Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 13: Buôn Bán Phát Đạt Ra Tay Hào Phóng


Bạn đang đọc Thập Niên 80 Ngày Lành – Chương 13: Buôn Bán Phát Đạt Ra Tay Hào Phóng


Vào một buổi chiều, người nhà họ Vu đón tiếp một người khách.
“Đại nương có ở nhà không ạ?” lão Lý đẩy chiếc xe đạp của mình, phía sau còn cột một cái bao lớn, tay lái phía trước cũng treo một cái, đứng ở ngoài cửa gọi to.
“Ôi, có nhà có nhà, là lão Lý à!” Lão thái bà từ trong phòng đi ra, nhìn thấy đồ vật trên xe của lão Lý, vui mừng hớn hở chào hỏi.
Người này bà ta biết, là người cùng làm việc với con trai thứ tư của bà ta, lúc mới đi có bà ta có gặp qua một lần.
Lão Lý tên đầy đủ là Lý Đức Căn, là người ở thôn Trương Gia.
Thôn Trương Gia là thôn bên cạnh thôn Đông Lô, nhưng hắn vẫn đi bằng xe đạp.
Bởi vì hai bao Vu Đại Hải gửi, nếu xách bộ quả thực rất nặng.
Hắn về quê chủ yếu là thu xếp thủ tục nhập học cho con trai.

Trong nhà có một mẹ già, không thể làm nên hắn đành phải xin nghỉ phép về.

Sở dĩ hôm nay hắn mới tới là do hắn sợ không kịp nên đi làm thủ tục nhập học trước.
Hắn báo danh đã muốn mất hai ngày rồi, may mà trường học ở gần nhà, trong thôn đều là người quen, giáo viên trong trường cũng biết hoàn cảnh nhà hắn nên cũng không làm khó dễ hắn.
Làm xong thủ tục cho con trai, hắn mới yên tâm, lúc này mới làm chuyện mà người khác nhờ.


Cho nên hôm nay mới xách hai bao tải tới đây.
“Đại nương, Đại Hải nhờ cháu mang ít đồ dùng về cho vợ anh ấy, vợ Đại Hải có ở nhà không ạ?” lão Lý đem hai bao tải dỡ xuống.
“Cậu đưa cho tôi là được rồi, vợ nó đi ra ngoài, không biết lúc nào mới trở về!” lão thái bà thuận lời lẽ chính đáng nói.
Lão Lý khó xử nói: “Đi ra ngoài sao? Đi đâu ạ? Trong này còn có một lá thư, Đại Hải muốn cháu giao tận tay cho cô ấy!”
“Cậu sợ cái gì, tôi chuyển cho nó không phải được rồi sao, tôi cũng không biết chữ, còn sợ tôi đọc trộm thư à!” Lão thái bà nói đùa, trong lòng lại thầm nghĩ, cho bà ta xem bà ta cũng không muốn xem, sau đó lại hỏi: “Đại Hải không nhờ gửi cái gì khác sao?”
Những người ở bưu điện giao đồ mà con trai bà ta gửi về, có lúc là đơn hàng để bọn họ lên thị trấn lấy, thường thì sẽ chuyển tiền, cũng có lúc lấy tiền trực tiếp ở bưu điện.
“Có, còn có hai trăm tệ, là Đại Hải bảo cháu đưa cho thím.” Lão Lý không phải là cố tình không nói.

Hắn nghĩ tiền thì phải vào trong nhà rồi mới lấy ra, đây đang ở trong sân, cứ thế là đưa ra sao được!
Có điều, người nhà này dường như không muốn mời hắn vào nhà.

Lão thái bà tiếp nhận hai trăm tệ, sau đó cất vào túi, giả vờ giả vịt nói: “Vậy, vào nhà uống chén nước đa?”
Chuyện làm xong rồi còn đi vào làm gì, cũng không thân quen, lão Lý từ chối nói: “Không cần đâu ạ, cháu còn phải trở về sớm.”
Lão thái bà nở nụ cười: “Vậy khi nào rảnh thì lại tới chơi.”
Lão Lý lắc đầu dắt xe đạp ra ngoài cửa, rẽ trái đi qua nhà Mã Đại nương, nhìn thấy Mã Đại nương đang đứng, liền dừng lại, chào hỏi: “Thím Mã vội vàng đi đâu à?”
Nhà mẹ đẻ của Mã Đại nương ở thôn Trương Gia.

Tuy rằng, thôn Trương Gia khá lớn nhưng toàn bộ người trong thôn đều là thân thích.

Bọn họ nếu ra ngoài mà có gặp nhau, đều sẽ chào hỏi một cái.
“Đúng vậy, cháu đi đâu về à?”
“Vâng, Đại Hải gửi ít đồ về nhà nhờ cháu mang về giúp, thím vội thì đi đi ạ, cháu đi trước.” lão Lý đang muốn đạp xe, liền thấy ở cửa nhà Mã Đại nương, Đại Nữu và Tiểu Quyên đang chơi đùa, bé gái thì ngồi ở trên xe bốn bánh bằng trúc được đẩy, cười ha ha: “A, đây có phải là hai con gái của Đại Hải không ạ?”
“Đúng vậy! Mẹ bọn chúng lên thị trấn, nên thím trông giúp.” Lão Lý nhìn vào sân nhà họ Vu một cái, đông người như vậy mà lại phải đưa tới gửi ở nhà Mã Đại nương.
Nhìn Đại Nữu đang cười khanh khách ở ngoài cửa, lão Lý liền đạp xe rời đi.
* * *
Lão thái bà đem tiền cất đi, sau đó cầm lấy túi đồ từ tay nhóm con dâu.

Lúc này nhàn rỗi không có viêc gì làm nên mọi người đều ở nhà.

Hai bao tải vừa xách vào trong nhà, Ngưu Xuân Hoa liền chờ không kịp mà mở ra, một bao là đồ ăn, một bao là đồ dùng.
Đồ ăn cso sữa mạch nha của đứa nhỏ, một túi sữa bột, một gói điểm tâm, một hộp bánh quy nhỏ, đầy một bao.

Một bao nữa thì đựng quần áo của con gái có thêu hoa, giày cho đứa nhỏ, còn có một chiếc váy hoa cho con gái nhỏ.
“Ôi, tiêu nhiều tiền như vậy mà cậu Tư cũng bỏ ra đưuọc, kiếm tiền dễ dàng nên mua nhiều đồ như vậy à?” Ngô Quế Hoa cực kỳ hâm mộ liếc mắt nhìn chồng mình một cái.
Đại Quân chột dạ cúi đầu, làm gì có chuyện kiếm tiền dễ như vậy, làm việc ở công trường tốt như vậy sao?
Không nói đến chuyện xảy ra tai nạn lao động, một ngày phải làm mười mấy tiếng như vậy, mệt đến mức đặt lưng xuống là ngủ ngay được, nào có chuyện kiếm tiền dễ dàng.
Hắn biết vợ mình cũng muốn mấy thứ này, nhưng hắn không muốn để bản thân mệt như Vu Đại Hải, công việc cắm mặt xuống đất không phải là vẫn đủ ăn đó sao! Hắn lại không có con.
“Cô hâm mộ người ta cũng vô dụng thôi.

Đây là cậu Tư mua cho vợ và con của cậu ấy.” Ngưu Xuân Hoa nhìn Ngô Quế Hoa cười khẩy một cái.
Ngưu Xuân Hoa rất vui sướng khi có người gặp họa, vì cô ta biết những thứ này sẽ chẳng bao giờ tới được tay của Từ Thiên Lam.
Ngô Quế Hoa không thèm để ý tới câu châm chọc của Ngưu Xuân Hoa, với lại lão thái bà đã nhanh chóng gói những món đồ đó lại: “Thôi được rồi, mỗi đứa một miếng bánh quy, nhanh đi chơi đi.” Bà ta mở ra hộp bánh quy, sau đó chia cho ba cháu trai mỗi người một miếng, sau đó liều buộc túi lại.
Mấy cô con dâu chỉ biết trơ mắt nhìn ba ta đem hai bao tải xách về phòng mình.

Ba đứa cháu trai tốt xấu gì cũng được ba miếng bánh quy, còn bọn họ cái gì cũng không có, mỗi ngày chỉ được ăn bánh bột ngô và dưa muối.
Bà lão kiệt xỉ này!
* * *
Lão Lý cũng không vội vàng đạp xe trở về nhà, trê đường đi gặp được người quen đều sẽ chào hỏi một tiếng.
Mới vừa bước xuống xe, nói chuyện với một ông anh mà mình quen biết, liền nghe được cách đó không xa có mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm về gia đình người khác.

“Ôi, bà đã biết chuyện gì chưa? Vợ thằng Đại Hải hai ngày nay vẫn không đi làm đồng, thì ra là mấy ngày trước bị ngã xuống sông, thiếu chút nữa đã chết! Căn bản không phải như lão thái bà kia nói là lười biếng không chịu đi làm, điều này thật sự không đúng lắm, vì đứa con dâu này là người chăm chỉ như vậy mà.”
“Lời của lão thái bà kia mà bà cũng tim, bà ta mỗi ngày không có việc gì làm thì liền mặt mày sưng xỉa với vợ của Đại Hải, luôn lấy chuyện con bé không sinh được con trai để mắng.

Tôi thấy bà ta chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi.

Vợ của thằng ba ngay cả con gái cũng chưa sinh được, bà xem không phải bà ta cũng chỉ nói hai ba câu rồi thôi à.

Nhà mẹ đẻ của đứa con dâu thứ ba cũng có tiền, mà nhà mẹ đẻ của vợ thằng tư hình như không có, cho nên mới bị ức hiếp như vậy!”
“Đúng vậy! Ngày thường trong nhà có chuyện gì thì cũng thôi không nói, nhưng lần này thì thật sự quá đáng.

Nghe nói là gánh nước mới bị ngã xuống sông, hôm mê một ngày một đêm, ngay cả bác sĩ cũng không mời tới.

Bà nói xem, bọn họ không sợ xảy ra chuyện gì à? Đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người đấy!”
“Thật là thiếu đạo đức!”
Lão Lý không nghe tiếp nữa, trèo lên xe, cau mày rời đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.