Đọc truyện Thập Niên 80 Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu – Chương 39
Kiều Sơ Dương vừa tức vừa bất đắc dĩ“Hai việc này không hề liên quan đến nhau.
Tôi nhận hay không là việc của tôi, anh ăn hay không là liên quan đến sức khỏe của anh, hai chuyện này sao có thể trộn lẫn?”Đổng Vĩ Quân vô lại nói: “Dù sao thì cô không nhận tôi sẽ không ăn.”Kiều Sơ Dương bất đắc dĩ: “Tôi đã nói rõ lý do với anh rồi còn gì, đừng có gây sự vô cớ nữa được không?”Đổng Vĩ Quân trừng mắt với Kiều Sơ Dương, thanh âm cất cao nói: “Cô nói xem, chúng ta có được tính là bạn bè không?”Kiều Sơ Dương do dự nói: “Xem…xem lại hình như là vậy?” Kiều Sơ Dương thật sự rất muốn nói là quan hệ hộ sĩ và bệnh nhân, chờ hắn xuất viện là hai người mỗi người một hướng, chỉ là sợ ông lớn này tức giận rồi lại không ăn cơm.Đổng Vĩ Quân nhẹ giọng nói: “Cô xem như đây là bạn cô tặng lễ chúc mừng cũng được chứ?”“Ai?” Tên này đúng là già mồm! Nhưng mà, hình như hắn ta nói cũng có lý!Đổng Vĩ Quân lại tiếp tục nói: “Tôi đã nói với cô rồi, nếu có vấn đề gì có thể hỏi tôi, tôi có thể giải thích cho cô, chỉ là lâu như vậy cô cũng không hỏi tôi cái gì”.“Đó là bởi vì……” Trong đầu Kiều Sơ Dương lướt qua rất nhanh, cố gắng tìm một lý do nào đó nhưng mà hình như là tìm không ra?Đổng Vĩ Quân nhét cuốn vở vào trong tay Kiều Sơ Dương, nói: “Tôi muốn ăn cơm!”.Kiều Sơ Dương liền bắt đầu đút cơm cho hắn!Sau khi Kiều Sơ Dương bưng mâm đồ ăn cùng cuốn vở và bút máy mở cửa chạy ra, Quách Càn từ WC đi ra, trên mặt hiện ý cười, Đổng Vĩ Quân nhìn thấy trên mặt cậu ta có chút trêu đùa.“Như thế nào? WC của tôi rất thơm à?”Quách Càn không để ý đến lời nói chọc ngoáy của Đổng Vĩ Quân, hắn tùy tiện ngồi ở mép giường, nói: “ Tôi trước đây còn cảm thấy cậu đối với chuyện nam nữ là dốt đặc cán mai, không ngờ, nhanh như thế không cần thầy dạy cũng đã hiểu rồi!”Đổng Vĩ Quân hừ nhẹ một tiếng, nói: “Đến thời điểm một người đàn ông coi trọng một người phụ nữ, thì họ tự nhiên sẽ nghĩ đến biện pháp để cướp lấy.
Mà tại sao cậu luôn ở chỗ tôi ngây ngốc vậy? Muốn từ bỏ rồi à?”Quách Càn khẽ nhún vai: “Tôi không vội.
Hơn nữa, con đường sau này sẽ càng ngày càng thuận lợi, tiền cũng kiếm được ngày càng nhiều, lão già nhà tôi sẽ biết tôi chọn con đường này là đúng.
Cậu yên tâm, chút tiền ấy của cậu, tôi sẽ không lãng phí”.Đổng Vĩ Quân nói: “Đó chính là tiền cưới vợ của tôi, không có sẽ tìm cậu chịu trách nhiệm”.Quách Càn lập tức nhảy dựng lên: “Tôi sẽ không gả cho cậu!”.Đổng Vĩ Quân không nhịn được mà trừng mắt nhìn, cạnh cửa vang lên một tiếng cười nhẹ, hộ sĩ trực ban cũng nghe thấy tiếng trêu đùa bên trong.Nhân dịp tháng này được nghỉ, Kiều Sơ Dương liền nói chuyện mình đã vào tổ học tập trong bệnh viện cho ông bà nội nghe, bà nội trực tiếp nói to Bồ Tát phù hộ, thần tiên phù hộ, tổ tông phù hộ, nói nhà mình thế mà lại có sinh viên.
Ông nội không có kích động như bà nội, chỉ từ trong rương lấy ra mấy cuốn vở cùng một cái bút máy, nói: “Đây là do ông nội tích góp tiền của mình để mua, định chờ ngày cháu thi đại học, bây giờ đưa trước cho chaud, cháu nhớ cố gắng cho tốt”.Kiều Sơ Dương đỏ mắt nhận lấy, hóa ra, từ lâu trong lòng ông nội đã nghĩ đến chuyện này, những cuốn vở này đều đã ố vàng.
Nhớ lại kiếp trước, mình không thi đậu cao trung, ông bà nội chắc là rất thất vọng?Kiều Sơ Dương không biết ông nội lo âu chuyện gì, ông nhìn đứa cháu gái này lớn lên, đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, đồng thời cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cháu gái thi đậu đại học, điều đó có nghĩa là sẽ càng ngày càng cách xa nơi này, cũng có nghĩa là khoảng cách giữa cô và ba của mình càng ngày càng gần, ông thực sự rất không nỡ..