Thập Niên 90 Niên Đại Con Gái Một

Chương 8


Bạn đang đọc Thập Niên 90 Niên Đại Con Gái Một FULL – Chương 8


Tô Dĩ Mạt thấy mẫu thân luyến tiếc những cái quần áo đó còn tính là quần áo sạch sẽ , lập tức vỗ ngực bảo đảm nói , “Mụ mụ, ta có thể bày quán bán quần áo secondhand”Đừng nhìn Bằng Thành hiện tại là khu mới khai phá, nhưng lúc nào cũng không thiếu người nghèo hoặc là những người thích tiết kiệm.Trương Chiêu Đệ cho rằng nữ nhi ở hống nàng, xì một tiếng cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng , “Được rồi, ngươi mới bao nhiêu lớn, cư nhiên liền còn muốn bày quán bán hàng .”Hiện tại Tô Dĩ Mạt đang cần tiền đâu, bây giờ tiểu kim khố của nàng chỉ có một khối tiền, muốn kiếm xô vàng đầu tiên không dễ dàng, tiền vốn tự nhiên là càng nhiều càng tốt.

quần áo Second-hand tuy rằng không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng là tích tiểu thành đại.

Nàng không chịu buông tha bất luận cái gì có thể kiếm tiền cơ hội, nàng đem túi ở trong tay mụ mụ đoạt được tới, không phục mà nhìn nàng, “Mẹ, ngươi đừng không tin, ta khẳng định có thể bán đi ra ngoài.”Bộ dáng giận dỗi của nữ nhi tựa như một con mèo nhỏ đang tức giận , thật quá đáng yêu, Trương Chiêu Đệ nén cười, “Hành.

Ta đợi xem xem muốn nhìn ngươi có thể bán được bao nhiêu tiền.”Tô Dĩ Mạt áp xuống khóe miệng nhếch lên , còn không quên muốn bảo đảm, “Ta đem mấy thứ này bán, tiền thuộc về ta?”Trương Chiêu Đệ thấy nàng tiểu bộ dáng nghiêm túc, bàn tay vung lên, “Hảo, về ngươi.


Ngươi cái dây xâu tiền.”Tô Dĩ Mạt vui rạo rực đem mấy cái túi kéo dài tới cửa xếp lại gọn gàngTrương Chiêu Đệ tiến phòng ngủ đem chiếc giường nữ nhi dịch đến xiêu xiêu vẹo vẹo một lần nữa kéo lại vị trí cũ .Còn đừng nói, chỗ để quần áo cũ được dọn sạch , nhìn trong phòng nhưng thật ra rộng mở không ít.

Không khí cũng mới mẻ rất nhiều.Hôm sau lại là một ngày nhàm chán , Tô Dĩ Mạt đối sinh hoạt ở nhà trẻ còn tính là thích ứng.

Duy nhất không có thói quen chính là, bọn nhỏ tinh lực tràn đầy, cũng không chê nóng bức , trời nắng to như vậy, còn làm như không biết mệt , chạy đến sân thể dục chơi cầu thang trượt, chơi các loại trò chơi, nàng chỉ có thể tiếp thu trò chơi ở trạng thái tĩnh ,tỷ như xếp gỗ , xem hoạ báo từ từ.Hết giờ , nàng đầu tiên một cái lao ra khỏi trường học, chân ngắn nhỏ chạy trốn bay nhanh, rốt cuộc ở một cái ngõ nhỏ nghe được âm thanh rao “Thu phế phẩm”.


Nàng đứng ở đầu hẻm hướng đối phương vẫy tay.Thu phế phẩm lão nhân cưỡi xe ba bánh lại đây, cười tủm tỉm hỏi, “Nhà ngươi muốn bán phế phẩm?”“Đúng vậy !” bản khuôn mặt nhỏ của Tô Dĩ Mạt, tận lực làm giọng nói của chính mình có vẻ không như vậy nãi khí, “Nhà ta có rất nhiều quần áo cũ, đều là quần áo của ta lúc nhỏ mặc.

Ngươi thu sao?”Lão nhân gật đầu, “Đương nhiên thu.”“Bao nhiêu tiền một cân?” Tô Dĩ Mạt thói quen hỏi giá .“Một phân tiền một cân.” Lão nhân không hảo cùng cái tiểu hài tử nói sinh ý, quay đầu lại người lớn lại tìm hắn phiền toái, vì thế liền hỏi, “Nhà ngươi có người lớn đi?”Tô Dĩ Mạt gật đầu, “Có.

mẹ của ta ở nhà.”Lão nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đi theo Tô Dĩ Mạt vào trong khu tập thể.

Lão nhân xách theo một cái cân đi theo phía sau Tô Dĩ Mạt tới rồi Tô gia, Trương Chiêu Đệ đang ở trong phòng quét tước vệ sinh, nhìn đến nữ nhi mang theo một cái lão nhân xa lạ trở về, nàng sửng sốt một chút, nháy mắt phản ứng lại đây dụng ý của nữ nhi ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.