Bạn đang đọc Thập Niên 90 Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa – Chương 6: Không Nghĩ Cô Thi Đậu
“Chương trình đào tạo đại học, thạc sĩ và tiến sĩ kéo dài tám năm với mười sinh viên mỗi lớp là gì?” Tôn Dung Phương là lần đầu tiên nghe thấy con gái mình nói về mấy thứ này, nhưng bà không hiểu, vì vậy bà nhìn chị họ và anh rể như tìm kiếm lời giải đáp.Chu Nhược Mai và Đinh Ngọc Hải mặt trắng xanh.Chu Nhược Mai tức giận vẫy tay với cô em họ: “Khỏi pha trà, hai người về đi.”Đúng là một đứa trẻ ngỗ ngược, trưởng bối nói một tràng mà ngay cả một chữ cũng không nghe lọt thì còn gì để nói.Tôn Dung Phương sững sờ, không hiểu sao lời con gái nói lại đắc tội vợ chồng nhà chị họ dù bà nghe cũng không thấy một câu nói bậy nào.Gia đình em họ là ngốc thật hay giả ngu đây.
Chu Nhược Mai nghi ngờ.
Con gái em họ đã nói chắc chắn sẽ được nhận vào trường Đại học Y khoa tốt nhất cả nước, rồi còn học lên thạc sĩ, tiến sĩ.
Giẫm lên mặt bọn họ như vậy chẳng lẽ vợ chồng họ lại không tức giận?Nếu Đại học Y Trung Sơn là trường y tế số một của tỉnh, thì Đại học Y Khoa Thủ đô là trường y tế số một trong cả nước.
Các lớp đại học, thạc sĩ và tiến sĩ ở đó là những lớp đào tạo hàng đầu trong các trường y của đất nước.“Hãy về nhà và suy nghĩ về những gì vợ chồng chị đã nói.” Chu Nhược Mai nói với cô em họ của mình một cách nghiêm túc.Chị họ thật tình muốn tiễn khách nên Tôn Dung Phương đứng dậy đưa con gái ra về, trước khi đi còn để lại hộp cam Sunkist nhưng bị Chu Nhược Mai từ chối.”Em tự lấy về ăn đi.
Chị biết điều kiện kinh tế của gia đình em.
Chị cũng muốn nói rõ với em là làm bác sĩ giai đoạn đầu vất vả, tiền bạc cũng không nhiều.
Nếu Doanh Doanh đến một trung tâm y tế nhỏ, mức lương cũng thấp hơn bác sĩ bình thường.
Em có nghĩ rằng, hay là để Doanh Doanh không vào trường y khoa.”Những gì chị họ nói thật sự rất dọa người khiến Tôn Dung Phương hoàn toàn chùn bước về việc để con gái bà nhập học trường y.Nếu định đến một trung tâm y tế nhỏ, thì không cần đi thi cho rồi, thật vô nghĩa.
Tôn Dung Phương nghĩ.Rời khỏi nhà dì họ, Tạ Uyển Doanh tỏ ra rất bình tĩnh trong suốt quãng đường.“Con nghĩ thế nào?” Tôn Dung Phương quay lại và hỏi con gái: “Mẹ nghe dì con nói rất có đạo lí.
Nếu không, chúng ta đừng thi vào trường y nữa có được hay không?”“Mẹ, đợi kết quả thi tuyển sinh đại học cũng không muộn.” Tạ Uyển Doanh biết bây giờ dù có nói gì cũng vô ích, vì vậy cô chỉ có thể dùng kết quả để bày tỏ thái độ của mình.“Dì họ của con nói rằng con không thể vượt qua kì thi.” Tôn Dung Phương lắc đầu, hình như đã bị tẩy não bởi dì họ của cô.Tạ Uyển Doanh nghĩ, nếu mẹ cô lúc này có thể lắng nghe những suy nghĩ bên trong của Chu Nhược Mai, chắc hẳn sẽ sốc đến mức choáng váng.Chu Nhược Mai cho tới giờ vẫn luôn coi thường Tôn Dung Phương, em họ mình lấy một tài xế chở hàng làm chồng với trình độ học vấn thấp, phần tử trí thức ở trong nội tâm dù sao vẫn sẽ luôn cảm thấy tài trí hơn người nha.Sau khi nhà em họ rời đi, Chu Nhược Mai và chồng là Đinh Ngọc Hải trò chuyện: “Tiếc quá, kia cái gì bác sĩ, em thấy bộ dáng Doanh Doanh rất ổn, thay vì làm bác sĩ thà đi học hát còn tốt hơn.”Đinh Ngọc Hải nghe vợ nói xong cũng không thể không bội phục tâm địa đủ ác của vợ mình, chẳng phải nói vậy là trá hình nói người ta đi bán thân thể, bán ngoại hình hay sao?Chu Nhược Mai nghĩ rằng nếu sau này con gái của em họ bà thực sự phụ thuộc vào ngoại hình để sống, bà sẽ không cần lo lắng về việc con của người khác cưỡi lên đầu con mình nữa.Con gái nhà tài xế xe tải nếu quả thực thắng được con trai con gái nhà bác sĩ thì chắc bà sẽ tan nát cõi lòng đấy.Chuông điện thoại reo, Đinh Ngọc Hải tiện tay bắt máy.”Lão Đinh, tối nay trong phòng cấp cứu có chuyện lớn.””Là chuyện gì?””Trong phòng cấp cứu có một bác sĩ nam trẻ tuổi có thể chẩn đoán sơ bộ ra căn bệnh hiếm thấy vỡ phình động mạch chủ chỉ bằng mắt thường!”.