Bạn đang đọc Thập Niên 80 Ngày Lành – Chương 99
Lúc cô ấy không đồng ý yêu cầu của đối phương, Từ Thiên Tinh rất không vui.
Từ Thiên Hồng rất xấu hổ vì dù sao Từ Thiên Tinh cũng đã nhiều lần giúp đỡ cô ấy, bây giờ em gái có việc cần mình giúp thì cô ấy lại không thể giúp được.
Sau đó, hai người cũng không gặp nhau nữa.
Mãi đến khi, Từ Thiên Hồng vào làm trong nhà máy của Tần Minh, cô ấy có việc về quê, trên đường về vừa lúc gặp được Từ Thiên Tinh.
Vì thế hai người cùng nhau trở về, trên đường Từ Thiên Tinh lại đưa ra đề nghị này.
“Chị Cả, chị làm vậy là không đúng rồi.
Lần trước chị nói không muốn làm phiền em Ba nhưng không phải chị lại nhờ em ấy giới thiệu vào làm trong nhà máy à.
Em còn nghe nói, bây giờ chị và em Ba đã là lãnh đạo của nhà máy rồi, đúng không?” Chồng của Từ Thiên Tinh mở một cửa hàng, mặc dù làm ăn không tốt lắm nhưng vẫn có người ra kẻ vào.
Cô ta chỉ cần hỏi thăm một chút là biết được nhà ai có chuyện gì, có chuyện thú vị cũng ghé tai lại nghe ngóng.
Nhà máy của Tần Minh nổi tiếng gần xa, có rất nhiều người ở xung quanh đây đến đó làm công nhân.
Gần đây lại còn xây dựng thêm một nhà xưởng, cho nên cô ta biết được chuyện của Từ Thiên Hồng.
Cô ta liền nghĩ ngay đến cửa hàng của Từ Thiên Lam, liền rõ ràng mọi chuyện.
Vì thế, Từ Thiên Tinh càng hận đến nghiến răng, dựa vào đâu mà Từ Thiên Lam lại đồng ý giúp Từ Thiên Hồng yếu đuối, nhu nhược, còn cô ta thông minh như thế thì Từ Thiên Lam lại làm ngơ.
Mỗi lần cô ta tiếp xúc với Từ Thiên Lam thì chẳng khác nào chạm phải một bức tường.
Sau đó, cô ta cũng khôn hơn, biết bản thân đi tìm đối phương cũng sẽ không có kết quả gì.
Vì thế, sau khi suy nghĩ rất lâu, cô ta quyết định thay đổi chiến thuật, tấn công từ phía Từ Thiên Hồng.
Bởi vì, cô ta cho rằng Từ Thiên Hồng dễ nói chuyện hơn Từ Thiên Lam.
Hai hôm nay, Từ Thiên Hồng luôn suy nghĩ về chuyện này.
Cô ấy đã định đi gặp Tần Minh nhưng lại cảm thấy rất ngại ngùng.
Từ Thiên Hồng mặc dù yếu đuối nhưng cô ấy không ngốc.
Từ Thiên Tinh là dạng người gì, cô ấy rất rõ.
Lúc còn chưa lấy chồng thì ham ăn biếng làm, sau này lấy chồng thì được em rể cưng chiều nên càng lười hơn.
Hàng ngày ngoài nấu cơm ra thì hầu như không làm việc gì.
Mỗi ngày, cô ta chỉ nằm dài ở nhà thì có thể làm được việc gì chứ?
Cho dù Từ Thiên Tinh nói thế nào thì cô ấy cũng không tin cô ta có thể làm tốt công việc.
**
“Nhanh lên, nhanh lên, tới rồi.” Vu Nam Mộc chạy ra bên ngoài dò xét tình hình, sau một lúc thì vội vàng chạy vào trong phòng.
Trong phòng, Ngưu Xuân Hoa đang dặn dò lão thái bà những điều cần chú ý: “Mẹ, mẹ cứ làm theo những gì con nói.
Lát nữa, mẹ phải cứng rắn lên, sau này Vu Đại Hải có còn là con trai của mẹ nữa hay không, phụ thuộc tất cả vào mẹ đấy.”
Lão thái bà hung hăng gật đầu: “Được rồi, còn cần cô phải dạy sao, cho dù nó có tài giỏi như thế nào thì vẫn là con trai của tôi.”
“Bây giờ không bàn đến chuyện chú ấy có tài giỏi hay không, mà là nếu Từ Thiên Lam vẫn còn ở đó thì nhà chúng ta sẽ không có chỗ tốt.
Việc cần làm bây giờ là phải giải quyết Từ Thiên Lam kiêu ngạo kia.
Chúng ta phải nhanh chóng khiến cho cô ta cút đi.” Ngưu Xuân Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô nói, Từ Thiên Lam không cho thằng Tư về nhà, chuyện này có thật không?” Lão thái bà nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
Ngưu Xuân Hoa xoay chuyển tròng mắt: “Đương nhiên là thật rồi ạ.
Chuyện này không chỉ mình con nói mà là Ngô Quế Hoa tận mắt nhìn thấy.
Dạo trước không phải cô ta thường xuyên chạy lên thị trấn sao.”
Lão thái bà oán giận nói: “Hừ, con đàn bà phá của này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.” Lão thái bà nhớ tới chuyện Ngô Quế Hoa mở cửa hàng, làm mất tiền của trong nhà.
Bà ta cảm thấy Ngô Quế Hoa còn chẳng bằng Từ Thiên Lam, không sinh được con mà còn phá của.
Mặc dù, Ngưu Xuân Hoa cũng rất ngứa mắt Ngô Quế Hoa, nhưng bây giờ bọn họ phải đứng cùng phe với nhau: “Mẹ, vợ chú Ba cũng không phải cố ý, nhưng Từ Thiên Lam thì đúng là quá thể quá đáng.
Cô ta khiến cho mẹ mất đi một người con trai.
Mẹ nghĩ xem, từ khi nhà chú Tư ra ở riêng thì chú ấy về nhà được mấy lần chứ.
Tất cả chuyện này đều do con tiện nhân kia khuyến khích.”
Đang nói thì Vu Nam Mộc vừa chạy vào phòng vừa hét.
Ngưu Xuân Hoa nghe xong, sắc mặt thay đổi: “Mẹ, mẹ nhanh lên giường nằm đi.” Nói xong, cô ta đỡ lão thái bà lên giường đất.
Sau đó, cô ta còn đắp thêm một cái khăn lông lên trán của bà ta.
Lão thái bà lập tức giả vờ suy yếu, trong miệng còn không ngừng rên rỉ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa ra vào.
Ngưu Xuân Hoa nhìn đứa con trai đang hoảng loạn, trách mắng: “Nói to như vậy làm gì.”
Cô ta nhìn thấy con trai đang chuẩn bị khóc, vội vàng chạy tới giường đất của lão thái bà, lấy một miếng bánh ngọt, đưa cho nó: “Đi đi, ra ngoài mà ăn.”
Vu Nam Mộc có đồ ăn thì lập tức vui vẻ đi ra ngoài.
Vu Đại Hải vào sân liền thấy Vu Nam Mộc đang cầm bánh ngọt đi ra.
“Tiểu Mộc, bà nội đâu?”
“Bà nội ở trong phòng.”
“Chú Tư, chúng ta vào nhà trước đi.” Ngô Quế Hoa ở bên cạnh nói.
Vu Đại Hải gật đầu, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy mẹ mình đang suy yếu nằm trên giường đất: “Trời ơi, Đại Hải, mẹ sắp chết đến nơi rồi.”
**
Trong phòng của Từ Thiên Hồng không có chỗ đun nấu, nhưng vẫn có một ấm nhỏ để đun nước sôi.
Mặc dù, bây giờ là mùa hè nhưng Từ Thiên Hồng vẫn thích uống nước ấm: “Để một lúc sẽ nguội.”
Từ Thiên Lam đón lấy chén nước, rồi để trên mặt bàn: “Vậy, chị định làm thế nào?”
“Chị cũng không hứa trước với em ấy, nhưng em cũng biết em Hai đã giúp đỡ chị nhiều lần.
Bây giờ, em ấy nhờ cậy mà chị không giúp thì rất khó xử.
Chị định xem trong nhà máy có tuyển công nhân không, thì sẽ đăng ký cho em ấy.
Nếu như không được thì chị cũng không còn cách nào khác.” Từ Thiên Hồng bất đắc dĩ nói.
Từ Thiên Hồng biết, nếu cô ấy làm như vậy thì Từ Thiên Tinh sẽ không hài lòng.
Nhưng cô ấy thật sự không còn cách nào khác.
Cô ấy cũng mới vào làm chưa được bao lâu, nên không muốn gây thêm rắc rối cho người khác.
Nếu nhà máy này mà do cô ấy mở thì cô ta sẽ chẳng đắn đo suy nghĩ mà nhận Từ Thiên Tinh vào làm luôn.
Nhưng khổ nỗi, nhà máy này lại là của người khác, người ta đối xử với cô ấy rất tốt, nên cô ấy càng không thể gây thêm phiền phức cho người ta được.
Từ Thiên Lam gật đầu: “Chị làm vậy là rất đúng.”
Cô thấy chị Cả làm việc càng ngày càng có nguyên tắc nhưng vẫn có chút mềm lòng.
Giới thiệu cho Từ Thiên Tinh vào làm trong nhà máy thì phiền toái, nhưng nếu làm đúng theo nguyên tắc thì khi được nhận cũng sẽ không ai nói ra nói vào.
Còn nếu không được nhận vào làm thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Tuy nhiên, Từ Thiên Lam vẫn lo lắng: “Bây giờ, nhà máy mở rộng, yêu cầu đối với công nhân cũng không cao.
Nếu chị ta được nhận vào làm, sợ là sẽ lợi dụng danh nghĩa của chị để gây rắc rối.”
Từ Thiên Hồng cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần: “Không sao, chị mặc kệ.
Nếu em bị đuổi việc thì chị cũng sẽ không xin xỏ giúp em ấy.”
Từ Thiên Lam thở dài, chỉ sợ đến lúc đó Từ Thiên Hồng lại mềm lòng.
Chuyện khó làm nhất chính là vấn đề liên quan đến tình thân, nặng nhẹ đều không được.
Tháng Tám thời tiết rất nóng.
Buổi sáng có thể tắm nắng, nhưng đến giữa trưa mặt trời lên cao, nhiệt độ nóng đến mức có thể nướng thịt.
Nếu đứng dưới nắng thì ai nấy mồ hôi chảy ra như tắm.
Cho nên, mọi người đều chọn buổi chiều, lúc mặt trời đã ngả về phía tây mới ra đồng, nếu không sẽ bị cảm nắng.
Trong hoàn cảnh như vậy mà lão thái bà lại nằm trên giường đất, trên người lại còn dắp một tấm chăn mỏng, đầu phủ một chiếc khăn lông.
Bà ta không ngừng rên rỉ, chẳng khác nào những con ve ngoài cửa sổ kêu râm ran, khiến ai nghe cũng phiền lòng.
Lão thái bà suy yếu nói: “Đại Hải, mẹ sắp chết rồi.”
Vu Đại Hải nhìn mẹ mình suy yếu nằm trên giường, cũng có điểm ngoài ý muốn.
Anh khom lưng, quan tâm hỏi: “Mẹ sao rồi, chỗ nào không thoải mái?”
Lão thái bà vừa thấy Vu Đại Hải lo lắng cho mình thì càng ra sức diễn, tiếng rên rỉ còn lớn hơn lúc nãy: “Ôi trời ơi, mày là cái đứa vô lương tâm.
Mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra mày, vậy mà đã lâu như vậy rồi không về thăm mẹ.
Mày định đợi mẹ mày chết đi thì mày mới về phải không? Mẹ mày đau ốm như vậy, mày có biết không hả?”
Lão thái bà càng nói càng cảm thấy bản thân chịu thiệt thòi.
Con trai mình giàu có cũng không nhớ đến mình, mỗi ngày chỉ biết quấn quít bên đứa con dâu không biết sinh con trai, không chỉ cho cô ta ăn ngon uống tốt, mà mỗi ngày còn không bắt nó phải làm việc.
Bà ta thì ở nhà phải chịu khổ, nuôi được đứa con trai mà giống như không có, công sức nuôi dưỡng Vu Đại Hải đúng là mất hết.
Bà ta càng hét càng thấy bản thân có lý, vì thế giọng nói cũng lớn hơn.
Vu Đại Hải thấy mẹ mình vẫn còn sức để chửi bới, không hề giống đang bị bệnh, vì thế khá là nghi ngờ.
Ngô Quế Hoa sợ anh nhìn ra manh mối nên vội vàng hòa giải: “Mẹ, xem mẹ nói kìa, chú Tư đã trở về.
Mẹ đang ốm không nên tức giận, nếu không bệnh sẽ nặng hơn.
Đại Hải là con trai của mẹ, làm sao lại không đau lòng cho được.”
Nói xong, cô ta còn nháy mắt ra hiệu cho Ngưu Xuân Hoa.
Ngưu Xuân Hoa lúc này cũng mới vội vàng trấn an lão thái bà.
Nếu không chỉ sợ với “màn diễn” quá đà của bà ta, sẽ làm lộ tẩy hết mọi chuyện.
.