Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 27: Chuyển Tới Chỗ Ở Mới


Bạn đang đọc Thập Niên 80 Ngày Lành – Chương 27: Chuyển Tới Chỗ Ở Mới


Ngày hôm nay, Vu Đại Hải ra ngoài một ngày không vô ích.

Lúc đầu, anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng có thể thuê được phòng, nhưng không ngờ lại tìm được.
Vu Đại Hải hưng phấn mà báo tin vui cho Từ Thiên Lam.

Sau đó, anh và vợ cùng nhau thu dọn hành lý, tính toán ngày mai sẽ dọn đi luôn.
“Căn nhà kia có mấy phòng, có sạch sẽ không? Có cần đi quét dọn trước một chút không?”
“Không cần đâu, ở đó rất sạch sẽ.

Căn nhà đó vốn là của hai ông bà già.

Bởi vì con trai họ sống ở trong thành phố, con dâu họ sinh con không có ai chăm sóc nên hai ông bà liền tới đó ở.

Họ quyết định đi mấy năm nên mới cho thuê.

Anh đã xem qua rồi, thực sự rất sạch sẽ.”
Căn nhà này rất sạch sẽ, sân vuông vức, nhà ngói ba gian khang trang được lát gạch xanh, trong sân còn có cây cổ thụ, có phòng chứa đồ, trên cửa sổ có hoa nở rất đẹp.
“Thật xinh đẹp!” Đại Nữu đang được ba ôm cũng reo lên.
Từ Thiên Lam rất thích nơi này, ít nhất so với chỗ trước kia thì tốt hơn rất nhiều.

Cô cần phải suy nghĩ thật kỹ xem nên trang trí nơi này thế nào.

Nhưng hai trăm tệ kiếm được lúc trước đã chi không ít để trang trí căn phòng ở nông thôn.

Hiện tại, cô muốn trang trí căn nhà rộng lớn này có vẻ không thực tế lắm.
Tạm thời bỏ qua vấn đề này, trước tiên cần phải quét dọn và nấu cơm chiều, còn phải dỗ hai con gái đi ngủ.

Vu Đại Hải đưa cho Từ Thiên Lam một túi vải.
“Lấy đâu ra nhiều tiền vậy?” Từ Thiên Lam mở túi vải nhỏ màu xanh, bên trong để một xấp tiền, đa số là những tờ mười tệ, có khoảng hơn một trăm tờ và mấy tệ lẻ.


Một xấp tiền thật dày, Từ Thiên Lam không biết chính xác là bao nhiêu, nghi ngờ hỏi anh.
“Tổng cộng là một nghìn ba trăm năm mươi hai tệ.

Đây là số tiền mà anh tích cóp được sau khi nộp phạt sinh bé gái.” Vu Đại Hải chậm rãi nói.

Mấy năm nay, anh làm công ở bên ngoài, kiếm được không ít tiền.

Nhưng lúc sinh bé thứ hai bị phạt một khoản lớn, nếu là nhà khác chắc đã sớm đập nồi bán sắt rồi.

Có điều, có hai cô con gái thì đập nồi bán sắt cũng đáng.
Từ Thiên Lam định hỏi anh, tại sao lại đưa số tiền này cho cô?
Vu Đại Hải liền nói: “Lúc chúng ta mới kết hôn, anh đã định để em quản lý tiền, nhưng vẫn chưa có cơ hội.”
Thực ra cũng không phải là không có cơ hội, mà tính cách trước đây của Từ Thiên Lam quá yếu mềm.

Nếu anh đưa tiền cho cô giữ thì không biết sẽ như thế nào, anh sợ cô không giữ được.

Vu Đại Hải hiểu rõ tính tình của mẹ mình.

Nếu anh đưa tiền cho cô giữ, thì mẹ anh sẽ trăm phương nghìn kế mà lấy số tiền trong tay Từ Thiên Lam.
Đây là điều anh không muốn nhìn thấy.

Nếu chưa lấy vợ thì anh sẽ đem tiềm mình kiếm được đưa hết cho mẹ.

Nhưng hiện tại, anh đã lấy vợ, có con, anh phải có trách nhiệm đối với gia đình của mình, với vợ con của mình.
Cho nên, Vu Đại Hải vẫn luôn tự mình tích cóp tiền.

Mãi đến lần trước trở về nhà, nhìn thấy Từ Thiên Lam khác hoàn toàn so với trước kia.

Cô không còn là người phụ nữ mềm yếu, còn dám nói lý lẽ với chị dâu.

Vu Đại Hải cảm thấy, vợ của anh thực sự đã thay đổi rồi.

Đối với sự thay đổi này của cô, anh rất vui mừng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chua xót.

Vu Đại Hải vui mừng là bởi vì anh thấy cô rốt cuộc đã trưởng thành rồi, chua xót là bởi vì cô nhất định đã bị ức hiếp rất nhiều nên mới như vậy.

Trong đó, anh cũng có trách nhiệm.
Nhưng mặc kệ như thế nào, sự thay đổi này vẫn rất tốt.

Con người luôn phải trưởng thành, anh không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh cô được.
Thực ra, trước khi kết hôn, anh vẫn luôn có một nguyện vọng.

Đó là, sau khi kết hôn, anh sẽ ra ngoài kiếm tiền, còn cô sẽ quán xuyến công việc trong nhà.

Anh ra ngoài kiếm được tiền, sẽ mang về giao cho vợ.
“Đưa cho em cầm sao?”
“Đúng vậy, em thích dùng vào việc gì thì cứ dùng.”
Vu Đại Hải nói rất hào sảng, nhưng ngay ngày hôm sau, anh có chút hối hận.

Không phải Vu Đại Hải hối hận vì đã đưa cho vợ giữ tiền, mà là anh đã nói với vợ sẽ tích cóp tiền, mua một ngôi nhà của chính mình, để con cái có tương lai tốt nhất.
Nếu là trước kia thì anh căn bản cũng không cần nói, vợ anh không bao giờ phung phí.

Lần này anh trở về, nhìn thấy Từ Thiên Lam đem căn nhà ở tạm thay đổi lại.

Anh cảm thấy có lẽ nên nhắc nhở cô một, hai câu.
Nhưng những lời này thực sự rất khó để nói ra.

Ngày hôm sau, Vu Đại Hải nắm chặt tay, ra ngoài tìm việc kiếm tiền.
Vu Đại Hải ra ngoài tìm việc, Từ Thiên Lam thì ở nhà quét dọn nhà cửa.

Vôi trát tường và bức rèm ở căn nhà trước cô không có vứt đi, mà mang theo tới đây.


Căn nhà này phi thường sạch sẽ, không có bồ hóng và mạng nhện.
Cho nên, Từ Thiên Lam chỉ đơn giản quét dọn một chút.

Sau đó treo bức rèm màu xanh lên vách tường.

May mắn là kích thước khá vừa vặn, bức ở đầu giường cũng chỉ hở ra một khe nhỏ, không đáng kể.
Dọn dẹp xong nhà cửa, Từ Thiên Lam đi ra ngoài mua sắm.

Đồ dùng sinh hoạt không có mang theo, nên phải mua một ít.

Mua xong, Từ Thiên Lam thuận tiện ghé qua cửa hàng quốc doanh nhìn một chút, bên trong có rất nhiều khách hàng.

Từ Thiên Lam thật sự rất bội phục thủ đoạn kinh doanh của Ngô Khởi Lan, phương pháp kinh doanh này cũng có thể nghĩ ra.
Từ Thiên Lam chỉ muốn đi vào chào hỏi Ngô Khởi Lan một tiếng, không ngờ lại bị chị giữ lại: “Từ Thiên Lam, chị thấy em nên làm nhiều loại bánh ngọt.

Hiện tại, bánh ngọt đang được ưu chuộng, nhưng nguồn cung quá ít, hơn nữa chủng loại cũng đơn giản quá.

Hình thức kinh doanh này chỉ thu lợi được trong một thời gian nhất định, không thể phát triển lâu dài được.”
Từ Thiên Lam gật đầu, cô cũng hiểu được điều này.

Có một số việc tốt quá hóa lốp (*), mặt hàng Hot như thế này, khẳng định sẽ không duy trì được lâu.

Từ Thiên Lam đồng ý, lúc đi ra ngoài cô gặp Khâu Thúy Anh đang tiếp đón khách hàng.

Cô gật đầu chào hỏi chi ta.
(*) Tốt quá hóa lốp tức là cái gì tốt quá nhiều khi lại thành ra dở, giống như cây trồng có nhiều lá mà không được bao nhiêu quả.
Hiện tại, cửa hàng quốc doanh chật kín người, mặc dù ở đây bán rất nhiều mặt hàng khác nhau, nhưng chỉ có ở chỗ Khâu Thúy Anh là tập trung nhiều người nhất.

Những quầy hàng khác tuy có khách nhưng rất ít ỏi, chỉ có mấy người tùy tiện xem qua mà thôi.
Sau khi Từ Thiên Lam về đến nhà, vừa tiếp tục làm bánh Hạch Đào, vừa lấy sách hướng dẫn ra xem có thể làm thêm được loại bánh ngọt nào khác.

Bánh Hạch Đào được cô cho thêm nước suối trong không gian, nên bánh này bắt buộc phải do chính tay cô làm, hoặc phải dùng nước trong không gian mới có thể làm được.

Nhưng nước suối trong không gian quá ít, cho nên Từ Thiên Lam dự định sẽ không dùng nước suối để làm bánh nữa.
Hiện tại, bánh Hạch Đào rất nổi tiếng, đây là việc rất tốt.

Để quảng bá trên diện rộng, Ngô Khởi Lan đặt cho loại bánh ngọt này một cái tên rất vang dội, gọi là bánh Hạch Đào Lam thị.

Cái tên này tuy rằng rất bình thường nhưng được cái dễ nhớ, mục đích của Ngô Khởi Lan chính là để khách hàng có thể nhớ kỹ nó!
Vu Đại Hải đi ra ngoài hai ngày nhưng vẫn không tìm được việc.

Anh cũng đoán trước được công việc sẽ không dễ tìm, cho nên cũng không nhụt chí.

Anh đi tới chợ lao động để xem có công việc gì phù hợp hay không.
Chợ lao động nằm trên một cây cầu gần trung tâm thị trấn.

Công nhân ở đây thuộc rất nhiều ngành nghề khác nhau.

Mỗi ngày, họ đều ngồi ở đây chờ khách hàng tới thuê, có công việc đơn giản chỉ dùng sức lao động chân tay, có công việc lại đòi hỏi trình độ kỹ thật nhất định, ví dụ như thợ xây, thợ mộc..
Mặc kệ là đơn vị hay cá nhân, nếu cần lao động tạm thời đều sẽ tới nơi đó thuê người.

Hầu hết mọi người trong thị trấn đều biết chỗ đó.

Vu Đại Hải trước kia cũng đã biết tới chỗ đó, nên anh ngựa quen đường cũ đi qua.
Ngay ngày đầu tiên ngồi chờ tại chợ lao động, Vu Đại Hải đã được một đơn vị than đá thuê về làm việc.

Lúc anh về đến nhà, Từ Thiên Lam kinh ngạc mà nhìn anh: “Đây là dân chạy nạn ở đâu đến vậy?”
Vu Đại Hải bị mắng, chỉ biết cười ngây ngô, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Từ Thiên Lam tự nhiên cũng cảm thấy đau lòng, nhanh chóng chuẩn bị nước nóng cho anh tắm.
Sau khi Vu Đại Hải tắm xong lại hiện ra làn da màu lúa mạch.

Anh dùng khăn tắm lau lỗ tai, cười nói: “Có phải anh biến thành người da đen không? Ngay cả lỗ tai cũng là màu đen.”
“Người da đen còn trắng hơn anh.” Từ Thiên Lam nói.
Vu Đại Hải cười ha ha.
Từ Thiên Lam cảm thấy công việc của anh quá vất vả.

Hiện giờ, cô cũng có thể kiếm được tiền, anh hoàn toàn không cần phải vất vả như vậy, công việc này vừa mệt lại không kiếm được bao nhiêu tiền.
Cho nên, sau khi ăn xong cơm chiều, cô đem chuyện kinh doanh của mình nói cho Vu Đại Hải nghe.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.