Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 23


Bạn đang đọc Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê – Chương 23


“Được rồi, Vân Khai à, đây là cháu gái nhà mẹ đẻ thím – Nguyệt Minh, hai người ngồi nói chuyện đi!”Tống Vệ Cầm nói xong dắt con gái và Hoàng Chi Tử cùng nhau đi ra ngoài, ruộng rau nhà bà ở ngay phía sau nhà, không gian ở viện trước để lại hết cho hai người.

Vệ Vân Khai còn đứng ở cửa nhà chính, Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không ngồi sao? Trên bàn có nước đường trắng mà cô lớn rót cho anh đấy.

“”Được.

“Thân hình anh cao lớn, sau khi dời khỏi cửa ra vào, ánh mặt trời chiếu vào, cảm giác áp lực lập tức biến mất không còn tung tích.

Nhà Tống Vệ Cầm có một cái bàn vuông to cho tám người ngồi, cộng thêm bốn cái ghế dài, hai người mỗi người chiếm một cái ngồi đối diện nhau.


“Tôi tên là Vệ Vân Khai, chuyện của tôi có phải cô đều biết rồi không?”Tống Nguyệt Minh ngước mắt nhìn thẳng vào anh, trong nháy mắt bị sự trầm tĩnh trong mắt anh hấp dẫn, Vệ Vân Khai cùng tuổi với anh cả Tống Kiến Binh, nhưng so với Tống Kiến Binh có thêm vài phần trầm tĩnh cùng cảm giác an toàn.

“Đúng vậy, tôi là Tống Nguyệt Minh, anh cũng biết tình huống nhà tôi rồi chứ?”Hai người đều gật đầu, đồng thời ý thức được tên của hai người có điển cố, khóe miệng Tống Nguyệt Minh từ từ nở một nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Tên của anh và tôi, thật trùng hợp, ai không có bão phong kình vũ, thủ được vân khai gặp nguyệt minh?”Vệ Vân Khai đọc tên cô hai lần, cười nhạt giải thích: “Trước khi tôi sinh ra, ông nội thân thể không tốt lắm, sau khi sinh ra bọn họ hy vọng sẽ nhanh chóng tan mây mù, cha tôi liền đặt cho tôi cái tên này.

””Tên của tôi cũng rất đơn giản, sinh ra vào ngày mười lăm tháng tám, ông nội đặt tên này cho tôi, về sau mới nhớ tới những lời này, nên luôn để cho tôi học thuộc lòng.

” Ông nhà họ Tống đã qua đời từng là tiên sinh dạy học trong trấn, sau khi già đi vẫn nhàn rỗi ở nhà, thích mang theo các cháu học chữ.

“Nghe rất hay.

“Tống Nguyệt Minh ôm bím tóc hoa gai xoay tới xoay lui, đón ánh mắt nghi hoặc của Vệ Vân Khai từ từ nói: “Chuyện kia, lúc trước anh cứu tôi, hiện tại có phải tôi làm anh bị liên lụy hay không?”Vệ Vân Khai hơi giật mình, “Không, tôi còn tưởng rằng cô sẽ hận tôi.

”Dù sao, chuyện hô hấp nhân tạo bị mọi người truyền ra ngoài, người tổn thương lớn nhất là con gái, không phải là anh.

Tống Nguyệt Minh lập tức lắc đầu, ngoan ngoãn lại lấy lòng nói: “Tôi đương nhiên sẽ không hận anh rồi, đó không phải là lấy oán báo ơn sao?””Vậy, cô định làm sao bây giờ?” Đáy mắt Vệ Vân Khai có ý cười cùng tò mò mà chính anh cũng không ý thức được.


“Ừm! ” Kỳ thật Tống Nguyệt Minh cũng không có ý định lấy thân báo đáp, nhưng thẳng thắn nói ra lời từ chối thì thật không tốt.

Hai má và vành tai của cô đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Vệ Vân Khai nhìn lướt qua, khẽ cười đẩy chén trà trên bàn đến tay cô: “Uống chút nước đi.

”Tống Nguyệt Minh sờ sờ chóp mũi, phía trên có vài giọt mồ hôi toát ra, quạt đặt ở trên bàn vuông, cô đứng lên từ từ quạt gió cho mình, không biết nên nói cái gì mới tốt, độc thân nhiều năm từ trong bụng mẹ, ngay cả xem mắt cũng chưa từng nên khiến cô rất ngại ngùng.

Cô không ngẩng đầu nhìn, cũng không biết ánh mắt Vệ Vân Khai đang nhìn chằm chằm vào hàng mi run rẩy của cô.

Anh có thể nhìn thấy lông tơ rất nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái ở bên cạnh.

“Lúc mọi người tới đây, đường có dễ đi không?””Cũng được, trên đường không có bao nhiêu đất vụn.


“”Nước trong sông Đông có dâng lên không?””Hình như so với hai ngày trước dâng lên một chút, anh sẽ bắt cá trên sông sao?””Xem có may mắn không, ngẫu nhiên bắt được có thể bồi bổ thân thể cho bà nội và cả mẹ tôi.

“Tống Nguyệt Minh đúng lúc lộ ra ánh mắt sùng bái, ở trong dòng sông như vậy có thể bắt được cá đúng là có bản lĩnh, hơn nữa ngày đó anh nhìn cô có thể còn không bằng một con cá chép.

“Trên sông ở đâu thì có nhiều cá vậy?”Vệ Vân Khai suy nghĩ một chút, nói với cô hai nơi có nhiều cá là chỗ có bèo rong, nhưng mà: “Trong sông cũng có rắn nước.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.