Thập Tam Yêu

Chương 19: Ngón tay giữa


Đọc truyện Thập Tam Yêu – Chương 19: Ngón tay giữa

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trần Hứa Trạch và Chu Yểu vẫn chưa đi, phát sinh loại chuyện này, kinh động đến mấy gia đình xung quanh, rất nhiều chủ cửa hàng cẩn thận đến dò xét tình hình. Biết được là hai học sinh bị chặn đánh, lập tức có người tốt bụng hỗ trợ báo cảnh sát.

Cảnh sát đến rất nhanh, ba tên bị đánh ngã chưa tắt thở, chỉ là bị thương quá nặng, hoặc là đau quá dẫn đến hôn mê, người bị mang về cục cảnh sát.

Đương nhiên Chu Yểu và Trần Hứa Trạch cũng phải đi, Chu Yểu bị thương chảy máu, bác gái đứng bên cạnh thấy vậy thì tốt bụng nhắc nhở: “Cô bé, băng bó tay đi đã, chảy nhiều máu quá rồi kìa.”

Có người nói: “Khoan hẵng băng bó, để nghiệm thương đã.”

Mỗi người một cách, Chu Yểu cảm ơn mấy người họ, theo cảnh sát lên xe.

Trần Hứa Trạch quay đầu, giọng hơi thều thào: “Không sao chứ?”

Gương mặt Chu Yểu ngoại trừ tái nhợt thì vẫn còn ổn, cô lắc đầu: “Không. Cậu thì sao?”

Cậu cũng lắc đầu.

Hai người theo cảnh sát lên xe, bởi vì thương tích không nặng lắm, ý thức cũng còn tỉnh táo, chưa cần khẩn cấp đưa đến bệnh viện, một đám người đi đến cục.

Trần Hứa Trạch ngồi vào xe trước, cậu ngồi vào trong, vươn tay với Chu Yểu – là bàn tay trái. Chu Yểu vẫn chưa phát hiện gì, cầm tay cậu, mượn lực đi vào.

Cả một đường, trên xe ngoại trừ hai vị cảnh sát sẽ thi thoảng hỏi vài câu, Chu Yểu và Trần Hứa Trạch đều không nói chuyện. Một người cảnh sát cũng có con gái lớn như Chu Yểu, có tâm lý đồng cảm, cũng có chút đau lòng, hai người nói nhiều hơn chút.

Chu Yểu trò chuyện với cảnh sát, hoàn toàn không chú ý đến Trần Hứa Trạch vẫn luôn để tay phải trong túi. Áo cậu là vải chống nước, bao lấy, cho dù có cái gì cũng không thấm ra, không hề nhìn ra được gì, trông không có gì khác biệt.

Ba tên lưu manh lấy tiền làm việc, nói là chỉ cần đánh cho chết khiếp là được, làm họ bị thương, cho nếm chút khổ sở. Sau khi tỉnh lại ở cục cảnh sát, biết chuyện đã bại lộ, chúng lập tức khai ra.

Lương Ly.

Cô gái đưa tiền tên Lương Ly, lúc cảnh sát mang cái tên đến hỏi Chu Yểu và Trần Hứa Trạch, hai người họ ngây ra, rồi sau đó trên mặt không còn biểu cảm gì nữa.

“Có quen không?”

“Quen ạ.”

“Có xích mích không?”

“Có ạ, trước kia là bạn học.”


“Đụng chạm gì?”

“Trước kia anh của cô ta từng theo đuổi cháu ở trường học, sau khi thổ lộ thì bị cháu từ chối. Tối hôm đó cậu ta đi đua xe, xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết, Lương Ly cho rằng cháu hại chết anh cô ta, vẫn luôn thù cháu.”

Chuyện rất đơn giản, cũng rất vớ vẩn. Nhóm cảnh sát tiến hành thẩm tra cụ thể, sau đó lập tức động viên.

Lương Ly và bố mẹ bị gọi đến cục cảnh sát, giây phút bước vào cửa kia, trong mắt cô ta hiện lên sự lúng túng. Bố mẹ cô ta thì vẫn còn chưa rõ lý do. Sau khi nghe nhân viên xử án nói, bố Lương kinh hoàng đứng lên: “Không thể nào! Con gái nhà chúng tôi sao có thể làm loại chuyện này được? Chắc chắn…”

“Ba tên đó đã khai hết rồi, trong nhật ký điện thoại của chúng cũng có số của Lương Ly, nhật ký chuyển khoản cũng đã được ghi lại rồi.”

Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.

“Chuyện này…” Bố Lương ngơ ngác, sau một lúc lâu mới nói: “Hai học sinh bị thương kia ở đâu? Tôi… Chúng tôi đi xin lỗi hai học sinh đó, bồi thường tiền thuốc men, bồi thường thiệt hại tinh thần, như vậy là được phải không?!”

Mẹ Lương ở phía sau liên tục gật đầu: “Đúng đúng, chúng tôi bồi thường tiền, bồi thường bao nhiêu cũng được!”

“Bồi thường tiền?!”

Một giọng nữ sắc bén cùng với tiếng giày cao gót nện vào nền đất đến gần: “Đả thương người khác, bồi thường tiền là xong việc sao, hai người nghĩ cũng thật đẹp. Đây là không xảy ra chuyện gì, lỡ như xảy ra chuyện, ai phụ trách?”

Mọi người nhìn về đôi vợ chồng vừa tới, không đợi cảnh sát đặt câu hỏi, hai người họ đã nói: “Chúng tôi là bố mẹ Trần Hứa Trạch.”

Giữa hai người có khoảng cách khoảng nửa bước, có vẻ không gần gũi đến vậy, nhưng khí thế thì đều giống nhau.

Bố Trần nói: “Con trai tôi đâu? Giờ tôi muốn gặp nó.”

Một đám người dời vị trí, rốt cuộc cũng gặp mặt.

Chu Yểu không quá quen với vợ chồng nhà họ Trần. So sánh thì trong ấn tượng của cô về người nhà họ Trần, hai người tự mình nuôi nấng Trần Hứa Trạch – ông bà Trần, có lẽ cô còn thân thiết hơn nhiều.

Dưới tình huống chạm mặt như vậy, cô đứng lên, hơi khom lưng: “Cô, chú.”

Thái độ của cả hai vợ chồng nhà họ Trần với cô đều giống nhau, không khác gì hàng xóm bình thường. Nhưng mà vào lúc này, đương nhiên là đứng cùng một mặt trận: “Cháu và Hứa Trạch bị thương ở đâu? Là đám người này tập kích hai đứa đúng không?”

Chu Yểu gật đầu, phô mấy vết thương trên người, trời sinh da cô tinh tế, lại trắng, mặc dù không quá nặng nhưng lúc Trần Hứa Trạch kéo cô chạy có ngã, trên người có không ít vết bầm.

Trên mặt Trần Hứa Trạch bị bầm hai chỗ, khóe môi bị rách, còn chảy máu.

“Bồi thường tiền?” Mẹ Trần vừa thấy liền nổi giận, chỉ vào vợ chồng nhà họ Lương, cả giận nói: “Nhìn hai đứa nhỏ xem, bồi thường tiền? Nực cười! Hai đứa nhỏ này rất ưu tú, đều là những học sinh giỏi nhất, tiêu biểu ở trường, con hai người làm chúng nó bị thương, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì ai phụ trách?”

Bố Trần không nói nhiều lắm, giọng điệu cũng lạnh nhạt, chỉ nói: “Chúng tôi không đồng ý giải quyết riêng.”

Sắc mặt vợ chồng nhà họ Lương lập tức biến đổi: “Hai người còn muốn thế nào? Còn muốn thế nào nữa? Bồi thường tiền còn không được sao? Cũng đâu phải là con gái tôi đánh, hai người còn nói…”


Nói một lúc liền ầm ĩ. Lúc này, cuối cùng Lương Ly cũng cảm thấy sợ hãi.

Cảnh sát vỗ bàn, gương mặt lạnh đi: “Đừng có ồn ào ở đây.”

Mấy người họ lần lượt ổn định, so về khí thế, vợ chồng nhà họ Lương sao có thể là đối thủ với đôi nhà họ Trần kia. Mẹ Trần hít sâu một một hơi, liếc một cái, ánh mắt như nhìn xuống củ cải trắng thối rữa trên mặt đất, khiến mẹ Lương giận đến xanh cả mặt.

“Nhà chúng tôi đều là người có giáo dưỡng, đâu có giống bọn nhà giàu mới nổi, chuyện gì cũng dùng tiền tiền tiền để giải quyết. Hơn nữa nói thật, chúng tôi cũng không thiếu vài ba đồng kia, muốn so cái này, các người còn chưa lọt nổi vào mắt chúng tôi.”

Mẹ Trần ngồi xuống ghế, tư thế điển hình của nữ cường, hai chân bắt chéo, lại không phải kiểu bắt chéo khiến người ta phản cảm.

“Vậy rốt cuộc là các người muốn thế nào.”

Bố Lương cũng nóng nảy, vỗ cái bàn trước mặt mẹ Trần, mẹ Trần còn chưa nói chuyện, Trần Hứa Trạch bỗng nhiên mở miệng.

“Mẹ.”

Cậu thản nhiên gọi một tiếng, khiến cho mẹ Trần sửng sốt. Cậu không thân thiết với bố mẹ mình, thời trẻ hai người họ chỉ lo kiếm tiền, sau đó khi muốn cùng cậu kéo gần quan hệ thì mới phát hiện con đã lớn rồi, hơn nữa không hiểu sao lại có sự bài xích không nói nên lời với họ, tính cách lầm lì khó có thể làm thân, nên đành phải thôi.

Đôi khi Trần Hứa Trạch sẽ về nhà trong nội thành, thấy hai người cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu, vậy đã tính là chào hỏi.

Đối với chuyện này, vợ chồng nhà họ Trần thật sự không có biện pháp với cậu. Nhưng một đứa con trai ưu tú như vậy, thông minh, tự biết hạn chế, hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến người ta nhọc lòng, ai cũng nói cậu là thiên tài, khi còn nhỏ hai vợ chồng cũng đã thật sự dẫn cậu đi kiểm tra chỉ số thông minh, rất cao. Hai tiếng “thiên tài” này, cậu hoàn toàn có thể đảm đương.

Có lẽ mấy đứa trẻ có tư chất thông minh sẽ không giống những đứa trẻ khác, hai vợ chồng nghĩ như vậy rồi cũng thôi. Hơn nữa con cái xuất sắc như vậy, ai cũng vô cùng hâm mộ, hàng xóm nhắc đến liền đỏ mắt, có ai mà không muốn?

Giờ phút này nghe Trần Hứa Trạch gọi một tiếng “mẹ”, mẹ Trần suýt chút nữa là “soạt” một tiếng đứng lên, ý thức được trước mặt còn có người khác, bà khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc kích động, nói: “Mẹ đây! Con nói đi, con muốn nói gì?”

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mặt Trần Hứa Trạch không có biểu tình gì, từ từ rút tay phải trong túi, đưa tay ra.

Cậu đưa tay ra, để mọi người thấy.

Giống như đây không phải tay mình vậy, cậu bình tĩnh nói: “Ngón giữa của con, gãy.”

Cục cảnh sát ầm ĩ đến mức suýt chút nữa biến thành ẩu đả ngay tại chỗ, mẹ Trần vừa mới nghe con trai gọi một tiếng “mẹ”, đúng là lúc tình thương của mẹ dâng đầy. Lúc bố mẹ Chu Yểu chạy đến thì đã thấy bà Trần, cái vị luôn rất để ý hình tượng kia đang nắm cổ áo một người phụ nữ, như là muốn bóp chết bà ta.

Đợi đến khi biết mọi chuyện, bố mẹ Chu Yểu im lặng, thế nhưng cũng cảm thấy hành vi của mẹ Trần không hề quá đáng.

Ba tên lưu manh dùng gậy sắt để tập kích hai đứa nhỏ, trong quá trình vung vẩy không biết là đụng phải vách tường hay chỗ nào, bị nứt ra. Chính là chỗ sắt nứt ra đó, đập vào ngón giữa bàn tay phải Trần Hứa Trạch, mất đi một miếng thịt lớn, lộ ra xương cốt bên trong. Ngay cả xương cốt cũng nát.


Cả đường đi cậu chỉ nhét tay phải trong túi, túi áo vừa lật ra, tất cả đều là máu.

Trần Hứa Trạch lập tức được mang đi làm kiểm tra thương tích, sau khi có báo cáo, bác sĩ lắc đầu: “Muộn rồi, xương cốt đã gãy, cho dù có nối cũng không có cách nào để hoàn toàn giống như trước nữa, sau khi lành lại, ngón giữa xem như bị tàn phế…”

Cậu là học sinh năm ba sắp tham gia thi đại học, ngay trong năm học khó khăn cuối cùng này, ngón giữa bị tàn phế, chuyện này ảnh hưởng đến mức nào đối với học sinh sắp thi đại học, ai cũng rõ ràng.

Vốn có lẽ cậu sẽ tham gia thi phỏng vấn vào đại học, thi viết cũng là một phần trong đó. Bây giờ có thể làm được hay không, tỉ lệ không biết còn được bao nhiêu.

Vô cùng thất thố, mẹ Trần nắm tóc mẹ Lương, cuồng loạn hiếm thấy: “Bà bồi thường cho tôi! Bồi thường cho tôi! Con trai tôi từ nhỏ đã là thiên tài! Nó tùy tiện thi cũng có thể đứng nhất trường, bao nhiêu trường danh tiếng muốn có nó, giờ ngón giữa nó xảy ra vấn đề, bà bồi thương cho tôi…!”

Không đợi mẹ Lương đánh trả, mẹ Trần đã nắm tóc Lương Ly đang trốn ở phía sau, giơ tay muốn tát vào mặt cô ta. Mẹ Lương đang muốn ngăn cản, mẹ Trần lại giơ cả hai tay, lại là hai cái tát vang dội, đánh khiến Lương Ly thoáng chốc khóc lớn thành tiếng.

Trần Hứa Trạch lại giống như người ngoài cuộc, vô cùng bình tĩnh, nắm cổ tay Chu Yểu đang đỏ mắt, cậu nhẹ nhàng bóp cổ tay cô. Hai người nhìn nhau, Chu Yểu sửng sốt, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nước mắt đang dâng lên của cô lập tức ngừng lại.

Cây gậy sắt kia, lúc hai người họ ngồi giữa đường chờ cảnh sát đến, đúng là có nứt thành một khe hở. Nhưng lúc đó hai tay Trần Hứa Trạch không bị thương ở đâu cả.

Chu Yểu nhớ rõ rành rành, cậu dùng tay phải xoa mặt cô, bảo cô đừng sợ.

Chu Yểu ngơ ngác nhìn Trần Hứa Trạch.

Lúc người lớn đang ầm ĩ, Trần Hứa Trạch đứng dậy, bình tĩnh lên tiếng: “Bố, mẹ.”

Giọng con trai nghe vô cùng yếu ớt, tâm của bố mẹ Trần lập tức kích hoạt, hốc mắt hai người đó cũng đỏ lên.

“Sao, con muốn nói gì?”

Bố Trần còn nói: “Con trai đừng sợ, bố sẽ liên hệ bác sĩ tốt nhất cho con, nhất định sẽ chưa lành!”

Trần Hứa Trạch cũng không phản ứng gì, tầm mắt thản nhiên đảo qua Lương Ly đang khóc như một con hề với gương mặt đỏ bừng.

Cậu nói: “Chuyện này, con không muốn giải quyết riêng.”

Bố Trần liên tục gật đầu: “Được, được!”

“Con mười tám, cô ta cũng mười tám.” Trần Hứa Trạch nhìn Lương Ly, lạnh lẽo như băng: “Con muốn cô ta phụ trách vì hành động của chính mình.”

Bố mẹ Trần dừng động tác lại, lập tức hiểu ý con trai.

“Được, được, con nói cái gì thì là cái đó! Ngày mai bố sẽ tìm luật sư cho con, tìm luật sư tốt nhất. Trước kia bố mẹ cũng có vài người bạn là luật sư, vẫn còn đang liên lạc, không cần sợ, ai phạm tội thì người đó gánh chịu, bố nhất định sẽ không để bọn tiểu nhân ung dung ngoài vòng pháp luật!”

Ông quay đầu nhìn ba người nhà họ Lương, chỉ còn thiếu nước chưa “hừ” một tiếng. 

Ngón giữa bàn tay phải của Trần Hứa Trạch bị gãy, từ nay về sau sẽ có di chứng, viết chữ cũng có vấn đề. Chuyện này gây nhốn nháo ở Thất Trung đến trình độ khó mà tưởng tượng được. Vốn là nhân vật top 3 bảng vàng, trước khi thi đại học lại gặp chuyện như vậy, khiến người ta không khỏi thổn thức.

Còn Lương Ly có khả năng sẽ vào trại cải tạo hoặc là bị bắt giam, mọi người nghe thì trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng hả hê.

Huỷ hoại cuộc sống của người khác, nên chịu trừng phạt thế này!


Trần Hứa Trạch không có thay đổi gì, cứ đi học theo lẽ thường, thầy cô giáo đau lòng cậu, đối với cậu cũng săn sóc hơn. Giang Gia Thụ biết chuyện thì sắp phát điên, nếu không phải Nghênh Niệm cản lại, thiếu chút nữa cậu ấy đã cầm theo gậy sắt xông đến nhà họ Lương.

Đối với chuyện này, Trần Hứa Trạch mở miệng ngăn cản, chỉ nói một câu: “Mình không sao. Cậu không tin vào năng lực của mình?”

Giang Gia Thụ suýt chút nữa là rơi nước mắt, cậu ấy cũng rất muốn tin, nhưng bây giờ Trần Hứa Trạch viết chậm hơn người khác gấp đôi, nếu là bởi vì chuyện này mà làm hại cậu không thể thi đậu đại học thì phải tìm ai nói lí lẽ đây! Rõ ràng là cậu thông minh như vậy.

Trần Hứa Trạch đã khuyên, vậy không cần phải nhiều lời nữa, nhưng giây phút khi Giang Gia Thụ đi ra khỏi phòng học, lần đầu tiên nghe Trần Hứa Trạch gọi lại.

Giang Gia Thụ cho rằng cậu có việc gì đó: “Sao thế?”

Trần Hứa Trạch chỉ nhìn cậu ấy hai giây, sau đó nói: “Cảm ơn.”

Thi thoảng ở lại nhà họ Chu, mẹ Chu sẽ hầm một ít canh cho hai đứa nhỏ ăn. Bởi vì tay Trần Hứa Trạch bị thương, phân lượng canh cũng nhiều hơn.

Lúc hai người họ ở trong phòng thảo luận bài tập, người lớn đều làm việc ở tiệm mạt chược phía trước. Hai đứa nhỏ ở cùng nhau trong phòng, không ai cảm thấy không hợp lý, có lẽ, từng ấy năm cho đến nay, sớm đã thành thói quen.

Chu Yểu vừa giải xong một đề, Trần Hứa Trạch đang cầm thìa ăn canh, liếc mắt nhìn cô: “Rút gọn một bước đi.”

“Giống nhau thôi.” Chu Yểu hiếm khi lười biếng: “Giải xong, mình phải ăn canh đã, canh lạnh rồi.”

Trần Hứa Trạch vừa nghe thì để cái thìa xuống: “Cậu ăn đi, mình làm cho.”

Chu Yểu quay đầu, vừa lúc giao với tầm mắt của cậu. Sau hai giây im lặng không nói chuyện, cô đưa bút trong tay cho cậu.

Trần Hứa Trạch nhận lấy cái bút, dùng tay trái.

Cậu tự nhiên lưu loát tính lại cái đề kia vào giấy nháp một lần nữa, so với cách giải của cô thì đơn giản nhiều. Không có tạm dừng, không có không quen, mà càng quan trọng là, chữ viết bằng tay trái, cùng với chữ viết bằng tay phải của cậu

… Giống y hệt nhau.

Chu Yểu húp vài ngụm canh, dùng giấy lau miệng, xem cách giải của cậu, sau đó xé tờ giấy có nét chữ viết bằng tay trái của cậu, viết lại vào vở bài tập.

Thiên quân vạn mã quá độc mộc kiều [1], Trần Hứa Trạch có hai tay, cả hai đều như nhau, bảo đảm nhiều hơn một phần so với người khác. Cho dù tay phải “đã hỏng”, lúc thực sự phải lên chiến trường, cậu vẫn là cậu như cũ.

Trần Hứa Trạch là thiên tài, tất cả mọi người đều biết.

Cả hai tay của cậu đều có thể viết, hơn nữa chữ viết còn hoàn toàn tương đồng, chuyện này, lại chỉ có Chu Yểu biết.

Tự mình động thủ, cắt đi thịt ở ngón tay mình, thậm chí làm gãy xương khớp, loại cảm giác này đau đớn bao nhiêu? Người khác, bao gồm người phải trả giá vì chính hành vi của mình – Lương Ly, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

Nhưng Trần Hứa Trạch biết, loại cảm giác này đau tận cõi lòng thế nào?

Với cậu mà nói, đó chính là lúc nhìn ngón tay Chu Yểu bị thương.

________________

[1] Thiên quân vạn mã quá độc mộc kiều: nghìn quân vạn ngựa qua cầu độc mộc. Cầu độc mộc là cầu chỉ có một thân cây vắt ngang từ bờ này sang bờ kia, rất nhỏ, cho nên câu này được dùng để chỉ sự khó khăn, cạnh tranh khốc liệt, cụ thể ở đây là kì thi đại học


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.