Bạn đang đọc Thập Niên 90 – Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá – Chương 32: Trên Xe Buýt
Sau đó Tô Nhuyễn lại chen chúc trong dòng người lên xe buýt, lại lần nữa cô nhận thức sâu sắc về sự bất tiện ở thời đại này.
Đời sau rất hiếm khi nhìn thấy cảnh chen chúc nhau trên xe buýt, cảnh tượng này khiến cô vô thức cảm thấy thân quen.
Nhưng cô không ngờ rằng còn có chuyện thân quen hơn nữa sắp tới.
Lên xe một lúc người trên xe càng lúc càng nhiều, người bán vé lớn tiếng nhắc nhở: “Trạm tiếp theo là ga tàu hỏa, nhiều người lên xe, tất cả hành khách tự trông giữ đồ đạc tùy thân của mình cho kỹ!”“Lặp lại lần nữa, nhất định phải tự bảo vệ tốt đồ đạc của mình!”Lời này là nhắc nhở mọi người cẩn thận kẻ trộm, ở niên đại không có camera giám sát và quản lý trật tự chưa nghiêm ngặt này, ga tàu hỏa và bến xe chính là nơi kẻ trộm, kẻ cướp và đám buôn người lui tới nhiều nhất.
Tô Nhuyễn cần thận kéo ba lô ra trước, ôm chặt trong lòng ngực.
Khi xe buýt dừng lại ở điểm đỗ ga tàu hỏa, một đám người xách theo túi lớn túi nhỏ ùa lên xe, Tô Nhuyễn tận mắt nhìn thấy có người bị đẩy đi theo chân không chạm đất.
Người dẫm chân, người xô đẩy, rất nhanh đã nổ ra cãi vã ầm ĩ.
Có hai người phụ nữ trung niên tính tình nóng nảy, và hai cậu thanh niên còn bắt đầu xô đẩy nhau, khiến không ít người bị tai bay vạ gió.
Bọn họ ở ngay trước mặt Tô Nhuyễn, tiếng mắng chửi thô tục cộng với nước miếng bay tung tóe khiến cô phiền không chịu nổi.
Có người xung quanh bắt đầu khuyên giải, một người phụ nữ đanh đá trong số đó còn không phân rõ phải trái trắng đen, trực tiếp kéo người khuyên can vào trận, kết quả biến thành cãi nhau hội đồng.
Người bán vé liên tục lớn tiếng nhắc nhở: “Mọi người yên tĩnh, để ý kỹ đồ đạc quý trọng của mình.
”Nhưng mà đám người đang cãi nhau đã nổi nóng rồi, căn bản không nghe lọt tai.
Rất nhanh Tô Nhuyễn đã trông thấy một bàn tay vươn ra thò vào chiếc túi xách da màu đen, mà chủ nhân của chiếc túi đã bị cảnh náo nhiệt trước mắt hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Cô lập tức hiểu ra bọn họ là một nhóm gây án có âm mưu từ trước.
Tô Nhuyễn không mở miệng nói thẳng, trong thời đại này đám ăn trộm đều rất kiêu ngạo, nếu bị bọn họ theo dõi thì rất nguy hiểm, đây cũng là lý do vì sao người bán vé chỉ lớn tiếng nhắc nhở mọi người bảo vệ đồ đạc cẩn thận, mà không trực tiếp nói toạc ra nguyên nhân.
Thấy đối phương sắp lấy được tiền ra khỏi túi người kia, Tô Nhuyễn đang định giả vờ không đứng vững ngã nghiêng qua bên kia, kết quả xe buýt đột nhiên nảy lên một cái khiến Tô Nhuyễn không ngã về phía trước như dự liệu mà ngã ngược về phía sau, đâm thẳng vào lòng ngực cứng rắn của ai đó.
Chủ nhân của lòng ngực kia không chỉ đỡ được cô, còn vươn cánh tay dài của mình ra nắm chặt cổ tay kẻ trộm.
Kẻ trộm đau đớn kêu lên một tiếng, lập tức kiêu ngạo quay đầu lại mắng: “Ai? Con mẹ nó quản nhiều… A!!!”Tiếng kêu thảm thiết cao vút giống như cảnh cáo tốt nhất, khiến cuộc cãi vã ầm ĩ như chảo dầu sôi vừa rồi lập tức tắt lửa, nhanh chóng ổn định lại.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Nhuyễn, cả đám giống như vịt bị bóp cổ, chỉ dám trừng mắt không nói được gì.
Thái độ của mọi người khiến Tô Nhuyễn không nhịn được cũng tò mò quay đầu lại.
Đối phương rất cao, bởi vì đứng quá gần nhau cô chỉ có thể nhìn thấy xương quai hàm xinh đẹp của đối phương, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng biết chắc chắn là trai đẹp rồi.
Đợi cô lui về phía sau mới hiểu được vì sao mọi người bị dọa như vậy.
Người thanh niên cao lớn đứng sau lưng cô mặc một chiếc áo thun màu xám nhạt, tóc cắt đầu đinh, nhìn có vẻ hư hỏng nhưng thật ra lại cực đẹp trai, chỉ là bên má trái đang dán một miếng băng gạc, còn nhìn thấy vết máu mơ hồ chảy ra.
Anh túm chặt kẻ trộm thản nhiên như không vấn đề gì, thần thái không hề hung ác, ngược lại giống người nhàn tản, chỉ là mang đến cho người ta cảm giác rất tà, kết hợp với vẻ mặt kia nhìn qua thật sự không giống người tốt.
Cảnh tượng phát sinh tiếp đó dường như đã chứng minh rõ điểm này.
Anh đảo tròng mắt lưu li của mình nhìn lướt qua đám người, giống như diều hâu đang lựa chọn con mồi, người bị quét qua sống lưng đều vô thức cứng lại.
Thấy mọi người đều yên phận không dám cử động nữa, anh mới cúi đầu nhìn về phía kẻ trộm trong tay, mở miệng nói: “Con mẹ nó thế nào?”Giọng nói như tiếng đàn cello trong sáng mang theo sức hút, phảng phất như đang hỏi “Cậu đi đâu thế?”, ngữ điệu tùy ý nhưng tay lại không buông lỏng chút nào, kẻ trộm bị đau lại kêu một tiếng thảm thiết, chân mềm nhũn ra quỳ thẳng xuống đất, ôm lấy cánh tay gào to: “Gãy tay rồi, gãy tay rồi…”“Người anh em tha mạng! Tôi không dám nữa!”Thanh niên kia buông kẻ trộm ra, nói thẳng với tài xế: “Đi tới đồn công an.
”Tài xế hơi sửng sốt, các hành khách khác cũng rất bất ngờ, trên mặt mấy người thẳng tính còn hiện lên rõ ràng mẫy chữ “Chẳng lẽ không phải đen ăn đen?”Thanh niên quay đầu nhìn tài xế, tài xế vội vàng tránh mặt không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Mấy tên đồng lõa lập tức xôn xao, bây giờ đám trộm mới phản ứng lại, đều sốt ruột nhìn tình hình đã vượt quá kiểm soát.
.