ cười, nhìn cô xoay người, cũng không nói gì. Ông bưng một ly trà, thản nhiên tự đắc, uống từng ngụm, rất thơm. Có thần giữ cửa là ông ở đây, Chu Yểu không ra được, mà Trần Hứa Trạch cũng không vào được, hoàn toàn cắt đứt khả năng gặp mặt.

Khoảnh khắc Chu Yểu đóng cửa phòng lại, Chu Ma ngồi dưới tầng vô cùng vui vẻ.

“Hừ.” Chu Ma thổi ly trà còn nóng, nói thầm: “Góc tường nhiều muỗi nhất, cắn chết cái đồ lừa đảo không hiểu chuyện!”

Chu Yểu quay lại trong phòng, chè đã lạnh, không nóng, cô ăn chè xong mới chạy đến cửa sổ, xua tay với Trần Hứa Trạch, dùng khẩu hình nói với cậu: “Bố mình ở dưới tầng, không ra được…”

Trần Hứa Trạch ngẫm nghĩ, cũng dùng khẩu hình trả lời: “Mình có thể chờ.”

Chu Yểu lắc đầu, muốn cậu về nghỉ ngơi.

Trần Hứa Trạch đứng yên, ngửa đầu nhìn cô một lúc lâu. Ban đêm yên tĩnh, cậu đứng ở góc nhiều muỗi, đột nhiên lùi ra phía sau hai bước, ngồi xuống dựa vào tường.

Chu Yểu trố mắt, giọng không khỏi lớn hơn một chút: “Cậu làm gì thế!”

Dáng vẻ ngồi xếp bằng của Trần Hứa Trạch có vẻ hơi ủ rũ, cậu lấy điện thoại ra mân mê, ngẩng đầu nhìn cô.

Sau đó cậu giơ điện thoại lên, trên nền đen, một hàng chữ từ từ chạy qua:

Anh rất nhớ em.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.