Bạn đang đọc Thập Niên 90 Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa – Chương 15: Vì Mẹ 2
“Sao, chị đồng ý với việc con gái mình điền nguyện vọng như vậy sao?” Lưu Tuệ cau mày, hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của Tôn Dung Phương.
Chẳng lẽ phụ huynh này không thèm nghe lời của giáo viên?”Tất nhiên con bé có thể quyết định trường mà nó muốn học.” Tôn Dung Phương nói.Điều này mặc dù nghe rất hợp lý, cha mẹ tôn trọng những gì con cái muốn.
Nhưng mà điều đó khiến Lưu Tuệ cảm thấy vô cùng tức giận.Lưu Tuệ đứng lên: “Tôi đã hiểu ý của chị rồi.
Tôi đến đây để nói rõ với gia đình.
Nếu điểm thi Đại học của em ấy không đạt đủ điểm của Hiệp hội Y khoa Quốc gia, em ấy cũng không chịu điền nguyện vọng vào các trường cao đẳng và đại học khác, thì đó không còn là trách nhiệm của giáo viên chúng tôi nữa.
Dù sao, tôi cũng đã nói đi nói lại với chị rằng điểm của em ấy chỉ như vậy, và em ấy chắc chắn không thể thi đậu Đại học Y khoa Thủ đô”.“Lỡ như con bé có thể thi đỗ …” Tôn Dung Phương hỏi giáo viên với đôi môi run rẩy.”Cái gì!? Tôi đã nói em ấy không thể thi đậu, chị không nghe rõ sao?”Tôn Dung Phương đã bị sự tức giận của cô giáo chủ nhiệm làm cho choáng váng đầu óc.
Không phải kỳ thi Đại học còn chưa diễn ra sao, làm sao có thể một mực chắc nịch con gái bà không thể thi đỗ chứ?”Tóm lại, em ấy không thể đỗ được Hiệp hội Y khoa Quốc gia, và cuối cùng cũng chẳng có trường đại học nào nhận em ấy nữa.
Đậy thực sự không còn là trách nhiệm của giáo viên và nhà trường nữa.
Nhưng với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, tôi cũng đã có kinh nghiệm dạy dỗ rất nhiều học sinh.
Tôi nói lời này thật lòng, chị muốn bồi dưỡng một bác sĩ trong hoàn cảnh gia đình như này hoàn toàn là si tâm vọng tưởng.
Nếu chị không phải là một bác sĩ thì không thể giúp gì cho em ấy được, liệu trong tương lai em ấy có thể tìm được ai giúp đỡ mình để được ở lại bệnh viện thành phố? “”Chị họ tôi làm việc trong bệnh viện…””Chị họ ư, họ hàng thân thích xa như vậy có thể giúp được gì cho con gái chị không?”Tạ Uyển Doanh ở bên trong nghe thấy không nhịn được cười lên một tiếng, cô giáo chủ nhiệm, người này cũng coi thường cô, giống hệt như suy nghĩ của dì họ cô.Tôn Dung Phương cảm thấy bực bội, kể từ khi bà trở về từ nhà của chị họ vào tối hôm qua, bà đã cảm thấy rằng Chu Nhược Mai căn bản không hề nghĩ đến việc giúp đỡ người cháu họ này.”Được rồi, cứ như vậy đi.
Tôi không biết gia đình chị bên trong như thế nào, không biết tự lượng sức mình, khó trách gia đình lại hỗn loạn như thế này.” Lưu Tuệ lắc đầu và bước ra khỏi nhà cùng với chiếc cặp đựng công văn.“Mẹ, uống nước này.” Tạ Uyển Doanh rót một cốc nước đã đun sôi ra cho mẹ uống.Sau khi nhận lấy cốc nước con gái đưa, Tôn Dung Phương suy nghĩ về việc hỏi con gái rằng liệu cô có thực sự điền nguyện vọng vào trường đại học hàng đầu đó không.“Này!” Một tiếng kêu to đột ngột ở cửa làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai mẹ con, hai người quay lại thì nhìn thấy Tạ Trường Vinh đã trở về.Tạ Trường Vinh xông vào nhà mắng vợ trước: “Nghe nói giáo viên chủ nhiệm của Doanh Doanh đến nhà chúng ta hả? Bà tiếp đón người ta như thế nào? Lão Ngô nhà bên cạnh nói rằng giáo viên của Doanh Doanh đã rất tức giận.”Ở thời đại này, việc đắc tội với giáo viên là một việc rất nghiêm trọng nên bà con hàng xóm truyền tai nhau ai cũng biết chuyện.“Không, không có.” Tôn Dung Phương giải thích với chồng: “Giáo viên chủ nhiệm của Doanh Doanh đến đây chỉ để giải thích vấn đề điền nguyện vọng vào Đại học của con bé.””Ba nghe nói con không nghe lời thầy cô, cũng không nghe lời ông nội.
Con muốn học trường y nên không đăng ký một trường sư phạm hay trường nào khác, chuyện là như thế nào?” Tạ Trường Vinh quay đầu lại, chỉ thẳng vào mặt con gái nói.Con gái đi học trường sư phạm, vừa có tiền sinh hoạt phí và lại được miễn học phí, thật tốt biết bao.
Các chuyên ngành khác không có những quyền lợi này.“Học sư phạm đi.” Tạ Trường Vinh dỗ dành con gái: “Con đừng gây thêm chuyện phiền toái, gia đình không có tiền cho con đi học đâu!”.