Bạn đang đọc Thập Niên 80 Nữ Phụ Xinh Đẹp – Chương 49: Chuyện Quả Dưa
Nghiên: trả thêm 1 chương cmt nữa nè!!!! Mấy bạn sau nhớ cmt có nội dung nha
===
Lại là vài ngày sau, Sơn Trà làm ra mấy bộ hàng nội y mẫu mà cô tiếp tục cải tiến mang tới cho Lý Thu Vân xem thử.
Lý Thu Vân vừa thấy, đôi mắt đều thẳng, khóe miệng cong liên hồi chưa từng hạ xuống lần nào.
Cô ấy đã bảo mình không nhìn nhầm cô gái này mà, tuyệt đối là thật sự có bản lĩnh.
Cô ấy lập tức đập bàn, trả cho hai bộ có kiểu dáng mà cô ấy cực kỳ thích trong đó là hai khối tiền, chín đồng tiền một bộ, sau đó lại trả cho Sơn Trà bốn mươi đồng tiền.
Mà Sơn Trà đã chuẩn bị từ trước một bản hợp đồng kín trang giấy, hai bên A B viết cực kỳ rõ ràng, kể cả nghĩa vụ và trách nhiệm của hai bên viết rõ và cả nếu như trong đó có một bên đổi ý thì sẽ gánh vác trách nhiệm như thế nào, tất cả đều viết rõ ở trên hợp đồng.
Kể cả Lý Thu Vân kiến thức rộng rãi, bản hợp đồng kỹ càng tỉ mỉ như thế cô ấy cũng vẫn là lần đầu thấy, cầm lấy tỉ mỉ từ đầu tới cuối nhìn một lần, cuối cùng cảm thấy bản hợp đồng này của Sơn Trà viết cực kỳ tốt, đáng giá cho cô ấy sao chép toàn bộ, để sau này sẽ có thể dùng ở chỗ khác.
Chờ hai người ký hợp đồng xong, Vương Ái Hồng hứng thú vội vàng bổ quả dưa mà Sơn Trà mang đến, chia cho mọi người giải khát.
Ăn xong dưa Lý Thu Vân còn có chuyện phải làm, cũng không ở trấn trên lâu thêm nữa, liền đi trước.
Lúc này Sơn Trà cũng không có gì muốn mua, bèn sớm cùng Tạ Tri Viễn cùng đến nhà bà Lưu, nói tin tức này cho bà ấy.
Sau khi bà Lưu nghe kể xong thì giật mình hơn nửa ngày không khép miệng được, cuối cùng nghĩ nghĩ rồi kéo Sơn Trà đến một bên: “Cháu kiếm được nhiều tiền như thế, Tri Viễn không có ý kiến gì chứ?”
Sơn Trà vỗ vỗ tay bà ấy: “Bà yên tâm đi, chúng cháu đã thống nhất từ sớm rồi, anh ấy ủng hộ cháu, không có ý kiến.”
Bà Lưu lúc này mới yên lòng: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”
Sơn Trà bây giờ thật vất vả mới có được cuộc sống tốt, lại cưới được một người thương và hiểu cho cô như thế, trong lòng bà ấy thấy vui mừng thay cho Sơn Trà.
“Giữa trưa hôm nay cũng đừng đi vội, cứ ở lại đây ăn cơm, lần trước các cháu mang lương thực đến cho bà, bà còn chưa ăn hết nữa, chúng ta giữa trưa làm sủi cảo ăn.”
Sơn Trà ngưỡng mặt làm nũng: “Cháu muốn ăn thịt.”
Vẻ mặt bà Lưu có chút khó hiểu: “Nhà này cũng không hiếm lạ thịt nha.”
Tạ Tri Viễn biết ý Sơn Trà bèn nhanh chóng nói tiếp: “Cái này dễ làm, cháu đến xã Cung Tiêu mua một ít về.”
Hai vợ chồng anh một lời em một câu, bà Lưu từ chối không được, đành phải đồng ý.
Chờ Tạ Tri Viễn đi rồi, bà ấy mới điểm điểm mũi Sơn Trà: “Xã Cung Tiêu cách đến cũng không gần đâu, cháu chỉ biết sai sử người ta.”
Sơn Trà lại cười tủm tỉm: “Ai bảo anh ấy là chồng của cháu chứ, cháu không sai sử anh ấy thì cũng không có mà ai sai sử nha.”
Bà Lưu bị cô “Giảo biện” cũng cười rộ lên theo.
“Tri Viễn cũng là một thằng nhóc tốt, hai cháu nhất định phải sống hạnh phúc đấy.”
Thịt sủi cảo béo ngậy thơm ngào ngạt, có điều bà Lưu và Sơn Trà đều không ăn được quá nhiều, mỗi người ăn một chén đã đủ no, Tạ Tri Viễn người gầy, nhưng ăn uống lại khá nhiều, còn lại sủi cảo toàn vào bụng anh hết.
Ăn uống no đủ, hai người nhanh chóng về nhà trước khi trời tối, còn chưa ra tới cửa thôn đã thấy một đám thằng nhóc choai choai ghé vào cùng nhau chơi, bên trong còn có cả Tưởng Ngọc Xuyên mà Sơn Trà cực kỳ không thích.
Nó vừa quay đầu đã nhìn thấy Sơn Trà, cũng thấy trong tay Sơn Trà cầm dưa hấu, lập tức thèm chảy nước miếng ròng ròng.
Nó là đứa nhớ ăn không nhớ đánh, rõ ràng trước khi Sơn Trà gả chồng nó đã từng ở trên tay cô ăn qua không ít mệt, một khoảng thời gian rất lâu cũng không dám trêu chọc cô, bây giờ thấy Sơn Trà gả ra ngoài mới có mấy ngày, đã lập tức quên béng mất hồi trước là bị ai dạy dỗ.
Nhìn chằm chằm dưa hấu trong tay Sơn Trà rồi xông ra tới muốn duỗi tay cướp.
Còn chưa tới trước mặt đã bị Tạ Tri Viễn lập tức túm áo nhấc lên.
“Làm gì?”
Tưởng Ngọc Xuyên ở trong tay Tạ Tri Viễn khua loạn tay chân.
“Tôi muốn ăn dưa hấu.”
Tưởng Sơn Trà vứt cho nó một cái liếc mắt xem thường: “Muốn ăn thì bảo mẹ với chị mày mua cho ấy.”
Tưởng Ngọc Xuyên trừng mắt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị không cho tôi ăn dưa hấu, tôi về sẽ nói cho ba biết.”
Sơn trà cười: “Đi, đi luôn bây giờ đi, nói to một chút nhé, nếu như chị không nghe thấy, chị sẽ đánh mày.”
Tạ Tri Viễn giả vờ giơ tay lên, Tưởng Ngọc Xuyên lúc này mới sợ, nhớ tới tình cảnh lúc trước Sơn Trà cầm gậy gộc muốn đánh nó, bèn bắt đầu liều mình giãy giụa.
Tạ Tri Viễn bỏ nó xuống, nó lập tức nhấc chân chạy biến, trở về kể tội.
Tưởng Ngọc Xuyên trở về sinh động như thật kể lại một làn chuyện Sơn Trà không cho nó ăn dưa hấu còn muốn đánh nó, khiến cho Triệu Xuân Hoa tức giận đến ngứa răng, ngứa xong lại nghĩ tới một chuyện, nắm Tưởng Ngọc Xuyên hỏi: “Xuyên Tử, con có thấy nó lấy dưa hấu từ đâu không?”
Thời đại này dưa hấu cũng không rẻ, đừng nói là thằng nhóc nghèo Tạ Tri Viễn kia, nhà bọn họ cả mùa hè, cũng chưa dám mua lấy một quả đâu.
Tưởng Ngọc Xuyên nghĩ nghĩ: “Nhà bà Lưu ở cửa thôn.”
Triệu Xuân Hoa nghĩ rồi hiểu ra, hừ một tiếng: “Bà già chết dẫm này thật đúng là hào phóng, lại nỡ mua cho dưa hấu cho đồ móng heo Sơn Trà kia ăn, dù sao trong tay có hai nguồn tiền tiêu không xót.”
Bà ta đã nói mà, gia cảnh của Tạ Tri Viễn kia, sao có thể mua nổi thứ đắt đỏ như dưa hấu chứ.
Có điều không trách Xuyên Tử thèm ăn, bà ta cũng thật sự là muốn ăn dưa hấu, nhưng để bà ta tự mua thì bà ta lại tiếc tiền.
Đúng rồi, không phải Chu Bình An đi rồi sao? Nhà này nên đến lượt con gái cưng của bà ta làm chủ rồi, dứt khoát để cho con gái của bà ta mua một quả dưa hấu về cho cả nhà đỡ thèm.
Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý kiến hay, bèn nhanh chóng nhờ người nhắn lại cho Tưởng Ngọc Trân.
Tưởng Ngọc Trân nhận được tin tức, lại thật sự là không biết như thế nào mở miệng nói với mẹ mình, cô ta cũng muốn mua dưa hấu này, nhưng trong tay cô ta thật sự là không có một đồng tiền.
Chu Bình An đã đi rồi không sai, nhưng tiền trong nhà anh ta cũng không giao cho Tưởng Ngọc Trân, mà là toàn quyền giao cho mẹ mình là bà Chu.
Lúc trước khi Tưởng Ngọc Trân kết hôn với Chu Bình An, anh ta cho Triệu Xuân Hoa tiền lễ hỏi một trăm đồng, lễ hỏi này bà Chu mới đầu cũng không đồng ý đưa, cảm thấy quá nhiều, cuối cùng là Chu Bình An cảm thấy không thể mất mặt, kiên trì phải cho một trăm đồng, bà ta mới thỏa hiệp.
Bà ta nghĩ một trăm đồng tiền cũng không phải tiền trinh, nhà họ Tưởng nhận xong chắc chắn sẽ đưa cho Tưởng Ngọc Trân một nửa mang về.
Nhưng ai biết Triệu Xuân Hoa một xu cũng không cho cô ta mang về, trong lòng bà ta bởi vậy liền bắt đầu nảy sinh khúc mắc.
Lần trước khi Chu Bình An đi, cũng định đưa cho Tưởng Ngọc Trân một phần, lại bị bà ta cản lại.
“Cho nó làm gì? Nhà họ Tạ bên cạnh cưới đứa con dâu đấy con đã thấy chưa? Tiêu tiền như nước, mới kết hôn được mấy ngày, hết mua quần áo lại còn đặt mua đồ, ngày nào cũng trang điểm mình hoa hòe lộng lẫy cũng không biết cho ai xem, tiêu tiền như rác, cũng không nhìn xem trong nhà mình có điều kiện gì.”
“Con cũng đừng quên, vợ của con chính là người một nhà với nó, biết đây có phải là gia phong của nó hay không chứ! Nếu nếu nó cũng tiêu tiền giống như Sơn Trà kia, thì nhà con có bao nhiêu tiền đủ cho nó tiêu xài hoang phí chứ, địa chủ hương thân khéo có khi cũng bị nó tiêu đến phá sản ấy.”
“Tiền không thể đưa, để hết lại trên tay mẹ đi, nếu nó muốn tiêu gì, con bảo nó đến xin mẹ là được.”
Chu Bình An là đứa con có hiếu, kể cả trong lòng anh ta cảm thấy chuyện này Chu lão thái quyết định không thỏa đáng, cũng không tiện trực tiếp phản bác bà ta.
Thế là anh ta ngược lại đi giao lại cho Tưởng Ngọc Trân, nói lo lắng của Chu lão thái cho cô ta.
Tưởng Ngọc Trân vừa nghe, tức giận đến nghiêng mồm lệch mũi.
Có ý gì đây? Cô ta đã gả đến nhà họ Chu thành vợ chồng với Chu Bình An rồi, tiêu chút tiền mà cũng phải đi xin Chu lão thái ư, vậy thì cô ta kết mối hôn này làm gì? Đây không phải là chà đạp người sao?
Nhưng cô ta khóc sướt mướt nói với Chu Bình An nửa ngày, Chu Bình An chẳng những không đứng ở phe cô ta, ngược lại còn bị cô nói phiền.
“Được rồi, cũng không phải không cho em, em muốn tiêu tiền thì đi tìm mẹ xin đi, anh sắp phải đi rồi, em cũng đừng gây phiền thêm cho anh nữa, ở nhà nhớ phải chăm sóc mẹ và các con cho tốt, cũng đừng tiêu tiền nhiều quá.”
Tưởng Ngọc Trân:…
Cô ta chỉ nghĩ, cô ta làm gì có tiền mà tiêu nhiều hay ít!